← Ch.38 | Ch.40 → |
Ánh sáng và bóng tối.
Trong hư không vô tận, vô số không gian bị chiến tranh bao trùm, hóa thành chiến trường của thần ma.
"Người tin ta sẽ được sống đời đời." – Giọng nói uy nghiêm của Quang Minh chư thần theo sau đại quân của Thiên Đường mênh mông như nước lan truyền khắp vũ trụ. Mỗi lần đi qua một không gian, thanh tẩy một ngoại tộc, một đội thiên sứ liền ở lại gieo rắc tín ngưỡng, hiển lộ phép màu.
"Kẻ phản bội ta sẽ bị hủy diệt." – Giọng nói của Hắc Ám chư thần xuyên qua vực sâu vô tận, đồng dạng truyền khắp cả vũ trụ. Khu vực mà bóng tối bao phủ chính là nơi tín ngưỡng của Hắc Ám chư thần gieo mầm.
Nhưng dù là đại quân thiên sứ đại biểu cho ánh sáng, hay là đại quân yêu ma đại biểu cho bóng tối, mỗi lần truyền bá tín ngưỡng đều kèm theo một lần thanh tẩy không gian hoàn toàn. Trong một số không gian, Quang Minh và Hắc Ám không ngừng thay đổi. Đại quân thiên sứ vừa mới đi qua, quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh lại ập tới, sau đó là thanh tẩy và trấn áp nhân loại bình thường đã tôn thờ Quang Minh chư thần. Khi đại quân Thiên Đường chiếm cứ không gian vốn do thế lực Hắc Ám khống chế, kết quả cũng như vậy.
Trong không gian nhiều như biển sao, mỗi lần thay đổi tín ngưỡng tôn giáo đều là đạp trên vô số thi thể của loài người. Trong sự thay đổi tín ngưỡng này chỉ có lãnh khốc và tàn nhẫn, không có chỗ cho nhân từ.
Phía trên vô số không gian, một chiếc vương tọa bằng bạc lấp lánh lẳng lặng nằm trong bóng tối. Phía trên vương tọa, Hư Vô Chi Quân đầu đội vương miện hoa lệ, tay cầm quyền trượng do chư thần ban cho, yên lặng nhìn xuống một dấu vết to lớn hình chữ "S" ở trung tâm vũ trụ. Đó là nơi Quang Minh và Hắc Ám tách biệt. Quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh to lớn và đại quân Thiên Đường số lượng đông đảo không ngừng chiến đấu trên đường quỹ tích này, ngọn lửa của ánh sáng và bóng tối liên tục luân chuyển.
Cửu tinh nối liền, bình hành phá vỡ, cả vũ trụ tràn đầy khói lửa chiến tranh, nhưng trong khoảng hư không giữa vô số không gian này lại yên tĩnh đến vĩnh hằng. Bất kể chiến tranh trong không gian kịch liệt như thế nào, khoảng hư không này vẫn luôn tối tăm và lạnh giá.
Chiến đấu giữa ác ma và thiên sứ vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Trong mắt của Hư Vô Chi Quân, đó chỉ giống như một đám kiến đang chiến đấu, không có chút ý nghĩa nào. Chỉ khi nào có ba vị Sí thiên sứ của Thiên Đường trở lên xuất hiện, Hư Vô Chi Quân mới rời khỏi vương tọa của hắn, còn hôm nay lại đổi thành Sáng thiên sứ của Thiên Đường. Sau khi giao thủ ngắn ngủi, có lẽ cả hai đều hiểu được không ai làm gì được người kia, hoặc là do ý chỉ của Quang Ám chư thần ở phía sau, hai người phát ngôn sáng và tối này đã tạm thời lựa chọn ngừng chiến.
Ở nơi xa đối diện với Hư Vô Chi Quân, xuyên qua đại quân yêu ma vô biên vô tận và đại quân Quang Minh như nước mênh mông, đi đến đầu cuối của hải dương ánh sáng, bốn bóng người bao phủ trong ngọn lửa thánh quang dày đặc đang lẳng lặng đứng trong hư không. Ba bóng người đứng dưới sau lưng đều có mười hai chiếc cánh chim sáng lấp lánh, đó là Sí thiên sứ của Thiên Đường do đại thiên sứ trưởng Mễ Già Lặc dẫn đầu.
Trong khoảng không gian yên tĩnh này, nhân vật có cấp bậc cao nhất hiển nhiên không phải là vị thiên sứ trưởng tóc đỏ kế thừa Thần Quang thiên sứ Lộ Tây Pháp thống trị Thiên Đường này. Phía trên ba Sí thiên sứ xếp thành hình tam giác ngược trong không trung, Sáng thiên sứ có khuôn mặt giống hệt như Thần Quang thiên sứ lẳng lặng đứng yên. Sau lưng của hắn, hai mươi chiếc cánh sáng do Quang Minh chư thần chúc phúc giãn ra, hơi rung động trong hư không. Ánh sáng do hai mươi chiếc cánh sáng kia phát ra thậm chí đã hoàn toàn che phủ ánh sáng của ba tên Sí thiên sứ.
Mỗi khi nhìn thấy gương mặt này, ba tên Sí thiên sứ đều không tự chủ được nghĩ đến Thần Quang thiên sứ Lộ Tây Pháp đã rơi xuống Địa Ngục. Đúng là hai người có khuôn mặt giống nhau như đúc. Trong trí nhớ của Mễ Già Lặc, lúc ban đầu khi bảy Sí thiên sứ vừa sinh ra, trên mặt đại thiên sứ trưởng Lộ Tây Pháp cũng tràn ngập sự thánh khiết, thành kính và uy nghiêm vô thượng giống như Sáng thiên sứ trước mắt. Nếu như nói có gì khác biệt, đó là số lượng cánh sáng sau lưng, cùng với... tròng mắt.
Sáng thiên sứ đứng ở phía trên ba Sí thiên sứ, mí mắt thỉnh thoảng khép mở bắn ra lửa vàng lạnh lẽo. Mỗi khi Sáng thiên sứ mở mắt ra, ba Sí thiên sứ đều cảm nhận được trong hư không tràn đầy khí tức Chủ Thần mãnh liệt, giống như người thông qua cặp mắt màu vàng kia quan sát vũ trụ này không phải là Sáng thiên sứ trước mắt, mà là chư thần cao cao tại thượng.
Trong lúc Hư Vô Chi Quân nhìn xuống hàng tỉ không gian ở trung tâm vũ trụ, cặp mắt màu vàng này cũng đồng thời quan sát vô số không gian. Nơi ánh mắt của Sáng thiên sứ quét qua, tất cả không gian đều phản chiếu trên mắt hoàng kim lạnh đến tận xương. Trong quá trình quan sát vô số không gian này, ánh mắt của hai người thỉnh thoảng lại gặp nhau, nhưng rất nhanh lại lướt qua.
Giao chiến kịch liệt đang xảy ra giữa vũ trụ, dường như vĩnh viễn không thể gây nên một chút sóng gợn nào trong mắt hai nhân vật đỉnh cao giữa vũ trụ này. Ngay lúc này bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, xuyên qua đường ngăn cách Quang Ám hình chữ "S" giữa vũ trụ, một bóng đao màu đen to lớn đột nhiên từ trong một không gian bắn ra, trong nháy mắt phá vỡ vách chắn không gian đánh vào sâu trong hư không.
Bóng đao to lớn kia vắt ngang giữa Quang Ám, mang theo ma khí cuồn cuộn, lạnh lẽo và bá đạo, giống như coi trời bằng vung, cùng với một sự điên cuồng cực độ không kiêng nể thứ gì. Đao khí xuất thế ngang trời kia giống như một hòn đá, đồng thời gây nên sóng gợn đầy trời trong ánh mắt bình tĩnh của Hư Vô Chi Quân và Sáng thiên sứ.
Hai ánh mắt mạnh mẽ vô song đang quét qua nơi nào đó trong không gian chợt dừng lại, sau đó hai nhân vật kinh khủng giữa vũ trụ này đồng thời xoay chuyển ánh mắt, như tia chớp nhìn về hướng không gian phát ra tiếng vang kia.
Ở đầu cuối hải dương ánh sáng do hàng trăm triệu quân đoàn thiên sứ tạo thành, Mễ Già Lặc như pho tượng không nhúc nhích, trong ánh mắt cuối cùng đã có một chút sắc thái: "Đây là... một tên ma đầu thật mạnh."
- A!
Bóng đao to lớn vắt ngang trong hư không còn chưa biến mất, trung tâm không gian náo động kia liền vang lên một tiếng hét như hung thú, bên trong tràn đầy một sự tức giận và điên cuồng không thể nào hóa giải.
Đây là một không gian bình thường ở trung tâm cơn lốc thay đổi của ánh sáng và bóng tối, mỗi lần đều kèm theo vô số thi thể của con người. Bất kể là Quang Minh hay Hắc Ám, mỗi lần chiếm lĩnh đều muốn phá hủy căn cơ tôn giáo do đối phương để lại trong loài người. Đến cuối cùng, tất cả con người trong không gian đều chết lặng, chỉ có thể bị động tiếp nhận người chiếm lĩnh truyền bá tín ngưỡng, cùng với sự tàn sát không thể tránh khỏi.
Chỉ là lần này, đối tượng bị tàn sát lại đổi thành thần ma.
Tại trung tâm không gian này, nhân loại còn sót lại tụ tập tại một nơi trên bình nguyên, kinh hãi nhìn về phương xa. Ở cuối tầm mắt những con người áo quần rách nát này là một dãy núi bị bóng tối bao phủ, nhấp nhô như sóng cả gặp nhau.
"Đùng!"
Một tia sét lấp lánh chói mắt từ sâu trong bóng tối bắn ra, phác họa nên đường nét của vô số ngọn núi. Phía trên ngọn núi cao nhất, một bóng đen cả người tỏa ra ma khí ngập trời chợt xuất hiện trong tầm mắt tất cả mọi người.
- A!
Khi bóng đen kia in vào trong mắt, mọi người liền kinh hô, liên tiếp lùi lại. Chính bóng đen xuất thế ngang trời này, chỉ trong chớp mắt đã tàn sát ác ma và thiên sứ đang chiến đấu kịch liệt trong không gian gần như không còn.
- A!
Trên đỉnh dãy núi, bóng ma bá đạo vô song kia lại ngẩng đầu lên trời phát ra một tiếng rống giận. Tiếng hét giận dữ kia như tiếng sấm, dọc theo bầu trời lan về bốn phương tám hướng, khiến cho toàn bộ trời đất đều rung chuyển. Bên dưới chân núi, mọi người bị tiếng hét này làm kinh hãi, lập tức tản đi như chim muông.
Tâm Ma cũng không để ý tới đám nhân loại còn sót lại dưới chân núi ào ào tản đi, một loại tâm tình cực kỳ ức chế tràn ngập trong lòng hắn, không cách nào tiêu tan được. Hắn cần giết chóc để giải phóng loại tâm tình trong lòng này. Dưới chân những mảnh vụn thân thể của ác ma và thiên sứ đã sớm phủ kín bề mặt dãy núi, tất cả thiên sứ và ác ma tiến vào nơi này đều bị hắn giết chết, không còn tìm được đối tượng nào để giết.
Tâm Ma vốn không có lựa chọn. Bổn Tôn phá vỡ không gian, ném hắn vào trong thông đạo không gian, sau đó hắn liền xuất hiện trong không gian này.
"Ngươi vẫn là quá yếu." - Lời nói của Bổn Tôn như tiếng sấm ầm ầm vọng lại bên tai Tâm Ma, một lần lại một lần, nhưng thứ càng khiến hắn tức giận là sự vô lực khi đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn.
"Ta là thần." - Khi cánh tay Tâm Ma xuyên qua lồng ngực Chủ Thần thứ mười bốn, vị Chủ Thần phá phong ấn ra ngoài này dùng giọng nói không hề có cảm tình, mang theo tiếng kim loại thốt lên một câu như vậy.
- A!
Cánh tay Tâm Ma nổi lên gân xanh, linh hồn chợt dao động. Một tiếng gào thét hung tàn vang lên, một luồng sáng đen kịt bắn ra, đánh vào trong đêm tối.
"Ầm ầm!"
Trong tiếng rung chuyển ầm ầm, mảng lớn dãy núi đối diện với Tâm Ma ầm ầm sụp đổ, hoàn toàn hóa thành hư vô.
"Thần? Thần thì thế nào? Một ngày nào đó bản tọa sẽ đạp ngươi ở dưới chân!" – Hai bàn tay Tâm Ma nắm chặt, ngẩng mặt gào thét. Hư không kêu lên ầm ầm, một cơn cuồng phong từ trong bóng tối cuốn ra, gào thét trong bầu trời đêm.
"Đùng!"
Tiếng hét vừa dừng, trong bầu trời đêm phía trên Tâm Ma chợt nổi lên một tia chớp. Tia cho71o màu đen trái với tự nhiên trong nháy mắt từ đỉnh bầu trời đánh xuống.
Trong bầu trời đêm sấm chớp đùng đùng, mây đen cuồn cuộn. Trong nháy mắt mưa lớn dày đặc liền từ giữa mây trút xuống, bao phủ toàn bộ không gian. Tâm Ma ngửa mặt giơ tay, không nhúc nhích đứng ở trên ngọn núi, hai mắt chậm rãi nhắm lại, mặc cho mưa lớn trút vào trên mặt, giờ phút này không ai biết hắn đang suy nghĩ gì. Trên gương mặt tà dị kia lúc thì vặn vẹo, lúc thì dữ tợn, mỗi đường nét của gương mặt đều lộ ra một sự điên cuồng và giãy giụa.
"Rắc rắc!"
Ngay lúc Tâm Ma đắm chìm trong thế giới thống khổ của mình, trong đêm mưa chợt vang lên một tiếng chấn động khiến người ta khiếp sợ từ ngoài bầu trời phía đông tràn đến. Gần như là cùng lúc, từ bầu trời phía tây cũng có một tia chớp màu trắng chói mắt xé tan bầu trời bay đến.
Tâm Ma chợt mở hai mắt ra, trong con ngươi đen kịt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo rồi biến mất. Vệt sáng kia dữ tợn và đáng sợ giống như hung thú trong bóng tối.
Trời đất rung chuyển. Hư Vô Chi Quân và Sáng thiên sứ ở trên vô số không gian đồng thời phát ra công kích đối với tên ngoại tộc tràn đầy oán hận và căm ghét này. Hai tia sét to lớn ẩn chứa thần lực Quang Minh và Hắc Ám hùng hậu phân biệt từ quyền trượng trong tay Hư Vô Chi Quân và trong cặp mắt vàng ánh lạnh lùng của Sáng thiên sứ bắn ra, trong nháy mắt xẹt qua tầng tầng hư không đánh vào trong không gian này.
Khi hai đòn công kích ẩn chứa thần lực này rơi vào trong mắt Tâm Ma, một ngọn lửa giận dữ đột nhiên bốc lên trong lòng hắn. Thất bại dưới tay Chủ Thần thứ mười bốn, lại bị Bổn Tôn xem thường, cũng không có nghĩa là hắn, Trung Ương đại đế thanh danh hiển hách Ma Giới, lại có thể bị bất cứ kẻ nào khi dễ. Sau khi rời khỏi vùng đất bỏ hoang, ma thức của Tâm Ma đã tăng mạnh. Khi hai tia sét kia xuất hiện thì hắn đã sớm phát giác ra nguồn gốc, cùng với Quang Ám chư thần sau lưng bọn chúng, nhưng điều này đối với hắn cũng có bất kỳ ý nghĩa gì.
"Cho dù khuất phục dưới tay Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn, bản tọa vẫn là đại ma đầu vô địch tung hoành trong trời đất này, vẫn là Trung Ương đại đế thanh danh hiển hách!" - Tâm Ma ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hai tia sét mạnh mẽ này, sự kiêu ngạo bẩm sinh lại bộc phát ra. Hắn hừ lạnh một tiếng, không hề tránh né, hai tay mở ra nghênh đón hai đòn công kích mạnh mẽ làm người ta hoa mắt kia.
Trong một góc tối tăm, Ma Tổ Xi Vưu thân thể hóa thành hư vô, một mình khoác một bộ trường bào cũ rách, bình tĩnh nhìn chăm chú vào trung tâm chiến trường của yêu ma và thiên sứ. Tất cả những thứ xảy ra trong một không gian đều bị y thu vào trong mắt.
"Tên tiểu tử này chẳng lẽ phát điên rồi?" - Trong mắt Xi Vưu đầy kinh ngạc: "Nơi này đã thành trung tâm chiến trường của vũ trụ. Hiện giờ người quan sát khu trung tâm vũ trụ này không chỉ có hai con rối của Chủ Thần là Hư Vô Chi Quân và Sáng thiên sứ, mà còn có Hắc Ám và Quang Minh chư thần, điểm này tên tiểu tử ngươi hẳn phải biết. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Mặc dù công lực tăng mạnh, nhưng Xi Vưu vẫn không có ý liều lĩnh, ngược lại ẩn nấp kỹ hơn. Từ sau khi Hủy Thiên Diệt Địa đại ma công đại thành, y vẫn luôn ẩn mình trong khoảng hư không tối đen này, giống như một người bàng quan lẳng lặng quan sát tình thế của cuộc đại chiến chủng tộc này, nhằm tìm ra thời cơ thích hợp nhất để tham gia vào chiến tranh sắp bộc phát.
Không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định phải thành công, đây chính là quy tắc mà Xi Vưu định ra với mình. Đối với Tâm Ma, Xi Vưu vẫn luôn có một phần tâm tư đồng tộc, cũng đoán chừng biết người này chính là một phân thần khác của Thái Cổ Kiếm Thần đã đánh bại mình.
Nếu là trước kia, Xi Vưu gặp phải chuyện như vậy nhất định sẽ chẳng thèm quan tâm, thậm chí nói không chừng còn sẽ ra tay thêm dầu vào lửa, đẩy đối phương vào vực sâu hủy diệt. Nhưng từ sau khi Đế Thích Thiên và bộ tộc thủ hộ chết đi, y đột nhiên lại để ý hơn đến những những nhân tộc này.
Thế giới của một người quá cô tịch. Sau khi Đế Thích Thiên chết đi, mỗi khi nghĩ đến bộ tộc thủ hộ lớn như vậy hôm nay chỉ còn lại một mình, Xi Vưu lại cảm nhận được một sự đau đớn không cách nào diễn tả, càng làm người ta khó chịu hơn so với cái chết. Thế là tự nhiên, y bắt đầu để ý đến một cái tên vẫn luôn bị lãng quên: nhân tộc Thái Cổ.
Bộ tộc thủ hộ cả đời đều vì mục đích trấn áp chiếc đầu của Chủ Thần thứ mười bốn, nhằm để bảo vệ Thái Cổ, cũng là bảo vệ nhân tộc Thái Cổ. Về bản chất thì bộ tộc thủ hộ cũng là một nhánh trong nhân tộc Thái Cổ.
Mặc dù vẫn không xác định thân phận nhân tộc Thái Cổ của mình, nhưng trong lòng Xi Vưu lại không thể phủ nhận, đối với Thái Cổ y đã sinh ra một loại cảm giác khác thường.
Trong không gian, chỉ trong nháy mắt hai tia sét đã đánh vào người Tâm Ma.
"Ầm ầm!"
Chợt nghe hai tiếng nổ vang, quần áo trên người Tâm Ma gần như trong nháy mắt bị sấm sét đánh xuống, hoàn toàn vỡ vụn ra, kể cả áo choàng màu đen cũng hóa thành những mảnh vụn như bươm bướm từ trên người rơi xuống.
Ngoài dự liệu của mọi người, công kích do Hư Vô Chi Quân và Sáng thiên sứ phát ra sau khi đánh vào không gian, chỉ khơi dậy chút ánh sáng khoảnh khắc, sau đó tất cả đều bị bóng tối nuốt mất, chìm vào trong yên tĩnh hoàn toàn.
- Ha ha ha...
Một trận điên cuồng tiếng cười đột nhiên vang lên trên ngọn núi ở trung tâm không gian. Thân thể cường tráng của Tâm Ma trong bầu trời đêm phát ra ánh sáng đen bóng như sắt thép, ngửa mặt lên trời cười lớn. Tiếng cười ha hả khiến cho chung quanh ngọn núi sấm chớp đùng đùng.
Tiếng cười vang lên chốc lát bỗng im bặt. Trong ánh chớp lóe lên đầy trời, trong mắt Tâm Ma bắn ra một luồng sáng đen kịt, thân thể bị sấm sét đánh cho gập lại cũng chậm rãi đứng lên.
- Ta là ma có một không hai trong trời đất này. Trong vũ trụ này không có bất kỳ ai có thể khiến cho ta khuất phục, dù đó là Chủ Thần!
Một tiếng hét lạnh lẽo chợt vang lên từ trên ngọn núi, lan khắp toàn bộ không gian. Trong tiếng hét lớn giống như độc thoại này, xương cốt toàn thân Tâm Ma chợt kêu lên lốp đốp, một cặp sừng vàng ánh xuyên qua máu thịt từ đỉnh đầu nhô ra. Gần như đồng thời, dưới sườn hắn nơi nối liền với xương bả vai, hai khối máu thịt nứt ra, hai chiếc cánh thịt như dao sắc nhanh chóng vươn ra ngoài, vỗ một cái trong hư không, sau đó giãn ra.
"Ầm!"
Bàn chân nhún một cái, Tâm Ma hóa thành một ác ma dữ tợn từ dưới đất vọt lên như đạn pháo, trong chớp mắt đã biến mất trong không gian. Sau khi hắn biến mất không lâu, đỉnh núi lớn vươn thẳng vào mây mà hắn vừa mới đứng chợt hiện đầy vết nứt. Chợt nghe một tiếng vang lớn, dưới áp lực cực lớn, đỉnh núi lớn chọc trời này bắt đầu sụp đổ. Dưới chân núi, những vết nứt lớn như mạng nhện kéo dài về bốn phương tám hướng.
Gần như đồng thời, Hư Vô Chi Quân ở sâu trong bóng tối và Sáng thiên sứ ở trong hải dương ánh sáng cũng biến mất khỏi không gian của từng người.
- Không ngờ Hấp Tinh đại pháp của hắn đã đạt tới mức độ có thể chuyển hóa cả một phần thần lực.
Trong một góc vũ trụ vang lên tiếng lẩm bẩm của Xi Vưu, áo bào sau người đang bay lên cũng theo đó nhẹ nhàng rũ xuống, mà bàn tay vốn nắm chặt cũng buông lỏng ra.
"Hắn đã đứng vào thế bất bại rồi." - Ánh mắt rời khỏi ba bóng người ở phía xa tụ tập với nhau, Xi Vưu xoay người lại, chậm rãi đi về hướng một góc khác của vũ trụ, nơi đó có một tên điên tự lải nhải đã khiến cho y chú ý. Nếu như vẫn còn thân thể, giờ phút này trên mặt Xi Vưu hẳn là đầy vẻ chơi đùa.
- Ta nói sai sao? E rằng chúng ta rất khó sống sót sau mấy lần đuổi giết nữa.
Trên một khối vẫn thạch trôi nổi trong vũ trụ hư không, vận chuyển theo một quỹ tích đã định sẵn, những góc cạnh đều hiện rõ, một bóng người cao lớn khí tức hơi hỗn loạn đang tự lẩm bẩm.
- Ngươi đã càng ngày càng dễ kích động, đây hoàn toàn không giống biểu hiện của một vương triều đại đế Ma Giới. Ngươi làm ta cảm thấy xấu hổ thật.
Trên vẫn thạch yên tĩnh, một giọng nói khác hoàn toàn bất đồng đột nhiên từ trong miệng bóng đen kia thốt lên.
← Ch. 38 | Ch. 40 → |