← Ch.302 | Ch.304 → |
"Không biết lần này có mấy Võ tôn tới?" Trương Hiểu Vũ hỏi.
Hắc Nguyệt tôn giả ngưng trọng nói: "Đại Tự Tại Cung có tứ đại tôn giả, nhóm đầu tiên tới có hai vị tôn giả Hỏa và Phong, lần này hai vị tôn giả Thổ và Thủy cũng tới, còn có một vị nội cung tôn giả nữa".
"Nội cung tôn giả!" Trương Hiểu Vũ kinh nghi nói.
"Thượng cổ môn phái thường chia ra làm nội môn và ngoại môn, ngoại môn thì chủ trì sự vụ trong môn phái, nhân số đông đảo, mà người trong nội môn thì được lựa chọn rất ít, đều là cao thủ hàng đầu từ ngoại môn đi vào, bọn họ căn bản chuyện gì cũng không quản, cả ngày đều bế quan tu luyện, chỉ khi nào cần bọn họ động thủ thì mới xuất quan".
Nói cách khác, người có thực lực chân chính đứng đầu là trong nội môn, bốn vị tôn giả ngoại môn chỉ bất quá là cao thủ bên ngoài mà thôi. Trương Hiểu Vũ tuy biết Đại Tự Tại Cung không đơn giản như vậy thế nhưng vẫn nhịn không được mà hít một ngụm lãnh khí, dù sao ai mà biết được trong nội môn Đại Tự Tại Cung nhân số nhiều hay ít.
Hắc Nguyệt tôn giả cười khổ nói: "Trong tứ đại tôn giả thì Thổ tôn giả đã là Thổ chi đạo đệ nhị trọng Võ tôn, chỉ chờ ngoại môn có người tiến giai Võ tôn là hắn có thể tiến vào nội môn chuyên tâm tu luyện rồi, mà vị nội cung tôn giả kia thực lực khẳng định là Tự nhiên chi đạo đệ nhị trọng trở lên rồi, thế nên chúng ta lần này phải đối mặt với hai vị Tự nhiên chi đạo đệ nhị trọng Võ tôn cùng với hai vị Tự nhiên chi đạo đệ nhất trọng Võ tôn".
Trương Hiểu Vũ nói: "Vị nội cung tôn giả này không biết đã lĩnh ngộ Thuộc Tính áo nghĩa chưa, bằng không dựa vào hai người chúng ta khó có thể chống đỡ được". Đây mới là điều khiến Trương Hiểu Vũ lo lắng nhất, một Võ tôn cao thủ lĩnh ngộ Thuộc Tính áo nghĩa và không lĩnh ngộ Thuộc Tính áo nghĩa thủ hoàn toàn không giống nhau, thực lực chênh lệch quá nhiều.
Thoáng tự hỏi một chút, Hắc Nguyệt tôn giả chần chờ lắc đầu nói: "Ta nghĩ là không có khả năng đâu, người ở Tự nhiên đệ nhị trọng lĩnh ngộ Thuộc Tính áo nghĩa cực hiếm, Đại Tự Tại Cung cho dù có người như thế cũng không có khả năng tùy tùy tiện phái ra".
Trương Hiểu Vũ gật đầu tán thành quan điểm này của Hắc Nguyệt tôn giả, người có thể lĩnh ngộ Thuộc Tính áo nghĩa trong môn phái là chung cực lực lượng, hẳn là không có khả năng tùy tiện phái ra, bằng không bị địch nhân vây công thì tổn thất có thể rất lớn.
"Theo đạo lý mà nói, Đại Tự Tại Cung hiện tại cao thủ đông đảo, sau khi biết được chúng ta giết Hỏa Tôn giả, phế đi một cánh tay của Phong tôn giả thì hẳn là phải lập tức đến đây báo thù, thế nhưng lại vẫn thờ ơ, tựa hồ không vội vã đối phó với chúng ta, điều này làm cho ta rất nghi hoặc". Điểm này làm cho Trương Hiểu Vũ không hiểu được.
"Cái này cũng là điều ta nghi ngờ".
Ánh mắt dữ dội nhìn Hắc Nguyệt tôn giả đối diện, Trương Hiểu Vũ âm trầm như nước nói: "Ta biết bọn họ đang muốn làm gì rồi! Hảo mưu kế".
"Ngươi nói là, bọn họ muốn triệt để tiêu diệt Huyền Thiên liên minh". Hắc Nguyệt tôn giả kinh hãi nói.
"Không sai, Huyền Âm Môn chúng ta có Thủy Thổ Lôi Cương Trận, mà Hắc Thiên Tông các ngươi cũng có Ám giới thiên mạc, nếu như chúng ta không ứng chiến, bọn họ chỉ có thể trước tiên phá vỡ đại trận rồi mới có thể uy hiếp đến chúng ta. Tuy nhiên chỉ bằng vào mấy Võ tôn thì căn bản là vô pháp trong khoảng thời gian ngắn phá vỡ được đại trận, hơn nữa là cho dù có thể phá vỡ thì đến lúc đó khẳng định là nguyên lực đã tiêu hao mất bảy tám thành, lúc đó cũng không đối phó nổi với chúng ta nữa. Do đó ta dám khẳng định là bọn họ vẫn án binh bất động thì nhất định là đang âm thầm liên lạc với các Võ tôn cao thủ khác, như Kỳ Lân Phủ, Tán Tôn liên minh, muốn nhất cử san bằng Huyền Thiên liên minh. Đương nhiên, mục tiêu chính khẳng định là Huyền Âm Môn ta". Trương Hiểu Vũ hai bàn tay nắm chặt tay chế lạnh lùng nói.
Người có thể tiến giai Võ tôn tuy rằng không nhất định là thông minh tuyệt đỉnh thế nhưng ngộ tính tuyệt đối không thấp. Hắc Nguyệt tôn giả không đoán ra được là bởi vì bị thực lực cường đại của đối phương hấp dẫn lực chú ý, đâu nghĩ đến việc Đại Tự Tại Cung lần này muốn triệt để tiêu diệt Huyền Thiên liên minh, nhất thời sắc mặt hắn khó coi dị thường.
Trương Hiểu Vũ kiến nghị nói: "Mặc tôn giả, ngươi và ta trên người đều có Hồn nguyên, trong vòng hơn mười vạn dặm bóp nát nó liền có cảm ứng, ngươi tốt nhất vẫn nên trở lại Hắc Thiên Tông để ngừa vạn nhất".
Hắc Nguyệt tôn giả chần chờ nói: "Trương Môn chủ, cái này không tốt lắm đâu! Đối phương lần này chín thành là ra tay với Huyền Âm Môn trước, ta sao có thể ly khai được chứ". Tuy trong lòng hắn biết lần này sự tình không ổn thế nhưng Hắc Nguyệt tôn giả vẫn chưa nghĩ tới việc rời khỏi Huyền Thiên liên minh, càng không nói đến việc lâm trận ly khai.
" Huyền Âm Môn ta có Thủy Thổ Lôi Cương Trận, không có hơn mười Võ tôn đồng thời tiến công thì ít có khả năng bị phá khai mà cả Nam vực bây giờ Võ tôn cao thủ bất quá chỉ có hơn mười người, nếu toàn bộ tập kết mà đến thì khả năng thành công cũng rất nhỏ". Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng kỳ thực Trương Hiểu Vũ trong lòng cũng không chắc lắm, dù sao Thủy Thổ Lôi Cương Trận bác đại tinh thâm, hắn cũng không biết là hiệu quả đại trận đến mức nào, cũng có thể bị hơn mười vị Võ tôn liên thủ phá vỡ mà cũng có thể không.
Nghe Trương Hiểu Vũ nói như vậy, Hắc Nguyệt tôn giả thoáng thả lỏng, hắn rõ ràng sự đáng sợ của thượng cổ trận pháp, bằng vào hơn mười vị Võ tôn hẳn là không có khả năng phá được, trái lại Ám giới thiên mạc của Hắc Thiên Tông lại có chút nguy hiểm, hơn mười vị Võ tôn đồng thời công kích thì có thể phá vỡ được.
"Đã như vậy, như lời Trương Môn chủ đi, ta về thủ hộ tại Hắc Thiên Tông để ngừa vạn nhất". Hắc Nguyệt tôn giả gật đầu nói.
Trương Hiểu Vũ cười nhạt nói: "Mặc tôn giả cũng không cần quá lo lắng làm gì, nếu việc đã tới, có muốn trốn cũng trốn không xong thì không bằng dùng thái độ lạc quan mà đối mặt đi, ta nghĩ rồi, thiên đạo luôn luôn có một tia sinh cơ tồn tại, chúng ta cũng sẽ không thua người".
Hắc Nguyệt tôn giả suy nghĩ cẩn thận về huyền cơ trong lời Trương Hiểu Vũ, một lúc lâu sau mới bội phục nói: "Ta thực sự là càng sống lâu càng thụt lùi, Trương Môn chủ nói không sai, nếu đã tới thì lo lắng cũng vô dụng, chỉ là thêm phiền nhiễu mà thôi, chúng ta nên chuẩn bị cho tốt mới là đúng nhất".
Chờ Hắc Nguyệt tôn giả trở về Hắc Thiên Tông, Huyền Âm Môn từ trên xuống dưới đều gia tăng phòng bị, bởi vì đã có đại trận tồn tại nên việc gia tăng phòng bị chỉ là chuyên môn đi chôn thêm nguyên thạch vào các vị trí để phòng ngừa có người ác ý phá hư đại trận, dẫn đến vào thời khắc mấu chốt xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dù sao trong đại trận, ngoại trừ mắt trận tối trọng yếu ra thì bất luận một khối nguyên thạch nào hư hao đều làm ảnh hưởng đến hiệu quả của đại trận, nếu đại lượng nguyên thạch bị hư hao thì sợ là toàn bộ đại trận đều phải hạ xuống một đẳng cấp, tại thời khắc mấu chốt một chút tổn thất đều là trí mạng.
Đương nhiên, công tác gia tăng phòng bị còn được tiến hành ở sáu ngọn núi khác, để vạn vô nhất thất, Trương Hiểu Vũ đem hơn ba nghìn Huyền Âm hổ vệ và hơn sáu trăm Huyền Âm Thần vệ toàn bộ phân công đến các nơi, nếu có người nào có hành vi quỷ dị xuất hiện thì giết không tha, cái này bao quát cả Hoa Gian Phái ở bên trong đó.
Trên đời không có không bức tường nào hoàn toàn kín gió, theo thời gian trôi qua, ở Nam vực đại bộ phận các thế lực đều cảm thấy bầu không khí có biến hóa, một sốt hệ thống tình báo thông qua các dấu hiệu mà suy đoán và cho ra một tin tức kinh người, đó là sắp tới Đại Tự Tại Cung và Huyền Thiên liên minh phát sinh đại chiến.
Thượng cổ môn phái và thế lực bản thổ Nam vực quyết đấu, cái này có ý nghĩa rất trọng đại, có thể nói là sẽ có ảnh hưởng trong một khoảng thời gian rất dài. Nếu Đại Tự Tại Cung nghiền nát Huyền Thiên liên minh thì như vậy trong thời gian tới sẽ không còn dư địa cho thế lực bản thổ cò kè mặc cả. Nếu Huyền Âm Môn đại biểu cho Huyền Thiên liên minh có thể ngăn cơn sóng dữ, đẩy lùi Đại Tự Tại Cung thì nói lên một điều, đó là thế lực bản thổ cũng không phải dễ bị người ta nắn bóp. Chí ít là nếu còn Huyền Âm Môn này thì các Thượng cổ môn phái ngoại lai chưa đến mức hoàn toàn không kiêng nể gì cả.
Tuy rằng tuyệt đại bộ phận mọi người đều không xem trọng Huyền Âm Môn nhưng không thể nghi ngờ gì là tuyệt đại bộ phận mọi người đều mong muốn Huyền Âm Môn có thể đẩy lùi Đại Tự Tại Cung, vì thế lực bản thổ mà tranh vinh quang.
Trong lúc bên ngoài đang vì những sự kiện này mà sôi sùng sục thì Trương Hiểu Vũ lại căn bản không tỏ vẻ gì, hắn vẫn thản nhiên ở trong Huyền Âm Môn làm việc, bộ dáng nhàn nhã dạo chơi tự tại, phảng phất như kẻ phải đối mặt với đại chiến sắp tới không phải là Huyền Âm Môn vậy.
Đối với Trương Hiểu Vũ mà nói, hơn mười Võ tôn liên hợp lại cố nhiên là cường đại đáng sợ nhưng cũng không phải là không hề có sức phản kháng, nếu là thực sự tới lúc tối hậu, hắn có thể liều mạng khí huyết đại thương thì cũng muốn phải diệt được mấy tên đã.
Ôm loại tâm tính này nên Trương Hiểu Vũ mới có thể nhàn nhã tự tại như vậy, tuy nhiên những người khác vô hình trung lại bị Trương Hiểu Vũ cảm nhiễm mà bớt đi lo lắng. Nếu Môn chủ không gấp thì bọn họ cần gì phải sầu lo chứ, hơn nữa trông thần thái của Môn chủ thì xem ra có vẻ rất chắc chắn, qua nhiều năm qua xây dựng hình ảnh nên có thể nói Trương Hiểu Vũ đã được thần thánh hóa, tuyệt đại bộ phận đệ tử đều tin hắn một cách mù quáng.
Hôm nay trên cái sân rộng có rất nhiều người, thi thoảng lại vang lên âm thanh hô hào ủng hộ một trận nào đó, mà ở ở giữa cái sân rộng có bốn trận đấu đang được tổ chức, song phương đối chiến thực lực đều có chút tương đương, tuổi tác cũng không lớn, đại thể mới ngoài hai mươi tuổi.
Trương Hiểu Vũ, Lạc Thi Thi cùng với Yêu Dạ ba người đang ngồi ở phía trước trên ghế thủ tịch, đám cao tầng khác thì ngồi ở hai hàng ghế hơi thấp hơn phía dưới làm trọng tài, mọi người thi thoảng lại nói chuyện với nhau thế nhưng đại bộ phận thời gian đều theo dõi trận đấu trên sân.
Lần so đấu này là để tuyển ra tinh anh nhân tài có tiềm lực dùng để bổ sung vào Huyền Âm Thần vệ và Huyền Âm hổ vệ, dù sao hơn sáu trăm Huyền Âm Thần vệ và ba nghìn Huyền Âm hổ vệ vẫn là quá ít nên cần khoách đại quy mô, cần chọn một số nhân tài để nhanh chóng đề bạt.
Vai Trương Hiểu Vũ tựa vào vai Lạc Thi Thi, bàn tay thì đặt ở trên đùi Yêu Dạ, mặt hơi mỉm cười và không quá chăm chú nhìn trận đấu phía dưới nhưng vào lúc này, từ xa xa Lạc Hành Không đã vội vã đi tới, thần thái trầm trọng như nước không giấu được vẻ lo lắng bên trong.
← Ch. 302 | Ch. 304 → |