← Ch.095 | Ch.097 → |
Trải qua năm ngày đấu loại, rốt cục tiến vào đợt thi đấu thứ hai: Tấn cấp.
So sánh với đấu loại, vòng tấn cấp chỉ còn lại có tám trăm người, cuối cùng có thể tấn cấp cũng chỉ có hai mươi bốn người, cùng sáu gã tuyển thủ hạt giống tiến hành thi đấu xếp hạng cuối cùng.
"Trận thứ mười tám, Trương Hiểu Vũ đấu với Vương Thành!"
Rốt cục đến phiên mình rồi, Trương Hiểu Vũ buông tay Lạc Thi Thi ra, đứng dậy, nhàn nhã hướng thi đấu thể thao đài đi đến.
"Trương Hiểu Vũ! " " Trương Hiểu Vũ!"...
Ra ngoài ý định, người ủng hộ của Trương Hiểu Vũ cũng có không ít, ước chừng vài trăm người, mặc dù so với Lý Đức ít hơn rất nhiều, nhưng ngẫm lại Trương Hiểu Vũ vẻn vẹn là lần đầu tiên tham gia trận đấu, hơn nữa thân phận rất bình thường.
Đối thủ là một tên Đại Võ Sư cấp sáu, từ đấu loại một đường đến đây đều dùng thực lực ổn định thắng đối thủ, là cao thủ trong liên minh bốn quận lớn.
"Tiểu tử, đừng tưởng rằng dựa vào đan dược vọt tới Đại Võ Sư đỉnh phong là rất giỏi, cút trở về cho ta." Trương Hiểu Vũ chỉ có mười tám tuổi, dĩ nhiên đã đạt tới Đại Võ Sư đỉnh phong, tuyệt đại bộ phận đều cho rằng hắn là đệ tử của thế lực nào đó, lấy vô số đan dược cứng rắn vọt tới Đại Võ Sư đỉnh phong, căn cơ nhất định vô cùng yếu ớt, thổi cái là gục.
Vững vàng đứng ở trên đài thi thao, Trương Hiểu Vũ căn bản là không quan tâm đối phương nói nhảm, dương tay đánh ra một cái Phong Lôi Chưởng cương mãnh sắc bén.
Oanh, trên người lập loè điện xà thật nhỏ, người mới vừa rồi còn rất kiêu ngạo trong nháy mắt bị phá vỡ hộ thể nguyên lực, bay xuống dưới đài.
"Có đôi khi dùng vũ lực để nói còn tốt hơn là dùng miệng!" Trương Hiểu Vũ sảng khoái cười rộ lên.
Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, thân thể cao lớn hùng vĩ, trên người Trương Hiểu Vũ lộ ra khí chất thiếu niên và thanh niên hỗn hợp, lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít nữ nhân trẻ tuổi, nhịn không được ầm ĩ reo hò.
"Một chiêu miểu sát, Trương Hiểu Vũ thắng!" Người trọng tài hét to lên.
"Trương Hiểu Vũ! " " Trương Hiểu Vũ"...
Lần này không chỉ là vài trăm người, không ít thiếu nữ tuổi không sai biệt nhiều với Trương Hiểu Vũ cũng đều theo ở phía sau cùng hò hét.
"Lang Vương, tiểu tử này rất có thể trở thành đối thủ của ngươi và ta, phải cẩn trọng chứ không được khinh suất." Góc trên chỗ ngồi của tuyển thủ dự thi, hai thanh niên đang nói chuyện với nhau, nếu có người nhìn lại nhất định sẽ nhận ra hai người này là Lang Vương Tiền Gia Nhạc bài danh thứ bảy và Liêm Thử Đổng Sông bài danh thứ mười.
Lang Vương Tiễn Gia Nhạc nói: "Lại xem mấy trận, tìm sơ hở chính là sở trường của ngươi mà.".
"Quá khen, nhưng mà sơ hở người người đều có, nhưng có thể không nhất định sẽ hữu dụng." Liêm Thử Đổng Sông thản nhiên nói.
Hoa Tuấn Kiệt cũng xuất hiện, đối thủ của hắn là một vị Đại Võ Sư đỉnh từ Tiêu Dao Quận Thành Phe, trên bảng bài danh thứ hai mươi mốt, hai người thực lực tương đối, một mực đấu mấy trăm hiệp, Hoa Tuấn Kiệt mới tìm được cơ hội đánh bại đối phương, thành công tấn cấp đến bốn trăm cường.
Trên đài thi đấu đột nhiên kim quang hào phóng, vô số kiếm quang sắc bén kích xạ quét ngang, có xu thế dẹp yên thiên hạ, làm cho lòng người sinh ra cảm giác kinh diễm.
"Đó là nguyên khí?" Vài người không biết nhiều về nguyên khí kinh ngạc nói.
"Hẳn không phải, nếu như là nguyên khí, đừng nói Đại Võ Sư đỉnh phong, coi như là cao thủ vừa mới vào Võ Vương cũng có thể đánh bại, hẳn là nguyên khí phỏng chế.".
Mọi người trong sân thi đấu ào ào nghị luận đối với Kim Xà Kiếm của Lý Đức, đồng thời cũng cảm thán uy lực nguyên khí phỏng chế thật sự quá cường đại, một thanh niên vốn là có thể lực áp Lý Đức nhưng trái lại bị Lý Đức ép ngược đến tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Thật cường đại, Lý Đức nắm Kim Xà Kiếm tùy ý quét loạn, kiếm khí màu vàng cô đọng như thực chất bay tứ tung mọi nơi, kình đạo cường đại khiến cho sàn nhà thanh thiết thạch bị cạo ra từng đạo kiếm ngân dài hơn thước
Thanh niên đối chiến trên trán chảy mồ hôi lạnh, mặt mũi tràn đầy buồn bực, không thể ngờ được đối phương còn có nguyên khí phỏng chế, thật mẹ nó không may.
Phanh, một kiếm quét bay đối phương, Lý Đức Thành công tiến vào bốn trăm cường.
Chỉ là phỏng chế phẩm Kim Xà Kiếm đã lợi hại như thế, không biết nguyên khí chính thức sẽ là như thế nào, nhưng mà đến bây giờ Trương Hiểu Vũ còn chưa nghe nói qua chuyện về nguyên khí, có thể là đã thất truyền, cũng có thể nằm trong tay những đại lão không màng thế sự.
Lúc này, cả sân thi đấu đột nhiên truyền đến tiếng sói tru của nam nhân.
Chỉ thấy một nữ tử tuyệt sắc mặc quần áo màu đỏ nhảy đến trên đài thi đấu, trong tay cầm một cây trường tiên màu đỏ sậm, vóc dáng mê người cộng thêm khuôn mặt mỹ lệ xinh đẹp đủ để cho bất kỳ một nam nhân bình thường nào trở nên điên cuồng, đúng là Tư Đồ Tú Tú vị hôn thê của Hoa Tuấn Kiệt, Kim Quang Quận Thành đệ nhất mỹ nữ.
Khác với những người xem hưng phấn, thanh niên đối chiến vẻ mặt cẩn thận nhìn qua Tư Đồ Tú Tú, đối phương chính là cao thủ bài danh thứ hai mươi bốn trên bảng, một tay tiên pháp xuất quỷ nhập thần.
"Nguyệt Luân Vũ!" Tư Đồ Tú Tú tu luyện công pháp phong thuộc tính, trường tiên trên tay nàng giống như hài tử nghe lời, tạo thành những vòng tròn đánh tới đối phương, phong nguyên lực sắc bén ở trên trường tiên ngưng kết ra từng đạo lưỡi dao bằng gió lợi hại, tựa như bánh răng dữ tợn.
Một quyền đẩy trường tiên ra, thanh niên mau chóng nhảy ra né tránh.
Vẫn như cũ là Nguyệt Luân Vũ, Tư Đồ Tú Tú không hề cho đối phương bất cứ cơ hội nào, từng chút một đem hắn bức vào tuyệt cảnh, kinh nghiệm của nàng vô cùng phong phú so sánh thợ săn giảo hoạt nhất cũng không thua kém bao nhiêu.
"Ta nhận thua!" Thanh niên dứt khoát nhận thua, thực lực của hắn không tính xuất chúng, tối đa cũng cũng chỉ xếp hạng trước trăm, lại chiến nữa bất quá là tự rước lấy nhục.
Thu hồi trường tiên, Tư Đồ Tú Tú nhíu mày, quá không có ý nghĩa, vốn đang muốn tìm kiếm niềm vui thú một chút, nào nghĩ đến đối phương dứt khoát nhận thua, làm cho nàng không thể làm gì đồng thời cũng kỳ vọng trận tiếp theo có thể đụng phải đối thủ có ý tứ.
Ngày thứ tư đi qua, bốn trăm cường đã xác định, kế tiếp là hai trăm cường.
Vẫn như cũ là một miểu sát, Trương Hiểu Vũ phi thường thuận lợi tấn cấp đến hai trăm cường.
"Thiên! Trương Hiểu Vũ này hai cuộc tranh tài đều miểu sát đối thủ, không biết trận đấu tiếp theo có thể tiếp tục hay không nữa." Có người bắt đầu chú ý Trương Hiểu Vũ cường thế.
Ngày thứ năm, không có bất kỳ ngoài ý muốn nào xuất hiện, Trương Hiểu Vũ tiếp tục thần thoại miểu sát của hắn, hơn nữa tựa như càng thêm thoải mái so với trận trước.
"Chúng ta đánh cuộc, trận tiếp theo hắn có tiếp tục miểu sát đối thủ không, đánh cuộc một trăm lượng hoàng kim thế nào!" Miểu sát mặc dù không có huyễn lệ như chiến đấu kịch liệt, nhưng lại càng thêm kích thích, sinh tử một đường ở trong nháy mắt.
Ngày thứ sáu, Trương Hiểu Vũ xuất hiện lần nữa ở trên đài, bốn phía truyền đến vô số tiếng la hết: "Miểu sát!" "Miểu sát!" "Miểu sát!"
Miểu sát ta, nằm mơ đo! Ta là bài danh thứ mười chín, hiện tại để ta đánh vỡ thần thoại miểu sát của ngươi đi, thanh niên cùng Trương Hiểu Vũ đối chiến là cao thủ đứng đầu liên minh bốn quận lớn, nghe thấy người hò reo cho Trương Hiểu Vũ tiếng hô, trong lòng âm thầm khó chịu.
"Vậy thì miểu sát!" Trương Hiểu Vũ khóe miệng hiện ra một nụ cười, thân hình liên tục chớp động, xuất hiện ở trước người đối phương, một chưởng bổ ra ngoài.
Hộ thể nguyên lực vỡ nát, người bay ngược ra khỏi sân thi đấu.
Miểu sát vẫn còn tiếp tục!
← Ch. 095 | Ch. 097 → |