← Ch.047 | Ch.049 → |
Trương Hiểu Vũ lập tức điên cuồng bỏ chạy, Cương Thi Hầu khổng lồ mở chân to đuổi sát đằng sau, mỗi một bước đều phá hư mặt đất gồ ghề, đá vụn văng khắp nơi.
Là bọn hắn, bọn họ làm sao tới đây, Trương Hiểu Vũ thấy được bọn người Công Dương Như cách đó không xa, sắc mặt lạnh lẽo, sau đó lại hiện lên sự mừng rỡ, tới tốt lắm!
"Đó là cái gì?" Bọn người Công Dương Như hít một hơi khí lạnh, bọn họ không phải là chưa từng gặp hoang thú khổng lồ, nhưng vẫn chưa từng thấy Hầu Tử lớn như vậy. Dù sao đa số Hầu Tử chỉ lớn cỡ hài đồng, mà con khỉ trước mắt cái này cao tới bảy tám mét, làn da hiện lên màu xanh biếc, cơ thể phồng lên, mỗi một khối đều lớn có cỡ cái thớt, dưới làn da nổi lên gân xanh, so với đùi Võ giả cường tráng nhất còn muốn thô to hơn, quấn quýt vặn vẹo, xem qua đã biết ẩn chứa lực lượng vô cùng khủng bố.
Rầm rầm rầm!
Cương Thi Hầu khổng lồ đạp mạnh bước chân, chấn cho mặt đất ông ông rung động, mang theo khí thế đáng sợ vọt lên, một đôi mắt lớn cỡ đèn lồng tràn đầy màu đỏ như máu.
"Đáng chết, là hắn dẫn nó tới." Công Dương Như lạnh lùng nhìn chăm chú vào Trương Hiểu Vũ đang nhanh chóng chạy đến, sắc mặt cực kỳ bất thiện.
Thuần Tử Phong lớn tiếng nói: "Nhanh chóng lui lại." Lúc này cho dù Tạ Từ Tín cũng không nắm chắc có thể đánh bại con Cương Thi Hầu khổng lồ này, chỉ có chờ cao thủ Thần Sa Phủ tới mới có thể giải quyết.
Sáu người một trước một sau nhanh chóng bỏ chạy, sức mạnh đô chân của Đại Võ Sư so với Võ Sư nhanh hơn rất nhiều, lúc này vừa vặn đã phát huy công dụng, không đến lập tức bị Cương Thi Hầu khổng lồ đuổi kịp.
Cương Thi Hầu khổng lồ thấy trong thời gian ngắn không đuổi kịp mấy người, đột nhiên xoay người hai móng mãnh liệt đánh lên mặt đất, ở trên sàn nhà cứng rắn đập ra hai cái lỗ thủng, sau đó tựa như cầm lên cái gì đó, dùng toàn lực kéo lên trên.
Một cục đá lớn dài năm sáu thước, rộng hai ba thước bị Cương Thi Hầu khổng lồ nhấc lên từ trên sàn nhà, giơ lên đỉnh đầu ném về phía mọi người.
Ầm ầm, một tiếng vang thật lớn qua đi, phía trước mọi người xuất hiện chướng ngại cực lớn, làm tất ngừng bước chân lại.
Chỉ trong chốc lát thời gian, Cương Thi Hầu khổng lồ đã đuổi tới trước người mấy người, tru lên bắt đầu công kích, đập phá mặt đất thành mảnh nhỏ.
Thác Bạt Nam là người thứ nhất phản công, thân hình nhảy qua bên trái Cương Thi Hầu khổng lồ, bảo kiếm dài nhỏ lóe sáng mang theo tiếng xé gió bén nhọn đâm trúng đùi nó.
Ừm? Thác Bạt Nam nhíu mày, trường kiếm mang theo Phong nguyên lực có lực cắt và lực xuyên thấu, lại chỉ đâm vào được ba bốn tấc đã đình chỉ, đối với nhân loại thì vết thương ba bốn tấc có thể vong mạng. Nhưng đối với loại quái vật khổng lồ này bất quá là bị thương ngoài da mà thôi.
Quang mang màu xanh sáng rõ trên trường kiếm, kéo một cái đã vạch ra một khối thịt lớn, từng dòng máu màu xanh biếc ồ ồ chảy ra, Thác Bạt Nam cũng không tham công, lập tức bay ngược ra ngoài.
Đau đớn trên đùi để cho Cương Thi Hầu khổng lồ càng thêm táo bạo dữ tợn, vung trảo vung vụt qua thân ảnh của Thác Bạt Nam, lợi trảo dài hơn nửa thước hiện lên màu nâu xám, lập loè hàn quang âm trầm.
Thuần Tử Phong so với Thác Bạt Nam hơi chậm một bước, lập tức triển khai công kích, nắm tay mang hoàng sắc quang lập loè ầm ầm nện lên đầu gối Cương Thi Hầu khổng lồ, tiếng va chạm thanh thúy vang vọng khắp nơi.
Thân hình thoáng lay động, đầu gối Cương Thi Hầu khổng lồ lõm xuống một khối lớn, tuy nhiên không đến mức tạo thành thương tổn nghiêm trọng, nhưng một trảo công kích Thác Bạt Nam lập tức bị tan rã, nó liên tục tru lên, lập tức hung tàn đánh về phía Thuần Tử Phong.
Hưu, một tia sáng trắng bắn ra, một thanh tiểu kiếm được bao quanh bởi kiếm khí không gì không phá nổi bắn về phía mắt trái Cương Thi Hầu khổng lồ, tốc độ vô cùng nhanh, lập tức lóe lên. -
Cương Thi Hầu khổng lồ nghiêng đầu né tránh nhưng tiểu kiếm cũng cắm vào dưới mắt hắn thật sâu, đau nhức làm nó có chút điên cuồng.
Đùng!
Điện mang lưu chuyển nổ ra, thân ảnh Đông Dã Vân Thiên trong nháy mắt từ bên cạnh Cương Thi Hầu khổng lồ xẹt qua, loan đao xanh biếc mang theo màu tia chớp theo lam nhạt khủng bố chém tới đầu gối hắn.
Một vết đao cực lớn xuất hiện ở đầu gối Cương Thi Hầu khổng lồ, những máu huyết màu xanh biếc máu đều bị thiêu đốt sạch sẽ, không có chút nào tràn ra.
"Hỏa Diễm Phủ!"
Xa Phi Hào hít sâu một hơi, đón Cương Thi Hầu khổng lồ cao cao nhảy lên, búa lớn bao trùm ngọn lửa màu hồng mang theo tiếng xé gió hùng hậu chém lên đầu gối bị thương của đối phương.
Ngọn lửa nổ tung, tất cả mọi người đều nghe được âm thanh xương cốt đứt gãy mơ hồ.
Ầm ầm, Cương Thi Hầu khổng lồ ở dưới sự đả kích luân phiên của năm người đã bị thương quá nặng, đầu gối chống đỡ không nối sức nặng thân thể, lay động một chút quỳ một gối xuống.
Trương Hiểu Vũ đứng ở cách đó không xa, âm thầm cả kinh nói: Sức chiến đấu thật cường hãn, thực lực những người này so với Lý Đức đều mạnh không ít, cùng bọn họ đánh giá một chút, Trương Hiểu Vũ cũng không biết mình và bọn họ ai mạnh hơn.
Hai tay giơ đại kiếm, Trương Hiểu Vũ chém ra một đạo Không Khí Nhận vô hình, nặng nề trảm kích lên trên người Cương Thi Hầu khổng lồ, lúc này có cơ hội nhất định phải hung hăng đả kích nó.
Rống, sinh mệnh lực Cương Thi Hầu khổng lồ vô cùng cường đại, những vết thương này bất quả chỉ khiến nó hành động có chút chậm chạp, một tay đột ngột quét ngang ra ngoài, hai người Xa Phi Hào, Đông Dã Vân Thiên cách gần đó bị đánh bay ra ngoài, hộ thể nguyên lực trên người trong nháy mắt phá vỡ.
Trương Hiểu Vũ lớn tiếng nói với mấy người: "Mọi người đứng thành một hàng, dùng công kích từ xa."
Công Dương Như oán hận nhìn chằm chằm Trương Hiểu Vũ, hắn không có trả lời, nhưng ánh mắt cũng có chút ít khác thường.
Trương Hiểu Vũ chỉ là nhắc nhở một câu, nếu như đánh không thắng thì hắn lập tức lui về phía sau, chờ thực lực cao một ít lại đến, đương nhiên là có khả năng không có cơ hội đó, dù sao tin tức đã truyền đi, rất nhanh sẽ có cao thủ đến đây. Cái này cũng không có biện pháp, có công pháp thì cũng phải còn sống mới hưởng thụ mới được, nếu không thì chính là kẻ điên.
Năm người tuy trước đó đều muốn giết Trương Hiểu Vũ, nhưng hiện tại trọng yếu nhất vẫn là xử lý Cương Thi Hầu khổng lồ, tất cả đều là đứng thành một loạt, liên tục công kích từ xa.
Trong chốc lát, kiếm khí, Tiểu Kiếm, quyền mang, ngọn lửa, điện mang, Không Khí Nhận ào ào nện lên người Cương Thi Hầu khổng lồ, sáu loại lực đạo sinh sức mạnh đáng sợ, thân thể khổng lồ của đối phương lập tức lui về phía sau nửa bước, vết máu trên người phụt ra.
Không đợi nó kịp phản ứng, lại một lớp công kích đánh lên, đủ mọi màu sắc năng lượng phá ra.
Động tác Cương Thi Hầu khổng lồ không linh mẫn mau lẹ như Cương Thi Hầu, hơn nữa phòng ngự của làn da cũng có vẻ yếu hơn rất nhiều, khi mọi người viễn trình công kích, nó căn bản không có khí lực dư thừa để tránh né, thường thường vừa muốn tránh ra, đã bị nhiều loại năng lượng đánh xuống.
Tiếng gào thét phẫn nộ trong đại sảnh vang lên không ngừng, Cương Thi Hầu khổng lồ trốn không thoát công kích, hắn chỉ đành đi từng bước tới phía trước, bất chấp vô số chiêu thức ập vào người.
Hưu, tia sáng trắng tách ra, hai thanh tiểu kiếm xuyên tới, chuẩn xác cắm vào hai con ngươi cực lớn của Cương Thi Hầu khổng lồ.
← Ch. 047 | Ch. 049 → |