← Ch.481 | Ch.483 → |
Tinh Đế bị điểm tên lên sân khấu, may mà đối thủ chỉ là Chí Cao Tông Phạt Đế, tuy rằng Hủy diệt Lôi thuộc tính của Phạt Đế có lực phá hoại có thể nói là cực mạnh thế nhưng đối mặt với đối thủ đã đột phá được một cái thông thiên huyệt khiếu thì như trước vẫn rơi vào hạ phong, điều này làm cho mọi người không khỏi nhớ tới lúc Ma đế còn chưa ngang trời xuất thế thì hắn mới là đại sư huynh của Chiến thần cung.
Sau hơn một ngàn ba trăm chiêu, Tinh Đế một quyền đánh nát phòng ngự quang tráo của đối phương mà đặt được thắng lợi.
Tiếp theo là Tử Đế đấu Thương Đế, Tử Đế thắng.
Sang Đế đấu Không Đế, Không Đế bỏ quyền.
"Số 2 Ma đế đấu số bảy Thanh Đế!".
"Ta bỏ quyền!" Thanh niên đầu trọc Thanh Đế lập tức tuyên bố bỏ quyền.
Trương Hiểu Vũ khẽ cười, hắn ngồi ở trên ghế quý khách mà không hề động đậy.
Thời khắc lịch sử đã đến, thứ hạng từ thứ tư tới thứ mười đã ra lò, án theo trình tự phân biệt là Bằng Đế, Không Đế, Tử Đế, Tinh Đế, Thương Đế, Thanh Đế, Phạt Đế, so với dự đoán của Trương Hiểu Vũ thì không sai tý nào.
Lạc Thi Thi bộ dáng như nhìn thấy quái vật vậy, nàng nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ nói: "Ngươi làm thế nào mà dự đoán chuẩn như vậy?".
"Ha hả, cái này không khó, sợ rằng người có thể đoán được không chỉ có một mình ta". Trương Hiểu Vũ hai tay hợp lại thoải mái nằm ở trên ghế nói.
"Kế tiếp là ngươi bỉ tái, ngươi không khẩn trương sao?" Tiêu Linh cười nói.
"Cái này, ta sợ nói ra các ngươi lại cho rằng ta tại nói mạnh miệng mà thôi".
Yêu Dạ ưu nhã gợi cảm ngồi ngay ngắn trên ghế, khóe miệng cong lên nói: "Nếu là Ma đế ngươi nói ra, ai dám bảo là mạnh miệng chứ".
Trương Hiểu Vũ thản nhiên nói: "Sang Đế thì ta không biết còn Nguyên Đế thì chỉ có thể tính toán là nửa đối thủ của ta thôi, không có gì khó khăn cả".
"Ngươi không phải nói mạnh miệng đó chứ! Nguyên Đế mạnh như vậy mà sao ngươi không gặp khó khăn gì". Lạc Thi Thi không tin hỏi lại.
Trương Hiểu Vũ cười khổ nói: "Ta đã nói mà!".
Lý Tú lúc này nói: "Ta tin tưởng vào lão công sư phụ."Vẫn Tú nhi hiểu ta".
"Ta cũng tin tưởng ngươi". Tiêu Linh thốt ra sau đó chợt đỏ thẫm mặt.
Tất cả mọi người đều cười mà không nói gì.
Bỉ tái tiến hành đến bây giờ đã sắp kết thúc nhưng màn hấp dẫn chân chính lúc này mới vừa bắt đầu, câu chuyện quay chung quanh tam đại đế, dù sao hơn bảy thành mọi người ở đây đều đặt tiền cược, hiện nay tiền đặt cược tích lũy đã tới hơn một nghìn vạn ức đê giai nguyên tinh rồi.
"Sang Đế tất thắng, Sang Đế tất thắng".
"Nguyên Đế phong phạm, Nguyên Đế phong phạm".
"Ma đế uy vũ, Ma đế uy vũ!".
"..".
Tam đại đế đều có cổ vũ đoàn mà tuôn ra trợ uy thanh kinh thiên động địa, trong lúc nhất thời toàn bộ thi đấu thể thao tràng đều tựa hồ hoảng động.
"Số 2 Nguyên Đế đối số 3... Ma đế!".
Theo thanh âm tài phán hạ xuống, trong thi đấu thể thao tràng thanh âm xôn xao lại vọt lên đến tận mây xanh.
"Các lão bà, các huynh đệ, các tỷ muội, chờ ta chiến thắng trở về!" Lúc này Ma đế không hề có vẻ cao cao tại thượng nữa mà có vẻ một vị trượng phu phổ thông, phổ thông huynh đệ, múa mép khua môi nói.
Lạc Thi Thi đảo mắt trắng dã: "Có muốn ta tới cổ vũ ngươi hay không!".
"Hắc hắc, vậy tới một mình đi!" Ma đế đi qua đi ôm cổ Lạc Thi Thi rồi hôn vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng một cái.
"Ngươi muốn chết hả!", Lạc Thi Thi mặt đỏ như xuất huyết vậy, xấu hổ không gì sánh được.
Tuy nhiên Trương Hiểu Vũ da mặt dày nên đâu quản đến những chuyện này, hắn cấp cho Yêu Dạ và Lý Tú một người một cái hôn sau đó phiêu phiêu đi ra khỏi quý khách phòng.
Trên thổ địa gập ghềnh, Trương Hiểu Vũ tùy ý đứng ở nơi đó nói: "Nguyên Đế, từ rất sớm ta đã muốn giao thủ với ngươi rồi".
"Ta cũng vậy". Nguyên Đế gật đầu nói.
"Bất quá, nói thật ra, nếu như ngươi chỉ là Nguyên lực hóa hình đỉnh mà chưa đạt tới nguyên hình hợp thể, diễn sinh ra tinh thần cảnh giới thì không phải là đối thủ của ta". Trương Hiểu Vũ lắc đầu nói.
Nguyên Đế hơi nhíu nhíu mày đầu, nếu như hắn đã đạt được cảnh giới như Trương Hiểu Vũ nói thì đó là cảnh giới Võ thánh rồi, đối phương là cuồng vọng hay...
"Ma Đế này cũng quá tự cao đi! Hắn cho rằng mình là Chiến thần hả?" Trong hàng đệ tử Chí Cao Tông có không ít người nói thầm.
"Mong là hắn không nên tự tát vào mồm mình, thật buồn cười".
Sang Đế nhíu chặt mày, cho tới bây giờ hắn vẫn còn chưa biết Trương Hiểu Vũ đến tột cùng đã đột phá được bao nhiêu huyệt khiếu rồi, trong đó có thông thiên huyệt khiếu hay không, chỉ là theo đạo lý mà nói, trừ phi đối phương đã đột phá được tám cái huyệt khiếu thì mới có thể chống lại được Nguyên Đế đã đến cảnh giới Nguyên lực hóa hình đỉnh kỳ rồi.
Thực sự là một kẻ thâm bất khả trắc, lần đầu tiên mất đi sự chắc chắn, Sang Đế âm thầm lắc đầu đưa mắt chăm chú nhìn lên đài thi đấu.
Trong hàng đệ tử Hoang Các, Long Văn mở lớn mồm nói: "Bằng Đế, ngươi nói Ma đế cuồng vọng là căn cứ vào cái gì?".
Bằng Đế đang mắt không nháy nhìn chằm chằm lên sàn thi đấu nghe vậy thì nói: "Phải xem qua mới biết được, bất quá Nguyên Đế thực sự rất mạnh, tuy rằng còn chưa đạt đến cảnh giới như Ma đế nói thế nhưng người thường có đạt được đến cảnh giới kia thì cũng không nhất định là đối thủ của hắn".
"Nói không chừng hắn nói thật đó? Một quyền kia uy lực quá bá đạo đi". Thải Linh thè lưỡi nói.
Nhớ tới nhất quyền kia, một tên Hoang Các đệ tử đang muốn nói gì vội im lặng bởi vì cho tới bây giờ bọn họ vẫn đang bị nhất quyền bá đạo kia làm cho run sợ, lực lượng ẩn chứa trong đó ngay cả hoang nhân và hoang thú bọn họ cũng theo không kịp, rất khó tưởng tượng ra đối phương đến tột cùng đã đạt được trình độ gì rồi.
Trên ghế lãnh đạo, Chiến thần cung Thủ tịch trường lão, Lâm trưởng lão trong lòng âm thầm buồn cười, tiểu tử này đến đâu đều đều có bộ dáng nắm chắc thắng lợi, chỉ sợ coi như là đứng ở trước mặt đê giai Võ thánh hắn cũng như vậy.
"Thật cuồng vọng!" Thái Nhất Môn Thủ tịch trường lão nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
Lâm trưởng lão liếc mắt nhìn đối phương nói: "Có đúng là cuồng vọng hay không thì không nên kết luận quá sớm ". Hắn trong lòng biết việc Minh Đế không tiến vào được nhóm mười người đầu tiên làm cho đối phương khó chịu, bất quá đối với Chiến thần cung mà nói thì lần này đã được hả giận rồi, vô số năm qua đây là lần đầu tiên bọn họ hoàn hoàn chiếm được thượng phong.
Hoang Các Thủ tịch trường lão Ngưu trường lão lắc đầu nói: "Dù sao cái này với Hoang Các chúng ta không có quan hệ gì, bất quá nếu có thể thấy được một hồi trò hay cũng không tệ".
"Mặc kệ ra sao, mấy tiểu tử này rốt cuộc thời gian tới sẽ thành Võ thánh và Chiến thần rồi". Quy Nguyên Phái Thủ tịch trường lão cười cười nói.
Từ ánh mắt Trương Hiểu Vũ đối diện, Nguyên Đế muốn từ đó nhìn ra cái gì bất quá hắn thất vọng rồi, đối phương không thể là người bình thường như vậy mà là một trong những kình địch lớn nhất của mình, nếu như có thể nhìn ra cái gì đó thì cũng sẽ không phải là Ma đế nữa.
"Trước tiên tiếp ta một chiêu Lục Thiên Chưởng rồi hãy nói đi!", tốt nhất là nên thử một chút đã, Nguyên Đế mở tay phải ra, một chưởng ấn về hướng đối phương.
Lục Thiên Chưởng vừa ra, trong hư không lõm xuống một mảnh, hiện ra một dấu bàn tay thật lớn, uy thế long trời lở đất kia cho dù bị ngăn cách qua cái lồng khí thì vẫn có thể làm cho mọi người quan chiến giương mắt mà nhìn.
Không thèm để ý đến thổ địa dưới lòng bàn chân sụp xuống, Trương Hiểu Vũ đạm nhiên cười rồi tùy ý một quyền đánh vào chưởng ấn và nói: "Sử dụng chân tài thực học đi! Mấy chiêu thăm dò này không làm ta hứng thú nổi đâu".
"Như ngươi mong muốn, thập phương câu diệt Lục Thiên Chưởng!".
Phổ thông Lục Thiên Chưởng có thể làm cho người khác sợ hãi thế nhưng đối với vị Ma đế này thì giống như tiểu hài tử chơi đùa vậy.
Không gian tại một chưởng này lập tức nứt ra, cả người Trương Hiểu Vũ dường như bị nghiền nát ở trong đó, xung quanh toàn bộ là thế giới đen kịt.
"Dĩ nhiên triệt để đánh nát không gian, đây không phải là năng lực của Võ thánh và Chiến thần sao?", trên khán phòng tiếng nghị luận thanh thao thao bất tuyệt. . n. Y. Y. c. o. m
"Ma đế bêu xấu rồi, ai bảo hắn lúc trước nói phét như vậy chứ".
Ai, mấy trăm vạn fan của Ma đế đều không đành lòng nhìn thấy Ma đế dưới một chưởng này chật vật không chịu nổi, trong cảm nhận của bọn họ Ma đế hẳn là cao cao tại thượng, bao quát thiên hạ.
Khóe miệng cong lên, Trương Hiểu Vũ thản nhiên nói: "Vẫn thiếu kích thích quá, hay là ta nên cho ngươi hiểu một chút về thực lực của ta đi".
Nói xong, lại một quyền vô cùng đơn giản đánh ra. Quyền kình kinh khủng xé rách không gian kéo ra ngoài xa vài dặm, một cái không gian liệt phùng rộng mấy chục thước dường như hắc sắc thiểm điện ngoằn ngoèo bắn ra, nó không chỉ triệt để đánh nát không gian quanh mình và Lục Thiên Chưởng kình thành vô số mảnh nhỏ mà còn mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay lao thẳng đến Nguyên Đế.
Giờ khắc này, Ma đế làm cho mọi người có ấn tượng đó là ai dám tranh phong!
← Ch. 481 | Ch. 483 → |