← Ch.272 | Ch.274 → |
Sau khi dò xét xung quanh sơn cốc một lần không phát hiện ra có hoang thú nào uy hiếp thì Trương Hiểu Vũ mới rất nhanh lao đi về phía chân trời. Tuy nhiên hắn không lập tức quay trở lại Huyền Âm Môn mà đi về hướng Đại La Sơn, Hắc Thiên Tông.
Đại La Sơn tọa lạc tại biên giới giữa Thiên la quốc và Đấu Chiến quốc, cách Huyền Âm Môn hơn hai vạn dặm, người thường ngồi xe BMWs tối thượng đẳng cũng cần một tháng trời mới có thể tới được. Tuy nhiên không cần thi triển Lôi độn, Trương Hiểu Vũ cũng chỉ cần ba canh giờ là đã thấy được Đại La Sơn hùng vĩ rồi.
Đệ tử thủ sơn của Hắc Thiên Tông nhìn thấy có người huyền phù trên bầu trời Đại La Sơn thì cao giọng nói: "Nơi này là Đại La Sơn Hắc Thiên Tông, không biết các hạ là vị cao nhân nào".
Trương Hiểu Vũ thản nhiên nói: "Ta là Trương Hiểu Vũ, được Hắc Nguyệt tôn giả mời tới".
"Nguyên lai là Môn chủ Huyền Âm môn, để ta đi lên trên núi thông báo một tiếng". Ám giới thiên mạc là Kinh diễm cấp thủ sơn đại trận, phổ thông đệ tử muốn cho Trương Hiểu Vũ đi vào cũng không thể nên chỉ đành cung kính nói.
Trương Hiểu Vũ gật đầu nói: "Tốt lắm".
Gã đội trưởng nhanh chóng chạy lên trên núi, Trương Hiểu Vũ thì tỉ mỉ quan sát Kinh diễm cấp trận pháp: Ám giới thiên mạc này.
Khi trước lúc hắn truy sát Đầu Đà Lão Tổ tuy rằng đã công kích qua Ám giới thiên mạc nhưng khi đó hoàn toàn nhìn không thấu huyền ảo của Ám giới thiên mạc, còn bây giờ hắn không chỉ tinh thông rất nhiều loại hình trận pháp mà còn bố trí thành công ra phòng hộ trận pháp Thủy Thổ Lôi Cương Trận so với Ám giới thiên mạc còn muốn cao hơn một cấp nên đối với huyền diệu của Ám giới thiên mạc tự nhiên là có một chút lý giải.
Nhìn từ bề ngoài thì Ám giới thiên mạc ngoại trừ làm cho bầu trời Đại La Sơn thoáng tối đi một chút còn những cái khác thì không có gì đặc thù. Tuy nhiên nếu xem xét tỉ mỉ thì có thể phát hiện ra đám tiểu động vật không có giai có thể tùy ý xuất nhập đại trận, phảng phất như đại trận này bất quá chỉ là không khí thông thường.
Nhịn không được tán thán một tiếng, Trương Hiểu Vũ đối với vị đại tông chủ đời thứ sáu của Hắc Thiên Tông nghiên cứu ra Ám giới thiên mạc quả thật là bội phục đến cực điểm. Đại trận dĩ nhiên có thể tự động phân biệt được sinh vật tiến vào có nguyên lực hay không, thủ đoạn như vậy thật là không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, như vậy không phải nói là Thủy Thổ Lôi Cương Trận thua kém Ám giới thiên mạc, tương phản là chỉ có hơn chứ không kém, đại trận có thể biến ảo thành cự sơn chân thực không gì sánh được, chỉ cần điểm này đã đủ để ngạo thị các loại hình trận pháp khác.
Non nửa khắc trôi qua, phía trước người Trương Hiểu Vũ chừng mười thước không khí đột ngột co lại sau đó nhanh chóng kéo dài tới tận đỉnh Đại La Sơn mà hình thành một cái không gian thông đạo làm lối vào, thông đạo này rộng chừng hai thước, cao ba thước, đủ cho một người bình thường thông hành mà ở cuối thông đạo, Hắc Nguyệt tôn giả cùng tân tông chủ Hắc Thiên Tông Dạ Trường Phong đang đứng đó.
"Hiểu Vũ, để ngươi đợi lâu rồi, xin thứ lỗi". Dạ Trường Phong áy náy nói.
Trương Hiểu Vũ cười nói: "Thời khắc phi thường không cẩn thận sao được, không việc gì!", nói xong liền đi vào trong thông đạo bay về đỉnh Đại La Sơn. Trong khoảnh khắc hắn đã tới đỉnh núi, khi đó thông đạo sau Trương Hiểu Vũ cũng trong nháy mắt thu lại mà biến mất vô hình.
"Ám giới thiên mạc này thật là kỳ diệu, làm cho ta bội phục không thôi". Trương Hiểu Vũ từ đáy lòng nói.
Hắc Nguyệt tôn giả mỉm cười nói: "Trương Môn chủ nói đùa rồi, so với Huyền Âm Môn Thủy Thổ Lôi Cương Trận thì Ám giới thiên mạc là cái gì đâu".
Trương Hiểu Vũ nói: "Ta chỉ là may mắn có được phương pháp bố trí Thủy Thổ Lôi Cương Trận, bằng không cho ta một trăm năm cũng đừng muốn bố trí ra".
"Trương Môn chủ khiêm tốn rồi, lần này mời ngươi đến là vì chuyện luyện chế Hồn Tông Đan".
Trương Hiểu Vũ nói: "Ta đối với Hồn Tông Đan này cũng rất hứng thú, dĩ nhiên có thể làm cho lục cấp Võ hùng trực tiếp tiến vào Võ tông, như vậy không có đan dược nào có thể so sánh được ".
"Dược phương Hồn Tông Đan này ta cũng ngẫu nhiên có được bất quá ta cũng rành chế thuốc nên vẫn vứt trong nguyên giới nhiều năm, nay mới có cơ hội dùng đến ". Hồn Tông Đan là lục giai Cực phẩm đan dược vô giá, phải biết rằng muốn dựa vào đan dược làm cho một gã võ giả tiến giai là chuyện hầu như không có khả năng. Tiến giai không chỉ có nguyên lực tu vi tiến giai mà quan trọng hơn là tâm thần cũng phải tùy theo mà cường đại lên, bằng không cảnh giới không đủ thì làm sao có thể tiến giai. Mà Hồn Tông Đan này lại có thể làm tâm thần nhanh chóng tiến hoá thành Hồn lực nên tự nhiên sẽ không tồn tại vấn đề cảnh giới nữa.
"Nếu để cho đám Thượng cổ môn phái kia biết dược phương của Hồn Tông Đan đang ở đây thì chỉ sợ là sẽ liều lĩnh đi đoạt!" Trương Hiểu Vũ ha hả cười nói.
Hắc Nguyệt tôn giả gật đầu nói: "Trương Môn chủ nói không sai, Hồn Tông Đan có giá trị rất lớn". Đối với một đại môn phái mà nói, cao thủ hàng đầu tuy trọng yếu nhưng chỉ là lực lượng uy hiếp mà thôi, không đến lúc khẩn yếu quan đầu sẽ không đơn giản hành động, do đó lực lượng dưới Võ hùng và Võ tông mới là lực lượng chính trong môn phái. Chỉ là cấp bậc Võ hùng có lẽ sẽ có không ít người có thể đạt được còn Võ tông thì hiếm người có thể tu luyện được, đây là một trong vạn người.
Dạ Trường Phong nhắc nhở nói: "Mặc sư tổ, Hiểu Vũ, đừng để Lam thúc đợi lâu nữa, chúng ta mau đi đi!". Lam thúc của hắn là chế thuốc sư trong Hắc Thiên Tông, bản thân lão tu vi đã ở nhất cấp Võ tông nên xác xuất luyện chế thành công lục giai đan dược rất cao.
Ba người đi qua một loạt kiến trúc rồi đi tới trung ương, nơi đây có một cái thạch lâu cao ba tầng.
Cửa Thạch lâu có bốn người gác, tu vi đều là Võ hùng cấp bậc, có thể thấy được Hắc Thiên Tông đối với lần luyện đan này thập phần coi trọng, không cho phép bị quấy rối.
"Phương trưởng lão, Lam thúc đã tới chưa". Dạ Trường Phong hỏi một vị lão giả trong bốn người kia.
Lão giả cung kính nói: "Tông chủ, Lam trường lão đã tới rồi, đang chờ ở lầu hai ".
"Tốt lắm, trong thời gian chúng ta luyện đan, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần, bằng không giết không tha". Dạ Trường Phong lạnh nhạt nói.
Lão giả kiên định nói: "Dạ, tông chủ yên tâm".
Ba người liền bước vào thạch lâu rồi đi lên lầu hai.
"Trường Phong, Mặc sư tổ, các ngươi tới rồi, vị này nhất định là Huyền Âm Môn Trương Môn chủ rồi". Trên lầu hai có một vị lão giả râu dài đang ngồi uống trà, khi nhìn thấy ba người thì đứng lên nói.
Dạ Trường Phong giới thiệu nói: "Đây là ta Hắc Thiên Tông Thái thượng trưởng lão Lam Danh, phụ trách luyện đan, mà vị này chính là Môn chủ Huyền Âm môn Trương Hiểu Vũ".
Lam Danh mỉm cười nói: "Ngưỡng mộ đã lâu".
Trương Hiểu Vũ nói: "Ta đối với luyện đan thuật của Lam trưởng lão cũng ngưỡng mộ đã lâu". Nhân vật có thể luyện chế lục giai đan dược, so với luyện đan trưởng lão trong Huyền Âm Môn còn cao hơn một phẩm giai.
Lam Danh nói: "Đợi lát nữa còn cần Trương Môn chủ sử dụng Lôi nguyên lực hỗ trợ rèn luyện tạp chất, bằng không xác xuất thành công sẽ không đủ tam thành mà thậm chí còn có khả năng thất bại".
"Đó là điều tự nhiên rồi, cũng không biết Lôi nguyên lực của ta có thể đem tạp chất trong Hồn Tông Đan rèn luyện được hay không". Nguyên lực tinh thuần và áp súc nguyên lực không có quan hệ gì mấy nên Trương Hiểu Vũ cũng không quá tự tin.
"Trương Môn chủ yên tâm, ngươi tuy chưa chính thức tiến giai Võ tôn nhưng nguyên lực tinh thuần hơn đỉnh phong Võ tông rất nhiều, đối với việc rèn luyện Hồn Tông Đan đó là đủ rồi".
Hắc Nguyệt tôn giả lúc này nói: "Nếu đã đến đông đủ thì bắt đầu luyện chế Hồn Tông Đan đi! Tránh đêm dài lắm mộng".
"Tốt lắm, chúng ta lên lầu ba". Thạch lâu này là nơi Lam Danh sử dụng để luyện đan, hắn đưa ba người lên lầu ba.
Lầu ba so với lầu hai thì nhỏ hơn không ít, sàn nhà lát Ô Thiết Mộc nên cho dù bị hỏa diễm đốt mấy ngày cũng không sao. Ở trung tâm phòng có đặt một cái Đan lô thật lớn màu xanh đậm, mặt ngoài sáng bóng dường như chế tạo bằng thanh ngọc vậy. Mặt trên Đan lô khắc hoa văn cổ phác và có rất nhiều lỗ nhỏ, trên thân Đan lô có tạo hình bốn đầu thú trong đó ba con cùng ngoảnh về một hướng, quay vào trong đan lô, một con còn lại quay ra phía ngoài, tất cả đều mấp máy.
Lam Danh nhìn Trương Hiểu Vũ nói: "Đây là Địa cấp Đan lô: Thanh Quang trấn thú, có nó, khi ta luyện chế lục giai đan dược xác xuất thành công có thể đạt trên tám thành, bằng không ngay cả năm thành cũng không được".
Dĩ nhiên là địa cấp Đan lô, Trương Hiểu Vũ đã xem qua giới thiệu về Đan lô, nhìn chung Đan lô được phân cấp theo hiệu quả với bốn phẩm cấp, từ thấp đến cao phân biệt là Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, đương nhiên là còn có phổ thông Đan lô không được liệt phẩm cấp. Hoàng cấp Đan lô nhiều môn phái có, Huyền cấp Đan lô đã là phi thường trân quý là bảo vật vô giá rồi. Huyền Âm Môn cũng có một cái do tiền nhiệm Môn chủ, cha của Lạc Thi Thi sử dụng nghìn vạn lượng hoàng kim thật vất vả mới mua được về. Về phần Địa cấp Đan lô rốt cuộc là tuyệt phẩm Đan lô, cho dù là luyện chế thất giai đan dược cũng có thể đề thăng xác xuất thành công, còn Thiên cấp Đan lô là loại tối cao cấp nhưng chưa ai từng nhìn thấy đó, đó là loại thuộc về truyền thuyết rồi.
"Hắc Thiên Tông quả nhiên nội tình thâm hậu, ngay cả địa cấp Đan lô cũng có, thực sự là làm cho ngưỡng mộ". Trương Hiểu Vũ chậm rãi nói.
Lam Danh tự hào nói: "Đây là Đan lô do tổ sư gia ta truyền lại, tới nay đã được hơn bảy nghìn năm lịch sử rồi, toàn đại lục bây giờ sợ rằng cũng không có cái thứ hai". Vị tổ sư gia mà Lam Danh nói đến là luyện đan trưởng lão đời thứ nhất của Hắc Thiên Tông, địa vị rất cao.
← Ch. 272 | Ch. 274 → |