Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0308

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0308: Phạm Đồng Hiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mặc dù bọn hắn không nhận ra khẩu súng đại danh đỉnh đỉnh kia, nhưng từ trong dáng vẻ khẩu súng cũng cảm nhận được lực uy hiếp cường đại.

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn nhóm người kia, cũng không có hành động gì. Hiện tại Trần Dao đang mê ngủ, hắn phải canh giữ bên cạnh nàng cho tới khi nàng hoàn thành tiến hóa.

Trái tim Hồ Ngưu kinh hoàng khiếp đảm nói:

- Chúng ta mau chạy đi, bằng không sẽ bị hắn giết chết!

Những người còn lại đều đưa mắt nhìn Phạm Đồng Hiên.

Phạm Đồng Hiên trầm ngâm một thoáng, từ hành động của Nhạc Trọng suy đoán ra ý tứ của hắn.

- Không cần chạy, nếu hắn muốn giết người với thân thủ của hắn, chỉ sợ chúng ta đã chết, hắn không có sát ý đối với chúng ta!

Ánh mắt Hồ Ngưu sáng lên nói:

- Như vậy chúng ta có thể cùng hắn giao dịch! Hắn đã vào siêu thị nhất định thu hoạch không nhỏ! Chúng ta có thể lấy đồ vật đến trao đổi lương thực với hắn!

Một người khác tên Nguyên Cát nhướng mày nói:

- Nếu hắn đã có được vật tư trong siêu thị, chúng ta còn có cái gì có thể đổi cùng hắn? Khoai lang? Rau dại? Hay là vỏ cây?

Đám người sống sót này đã đi tới nông nỗi hoàn toàn cạn kiệt lương thực, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm tiến tới nơi này quan sát đánh chủ ý đối với tiểu siêu thị kia, bọn họ đương nhiên không còn vật gì tốt có thể làm người để mắt.

Phạm Đồng Hiên trầm mặc một hồi nói:

- Nữ nhân! Chúng ta có thể dùng nữ nhân đổi lương thực với hắn! Uyển Minh Hậu, anh đi gọi chị của anh tới đây. Rohde, đem con gái của anh gọi đến!

Uyển Minh Hậu cùng Rohde đều yên lặng quay đầu khom người chui vào trong rừng, rời khỏi nơi đó.

Qua một hồi lâu một mỹ nữ dáng người đầy đặn, làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh, cao chừng 1m62, ngũ quan đoan chính có chút xinh đẹp cùng một cô gái tóc vàng, đôi mắt đen, da thịt trắng nõn chừng mười sáu mười bảy, trên mặt có chút tàn nhang, bộ dạng cũng khá xinh đẹp đi tới.

Mỹ nữ có làn da màu tiểu mạch tên là Uyển Xuân Hoa, là chị của Uyển Minh Hậu. Cô gái hỗn huyết bộ dạng có chút xinh đẹp là con gái của Rohde tên Ngả Na.

Uyển Xuân Hoa cùng Ngả Na đã là hai mỹ nữ có thể lấy được ra ngoài nhất trong tiểu đoàn thể này. Trong tận thế, nữ nhân bán đứng thân thể đổi lấy lương thực cũng không phải chuyện ly kỳ gì. Uyển Xuân Hoa cùng Ngả Na đã ngủ với không biết bao nhiêu nam nhân, đối với việc tiến hành giao dịch cùng Nhạc Trọng trong lòng không có bất kỳ mâu thuẫn nào.

Đi cùng Uyển Xuân Hoa với Ngả Na còn có một mảnh vải trắng thật lớn, bên trên dùng chữ Thái Lan viết:

- Cường giả tôn kính, chúng tôi hi vọng có thể cùng ngài tiến hành giao dịch!

Phạm Đồng Hiên đứng trên gò đất nhỏ, mở ra mảnh vải trắng thật lớn kia, tràn ngập chờ mong nhìn về phía Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng đang ở bên trong tiểu siêu thị quan sát khắp bốn phía, nhìn thấy mảnh vải trắng thật lớn kia cũng không hiểu ra sao, hắn không biết dòng chữ Thái Lan kia có ý tứ gì.

Nhạc Trọng ngẫm nghĩ một thoáng, tìm một tấm vải giường dùng Trung văn viết lên trên:

- Tôi là người Trung Quốc!

Sau khi viết xong, Nhạc Trọng ném vải giường ra bên ngoài.

Phạm Đồng Hiên cẩn thận nhìn chằm chằm mảnh vải giường một lúc, chậm rãi nói:

- Đó là Trung văn! Người kia là người Trung Quốc!

Phạm Đồng Hiên cũng không biết Trung văn, nhưng hai chữ Hán "Trung Quốc" hắn vẫn có thể xem hiểu. Đồng thời hắn từ hai chữ Hán kia mà xem suy đoán ra Nhạc Trọng là người Trung Quốc.

Phạm Đồng Hiên quay đầu nhìn những người còn lại hỏi:

- Trong mọi người có ai biết tiếng Trung Quốc?

Một người tên Ngô Đông Văn có chút tức giận chất vấn:

- Phạm Đồng Hiên! Chúng ta thật sự cần giao dịch với người kia sao? Bọn hắn chưa chắc là thứ tốt gì!

Trong nhóm người ở đây có người không thích người bên ngoài đến. Có người phản ứng bình thường nhưng có người lại rất căm ghét, Ngô Đông Văn chính là người căm ghét.

Phạm Đồng Hiên nhìn Ngô Đông Văn nhướng mày nói:

- Tôi mặc kệ anh có vấn đề gì. Tôi chỉ biết nếu chúng ta không cùng người kia giao dịch, như vậy chúng ta buộc phải vào trong rừng tử vong tìm thực vật. Nếu anh nguyện ý đi vào rừng tử vong tìm thực vật cho mọi người, chúng ta lập tức rời đi!

Những người sống sót còn lại đều lạnh lùng nhìn Ngô Đông Văn. Bên trong rừng tử vong có vô số thú biến dị khủng bố, lại có côn trùng biến dị, cho dù là cường giả như Nhạc Trọng nếu gặp vận khí kém một chút cũng sẽ chết bên trong, càng không cần nói tới người thường như Ngô Đông Văn. Những người bọn họ mặc dù là người địa phương nhưng vẫn sợ rừng tử vong như sợ cọp.

Nhưng ở bìa rừng tử vong cũng có chút rau dại biến dị cùng côn trùng biến dị nhỏ có thể làm thức ăn. Nhưng cho dù chỉ ở bìa rừng mà nguy hiểm vẫn trùng điệp, những người bình thường như họ vốn có hai mươi sáu nam nhân thường ra ngoài tìm thực vật nhưng hiện tại chỉ còn lại bảy người.

Phạm Đồng Hiên từng chứng kiến một người sống sót bị đàn muỗi độc biến dị kinh khủng trực tiếp hút thành thây khô, cảnh tượng đáng sợ cùng tiếng kêu thảm của người kia đã làm hắn bị khủng hoảng nhiều đêm không dám ngủ.

Đối với những người sống sót hiện tại mà nói, bất kỳ vấn đề nào giữa các quốc gia ngày trước chỉ là hư ảo. Bọn họ chỉ muốn được sống sót, hơn nữa thế giới đã biến thành bộ dáng quỷ dị như hiện giờ, bản thân mình còn không thể tự bảo hộ còn quản gì được tới những chuyện khác.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của các đồng bạn, Ngô Đông Văn trở nên bình tĩnh trở lại, rụt rụt thân thể. Sự khủng bố của rừng tử vong hắn hiểu thật rõ ràng, hắn cũng không muốn mạo hiểm chết thảm mà đi vào trong đó tìm thực vật.

Phạm Đồng Hiên tiếp tục hỏi:

- Mọi người ai biết Trung văn?

Sáu nam giới còn lại nhìn nhau, đều lắc đầu.

- Tôi biết một chút Trung văn!

Đúng lúc này Uyển Xuân Hoa đứng dậy nhìn mọi người nói.

Trước tận thế Uyển Xuân Hoa từng có ý nghĩ lấy chồng người Trung Quốc, bởi vậy nàng từng học tập một ít Trung văn cơ bản. Trung văn quá mức thâm ảo thì nàng không hiểu, nhưng một ít từ ngữ cơ bản trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày thì nàng vẫn biết.

Phạm Đồng Hiên cũng không để cho nàng phải viết thơ từ gì khó khăn mà trực tiếp hạ thấp dáng người:

- Được! Cô viết thế này "chào cường giả đại nhân, chúng tôi hi vọng có thể cùng ngài làm một số giao dịch"!

Trong tận thế, đối với độc hành hiệp có được thân thủ vô cùng cao minh mà nói tình hữu nghị gì giữa các quốc gia không đáng một đồng. Có thể làm họ động tâm nhất vĩnh viễn chỉ có ích lợi.

Uyển Xuân Hoa dựa theo ý tứ của Phạm Đồng Hiên viết lên vải trắng, sau đó Ngô Đông Văn nghe theo lệnh của Phạm Đồng Hiên huy động mảnh vải trắng kia.

Nhạc Trọng đứng bên cửa sổ nhìn thấy Trung văn xiêu vẹo trên mảnh vải, mỉm cười, lại viết lên tấm vải giường:

- Hôm nay không rảnh! Ngày mai các người tới đi!

Nhạc Trọng cần lưu lại bảo hộ Trần Dao, mấy người sống sót kia đối với hắn chỉ là kẻ râu ria. Đương nhiên nếu có thể thông qua miệng của họ biết được đây là nơi nào thì tốt nhất, nếu không thể thì cũng không có vấn đề gì. Với thực lực của hắn chỉ cần đi dọc theo phương hướng có thành thị thì nhất định có thể tìm được tung tích của nhân loại.

*****

Phạm Đồng Hiên nhìn Uyển Xuân Hoa hỏi:

- Hắn viết cái gì?

Uyển Xuân Hoa thoáng do dự một chút mới lên tiếng:

- Hắn bảo hôm nay hắn không rảnh! Bảo chúng ta ngày mai lại đến!

Nhạc Trọng không chịu đi ra nhóm người Phạm Đồng Hiên cũng thật bất đắc dĩ. Tang thi ở trong trấn đối với Nhạc Trọng có thể nói là tùy tay liền tiêu diệt, dễ dàng đã chém giết. Nhưng đối với bọn họ mà nói chỉ cần một con tang thi 2 hay 12 đã đủ giết sạch bọn họ, bọn họ đương nhiên không dám tiến vào trong tiểu trấn.

Thời gian một ngày trôi qua thật nhanh, Trần Dao rốt cục tiến hóa thành công tỉnh lại.

Khi Trần Dao mở mắt, nhìn thấy Nhạc Trọng vẫn mặc nguyên quần áo ngủ bên cạnh, trong mắt thoáng hiện vẻ cảm động, cúi đầu nhẹ hôn lên môi hắn.

Vừa hôn xuống, Trần Dao chợt đỏ mặt, lập tức rút về trong mền, trái tim đập loạn, thập phần hoảng hốt. Nàng công chúa kiêu ngạo như nàng vẫn là lần đầu tiên tự động hôn người khác.

- Trần Dao, cô làm sao vậy? Làm sao có thể chủ động hôn hắn! Hắn là một tên hoa tâm! Cô không thể yêu thích hắn!

Trong khoảnh khắc trong lòng Trần Dao loạn như ma, không biết nên làm thế nào mới phải. Trước kia nàng có chút cảm giác với Nhạc Trọng, nhưng bản thân nàng không chịu thừa nhận. Lần này Nhạc Trọng giúp nàng tiến hóa, còn canh giữ bên nàng một đêm, làm nàng tràn ngập cảm động, chút tình cảm kia cũng lên men trở thành nước lũ, làm nàng thật sự không biết nên làm thế nào mới phải.

Chỉ thoáng chốc Nhạc Trọng đã mở mắt, hắn ngồi dậy nhìn Trần Dao hỏi:

- Trần Dao, cô thấy thế nào? Tiến hóa thành công sao?

Nghe Nhạc Trọng hỏi thăm, lúc này Trần Dao mới nhanh chóng tra xét tình huống của thân thể mình, rất nhanh hớn hở nói:

- Tốt lắm! Tôi tiến hóa thành công! Hiện tại tôi là tiến hóa giả tinh thần hệ, còn kỹ năng điều khiển thực vật của tôi đã lấy được thêm một lần cường hóa!

Sau khi trở thành tiến hóa giả thực lực Trần Dao đã thăng lên thật lớn, mạnh hơn trước kia gấp bốn lần. Đặc biệt kỹ năng điều khiển thực vật của nàng được thêm một lần cường hóa, điều này làm uy lực kỹ năng tăng lên phải mạnh hơn 50%.

Trần Dao cũng hiểu được rõ ràng trong tận thế chỉ có lực lượng cường đại mới là mấu chốt để bảo vệ được mình. Hiện tại không có đại quân cùng vô số cao thủ bảo hộ nàng, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính nàng cùng nam nhân đứng trước mặt nàng mà thôi.

Nhạc Trọng nhìn vẻ mặt hưng phấn của Trần Dao mỉm cười nói:

- Như vậy chúng ta đi thôi, có người muốn mời chúng ta đâu!

- Được!

Trần Dao đi theo sau lưng Nhạc Trọng, bước ra bên ngoài.

Nhạc Trọng, Trần Dao cùng Bạch cốt rời khỏi siêu thị không lâu, từng con tang thi lập tức vây tới.

Trần Dao nhìn tang thi vây quanh, nóng lòng muốn thử nhìn Nhạc Trọng nói:

- Để cho tôi tới!

Nhạc Trọng gật đầu, hắn không hề có chút hứng thú đối với việc liệp sát tang thi cấp thấp. Với cấp bậc hiện tại của hắn nếu muốn dựa vào tang thi cấp thấp thăng cấp, chỉ sợ phải giết tới mấy vạn tang thi. Chuyện lãng phí thời gian như vậy cùng tiêu hao quá nhiều khí lực như thế hắn thật không có thời gian đi làm.

Nhìn thấy hơn mười con tang thi đi qua, Trần Dao phát động kỹ năng điều khiển thực vật, trong chớp mắt cây mây quái biến thành mười cây mây tinh tế đâm thẳng tới đầu mười con tang thi, dễ dàng xuyên thủng qua đầu chúng sau đó dùng lực vung, đem tang thi ném sang một bên.

Một con tang thi S2 đang xen lẫn vào trong thi đàn, đột nhiên hướng Trần Dao vọt tới.

Tốc độ của Trần Dao kém hơn con tang thi S2, nhưng nàng cũng không chút hoang mang điểm về hướng con tang thi kia, thật nhiều dây mây bắn tới kết thành một lưới lớn hướng tang thi S2 cuốn tới.

Tốc độ của con tang thi S2 vô cùng nhanh chóng, nhưng vẫn không thể né tránh chiếc lưới lớn do dây mây bao phủ, lập tức bị cuốn lấy. Nó liều mạng giãy dụa trong lưới, huy động móng vuốt sắc bén đem chiếc lưới mây kéo ra một cái lỗ lớn.

Ngay lúc con tang thi S2 sắp xé rách lưới thoát ra, vô số dây mây bị Trần Dao thao túng cứng rắn trói chặt tay chân của nó.

Tang thi S2 là tang thi biến dị tiến hóa theo phương hướng tốc độ, lực lượng không mạnh, căn bản không cách nào giãy thoát khỏi dây mây trói chặt.

Một dây mây bén nhọn từ phương xa bắn tới, nháy mắt xỏ xuyên qua đầu của tang thi S2, đem nó đóng đinh trên mặt đất.

Một đoàn linh quang dung nhập vào trong cơ thể Trần Dao. Con tang thi S2 là tang thi tiến hóa 30 cấp, nó vừa tử vong liền đưa cho Trần Dao đoàn linh quang thật lướn, giúp nàng lập tức thăng lên ba cấp, đã trở thành cường hóa giả 19 cấp.

Trần Dao càng giết càng hưng phấn, Nhạc Trọng chỉ chậm rãi đi theo Trần Dao tới trên gò đất ngày hôm qua.

Phạm Đồng Hiên mang theo tư thái thật thấp, cung kính nói với Nhạc Trọng:

- Đại nhân tôn kính, chào ngài! Tôi là Phạm Đồng Hiên, hết sức cao hứng có thể nhận thức ngài. Không biết nên xưng hô ngài như thế nào?

Uyển Xuân Hoa đứng bên cạnh đảm đương người phiên dịch đem lời nói của Phạm Đồng Hiên dịch lại cho Nhạc Trọng nghe qua, giọng nói có chút trúc trắc đông cứng.

Sáu nam nhân đứng bên người Phạm Đồng Hiên đều bị vẻ xinh đẹp của Trần Dao chặt chẽ hấp dẫn. Dáng vẻ của Trần Dao vốn đã cực kỳ xinh đẹp, có được khí chất cực kỳ xuất sắc. Hơn nữa trên người nàng mặc quân trang, khiến vẻ xinh đẹp lại mang theo khí chất oai hùng, khiến nàng tăng thêm ba phần mị lực. Hơn nữa Trần Dao chưa từng nếm quả khổ sở, làn da sáng bóng, không hề xanh xao vàng vọt như những nữ nhân bình thường khác, tràn ngập lực hấp dẫn đối với nam giới.

Những nam nhân kia rất nhanh lưu luyến dời ánh mắt khỏi người Trần Dao chuyển qua Nhạc Trọng. Bên hông Nhạc Trọng đeo Hắc Nha đao, trên lưng vác một khẩu súng trường 03 thức cùng khẩu súng ngắm Bart, hai khẩu súng lập tức hấp dẫn ánh mắt của những người kia.

Trong tận thế lực lượng mới là hết thảy. Khẩu súng ngắm đầy lực uy hiếp hấp dẫn hơn là khẩu súng bán tự động 56 thức trong tay Phạm Đồng Hiên.

Nhạc Trọng nhìn nhóm người Phạm Đồng Hiên nói thẳng:

- Tôi gọi là Nhạc Trọng, đây là bạn của tôi tên là Trần Dao, vị này là Bạch Cốt.

Nhạc Trọng từ trong ba lô lấy ra một hộp thịt bò trực tiếp nhìn Phạm Đồng Hiên hỏi:

- Nơi này là địa phương nào? Các vị ai có thể nói cho tôi biết, hộp thịt bò này là của hắn!

Nhạc Trọng vừa lấy ra hộp thịt bò, ánh mắt mọi người đã rơi lên đó. Đây chính là hộp thịt bò! Bọn họ không biết đã bao lâu không được ăn thịt.

Uyển Xuân Hoa nhìn hộp thịt trong tay Nhạc Trọng, trong mắt thoáng hiện nét tham lam, trực tiếp nói thật chi tiết với Nhạc Trọng:

- Nơi này là Nã Bố trấn thuộc thành phố Lan Sơn, là một trấn nhỏ cách Lan Sơn tám mươi cây số. Nếu ngài muốn quay về Trung Quốc, có thể đi dọc theo hướng đông bắc, cứ đi mãi về hướng đông bắc, ngài có thể đến Hữu Nghị trấn thuộc Trung Quốc. Có thể cho tôi hộp thịt không?

Nhạc Trọng cười đem hộp thịt ném cho Uyển Xuân Hoa:

- Tốt lắm! Đây là của cô!

Hộp thịt này đối với Nhạc Trọng mà nói không đáng kể chút nào. Nhưng đối với những người thường này mà nói là bảo vật khó được, họ nhìn hộp thịt trong tay Uyển Xuân Hoa, trong mắt tràn ngập vẻ ghen tỵ cùng hâm mộ, hiện tại không ai biết được Trung văn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hộp thịt bị Uyển Xuân Hoa lấy đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)