Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 1061

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 1061: Nhạc Trọng cường hoành
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trừ phi có năm mươi chiến hạm đồng thời oanh kích mới có thể đánh chết biến dị thú thất giai, nếu chỉ một chiếc chiến hạm mà đi đối phó biến dị thú thất giai đúng là quá khó khăn rồi.

Đúng lúc này đột nhiên ở phương xa xuất hiện một mảng mây đen lớn, nó lập tức bao phủ nơi này. Phiến mây đen này chính là vô số con chim biến dị câu thành, trong đó con lớn nhất có sải cảnh hơn hai cây số, nó có đầu giao, thân cá sấu, tỏa ra khí tức khủng khiếp của bá chủ bầu trời.

Ở trong trung tâm chỉ huy, Nhạc Trọng nhìn thấy biến dị thú trên bầu trời thì biến sắc, nói:

- Không tốt, đây là bầy chim biến dị. Phải mau chóng tiêu diệt đầu con thằn lằn biến dị thất giai kia thôi, nếu không chúng nó tụ hợp lại sẽ có phiền toái.

Trong một nháy mắt, Nhạc Trọng vốn chỉ xem cuộc chiến trực tiếp biến mất tại chỗ, hắn lập tức chạy qua phương xa, trực tiếp biến mất trong trung tâm chỉ huy không thấy gì nữa.

Lúc nàytỏng trung tâm chỉ húy, tất cả mọi người nhìn thấy bầy chim biến dị đột nhiên xuất hiện, trong mắt mọi người đầy tuyệt vọng và sợ hãi, căn bản không có người nào chú ý tới Nhạc Trọng bên cạnh Kim Dật biến mất cả.

Lưu Khoát đang chiến đấu cũng liên tục ra lệnh cho chiến hạm hành động.

- Nhanh! Nhanh! Nhanh!! Hỏa lực lớn nhất, tiêu diệt nó!! Hỏa lực lớn nhất.

Lưu Khoát vô cùng lo lắng, nếu như không cách nào tiêu diệt biến dị thú thất giai này, bọn họ vô cùng có khả năng chấm dứt hành động săn biến dị thú thất giai. Cả lông chim cũng không tìm được, tuy bọn họ đánh chết thằn lằn biến dị lục giai, thế nhưng mà bọn họ không cách nào lấy được thi thể và tinh hạch của chúng trong bầy biến dị thú cả.

Thế nhưng mà cho dù Lưu Khoát thúc dục thế nào, chiến hạm cực lớn kia cũng không để ý tiêu hao năng lượng, hỏa lực mạnh mẽ hơn nữa cũng không cách nào giết được thằn lằn biến dị thất giai.

Bỗng nhiên lúc này một đạo thân ảnh xuyên qua vô số hỏa lực nhảy tới chỗ thằn lằn biến dị thất giai. Đạo thân ảnh kia chính là Nhạc Trọng.

Phản ứng của con thằn lằn biến dị thất giai vô cùng linh mẫn, hung quang trong mắt lóe lên, vừa nghiêng đầu đớp một cái về phía Nhạc Trọng.

- Ngu xuẩn.

Nhạc Trọng nhìn thấy cú đớp này cũng không quan tâm, còn chửi nó một câu.

Một khẩu pháo hạt binh sĩ nằm trong tay của hắn.

Sau một khắc, một đạo pháo hạt như mưa bắn thẳng vào miệng của thằn lằn biến dị thất giai..

Chùm sáng pháo hạt uy lực vô cùng, trực tiếp xuyên qua đầu lưỡi của thằn lằn biến dị, trực tiếp xuyên qua đầu của thằn lằn biến dị, phá thể mà ra, máu tươi văng khắp nơi.

Pháo hạt trong tay Nhạc Trọng có đường kính quá nhỏ, nếu như là pháo hạm của chủ hạm thì có thể xuyên nát đầu của biến dị thú thất giai rồi, pháo hạt của binh sĩ cũng chỉ xuyên qua một lỗ máu hai mươi cm mà thôi.

Hai mươi cm với nhân loại mà nói đã đủ để trí mạng, nhưng mà đối với biến dị thú thất giai thì chẳng khác gì có người dùng kim châm đâm vào đầu vậy, thương thế cũng không tính quá lớn. Chỉ khiến nó đau đớn và kích thích no hơn mà thôi.

Hung quang trong mắt biến dị thú thất giai hiện ra, thân hình lóe lên và nó giống như sấm sét lao thẳng qua phía Nhạc Trọng.

- Gục xuống cho ta!

Hàn quang trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, hắn bước tới một bước, trong một hô hấp hắn đã xuât hiện ở trước mặt thằn lăn biến dị thất giai, hắn tát một cái như thái sơn áp đỉnh vào đầu của thằn lằn biến dị thất giai.

Oanh!

Nương theo tiếng nổ kinh thiên động địa thì đầu thì lằn biến dị dài tới một dặm và cái đầu cực kỳ to lớn của nó bị Nhạc Trọng một tát đánh lún vào mặt đất.

Một màn này giống như con kiến nhỏ tiện tay vỗ một cái thì đầu của con voi lại lún xuống đất, giống như hí kịch đang diễn ra.

Lưu Khoát nhìn thấy một màn này và hít sâu một hơi, trong mắt tràn ngập không thể tin:

- Làm sao có thể? Làm sao có thể? Nhân loại làm sao có thể đánh biến dị thú thất giai thành như vậy? Hắn còn là nhân loại sao?

Biến dị thú thất giai là cái gì? Đao thương bất nhập, cơ hồ là vô địch, là cự thú hung tàn ngay cả chiến hạm cũng không cách nào làm gì nó được cả, trên lực lượng thậm chí cường giả bát giai cũng không dám dễ dàng đối mặt với biến dị thú thất giai to lớn như ngọn núi, nhưng mà con quái vật to như núi kia lại bị một tát cả Nhạc Trọng đánh lún xuống đất, Nhạc Trọng mạnh tới mức vượt xa tưởng tượng của Lưu Khoát.

- Quá mạnh mẽ? Đây là nhân loại sao?

Trong cơ giáp màu xanh, một thiếu nữ xinh đẹp điều khiển cơ giáp nhìn qua thân ảnh của Nhạc Trọng, trong mắt hiện ra thần thái kinh hãi và sùng bái:

- Quá biến thái, thậm chí có nhân loại mạnh như vậy, hắn là ai?

Sở Hà nhìn qua màn hình vô tuyến thấy thân ảnh của Nhạc Trọng, trong nội tâm tràn ngập kinh hãi, nghẹn ngào nhìn qua Kim Dật hỏi.

- Kim Dật huynh đệ, đó là bộ hạ Nhạc Trọng của anh đúng không? Tại sao hắn lại mạnh mẽ như vậy?

- Thật mạnh! Đây là lực lượng tuyệt đối vượt qua thất giai, quá mức cường đại rồi!

Kim Dật nhìn thấy Nhạc Trọng một tát đánh con biến dị thú thất giai lún vào đất, trong nội tâm cũng tràn ngập sùng bái và tự hào nhìn qua Sở Hà, hắn lại tươi cười thần bí, cái gì cũng không nhiều lời chính là tâm ý của Nhạc Trọng, hắn tự nhiên không có hành động thiếu suy nghĩ.

La Chí Đức nhìn qua thân ảnh Nhạc Trọng trên bầu trời, vẻ mặt thất hồn lạc phách nói:

- Không có khả năng? Không có khả năng? Nhân loại làm sao mạnh mẽ như vậy? Nhân loại không trang bị gì tá trợ thì làm sao có thể cường đại như vậy?

Một kích đánh đầu lâu của biến dị thú thất giai lún xuống đất, hàn quang trong mắt Nhạc Trọng chớp động một cái, tay phải của hắn nắm lại và đánh ra hàng trăm quyền vào đầu lâu của thằn lằn biến dị thất giai.

Nhạc Trọng công kích vô cùng cuồng bạo, đầu lâu của biến dị thú thất giai này bị đánh nát, óc của hắn cũng bị chấn vụn, hắn phun ra một ngụm máu tươi, co quắp té trên mặt đất biến thành thi thể.

- Mình đã tiến hóa tới mức mạnh như vậy sao?

Nhạc Trọng nhìn thấy mình chỉ bằng lực lượng thân thể đã tiêu diệt được thằn lằn biến dị thất giai, trong nội tâm tràn ngập cuồng hỉ, cơ hồ muốn ngửa đầu lên trời thét dài.

Sau khi Nhạc Trọng đánh chết biến dị thú thất giai thì một đạo nguyên khí tính mạng khổng lồ giống như dòng nước lũ cuồn cuộn bao phủ thân thể Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng phục dụng rất nhiều thiên tài địa bảo, lực lượng trong cơ thể của hắn đã mạnh mẽ tới cực hạn, thu nạp nguyên khí tính mạng của nó thì thần ma hạch màu vàng trong thức hải rốt cục phóng xuất một đạo khí lưu màu vàng hấp thu vào, bắt đầu cải tạo, cường hóa thân thể, huyết dịch của hắn bắt đầu tiến hóa trở nên vĩ đại và thần thánh.

Đồng thời Nhạc Trọng có thể cảm giác được một đạo thần thánh tà ác chui vào trong thức hải của hắn, hắn lập tức bị luồng tin tức này làm chấn kinh.

Hắn đang tiếp nhận tin tức áo nghĩa về lĩnh vực, Nhạc Trọng tại trong một hô hấp đó đã lĩnh ngộ ra lĩnh vực chí cao vô thượng, lĩnh vực thần ma, đây chính là lĩnh vực khủng khiếp nhất của thần ma thể, cũng là lĩnh vực mạnh nhất.

*****

Lúc này trên chiến trường rất nhiều người trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Nhạc Trọng, nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé đứng trên đầu lâu to lớn của thằn lằn biến dị thất giai, lúc này hắn không nhúc nhích gì cả, giống như anh hùng đang chờ mọi người tung hô.

Tràng cảnh hiện tại chẳng khác gì con kiến càng giơ chân của nó nện chết con voi vậy.

Ở giữa không trung, gương mặt Lưu Khoát vặn vẹo nhìn qua Nhạc Trọng, trong trong nội tâm của hắn tràn ngập ghen ghét, Lưu Khoát hắn mới là thiên chi kiêu tử, người điều khiển cơ giáp cường đại nhất, là một nhân loại trong tương lai làm ra hành động vĩ đại, người nào chói mắt hơn hắn thì tự nhiên hắn sẽ sinh ra đố kỵ.

Gương mặt Lưu Khoát tức giận tới vặn vẹo, điên cuồng ra lệnh:

- Công kích! Giết hắn cho tôi! Hắn nhất định là gian tế của Cơ Giới đế quốc!

Lưu Khoát chính là quan chỉ huy không quân của quân kháng chiến, lệnh của hắn thì người khác phải chấp hành.

Trong một chớp mắt, pháo trên chủ phạm lập tức bắn thẳng vào Nhạc Trọng bên dưới.

Hào quang vừa lóe lên thì bỗng nhiên Nhạc Trọng mở hai mắt ra, đối mặt với hào quang đang sợ đang giáng xuống, tâm niệm của hắn khẽ động, thiên địa nguyên khí chung quanh cuồn cuộn ngưng tụ thành một thuẫn nguyên khí chung quanh người của hắn.

Cường giả thất giai có được uy năng thao túng thiên địa nguyên khí, Nhạc Trọng lúc này chính là cường giả thất giai đỉnh phong, nhưng mà hắn lúc này mới tấn chức thất giai đỉnh phong nên có rất nhiều tin tức hắn cần lĩnh ngộ, hắn thao túng và điều khiển thiên địa nguyên khí đã vượt qua không ít cường giả bát giai, kể cả uy lực và uy năng cũng vậy.

Vô số nguyên khí thuẫn ngăn cản hào quang giáng xuống, đột nhiên nguyên khí thuẫn này bị bắn lõm xuống một lỗ, chỉ qua một giây nguyên khí thuẫn đã tiêu tán không còn.

Vô số hào quang trực tiếp oanh lên thân thể của Nhạc Trọng, trực tiếp bắn xé thân thể Nhạc Trọng tan nát.

Trong mắt Lưu Khoát hiện ra thần sắc kinh hãi, quay đầu tìm kiếm vị trí của Nhạc Trọng:

- Đó là tàn ảnh! Chân thân của hắn ở đâu?

Trong một nháy mắt, Nhạc Trọng đã vượt qua hư không tới trước mặt của Lưu Khoát và ánh mắt của hắn lạnh như băng, một ngón tay điểm vào khoang điều khiển của Lưu Khoát và nói:

- Dám can đảm ra tay với tao, mày có thể chết được rồi.

Một đạo thiên địa nguyên khí khủng bố được ngưng tụ lại đánh thẳng vào cơ giáp này, trực tiếp xuyên thủng cơ giáp đánh vào đầu của Lưu Khoát.

Cơ giáp nhìn qua vô cùng cường đại thì trong mắt Nhạc Trọng nó lại yếu ớt như giấy, trong mắt Lưu Khoát hiện ra thần sắc tuyệt vọng, đạo thiên địa nguyên khí kia sắp đánh nát đầu của Lưu Khoát, một đạo hào quang từ trong thân thể Lưu Khoát bay ra ngoài, hình thành vòng bảo hộ màu trắng che ở trước người của hắn.

Đương!

Nương theo tiếng nổ vang thật lớn, thiên địa nguyên khí khủng khiếp của Nhạc Trọng bị vòng phòng hộ của Lưu Khoát ngăn cản lại.

Lưu Khoát tìm được đường sống trong chỗ chết, gương mặt tái nhợt và hét to lên.

- Mày là thằng nào? Mày có biết tao là ai không? Tao chính là Lưu Khoát thượng tá của tổng bộ, là con của Lưu Thành thượng tướng, nếu như mày dám can đảm giết tao thì chính là địch của nhân loại, là phản đồ của nhân loại, nếu hiện tại đầu hàng và thần phục tao, tao có thể đề cử mày cho cha của tao, cho mày vào trong tổng bộ, cũng đạt được địa vị cao, vinh hoa phú quý hưởng thụ vô cùng, vòng bảo hộ của tao là vòng bảo hộ cấp C, ngay cả cường giả bát giai cũng không oanh kích được chứ đừng nói là mày.

- Buông thượng tá ra!

- Cút ngay!

Nhìn thấy Lưu Khoát đang ở trong nguy hiểm, năm cơ giáp kia giống như sao băng lập tức lao tới nơi này.

Một khung cơ giáp đang điều chỉnh họng pháo và bốn khẩu pháo hạt binh sĩ chỉa thẳng vào Nhạc Trọng và bắn, bốn chùm sáng có thể oanh sát cường giả lục giai bắn vào người Nhạc Trọng.

- Đi chết đi!

Nhạc Trọng khẽ chau mày, tiện tay vỗ một cái, Cầm Long Thủ ngưng tụ bàn tay hình rồng sau đó bắt thẳng vào người máy cơ giáp kia, dễ dàng nắm cơ giáp này vào trong tay, hắn dùng lực bóp lại thì cơ giáp lập tức biến thành phấn vụn.

Tâm niệm Nhạc Trọng khẽ động, từng đạo nguyên khí thuẫn hiện ra, bốn đạn pháo hạt bắn tới bị ngăn cản lại, song phương biến mất không thấy, không có cách nào tổn thương Nhạc Trọng mảy may.

- Mày cho rằng mấy thứ rách rưới này ngăn cản được tao sao? Phá cho tao!

Ánh mắt Nhạc Trọng nhìn quét qua Lưu Khoát, hàn quang trong mắt chớp động, hắn bước tới như mũi tên, trực tiếp xuất hiện trước mặt Lưu Khoát và nắm tay phải của hắn như thái sơn mang theo đấu khí vô cùng cường hoành đánh vào vòng bảo hộ cấp C.

Đương!

Nương theo tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, vòng bảo hộ cấp C bị lõm xuống bất định, chấn động kịch liệt làm cho vòng bảo hộ cấp C muốn sụp đổ, vòng bảo hộ vô cùng cường hoành, ngăn cản được một kích tương đương bát giai của Nhạc Trọng.

Tiến hóa đến thất giai đỉnh phong thì cườn độ thân thể Nhạc Trọng đã vượt xa cường giả bát giai rồi, chiến lực ngập trời.

Đương! Đương! Đương! Đương!

Nương theo từng tiếng nổ mạnh thì Nhạc Trọng thoáng cái đánh ra cả trăm quyền vào vòng bảo hộ cấp C này, vòng bảo hộ cấp C không ngừng run rẩy và sụp đổ.

Nhạc Trọng tiến lên trước như mũi tên, ánh mắt nhìn qua Lưu Khoát và cong ngón tay bún ra, một đạo khí lưu trực têếp xuyên qua mi tâm của Lưu Khoát, trực tiếp giết Lưu Khoát.

Lưu Khoát tử vong, trong mắt của hắn mang theo thần sắc tuyệt vọng và kinh hãi, hắn không nghĩ tới hắn lại chết ở nơi này.

Nhạc Trọng vung tay lên, chợt cầm lấy mâm tròn trong tay Lưu Khoát vào trong tay của mình, hắn cầm mâm tròn màu trắng này ra xem xét, chỉ thấy trên mâm tròn màu trắng này khảm tinh hạch biến dị thú lục giai, gần tinh hạch biến dị thú lục giai có khắc chữ và đồ án huyền bí khó lường.

Nhạc Trọng nhìn qua mâm tròn trong tay, trong mắt hiện ra thần thái khác thường.

- Đây là một kiện dị bảo!

Dùng tinh hạch biến dị thú lục giai có thể tạo ra vòng phòng hộ cấp C ngăn cản công kích của bát giai, nếu như sử dụng tinh hạch thất giai hoặc cao hơn thì lực lượng phòng hộ càng thêm mạnh mẽ.

- Lưu Khoát chết!

- Làm sao bây giờ? Hắn chết, chỉ sợ chúng ta sẽ bị chôn cùng thôi!

- Xong rồi!

...

Nhìn thấy Lưu Khoát chết trận, sắc mặt của bốn người còn lại trong chiến giáp biến thành tái nhợt, trong mắt hiện ra thần sắc tuyệt vọng, thân phận của Lưu Khoát cao quý, bởi vì hắn là con trai của một trong mười hai thượng tướng của quân kháng chiến, hiện tại chết ở trong tay Nhạc Trọng thì bọn họ trừ phải giết Nhạc Trọng ra, nếu không quay về tổng bộ bọn họ chỉ có con đường chết mà thôi.

Nhưng mà dùng thực lực của bọn họ muốn đánh chết Nhạc Trọng là không có khả năng, tiến hóa tới thất giai đỉnh phong chi cảnh, Nhạc Trọng có thể tùy ý thao túng một bộ phận thiên địa nguyên khí, dùng nguyên khí công kích địch nhân hoặc thủ hộ bản thể đao thương bất nhập nước lửa không tiến, đây chính là thân thể của thần trong truyền thuyết, cho dù bốn chiến giáp cùng tiến lên thì Nhạc Trọng tùy tiện một người một cái tát cũng dễ dàng đánh bọn họ thành phân vụn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)