Vay nóng Tima

Truyện:Thần Ma Chi Chiến - Chương 33

Thần Ma Chi Chiến
Trọn bộ 79 chương
Chương 33: Quay về cố hương
0.00
(0 votes)


Chương (1-79)

Siêu sale Lazada


- Gào!

Trong lúc mọi người đi về Kiếm các, vô số chiến sĩ tộc Bàn Cổ nơi cực tây đột nhiên phát ra một trận gầm lớn rung trời, tóc dài vung lên, lần lượt bước về hướng hang động nơi bọn họ xuất hiện.

- Chư vị...

Một tên nhân loại Thái Cổ chắn ở phía trước, định nói chuyện với chiến sĩ tộc Bàn Cổ một chút. Nhưng chiến sĩ tộc Bàn Cổ lại giống như không nhìn thấy, mắt nhìn về phía trước, thân thể nhoáng lên, vượt qua tên nhân tộc Thái Cổ kia, nhanh chóng đi về hướng hố đen sụp đổ to lớn kia, từng đợt tràn vào bên trong.

Trời đất chợt yên tĩnh lại. Trên bầu trời, ba vị Chí Tôn, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đều ngừng lại, ánh mắt của mọi người tập trung vào những chiến sĩ tộc Bàn Cổ xuất thế ngang trời khi Cửu U ma thần bước vào Thái Cổ này, sau đó lại như thủy triều tràn về bên dưới. Có lẽ vì quá quan tâm đến chiến sự, hoặc là nhân tộc tụ tập ở nơi cực tây quá nhiều đã che lấp tộc Bàn Cổ, nhất thời tất cả mọi người đều đắm chìm trong vui sướng thắng lợi.

"Ầm ầm!"

Mặt đất dưới chân tộc nhân Bàn Cổ rung chuyển. Chỉ trong nháy mắt, chiến sĩ Bàn Cổ cao năm trượng đã vượt qua những tộc nhân Thái Cổ bình thường, lại như thủy triều lui về trong hang động sâu dưới lòng đất.

Bạch Hổ Chí Tôn bước ra một bước, sau đó lại thu về. Phía bên dưới, một số tộc nhân Thái Cổ đột nhiên chắn trước cửa hang động thông đến sâu dưới lòng đất, ngăn cản một số tộc nhân Bàn Cổ cuối cùng còn ở trên mặt đất tiến vào bên trong. Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc xuất thần nhìn về phía dưới, trông thấy những tộc nhân ngăn cản chiến sĩ tộc Bàn Cổ tỏ ra rất kích động. Một số cao thủ cấp Thái Cổ dang hai cánh tay mở ra, khuôn mặt đỏ bừng, không ngừng nói gì đó với chiến sĩ tộc Bàn Cổ trên mặt đất, hẳn là ngăn cản bọn họ tiến vào dưới đất, thỉnh cầu bọn họ ở lại trên mặt đất gì đó.

Nhưng mà đối diện với bọn họ, mấy vạn chiến sĩ tộc Bàn Cổ còn lại đứng sừng sững trên mặt đất, như hạc đứng giữa bầy gà, không nói bất động. Đối với những cao thủ cấp Thái Cổ ngăn cản bọn họ tiến vào dưới đất, chiến sĩ tộc Bàn Cổ cũng không ra tay đẩy bọn họ ra, chỉ đứng trên mặt đất như vậy không nhúc nhích, giống như hoàn toàn không nghe được lời nói của đối phương.

- Để bọn họ rời khỏi đi!

Giọng nói vang dội của Bạch Hổ Chí Tôn từ trong hư không truyền đến, nhưng nội dung lại làm cho tất cả mọi người kinh ngạc. Ngay cả Độc Cô và Tây Môn cũng giật mình nhìn Bạch Hổ Chí Tôn. Đối với Thái Cổ hôm nay, hiển nhiên tộc nhân Bàn Cổ là một trợ lực rất mạnh.

Lần này nếu không có bọn họ chủ động từ dưới đất đi ra, gần như không ai biết tại Thái Cổ vẫn tồn tại một đám người cực kỳ mạnh mẽ, lại đặc biệt như vậy. Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, nếu như có tộc Bàn Cổ gia nhập, tình huống sẽ có thay đổi rất lớn. Nếu như để cho bọn họ trở về nơi bọn họ đi ra, sau này không biết đến khi nào bọn họ mới xuất hiện lần nữa.

Phía bên dưới, từng ánh mắt nhìn lên hư không, tập trung vào trên người Bạch Hổ Chí Tôn. Trong khu vực lập tức yên lặng. Mặc dù cảm thấy rất khó hiểu vì mệnh lệnh của Bạch Hổ Chí Tôn, nhưng uy nghiêm Chí Tôn tại Thái Cổ từ trước tới giờ vẫn khiến mọi người bất giác tản ra.

"Ầm ầm!"

Cao thủ cấp Thái Cổ chắn miệng hang vừa tản ra, tộc nhân Bàn Cổ thân hình cao lớn lại bắt đầu cất bước đi vào dưới lòng đất.

Ánh mắt nhìn chiến sĩ tộc Bàn Cổ tràn vào miệng hang sụp đổ, dần dần biến mất dưới mặt đất, Bạch Hổ Chí Tôn lắc đầu một cái, thở dài nói:

- Ta rốt cuộc đã hiểu, vì sao Hiên Viên huynh lại gọi những tộc nhân này là tộc Bàn Cổ.

Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc lần đầu tiên nghe nói đến tên của chủng tộc mạnh mẽ này, trên mặt đều lộ ra vẻ lắng nghe.

Chân mày Huyền Vũ Chí Tôn khẽ động, hơi kinh ngạc nhìn về phía Bạch Hổ Chí Tôn:

- Ngài biết sao?

- Chữ "bàn" (盘), phía trên là "chu" (舟), phía dưới là "mãnh" (皿)."Chu" là thuyền, "mãnh" là thứ dùng để chứa nước. Có đồ chứa mà không có nước thì cũng không thể đẩy thuyền lên. Các người có để ý tới ánh mắt của tộc Bàn Cổ không?

Mọi người nghe vậy đều lộ ra vẻ suy tư. Không đợi mọi người trả lời, Bạch Hổ Chí Tôn liền nói:

- Chiến sĩ tộc Bàn Cổ mặc dù ánh mắt sáng ngời, trong mắt tràn đầy khí tức sinh mệnh, nhưng bọn họ lại không có ý thức.

"Ong!"

Trong đầu Độc Cô và Tây Môn chấn động, bất giác nhớ lại biểu tình của tộc nhân Bàn Cổ. Quả nhiên ngoại trừ tiếng gầm thét lúc đối phó với Cửu U ma thần, tộc nhân Bàn Cổ vốn không nói một câu nào. Từ đầu đến cuối, tộc nhân Bàn Cổ xuất hiện giống như chỉ để đối phó với Cửu U ma thần, ngoài ra không để ý đến bất cứ thứ gì khác. Cửu U ma thần tộc vừa diệt vong, bọn họ lại như thủy triều quay trở về dưới đất.

- Chữ "bàn" giống như con sông khô cạn, sông khô thì thuyền chìm... Có lẽ khi ban đầu khi bọn họ sinh ra đã được định sẵn, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi Thái Cổ. Hiên Viên huynh gọi bọn họ là "Bàn Cổ", ý là bọn họ vĩnh viễn sẽ ở tại Thái Cổ, không thể nào vượt qua Thái Cổ tiến vào không gian khác chiến đấu.

Bạch Hổ Chí Tôn nhớ tới Hiên Viên chỉ trong chốc lát đã nghĩ ra cái tên này cho tộc nhân Bàn Cổ, có thể thấy được thiên tư như thế nào.

Huyền Vũ Chí Tôn ở bên cạnh cúi đầu, trên khuôn mặt chất phác hiện lên vẻ suy nghĩ. Nếu đã là tộc nhân Thái Cổ ta, không thể nào lại không có ý thức. Tại Thái Cổ, bất kể là Thanh Long võ sĩ, bộ tộc thủ hộ hay là Vu tộc đều có suy nghĩ của nhân loại bình thường. Thứ không có ý thức giống như tộc nhân Bàn Cổ... toàn bộ Thái Cổ hình như chỉ có bốn thánh thú.

- Có lẽ đây cũng là một sản phẩm của bình hành pháp tắc.

Huyền Vũ Chí Tôn chỉ nói nửa câu, không nói thêm điều gì. Bạch Hổ và Chu Tước ở cạnh hai vai hơi run lên một chút, trong lòng hơi có dự cảm.

Bốn Chí Tôn và thánh thú gắn bó chặt chẽ. Bốn thánh thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ vốn là sản phẩm của bình hành pháp tắc. Tứ Tượng đại trận chính là đại diện cho một bộ phận của lực lượng bình hành. Lâu dài cùng thánh thú dung hợp, ba Chí Tôn đã có có một chút cảm ứng rất huyền diệu đối với bình hành pháp tắc trong xa xăm duy trì toàn bộ vũ trụ tồn tại.

- Trước tiên hãy về Kiếm vực đã. Lần này Chủ Thần thứ mười bốn cũng không bị thương. Cửu tinh đã nối liền, đợi đến khi không gian bắt đầu trở nên mất ổn định, cũng là lúc hắn dẫn theo đại quân Ma Giới tấn công lần nữa.

Dường như không muốn nói nhiều đến vấn đề này, Bạch Hổ Chí Tôn liền chuyển đề tài.

Mọi người gật đầu, nhanh chóng đi về hướng Kiếm vực. Sau khi bốn Chí Tôn biến mất, đông đảo tộc nhân Thái Cổ nơi cực tây cũng bắt đầu trở về nơi tu hành của từng người. Chiến sĩ bảo vệ thánh thú trở về không gian của mình, Bắc Hải tù đồ và đại quân Thần cấp hậu kỳ cũng trở về Bắc Hải. Mặt đất vốn chật chội rất nhanh lại trở nên trống trải.

Đi đến Kiếm vực, ba vị Chí Tôn liền trở về Thánh sơn chữa thương. Đợi sau khi ba vị Chí Tôn biến mất trên đỉnh Thánh sơn, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc mới đi lên Kiếm các. Trên đỉnh núi, Thánh Giả và Cổ Vu đã sớm đứng bên dốc núi chờ đợi.

- Tây Môn, Độc Cô, các người đã trở lại rồi.

Cổ Vu và Thánh Giả tiến lên trước một bước, kích động nói.

- Thánh Giả đại nhân! Cổ Vu đại nhân!

Sau đợt tu luyện dài đằng đẵng, một lần nữa đi lên đỉnh Kiếm các, hai người đều sinh ra một cảm giác giống như cách xa một đời. Nhìn Kiếm các sừng sững, hai người đều cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

- Trở lại là tốt rồi... trở lại là tốt rồi.

Bên cạnh Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ đã khôi phục tư thế ngồi xếp bằng. Sau khi chiến đấu kết thúc, hắn lại trở về Kiếm các, khoanh chân ngồi xuống bên dốc núi. Đây dường như đã trở thành thói quen của hắn.

Sau khi hỏi han qua, ánh mắt của Độc Cô và Tây Môn tự nhiên tập trung vào trên người Phong Vân Vô Kỵ. Hai người vừa mới trở về, vừa vào Thái Cổ liền gặp phải Chủ Thần thứ mười bốn, vốn không có cơ hội nói chuyện với Phong Vân Vô Kỵ.

Trong trận chiến, hai người đã sớm cảm thấy Phong Vân Vô Kỵ có gì đó khác thường. Lúc này có thời gian, chân mày Độc Cô Vô Thương liền nhíu lại, lên tiếng hỏi:

- Vô Kỵ thế này...

Ánh mắt Cổ Vu cũng nhìn vào trên người Phong Vân Vô Kỵ, thở dài một tiếng, nói:

- Chuyện này nói ra rất dài dòng. Chúng ta hãy vào Kiếm các trước đã!

Ánh mắt phức tạp của Độc Cô và Tây Môn dời khỏi người Phong Vân Vô Kỵ, theo sau Cổ Vu và Thánh Giả bước vào trong Kiếm các.

"Két!"

Cánh cửa lớn dày nặng của Kiếm các theo tiếng mở ra. Tại khoảnh khắc cửa gỗ to lớn mở rộng, bên cạnh chiếc bàn vuông bằng gỗ trong Kiếm các, một vệt ánh đỏ liền in vào mi mắt.

- Công chúa Phượng Phi?

Độc Cô Vô Thương kinh ngạc nói. Tây Môn Y Bắc bên cạnh mặc dù không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt đã biểu thị sự kinh ngạc của y.

Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đều đã từng gặp công chúa Phượng Phi. Tây Môn Y Bắc thậm chí còn cứu thoát Phượng Phi từ trong tay A Khách La của Thiên Ma tộc. Trong ấn tượng hai người, tính cách của Phượng Phi cực kỳ cao ngạo, hơn nữa trong đó còn có một chút lãnh đạm. Thông thường nàng còn chưa mở miệng, đã làm cho người ta có cảm giác từ chối người ngoài ngàn dặm.

Nhưng giờ phút này, Phượng Phi lại giống như một nữ chủ nhân, tay trái cầm một mâm trà tinh xảo màu bụi, tay phải thon dài trắng nõn lại cầm lấy chuôi cong cong của bình trà, rót trà vào trong bốn ly trà bằng sứ trắng nhỏ bé trên bàn. Hương trà lượn lờ tràn ngập bên trong Kiếm các. Độc Cô Vô Thương ngửi một chút, liền nhận ra đây chính là trà Thiết Quan Âm mà Phong Vân Vô Kỵ hay uống nhất.

- Phượng Phi tham kiến Độc Cô tiền bối và Tây Môn huynh!

Phượng Phi đặt bình trà xuống mâm trà, xoay người lại thi lễ một cái với Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc.

- Không dám làm phiền công chúa điện hạ!

Độc Cô Vô Thương vội vàng nói.

- Phượng Phi cũng không phải là công chúa gì nữa, sau này xin Độc Cô tiền bối đừng gọi là công chúa Phượng Phi!

Phượng Phi nói, sau đó lại quay đầu thi lễ với Tây Môn Y Bắc một cái:

- Tại bình nguyên dung nham, đa tạ Tây Môn huynh đã cứu mạng. Trước giờ Phượng Phi vẫn không có cơ hội nói lời cảm ơn với huynh.

- Không dám!

Tây Môn Y Bắc vội vàng nói, trên mặt lại có chút khó xử. Rất hiển nhiên địa vị của Phượng Phi ở nơi này đã thay đổi, nhưng lại không hiểu rõ đã thay đổi thế nào. Ít nhất nếu là trước kia, với thân phận của Phượng Phi thì tuyệt đối sẽ không gọi mình là huynh dài. Hơn nữa điều khiến Tây Môn Y Bắc áy náy nhất chính là... y vốn không giỏi giao tiếp với người khác, đặc biệt là nữ nhân.

- Thánh Giả tiền bối, Cổ Vu tiền bối, Phượng Phi xin ra ngoài trước!

Phượng Phi nói xong liền cúi đầu, lướt qua bên cạnh bốn người, sao đó băng qua cửa lớn Kiếm các, cầm mâm trà đi về phía dốc núi.

Tại khoảnh khắc nàng lướt qua, trong lòng Độc Cô Vô Thương khẽ động. Mới vừa rồi, trên gò má của Phượng Phi cúi đầu đi ngang qua, y thấy được một tâm tình gọi là thương cảm.

Hai người quay đầu lại, nhìn Phượng Phi cúi người thuần thục đặt một ly trà bằng sứ trắng xuống trước người Phong Vân Vô Kỵ, sau khi rót trà vào liền đặt bình trà màu nâu nhẵn bóng xuống, ôm hai đầu gối mảnh khảnh ngồi bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ, yên lặng làm bạn với hắn, lẳng lặng nhìn về phương xa, mái tóc đen bóng loáng phất phơ trong cơn gió gào thét thôi qua đỉnh núi. Chẳng biết vì sao, Độc Cô Vô Thương cảm thấy bóng người đỏ rực trong gió kia lại cô đơn như vậy.

Chỉ trong khoảnh khắc, Độc Cô Vô Thương dường như đã hiểu được điều gì.

"Ai!" - Sâu trong lòng thở dài một tiếng, Độc Cô Vô Thương cất bước đi về hướng bàn vuông. Bốn người ngồi xuống trước bàn vuông. Không khí có phần trầm mặc.

Ánh mắt vẩn đục mà già nua liếc nhìn Phượng Phi và Vô Kỵ trên dốc núi, Cổ Vu bùi ngùi nói:

- Từ sau khi các người rời đi đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Qua thật lâu, Cổ Vu mới kể lại những chuyện xảy ra với Thái Cổ và Vô Kỵ, sau đó lại là một sự trầm mặc dài đằng đẵng.

Độc Cô cúi thấp đầu, kiên định nói:

- Lúc rời khỏi Thái Cổ, chúng ta vẫn tin chắc Vô Kỵ nhất định sẽ không có chuyện gì... Có điều, bất kể Vô Kỵ có sống sót hay không, chúng ta cũng không thể ở lại Thái Cổ nữa. Lúc ban đầu chúng ta còn có thể trợ giúp Vô Kỵ, nhưng sau này bước chân của Vô Kỵ càng lúc càng nhanh, chúng ta đã rất khó theo kịp y. Cuối cùng chúng ta lại trở thành gánh nặng của y.

Nói đến đây, trên mặt Độc Cô lộ ra vẻ cảm khái:

- Lần này, nếu thần thức của Vô Kỵ đã hóa thành hàng tỉ phần đi vào trong vô số không gian, vậy hãy để ta và Tây Môn bảo vệ y, đồng thời bảo vệ Kiếm các!

Cổ Vu và Thánh Giả gật đầu một cái. Dù là đối với Thái Cổ hay Kiếm các, Sự trở về của Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đều là một tin tức làm người ta phấn chấn.

Ngay lúc này, Tây Môn vốn rất ít khi mở miệng đột nhiên lên tiếng, nhíu mày một cái, nghi hoặc hỏi:

- Trì Thương đâu? Sao lại không thấy Trì Thương?

- Trì Thương đã nhận nhiệm vụ quản lý Thánh điện. Trước đây không lâu, ba vị Chí Tôn dẫn theo đông đảo tộc nhân Thần cấp hậu kỳ tấn công vào Ma Giới, Trì Thương và đệ tử của ngươi là Tây Môn Hoán Nhiên cũng theo sau tiến vào Ma Giới. Chí Tôn đã trở lại, Trì Thương và Hoán Nhiên chắc cũng sắp trở về rồi.

Thánh Giả cười nói.

"Cộp!"

Đang nói chuyện, bên ngoài Kiếm bỗng vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần. Độc Cô Vô Thương nghiêng tai lắng nghe, chỉ cảm thấy tiếng bước chân kia có phần không ổn định, dường như khí huyết cực kỳ suy yếu.

Tây Môn Y Bắc thì cảm thấy kiếm khí trong cơ thể rung động, một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng, tay áo phất một cái, bỗng nhiên đứng dậy:

- Là Hoán Nhiên!

Bên trái Kiếm các có một bóng người loạng choạng đi lên trên dốc núi.

Khi Tây Môn Hoán Nhiên cầm thiết kiếm trong tay, hồn bay phách lạc xuất hiện trước cửa lớn Kiếm các, tất cả mọi người đều kinh hãi. Giờ phút này Tây Môn Hoán Nhiên mái tóc rối tung, ánh mắt ngỡ ngàng, nghiêng người về phía mọi người, đôi môi không ngừng mấp máy phát ra tiếng mê sảng không rõ ràng.

- Hoán Nhiên...

Độc Cô kêu lên, từ trước bàn vuông đứng dậy:

- Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Một cảm giác lan ra giữa mọi người. Thánh Giả vén áo bào lên, từ trước bàn vuông đứng dậy, nói:

- Hoán Nhiên, Trì Thương đâu? ... Không phải y đi cùng với ngươi sao?

Tây Môn Hoán Nhiên lại giống như không nghe thấy, vẫn đứng ở trước cửa lớn quay hông về phía mọi người, đôi môi mấp máy phát ra tiếng lẩm bẩm mơ hồ.

Nhìn dáng vẻ Tây Môn Hoán Nhiên, một sự thương hại và áy náy dâng lên trong lòng Tây Môn Y Bắc. Đây là đệ tử duy nhất của y, là một cái đệ tử hợp quy cách, nhưng mình lại không phải là một sư phụ đúng nghĩa. Ngoại trừ giao võ công tâm pháp cho hắn, Tây Môn Y Bắc chưa từng chỉ dạy cho hắn một ngày nào, tất cả đều do hắn tự tu hành. Tây Môn Y Bắc cũng chưa từng quan tâm đến y, không phải là không muốn mà là không thể, bởi vì đây là bản tính bẩm sinh của y.

Bàn chân bước ra một bước, thân hình Tây Môn Y Bắc nhoáng lên, hóa thành một bóng trắng như nước chảy mây trôi xuyên qua cửa lớn Kiếm các, xuất hiện trước người Tây Môn Hoán Nhiên, hai tay đỡ lấy hai cánh tay của Tây Môn Hoán Nhiên.

- Hoán Nhiên...

Nghe được giọng nói của Tây Môn Y Bắc, Tây Môn Hoán Nhiên hồn bay phách lạc cuối cùng đã có chút phản ứng. Thân thể run lên một chút, y từ từ quay mặt lại. Khi khuôn mặt quen thuộc và thân thiết của Tây Môn Y Bắc in vào trong con ngươi, ánh mắt trống rỗng của y Nhiên cuối cùng đã có một chút sinh khí. Nhìn Tây Môn Y Bắc giống như cách xa thời gian dài đằng đẵng, khuôn mặt như xa như gần, y chợt cảm lỗ mũi cay cay, cuối cùng không nhịn được rơi lệ:

- Sư phụ!

"Rầm!"

Đầu gối mềm nhũn, cả người Tây Môn Hoán Nhiên giống như không xương quỳ xuống đất, hai cánh tay mềm nhũn đung đưa, trường kiếm trong tay đã sớm rơi xuống trong bụi bặm.

- Sư tôn, Cổ Vu tiền bối... ta thật xin lỗi các người...

"Ong!"

Mọi người đều cảm thấy trong tai nổ vang. Vẻ mặt Độc Cô biến đổi, tiến lên trước một bước, cúi người định đỡ Tây Môn Hoán Nhiên dậy:

- Hoán Nhiên, trước tiên hãy đứng dậy đã! Rốt cuộc là thế nào? ... Không phải Trì Thương ở cùng với ngươi sao?

- Trì Thương, Trì Thương... đã chết rồi!

- A!

Tất cả mọi người đều đứng dậy, một cảm giác giống như bị sét đánh trúng lan khắp toàn thân. Trì Thương đã chết... đối với mọi người tin tức này không khác gì sấm sét giữa trời quang.

- Sao lại như vậy?... Sao lại như vậy? Không phải ta đã truyền cho y Thái Cực kiếm đạo sao? ... Sao lại như vậy chứ?

- Trì Thương... Trì Thương, vì cứu Bạch Hổ Chí Tôn, bị Chủ Thần thứ mười bốn đánh... đánh chết...

Tây Môn Hoán Nhiên dùng giọng nói đứt quãng kể lại mọi chuyện đã xảy ra, trong hốc mắt không ngừng rơi lệ nhưng cũng không khóc thành tiếng, hai bàn tay xiết chặt, đốt ngón tay vì dùng sức quá mạnh nên trắng bệch.

Tây Môn Hoán Nhiên vốn là một người không giỏi nói chuyện, lời nói cũng không phải rất rõ ràng, nhưng đủ cho mọi người hiểu được cái chết của Trì Thương.

Vạt áo của Thánh Giả và Cổ Vu lay động, đôi môi mở rồi lại khép, khép rồi lại mở, lồng ngực giống như có một tảng đá lớn đè nặng, làm sao cũng không thể thốt nên lời.

Ánh mắt Thánh Giả lướt qua thầy trò Tây Môn, nhìn vào trên người Phong Vân Vô Kỵ đang ngồi xếp bằng tĩnh tu. Nếu như Vô Kỵ biết được tin Trì Thương đã chết...

Gần như đồng thời, ánh mắt Cổ Vu cũng nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ bất động tĩnh tọa trước Kiếm các. Tin tức này, người bị đả kích lớn nhất phải là Vô Kỵ, nhưng hắn vẫn còn chưa biết.

Nếu như là người khác ra tay, có lẽ Trì Thương còn có cơ hội sống sót. Nhưng người ra tay là Chủ Thần thứ mười bốn, tin tức này đã chặt đứt một điểm hi vọng cuối cùng trong lòng mọi người.

Bên trong Kiếm các hoàn toàn yên tĩnh. Sau khi nghe tin Trì Thương đã chết, sự vui sướng vì Tây Môn và Độc Cô trở về đã không còn sót lại chút gì.

Trong Thánh sơn cách đó không xa, Bạch Hổ Chí Tôn thở dài một tiếng. Đối với Chí Tôn, cuộc đối thoại trong Kiếm các đối diện cũng giống như vang lên bên tai. Ba vị Chí Tôn cũng có thể cảm giác được sự yên tĩnh giống như chết hóc này.

- Đây không phải là lỗi của ngài, ngài không cần tự trách mình.

Trong bóng tối vang lên tiếng an ủi của Huyền Vũ Chí Tôn.

- Đây là một cuộc chiến tranh, chiến tranh thì sẽ luôn có hi sinh.

Giọng nói của Chu Tước cũng vang lên.

Bạch Hổ Chí Tôn thở dài một hơi, nói:

- Những gì các người nói ta đều biết, chỉ là... ai...

Bên trong căn phòng tối đen trở nên yên tĩnh. Chu Tước và Huyền Vũ đều có thể hiểu được cảm giác của Bạch Hổ Chí Tôn. Thân là Chí Tôn, vốn phải là người bảo vệ tộc nhân Thái Cổ, nhưng cuối cùng chẳng những không bảo vệ được tộc nhân, hơn nữa còn phải nhờ một tộc nhân Thái Cổ cứu mạng mình.

Nhất thời thần sắc của ba người đều ngơ ngẩn, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

oOo

Tại tây bắc Ma Giới.

Mây dày giăng đầy, trong trời đất tràn ngập một khí tức như bão táp sắp đến. Chủ Thần thứ mười bốn đứng ở trên tế đàn thật cao, bên dưới là vô số Cửu U ma thần phục quỳ trên đất, cùng với những ma thần cổ xưa cao hơn trăm trượng, thực lực mỗi người đều bất đồng.

Cặp mắt màu vàng tối của Chủ Thần thứ mười bốn chuyển động, ánh mắt lạnh như băng từ từ quét qua toàn bộ mặt đất, sau đó dời đến nơi chân trời mênh mông. Dưới chân trời vẫn là Cửu U ma thần và ma thần cổ xưa mờ mịt vô biên.

Ở nơi xa hơn là yêu ma từ cấp Ma Thần trở xuống xếp thành hàng. Tất cả yêu ma đều không dám thở mạnh, phân bố trên mặt đất tây bắc Ma Giới bao la, hướng về phía Chủ Thần thứ mười bốn quỳ xuống như triều bái. Trên mặt đất Ma Giới hoàn toàn yên tĩnh.

Ánh mắt dời khỏi hàng tỉ ma quỳ sát trên đất, Chủ Thần thứ mười bốn nhìn lên bầu trời. Ở một nơi trong mây đen mà những yêu ma khác không nhìn thấy, một cặp mắt hoàng kim như ẩn như hiện trong hư không phía trên.

- Gào!

Một tiếng rít lướt qua không gian, từ tây bắc Ma Giới vọt lên, cắm thẳng vào trong trời cao.

"Ầm!"

Ở một nơi xa vô tận, một cặp mắt vượt trên chúng sinh đột nhiên mở ra, áp lực thuộc về Chủ Thần bao phủ mảnh đất này. Đám yêu ma khẽ kêu lên, thân thể bị ép xuống thấp hơn. Từ trong cặp mắt hoàng kim treo cao trên đỉnh đầu, đám yêu ma cảm nhận được một áp lực đến từ người thống trị linh hồn, đó là khí tức của Linh Hồn Chi Chủ.

"Ầm!"

Giữa cặp mắt hoàng kim, một tia chớp nhỏ ngoằn ngoèo màu vàng từ trong bầu trời xa xôi giáng xuống, đánh vào Chủ Thần thứ mười bốn trên Cửu U tế đàn. Đám yêu ma chỉ cảm thấy từ hướng Cửu U tế đàn bộc phát ra một trận ánh sáng vàng chói mắt, sau đó không còn thấy bóng dáng của Chủ Thần thứ mười bốn.

Tại thời không nguyên địa.

Sau khi một tia chớp màu vàng lướt qua, trong hư vô gần vực sâu bóng tối bỗng hiện ra thân hình của Chủ Thần thứ mười bốn. Phía trên vực sâu là mười hai bóng đen to lớn đứng sừng sững. So sánh với những bóng đen Chủ Thần to lớn này, Chủ Thần thứ mười bốn cao trăm trượng lại nhỏ bé giống như con kiến đứng dưới chân loài người vậy.

"Ầm!"

"Ầm ầm!"

Tiếng vang trầm to lớn vang lên từ hư ảnh đầu tiên bên trái kéo dài đến hư ảnh ngoài cùng bên phải. Một hồi lâu sau, từng cặp mắt lạnh giá vô tình mở ra, từ trên cao nhìn xuống thân thể Chủ Thần thứ mười bốn. Khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn mặc dù rất mạng mẽ, nhưng so với khí tức của những bóng đen Chủ Thần này lại tỏ ra nhỏ yếu.

- Gào!

Nhìn về phía mười hai Hắc Ám Chủ Thần, Chủ Thần thứ mười bốn phát ra một tiếng gầm bất mãn. Cáo bóng của mười hai hư ảnh Chủ Thần chiếu xuống đan xen vào nhau trong hư không, vừa lúc bao phủ lấy Chủ Thần thứ mười bốn.

Sau khi Chủ Thần thứ mười bốn gầm lên, tiếp theo lại là một sự trầm mặc. Một lúc sau, từ Chủ Thần đầu tiên bên trái trở đi, những luồng sóng ý thức mạnh mẽ bắt đầu qua lại trao đổi phía trên vực sâu.

Cuối cùng chỉ còn lại hư ảnh Chủ Thần thứ ba bên tay trái dùng ý thức trao đổi với Chủ Thần thứ mười bốn, những Chủ Thần khác thì ở một bên quan sát, trầm mặc không nói. Một vị Linh Hồn Chi Chủ và một vị Chủ Thần thứ mười bốn bị bình hành ảnh hưởng, còn chưa thành lập quốc độ của mình, hai người bắt đầu tiến hành bàn bạc giao dịch mới trong khoảng hư không này.

Một lúc sau, Chủ Thần thứ mười bốn dường như đã nhận được trả lời hài lòng, nhìn vào Linh Hồn Chi Chủ gật đầu một cái. Trong hư không, hai luồng sóng ý thức cuối cùng trao đổi cũng dừng lại.

"Đùng!"

Lại một tia chớp đánh vào trên người Chủ Thần thứ mười bốn. Một khắc sau, Chủ Thần thứ mười bốn đã biến mất khỏi thời không nguyên địa, trong nháy mắt lại xuất hiện trên vùng trời Cửu U tế đàn.

Chung quanh Cửu U tế đàn, Cửu U ma thần và ma thần cổ xưa đông nghịt vẫn đang quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích. Ánh mắt Chủ Thần thứ mười bốn quét một vòng qua mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời, dường như đang chờ đợi điều gì.

Cùng lúc này, ở phía tây Ma Giới, tại một thủy lao dưới lòng đất dùng để nhốt nhân tộc Thái Cổ.

Trong dòng nước màu đen phát ra mùi hôi thối có những những thi thể mặc áo giáp thôi nổi. Từng thanh trường kích cắm vào lồng ngực bọn họ, trôi theo những thi thể ba chìm bảy nổi này. Thi thể trong thủy lao cũng không phải là nhân tộc mà là yêu ma. Trong thủy lao dưới lòng đất âm u và ẩm ướt, thi thể đám yêu ma chất đống nơi vách tường và trong góc. Thông đạo chính giữa chỉ có rải rác vài thi thể yêu ma trôi nổi. Trong không khí tràn đầy mùi hôi thối đặc biệt do máu của đám yêu ma phát ra. Nơi này vừa xảy ra một cuộc giết chóc.

"Rào rào!"

Tiếng bọt nước tung tóe vang vọng trong thủy lao dưới lòng đất. Giữa thủy lao âm u chật hẹp có những bóng người xé rách áo bào đen, lộ ra ma thân dữ tợn đầy vảy, móng tay dài và sắc, bộ lông thật dày, nơi sống lưng có những khúc xương nhô ra, cùng với chiếc đuôi nhọn thật dài. Những kẻ này vẫn duy trì hình thái chiến đấu, chính là những tộc nhân thủy lao Ma Giới đã chia tay với Thái Huyền và quân đoàn Hủy Diệt.

Thân thể những tộc nhân thủy lao Ma Giới này đã bị biến dị, dạo chơi trong nước đen cao đến đầu gối. Trên đỉnh đầu mấy trượng là tầng nham thạch dày nặng.

"Rào rào!"

Trong tiếng bọt nước, đông đảo tộc nhân thủy lao Ma Giới không ngừng tiến tới. Ở phía trước nhất là Bách Liễu Khê tỏ ra có phần kích động.

Cũng không biết trải qua bao lâu, đi qua bao nhiêu ngã rẽ, sau khi Bách Liễu Khê đẩy một vách tường ra, trước mặt những tộc nhân thủy lao Ma Giới này bỗng xuất hiện một căn phòng mười thước vuông. Trong phòng có một lão nhân quắc thước, râu tóc đều bạc trắng, đột nhiên quay đầu nhìn chăm chú vào bọn họ.

"Rầm!"

Trường đao trong tay cắm xuống đất, Bách Liễu Khê và đông đảo chiến sĩ sau người nhìn về phía lão già tóc bạc, quỳ một chân xuống thi lễ. Sau đó Bách Liễu Khê ngẩng đầu lên, nói:

- Kiếm tiền bối!

Lão nhân tóc trắng râu bạc, trên người mặc một bộ trường bào cũ rách này chính là người sáng tạo nên Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, Kiếm tiền bối.

- Các người thế này...

Nhìn thấy đông đảo tộc nhân thủy lao đột nhiên xuất hiện trước mắt, Kiếm không khỏi giật mình.

- Kiếm tiền bối, chúng tôi đến để nói lời từ biệt ngài?

Bách Liễu Khê cúi đầu nói.

- Nói lời từ biệt?

- Đúng vậy. Kiếm tiền bối, không lâu nữa chúng tôi sẽ trở về trong quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ.

"Phạch!"

Ống tay áo phất một cái, Kiếm tiền bối từ trên mặt đất đứng lên, nhìn chăm chú vào đám tộc nhân thủy lao:

- Các người mau đứng dậy đi, các người đang làm gì vậy? Còn nữa, các người nói sẽ trở về trong quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ là thế nào?

Bách Liễu Khê cười khổ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Kiếm tiền bối, nói:

- Kiếm tiền bối, chẳng lẽ ngài không nhìn ra được sao? Chúng ta đã sớm là người chết rồi.

- Là ngươi, Bách Liễu Khê? Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Kiếm tiền bối tỏ ra rất mê hoặc. Y vẫn luôn bảo vệ thủy lao Ma Giới, cố gắng giúp cho một ít tộc nhân sống sót, hoàn thành trách nhiệm của mình. Nhưng y vốn không quan tâm đến chuyện xảy ra ở Ma Giới, cho nên cũng không hiểu rõ.

Bách Liễu Khê sắp xếp lại suy nghĩ một chút, sau đó kể lại mọi chuyện cho Kiếm tiền bối nghe.

Hóa ra lúc Phản Hồn trong cửu tinh xuất hiện, vô số linh hồn nhân loại đã xuyên qua quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ đi đến Ma Giới, sau đó nhờ vào xương khô ở Ma Giới sống lại lần nữa. Loại chuyện này vốn vô cùng huyền diệu, mọi người chỉ cho rằng cửu tinh đã khiến cho quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ hỗn loạn, từ đó giúp mọi người chạy trốn. Cho đến gần đây suy nghĩ này mới thay đổi. Hóa ra tất cả những điều này vốn là do Linh Hồn Chi Chủ an bài, mục đích của hắn là nhờ vào đông đảo nhân tộc thủy lao Ma Giới này, gia tăng chinh phạt và giết chóc tại Ma Giới, nhằm để cung cấp lực lượng giết chóc càng nhiều hơn, thúc đẩy Chủ Thần thứ mười bốn đang yên lặng hấp thu sát lục khí tức dưới Cửu U Ma Giới phá phong ấn ra ngoài.

Cùng lúc đó, những yêu ma bị chết trong giết chóc ở Ma Giới, linh hồn cũng sẽ tiến vào quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ, không ngừng cung cấp thần lực cho hắn.

- Cái chết không thể thay đổi được, cho dù sống lại cũng chỉ tạm thời mà thôi.

Bách Liễu Khê nói:

- Chúng tôi vốn định chờ phân thần Ma Giới của Đệ Ngũ Chí Tôn trở về, chém giết một phen ở Ma Giới, sau đó sẽ trở về quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ, như vậy cho dù bị Linh Hồn Chi Chủ lợi dụng cũng không uổng công chuyến này. Nhưng không ngờ thời gian lại không chờ đợi chúng tôi. Trong quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ còn nắm trong tay một tia hồn phách của chúng tôi, hôm nay hắn lại dùng hồn phách đó bắt đầu kêu gọi chúng tôi trở về quốc độ của hắn.

- Kiếm, ngài mau rời khỏi nơi này đi. Hôm nay đã không còn người nào để ngài bảo vệ. Tộc nhân ban đầu tiến vào Ma Giới đã sớm chết đi, còn lại cũng bị khí tức Ma Giới ăn mòn, trở thành dáng vẻ giống như chúng tôi, hi sinh trong chiến tranh ở Ma Giới rồi. Đi đi, Kiếm tiền bối, rời khỏi nơi này. Chủ Thần thứ mười bốn rất nhanh sẽ tiến hành thanh tẩy Ma Giới một lần, nếu như phát hiện ngài ở nơi này, muốn đi cũng không còn kịp nữa.

- Nhưng các người thì sao?

- Đi thôi, tiền bối... Thủy lao đã trống không, Ma Giới không còn người để ngài bảo vệ nữa... Ba vị Chí Tôn đã thức tỉnh. Tộc nhân Thái Cổ cần ngài, hãy trở về Thái Cổ đi!

Ngay lúc này, cặp mắt hoàng kim Linh Hồn Chi Chủ treo cao trên bầu trời đột nhiên nhìn về phía tây Ma Giới, khi vực của đám tộc nhân thủy lao.

"Ầm!"

Sau một tiếng vang lớn, trên bầu trời thủy lao Ma Giới phía tây bỗng hiện ra một lỗ thủng màu đen to lớn hình vòng xoáy, phía bên kia lỗ thủng giống như thông đến âm ty vô tận. Xa xa loáng thoáng có thể nghe được thnah âm như âm hồn kêu khóc.

Bên trong thủy lao, đám người Bách Liễu Khê ngẩng đầu lên, giống như phát giác được sự thay đổi của bầu trời, sắc mặt liền biến đổi, nhưng rất nhanh lại trấn định lại. Hít sâu một hơi, Bách Liễu Khê lớn tiếng nói:

- Tiền bối, âm tình bảo vệ thủy lao Ma Giới trong ngàn vạn năm không thể báo đáp, xin nhận của chúng tôi ba lạy!

- Tiền bối, xin nhận của chúng tôi ba lạy!

"Rào" một tiếng, tất cả tộc nhân thủy lao Ma Giới đều quỳ xuống trong nước đen vẩn đục, không hề quan tâm đến nước đen hôi thối, đồng loạt lạy ba lạy.

- Các người làm gì vậy?

Kiếm tiền bối biến sắc, liền tiến lên một bước, hai tay không tị hiềm cầm lấy hai cánh tay bẩn thỉu của Bách Liễu Khê, muốn đỡ y dậy.

Nhưng dưới chân Bách Liễu Khê lại giốnh như mọc rễ:

- Lạy thứ nhất, thay mặt cho các tộc nhân đã chết tại Ma Giới.

"Rầm!"

Bọt nước tung tóe. Trong hành lang, vô số nam nhi dũng cảm cúi chiếc đầu cao ngạo của mình xuống, hướng về Kiếm tiền bối lạy thật sâu.

- Lạy thứ hai, thay mặt tộc nhân biến dị đã chệt tại Ma Giới.

"Đùng"

Tiếng sấm vang lên, mây đen cuồn cuộn từ bốn bề tụ đến. Bên trong lỗ thủng phát ra một lực hút cực lớn. Một cơn gió mạnh thổi qua lối vào thủy lao, đông đảo tộc nhân tại thủy lao Ma Giới không kịp kêu lên một tiếng, thân thể liền phân giải ra, máu thịt hóa thành một chùm tro bụi hòa vào cơn gió mạnh thổi phiêu đãng trong thủy lao

"Rào rào!"

Sau ba lạy, từng tên tộc nhân thủy lao Ma Giới từ trong nước đen đứng dậy:

- Tiền bối, xin hãy nói với Chí Tôn, chúng tôi không làm cho Thái Cổ mất thể diện.

- Gào!

Trong tiếng rít, đám tộc nhân thủy lao Ma Giới ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như xuyên thấu ngăn cách của thủy lao, thấy được trong trời cao quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ lại mở ra.

- Linh Hồn Chi Chủ, cho dù chết chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn không khuất phục ngươi... Trong quốc độ Tử Vong, ngươi sẽ vĩnh viễn không được an bình!

- Chiến, chiến, chiến!

Trong tiếng hét, vô số tộc nhân thủy lao Ma Giới bỗng hóa thành từng nắm tro bụi, tung bay trong hành lang bay. Dưới sự dẫn dắt của lỗ thủng màu đen trên trời, những linh hồn bất khuất kia bắt đầu bay về hướng quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ.

Chỉ trong nháy mắt, đông đảo tộc nhân thủy lao Ma Giới đã hoàn toàn tan biến. Kiếm khép hai mắt lại, tay phải còn giơ nguyên tư thế vươn ra. Năm ngón tay khô gầy run rẩy trong hư không giống như muốn bắt lấy thứ gì, nhưng trong hành lang ngoại trừ tro bụi tung bay thì không còn gì khác.

Vạt áo của Kiếm lay động, nơi khóe mắt đầy nếp nhăn có hai hàng lệ đục rơi xuống trong nước đen, làm văng lên vài bọt nước.

Trong khoảnh khắc, vô số cảnh tượng trước đây lần lượt hiện lên trước mắt.

Cuộc chiến thần ma lần đầu tiên kết thúc, sứ giả của ba phương Ma Giới, huyết tộc và Thiên Đường tụ tập tại Thái Cổ. Ở trước cánh cổng truyền tống Ma Giới, nhân tộc Thái Cổ đã ký kết "Thái Cổ hiệp nghị" khuất nhục, mà Kiếm là một trong những nhân chứng ký kết hiệp nghị này. Y đã gia nhập vào nhóm người hi sinh đầu tiên trong hiệp nghị, dưới sự tiễn biệt của vô số tộc nhân, bước qua cánh cổng truyền tống Ma Giới... Ngày đó toàn bộ Thái Cổ đều bi thương, nhưng không có ai khóc. Tất cả nhân tộc Thái Cổ yên lặng đưa những tộc nhân này đến cánh cổng truyền tống, nhìn thấy bọn họ biến mất trong cánh cổng truyền tống... trong lòng mỗi người đều rỉ máu. Đó là giây phút khuất nhục nhất từ khi Thái Cổ bắt đầu đến nay. Vào lúc đó, vô số người đã cúi thấp đầu, móng tay bấm sâu vào trong máu thịt, đốt ngón tay trắng bệch, nhưng bọn họ không hề có cảm giác.

Nhóm tộc nhân đầu tiên bước vào Ma Giới, phần lớn đều là những người công lực thấp kém. Không một ai oán trách, tất cả đều là tự nguyện, bao gồm cả Kiếm.

Từ đó về sau, từng nhóm nhân tộc Thái Cổ lại bước vào Ma Giới, bị nhốt trong thủy lao Ma Giới tối đen và ẩm ướt này. Mỗi ngày yêu ma của Ma Giới đều rút lấy công lực bọn họ, nhằm để hạn chế công lực của tất cả nhân tộc Thái Cổ, cho đến khi bọn họ chết đi.

Trong thời gian dài đằng đẵng, nhiều nhóm tộc nhân Thái Cổ đã bước vào Ma Giới, sau đó một đi không trở lại.

Kiếm ở trong thủy lao Ma Giới, nhìn thấy từng nhóm tộc nhân chết đi. Mặc dù y đã cố hết sức, nhưng cũng không cách nào thay đổi số mệnh này... Mà hôm nay, trải qua ngàn vạn năm, thủy lao Ma Giới đã trống không, tộc nhân ngày xưa cùng nhau đi qua cánh cổng truyền tống Ma Giới đều đã thành quá khứ.

- A!

Kiếm hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, mặc cho hai hàng lệ đục tuôn rơi:

- Đi bình an nhé...

Mang theo tâm tình nặng nề, từ trong thủy lao dưới lòng đất ngàn vạn năm đi ra, băng qua hành lang tối đen quanh co, bản thể của Kiếm cuối cùng xuất hiện trên mặt đất bên ngoài thủy lao. Một đường đi tới, y dương như đã tiêu hao hết khí lực toàn thân. Trên con đường này, y nhìn thấy vô số thi hài của tộc nhân thủy lao, máu thịt của bọn họ đã sớm biến thành tro bụi, chỉ còn lại những bộ xương khô màu đen khôi phục lại bản nguyên, vẫn vững vàng đứng ở trên mặt đất, sừng sững không ngã. Chiếc đầu của bọn họ hướng lên trời, giống như gầm thét, giống như giận dữ, dùng để biểu thị linh hồn vĩnh viễn không khuất phục.

"Vù!"

Gió lạnh xào xạc. Đứng trên mảnh đất Ma Giới âm u này, Kiếm đột nhiên cảm thấy hơi lạnh lẽo.

- Kiếm tiền bối, chúng ta... bây giờ đi đâu?

Sau người Kiếm là hai ba chục tên tộc nhân vẫn duy trì hình thái loài người. Một người trong số đó hỏi.

- Chúng ta... có thể trở về Thái Cổ rồi.

Nhìn trời đất mênh mông, sâu trong lòng Kiếm bỗng vang lên một tiếng thở dài dằng dặc. Một cảm giác mê mang và trống rỗng dâng lên trong lòng.

Mấy ngày sau, Kiếm dẫn theo tất cả tộc nhân trong thủy lao Ma Giới may mắn còn sống sót, quay trở về Thái Cổ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-79)