Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0180

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0180: Ba cự đầu thương nghị
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lôi Thành vừa nói ra lời này thì trực tiếp tiến vào chính đề:

- Chư vị chắc hẳn cũng đã biết rõ, mười vạn tang thi huyện Thượng Lâm đang từ từ tới gần chúng ta. Hiện tại căn cứ chúng ta đã tới tồn vong trong trước mắt. Tôi hy vọng toàn bộ mọi người trong căn cứ buông bỏ tư oán với nhau, liên thủ bắt đầu cùng vượt qua cửa ải khó khăn này.

Lôi Thành diễn thuyết cực kỳ sôi trào, tiếp tục nói:

- Chỉ cần nhân loại chúng ta có thể liên thủ, nhất định có thể chiến thắng những tang thi kia. Tôi trịnh trọng hứa hẹn quân nhân chúng ta nhất định sẽ tử chiến bảo vệ mọi người. Bản thân tôi cũng chiến đấu với mọi người tới thời khắc cuối cùng, cùng tồn vong cùng căn cứ này

Lôi Thành nói xong thì phía dưới vang lên âm thanh vỗ tay như bài sơn đảo hải.

Mười vạn tang thi trong huyện Thượng Lâm di động qua bên này, đã không phải là bí mật gì. Nếu không là quân đội, chính phủ còn lưu thủ căn cứ, những người sống sót này đã sớm chạy trốn tứ tán rồi.

Trên thực tế cũng không phải những người sống sót không muốn rời khỏi căn cứ, mà là đại bộ phận người sống sót chạy trốn ra khỏi căn cứ cũng tiêu hao hết khí lực của mình. Sau khi tiến vào căn cứ bọn họ chưa một ngày được ăn no, cho dù chạy ra khỏi căn cứ cũng không có khí lực chạy quá xa..

Trong căn cứ thì tất cả phương tiện giao thông nắm giữ trong tay của chính phủ, quân đội, trong tay các đại thế lực, người sống sót bình thường muốn có phương tiện giao thông chạy trốn là chuyện không tưởng.

Lôi Thành nói như vậy làm cho thủ lĩnh các thế lực trong căn cứ yên tâm không ít. Trong tay của Lôi Thành có biên chế một doanh, tám chiếc chiến xa bộ binh khiến người ta tin tưởng.

Lôi Thành nghe được âm thanh vỗ tay như sấm, rốt cuộc mỉm cười nói ra:

- Hiện giờ là lúc gian nan, chúng ta không thể làm theo ý mình, phải tề tâm hợp lực, trên dưới một lòng mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn. Rồng không đầu không được, vì có thể phát huy ra lực lượng lớn nhất của mọi người, chúng ta có lẽ nên chọn ra một thủ lĩnh, dẫn mọi người cộng đồng vượt qua cửa ải khó khăn này.

Lôi Thành vừa dứt lời thì Vương Thiên chợt lớn tiếng hưởng ứng nói:

- Tôi ủng hộ lời của Lôi doanh trưởng, lời của Lôi doanh trưởng quá đúng, chúng ta hiện tại chia rẽ như thế này, căn bản không có khả năng ngăn cản được tang thi tấn công tới. Nhất định phải chọn ra thủ lĩnh chỉ huy chúng ta chiến đâu, cùng cửa ải khó. Tôi đề nghị Lôi doanh trưởng làm người chỉ huy chúng ta trong chiến tranh này.

Tiết Nhất Đao cũng trầm giọng nói ra:

- Lôi doanh trưởng nói đúng vậy. Chúng ta không thể chia rẽ với nhau. Tôi đồng ý cho Lôi doanh trưởng làm thủ lĩnh.

Trong đám người phía dưới cũng có mười mấy người hưởng ứng Lôi Thành nói, lớn tiếng đề cử Lôi Thành làm thủ lĩnh.

Tất cả thủ lĩnh lớn còn lại đều lâm vào trầm mặc, bọn họ cũng biết lợi ích khi chỉ huy mọi người chiến đấu với mười vạn tang thi kia. Nhưng mà không ai muốn thế lực của mình bị Lôi Thành chỉ huy, nếu không thì cho dù thắng thì bộ hạ của bọn họ cũng chết trận toàn bộ, bọn họ sẽ biến thành tư lệnh không quân. Không có thủ hạ trung tâm, thủ lĩnh thế lực của bọn họ cái rắm cũng không phải. Mỗi một người đều có tâm tư bảo tồn thực lực, tốt nhất những người khác cùng tang thi liều lưỡng bại câu thương, sau đó bản thân mình làm ngư ông đắc lợi.

Lôi Thành chứng kiến phía dưới đám người bắt đầu trầm mặc, khẽ chau mày, sau đó mỉm cười trực tiếp tuyên bố:

- Mọi người đã nâng đỡ như vậy Lôi mỗ cũng coi như nể tình làm chức thủ lĩnh này, dẫn mọi người cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.

Nhìn thấy Lôi Thành tự bổ nhiệm mình làm thủ lĩnh, thủ lĩnh các thế lực lớn hai mắt nhìn nhau, dị quang trong mắt chớp động, tuy nhiên không ai ngăn cản hay tự đề cử mình.

Lôi Thành đại biểu quân đội có được vũ lực mạnh nhất trong căn cứ, chẳng những có binh lực một doanh, còn có dân binh phụ thuộc, phụ thế lực lớn nhỏ phụ thuộc, nhân số gần ngàn. Duy nhất có thể chông lại là Nhạc Trọng, Nhạc Trọng không lên tiếng thì không ai muốn nhảy ra làm chim đầu đàn.

Cố Phỉ Phỉ có chút lo lắng nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

- Nhạc Trọng, tại sao anh không nói chuyện? Hiện tại chỉ có anh là có thể ngăn cản Lôi Thành.

Cố Phỉ Phỉ cũng tinh tường, một khi tất cả thê lực bị Lôi Thành chỉnh hợp. Thế lực Viêm Vương Cố Chi Hành sẽ bị đánh diệt, tuyệt đối sẽ nguyên khí đại thương, bị Lôi Thành nuốt vào mà không thể làm gì được. Duy nhất có thể ngăn cản Lôi Thành thì trong các thế lực cũng chỉ có Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhìn qua Lôi Thành trên đài cao chậm rãi nói:

- Lôi Thành nói không sai. Chỉ có cùng các thế lực trong căn cứ mới có thể ngăn cản tang thi tấn công lúc này. Chia rẽ căn bản ngăn không được thi đàn tiến công. Cô cũng nhìn thấy rồi đấy, không có một quan viên chánh phủ nào ra mặt ngăn cản chuyện này sao? Nếu như tôi không có đoán sai, bọn họ và quân đội đã lén đạt thành hiệp nghị, nhận đồng hành vi của Lôi Thành. Trước mắt địch nhân lớn nhất của chúng ta chính là tang thi.

Tuy Nhạc Trọng cũng không thích cách làm người của Lôi Thành, nhưng trước mắt người có thể chỉnh hợp các thế lực trong căn cứ cũng chỉ có Lôi Thành. Thế lực của Nhạc Trọng không nhỏ hơn Lôi Thành, nhưng mà hắn cuối cùng là người ngoài, trong căn cứ có chính phủ, quân đội cũng không cho hắn chỉnh hợp thế lực. Vi đối kháng đại quân tang thi tiến công, Nhạc Trọng cũng chỉ có thể nhìn thấy mình Lôi Thành là có thể chỉnh hợp thế lực lớn nhỏ trong căn cứ.

Cố Viêm Dực cười khổ một tiếng, ngăn cản Cố Phỉ Phỉ còn nói tiếp, nói:

- Phỉ Phỉ, em đừng nói, Nhạc Trọng nói không có sai. Trước mắt địch nhân của chúng ta là tang thi, nếu như tang thi phá thành, chúng tất cả chúng ta sẽ chết. Lôi Thành tuy làm người không tốt lành gì, nhưng mà trước mắt hắn là người duy nhất có thể chỉnh hợp các thế lực làm một.

Trữ Tử Hiên và những người khác đều lâm vào trầm mặc. Lôi Thành chỉnh hợp rất nhiều thế lực trong căn cứ thành phố Lũng Hãi thì càng thêm khổng lồ. Áp lực của chính phủ càng lớn. Nhưng mà nếu như Cố Viêm Dực nói, nếu căn cứ vừa vỡ thì bọn họ sẽ mất tất cả. Thế giới mới bắt đầu biến dị, mọi người trốn chết cả ngày hoảng sợ cũng như hiện ra trước mắt bọn họ.

Lôi Thành nhìn qua Nhạc Trọng bên này nhìn một cái, nhìn thấy Nhạc Trọng cũng không có ý xuât đầu, chợt thoả mãn cười cười, nhìn qua mọi người nói ra:

- Đã hiện tại tất cả mọi người là người một nhà, có mấy lời hay vẫn phải nói rõ, hiện tại trong căn cứ là thời khắc nguy cấp, hơi không cẩn thận là cục diện thành phá người vong. Nếu ai dám cải lệnh thì quân pháp xử trí. Kính xin mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Vương Thiên, Tiết Nhất Đao sở dĩ không dám phát sinh xung đột với Nhạc Trọng là vì lo lắng làm hư đại sự của Lôi Thành. Nếu như lúc này Nhạc Trọng xuất đầu liên hợp các thế lực lớn nhỏ trong thành, Lôi Thành cũng không làm xong việc.

Lôi Thành giận dữ, Vương Thiên, Tiết Nhất Đao hai người chỉ có một con đường chết. Trong căn cứ có người muốn đi làm chó cho Lôi Thành còn nhiều, rất nhiều. Cũng không kém hai người bọn họ.

Nghe Lôi Thành nói như vậy thì thủ lĩnh các thế lực cảm thấy nội tâm phát lạnh. Thế nhưng mà ai cũng không dám nói chuyện, thế lực có thể ngăn được quân đội chính phủ không có ra mặt, Nhạc Trọng đủ sức chống lại Lôi Thành thủ lĩnh cũng không ra mặt, bọn họ tự nhiên không dám nói cái gì. Súng bắn chim đầu đàn, đạo lý này bọn họ rất rõ ràng.

Lôi Thắng đi tới bên người Nhạc Trọng, nhìn Kỷ Thanh Vũ bên người Nhạc Trọng, thập phần có lễ phép mời nói:

- Nhạc đội, cha tôi là Lôi Thành xin ngài đi qua gặp một chút.

- Xin lỗi không tiếp được!

Nhạc Trọng đứng lên đi thẳng vào biệt thự với Lôi Thắng.

Lôi Thắng dẫn Nhạc Trọng đi vào trong một gian mật thất, sau đó lui ra ngoài.

Ở trong gian mật thất đang ngồi chưởng khống giả quân đội Lôi Thành, chưởng khống giả chính phủ Trần Kiếm Phong.

Lôi Thành nhìn qua Nhạc Trọng đang ngồi trước mặt của hắn, khẽ mĩm cười nói:

- Anh chính là Nhạc Trọng? Tôi là Lôi Thành.

Nhạc Trọng nhìn Lôi Thành và trong mắt hiện ra hào quang khác thường, mỉm cười nói:

- Lôi doanh trưởng, ngài khỏe!

Ngồi trước mặt hai cự đàu của căn cứ, Nhạc Trọng chỉ cần khẽ vươn tay là có thể bắt được đối phương. Nhưng mà chỉ nghĩ mà thôi. Nếu tiêu diệt Lôi Thành cùng Trần Kiếm Phong thì cả căn cứ sẽ hỗn loạn, muốn tổ chức nhân thủ chống lại tang thi là chuyện không có khả năng.

Hơn nữa Lôi Thành, Trần Kiếm Phong với tư cách thủ lĩnh căn cứ, trong tay nhất định nắm giữ bí bảo trong hệ thống thần ma, nói không chừng còn có bí bảo bảo vệ tính mạng như vòng cổ cụ phong. Nhạc Trọng không có khả năng một kích đắc thủ và làm căn cứ đại loạn.

Lôi Thành nhìn qua Nhạc Trọng lộ ra nụ cười hòa ái thăm dò:

- Nhạc Trọng, đối với tôi chỉ huy anh có vấn đề gì không?

Nhạc Trọng suy nghĩ một hồi, mới mở miệng nói ra:

- Thống nhất chỉ huy là chuyện tốt. Như vậy có thể phát huy ra sức chiến đấu lớn nhất. Lôi doanh trưởng ngài hôm nay chỉnh hợp các thế lực lớn nhỏ trong căn cứ thật sự là cao minh. Đến thời gian chiến tranh, bọn họ nhất định là át chủ bài trong tay của ngài đấy.

Nhạc Trọng không hề đề cập tới quyền chỉ huy bộ đội của mình, ngụ ý là mình không nằm trong phạm vi chỉ huy của Lôi Thành. Thời điểm chiến tranh thì Lôi Thành cũng đừng nên cầm bộ đội của ta ra làm bia đỡ đạn.

Lôi Thành vẻ mặt nghiêm túc, hiên ngang lẫm liệt nói ra:

- Nhạc Trọng, anh có thể mang binh tới căn cứ hỗ trợ, chuyện này chứng minh trong lòng của anh có quốc gia, có nhân dân, nguyện ý vì bảo vệ quê hương và nhân dân, là anh hùng của quôc gia. Tình thế trước mắt anh cũng rõ ràng, nếu như chúng ta không thể đoàn kết nhât trí, muốn đối phó mười vạn tang thi của huyện Thượng Lâm là thập phần khó khăn.

*****

- Chỉ có chỉ huy thống nhất mới có thể phát huy ra sức chiến đấu đoàn thể lớn nhất. Tôi hy vọng anh có thể căn nhắc vì toàn cục, phục tùng tôi chỉ huy. Để cho chúng ta cùng một chỗ chiến đấu bảo vệ nhân dân.

Lôi Thành không ngừng đeo đạo đức bảo vệ quốc gia và nhân dân cho Nhạc Trọng, hy vọng Nhạc Trọng có thể đem quyền chỉ huy giao ra. Tinh anh dưới trướng của Nhạc Trọng, Lôi Thành cũng thập phần trông mà thèm —— đây là pháo hôi có sức mạnh rất lớn a.

Nhạc Trọng bỏ qua lời của Lôi Thành, trực tiếp mở miệng yêu cầu vật tư:

- Ba ngàn tấn lương thực, mười vạn viên đạn, ba mươi Phảng Chế Đường Đao, hai mươi cây gậy tân thủ, năm tấn dầu nhiên liệu. Muốn bộ đội của tôi chiến đấu toàn lực, căn cứ phải xuất ra những vật tư này cho chúng ta. Nếu như không cho tôi vật tư, tôi lập tức mang theo người rời khỏi căn cứ.

Sắc mặt của Lôi Thành lập tức trở nên tái nhợt, trầm giọng nói:

- Anh đang định nhân lúc cháy nhà hôi của sao?

Nhạc Trọng lạnh lùng nói:

- Tôi cùng căn cứ vô thân vô cố, dựa vào cái gì tôi phải dẫn người của mình đánh sống đánh chết với tang thi? Tôi chỉ là lính đánh thuê, có thể mang binh tới nơi này giúp các người đánh tang thi là hết lòng rồi. Chẳng lẽ tiêu hao đạn dược khi chiến đâu với tang thi chúng tôi tự bỏ ra sao? Trong thiên hạ này làm gì có đạo lý như vậy?

Lôi Thành nói những lời kia đối với Nhạc Trọng mà nói đều là nói nhảm. Nếu hắn trở thanh anh hùng trong miệng Lôi Thành thì kết cục chính là bị Lôi Thành xong và trực tiếp ném vào trong đống rác, thời gian qua đi thì không ai thèm nhìn hắn một cái.

Nhạc Trọng mang binh đến đây trợ giúp căn cứ chỉ là không muốn hơn sáu ngàn người nơi này chết đi, cũng không phải tới chịu chết làm bia đỡ đạn. Nếu Lôi Thành cố ý muốn hắn làm bia đỡ đạn, hắn cũng chỉ có thể buông tha thủ hộ căn cứ, rời khỏi nơi này.

Nếu như đạn dược hao hết, tương lai bộ đội của Nhạc Trọng cũng chỉ có thể cận chiến với tang thi. Mặc dù những những tang thi bình thường không chịu được một kích, nhưng mà trăm đầu tang thi đối với kẻ như Nhạc Trọng cũng phải đau đầu. Sau tận thế thì nhân khẩu thập phần quý giá, chiến sĩ tinh nhuệ cũng vô cùng quý giá.

Nghe Nhạc Trọng nói như vậy thì hào khí trong phòng trở nên lạnh như băng, ba người đều trầm mặc không nói, lẳng lặng đối mặt.

Trần Kiếm Phong đánh vỡ trầm mặc chậm rãi nói:

- Nhạc Trọng, anh đòi vật tư quá nhiều. Ba ngàn tấn lương thực, gậy gỗ tân thủ tôi có thể cho anh, Phảng Chế Đường Đao tôi chỉ có thể cho anh mười thanh, viên đạn thì cho anh ba vạn viên, hai tấn dầu nhiên liệu. Đây là giới hạn tôi có khả năng chịu được, nếu hơn nữa tôi không thể cho.

Viên đạn, dầu nhiên liệu sau tận thế là vật tư vô cùng trân quý. Ba vạn viên đạn và hai tấn dầu nhiên liệu, Trần Kiếm Phong không có khả năng cho Nhạc Trọng còn chưa chiến đấu với tang thi a.

Nhạc Trọng tính toán một hồi gật đầu nói:

- Được rồi Trần thúc thúc, xem vào mặt mũi của Trần Dao cho nên tôi đồng ý yêu cầu của ngài.

Nhạc Trọng đáp ứng chiến đấu với tang thi vì căn cứ, hào khí trong phòng hòa hoãn một chút. Ba người trong phòng ai cũng muốn giữ vững căn cứ, chuyện này mọi người nhanh chóng đạt thành hiệp nghị..

Trải qua nói chuyện với nhau hiện giờ, Lôi Thành cũng biết chính mình không cách nào trực tiếp chỉ huy bộ đội của Nhạc Trọng. Song phương chỉ bảo trì quan hệ hợp tác.

Trần Kiếm Phong đã biết rõ Nhạc Trọng đã từng trinh sát thi đàn, mở miệng dò hỏi:

- Nhạc Trọng, anh đối với tác chiến với tang thi hiện giờ có ý kiến gì không?

- Rất khó, hôm nay tôi đã điều tra qua. Số lượng thi đàn của huyện Thượng Lâm không ngừng thu nạp tang thi trong các thành trấn chung quanh, số lượng càng ngày càng khổng lồ, mười ngày sau khi chúng ta nhìn thấy tang thi, chúng ta đoán chừng sẽ phải đối mặt với khoảng mười hai vạn tang thi đấy.

- Tôi nhận thấy chúng ta nên tiến hành huấn luyện trụ cột cho những nam nhân sống sót trong căn cứ này, sau đó phân phát vũ khí để bọn họ chiến đấu với tang thi. Như vậy mới có thể giữ vững vị trí.

- Trong Đại Nham Trấn bình quân tôi có thể sản xuất ra một trăm năm mươi dao bầu, một trăm năm mươi tấm chắn. Nếu như chuyên môn sản xuất Đại Khảm Đao, một ngàn có thể sản xuất ba trăm thanh, mười ngày là có thể có ba ngàn Đại Khảm Đao. Đủ để võ trang cho ba ngàn người sống sót. Nếu các người muốn thì có thể dùng năm mươi viên đạn mua một thanh Đại Khảm Đao. Ba ngàn Đại Khảm Đao sẽ là mười lăm vạn viên đạn.

Tuy Nhạc Trọng muốn trợ giúp căn cứ vượt qua cửa ải khó khăn này, tuy nhiên lại không muốn cung cấp vũ khí miễn phí. Dù sao Đại Nham Trấn là do hắn dẫn người vất vã đoạt được. Hơn nữa sản xuất Đại Khảm Đao tiêu hao lớn lượng sắt thép, nhân lực, điện lực, than đá, hắn không có khả năng không ràng buộc cung cấp cho người ta.

Trong căn cứ có gần bảy ngàn nhân khẩu, trong đó hơn phân nửa là thành niên trai tráng. Sau tận thế thì bình quân nam nhân tố chất thân thể mạnh mẽ mới có thể sống sót. Chỉ cần Trần Kiếm Phong tổ chức lãnh đạo những người này thì tuyệt đối có thể lấy ra ba ngàn nam nhân sống sót làm chiến sĩ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)