Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0206

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0206: Đẫy ngã Trác Nhã Đồng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhạc Trọng thậm chí có thể nhìn thấy viền ren quần tơ màu trắng và màu đen ở khu vực thần bí của nàng đang rỉ nước.

Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Trác Nhã Đồng, yết hầu hơi khô khốc, một cổ tà hỏa từ trong mắt của hắn hiện ra ngoài, tiểu đệ của hắn bắt đầu chào cờ rồi. Hắn quá bận rộn chiến đấu, sưu tầm vật tư, phê duyệt văn bản tài liệu, suy nghĩ thế lực tương lai của mình như thế nào, mỗi một ngày đều loay hoay bận muốn chết. Đã có rất nhiều ngày không quan hệ với nữ nhân của mình. Lúc này nhìn thấy cảnh này thì xúc động trong lòng mãnh liệt, hắn muốn chiếm hữu thân thể cực kỳ xinh đẹp này, tràn ngập hương vị thành thục mê người.

Trác Nhã Đồng cũng cảm giác được ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của Nhạc Trọng nhìn qua. Loại ánh mắt này nàng hết sức quen thuộc, trước tận thế có rất nhiều nam nhân dùng ánh mắt xâm lược này nhìn qua nàng, nhưng mà bởi vì sợ hãi gia thế của nàng mà không dám hành động gì. Có người dùng hành động thân sĩ để che dấu hắc ám trong lòng.

Nhạc Trọng bước lên như mũi tên và ôm lấy Trác Nhã Đồng.

Trác Nhã Đồng phát ra một tiếng thét kinh hãi, vội kêu lên:

- Không muốn. Không nên ở chỗ này, tiểu Vi còn đang nhìn thấy.

Trác Nhã Đồng nói ra lời này đã chuẩn bị làm nữ nhân của Nhạc Trọng rồi. Nhưng mà nàng không muốn cảm thấy thẹn khi làm chuyện này trước mặt con gái của mình.

Vân Thải Vi lúc này dùng ánh mắt vô tội nhìn qua Trác Nhã Đồng đang bị Nhạc Trọng ôm lấy. Trong mắt hiện ra hào quang kỳ dị.

- Bạch cốt!

Nhạc Trọng phát ra một tiếng gầm nhẹ như dã thú.

Xương cốt của bạch cốt kéo dài tới trước người của Vân Thải Vi, bàn tay lớn bắt lấy quần áo của Vân Thải Vi lên. Xương cốt co rụt lại, đem Vân Thải Vi nắm vào trong tay.

Nhạc Trọng trực tiếp đem Trác Nhã Đồng xoay người lại, dùng tay bắt lấy bờ mông đầy đặn của nàng, kéo lấy bờ mông của nàng chỉa ra phía sau, sau đó lại dùng sức đẩy vào trong từ sau lưng.

Một cảm giác vô cùng dễ chịu hiện ra trong lòng của Nhạc Trọng. Hắn tùy ý xâm phạm thân thể tuyệt mỹ này. Làm cho mỹ nhân trước người của mình cũng vang lên âm thanh rên rỉ.

Sau khi quan hệ xong, Nhạc Trọng lúc này mang theo Trác Nhã Đồng xuống suối tắm rửa và đi lên.

- Mặc vào đi.

Nhạc Trọng từ trong bọc sau lưng lấy ra bộ áo sơ mi trắng ném cho Trác Nhã Đồng. Đầu tiên hắn mang theo trong trữ vật giới chỉ cũng chỉ có loại quần áo này, không có đồ nữ nhân.

Trác Nhã Đồng hơi do dự một chút, ở trước mặt Nhạc Trọng thay quần áo, đem thân thể hoàn mỹ của nàng hiện ra trước mặt của Nhạc Trọng.

Nhìn qua bờ mông vểnh lên của Trác Nhã Đồng vì quần quá chật, hai ngọn núi đôi của nàng nhô lên như muốn xé nát áo sơ mi, nàng do dự một hồi quay người lại.

- Thật chật!

Sau khi quan hệ xác thịt với Trác Nhã Đồng thì Nhạc Trọng cũng đổi giọng với nàng.

- Tôi biết rồi! Sau này tôi sẽ tìm cho cô một bộ khác.

Trác Nhã Đồng ôn nhu gật đầu nói:

- Ân!

Nhạc Trọng dùng ánh mắt đầy tình cảm nhìn qua Trác Nhã Đồng. Thoáng ôm nàng vào trong ngực, đem bàn tay lớn đưa vào trong quần áo của nàng, cầm lấy bộ ngực đầy đặn và tràn ngập tính đàn hồi, nghe được mùi hương sau khi tắm rửa của nàng.

- Vân Thải Vi là con gái của cô sao? Tôi thấy cô bay giờ chỉ chừng hai mươi bảy tuổi. Tại sao có con gái lớn như vậy?

Trác Nhã Đồng cho hắn cảm giác mê người, thành thục vũ mị. Nhạc Trọng đã xem nàng như nữ nhân của mình rồi, hắn mở miệng muốn tìm hiểu về nàng. Nếu là nữ nhân bình thường thì Nhạc Trọng không có hứng thú này.

Trác Nhã Đồng yếu đuối nằm trong nưực Nhạc Trọng, chậm rãi kể rõ chuyện của mình cho Nhạc Trọng biết.

Trác Nhã Đồng năm nay chỉ mới hai mươi tám tuổi, đang đứng ở tuổi hoàng kim của nữ nhân. Con gái Vân Thải Vi năm nay cũng chỉ có mười một tuổi. Thời điểm nàng mười sáu tuổi thích một nam nhân, hơn nữa cùng nam nhân kia ăn vụng trái cấm. Không lâu sau mang thai hài tử của nam nhân kia, hơn nữa sinh ra. Nam nhân kia thấy Trác Nhã Đồng sinh con thì liền trút bỏ gánh nặng nuôi con và trách nhiệm cho Trác Nhã Đồng, sau đó chia tay.

Gia tộc của Trác Nhã Đồng chính là đại gia tộc. Biết rõ chuyện này thì trưởng bối trong nhà rất giận dữ. Đem Mang hai mẹ con các nàng đưa tới thôn xóm nhỏ, xem như bỏ ra ngoài. Trác Nhã Đồng cũng thập phần kiên cường dựa vào cố gắng và một ít trợ giúp từ cha mẹ cùng uy danh của gia tộc, dần dần kinh doanh ra một sự nghiệp không nhỏ. Trước tận thế nàng cũng là một phú bà có gia thân hơn mấy trăm vạn.

Thời điểm tận thế thì Trác Nhã Đồng đang chuẩn bị ăn party với con gái. Trước đó cất giữ nhiều thức ăn, bánh ngọt, đồ uống. Do trữ nhiều vật tư cho nên nàng và con gái có thể chèo chông tới bây giờ đợi đến lúc Nhạc Trọng cứu viện.

Nhạc Trọng có chút bá đạo nói ra:

- Từ giờ trở đi cô là nữ nhân của tôi. Không cho phép nam nhân khác đụng vào cô. Cũng không cho cô thích nam nhân khác. Nếu như bị tôi phát hiện thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô.

- Biết rõ! Lão công!

Trác Nhã Đồng lười biếng như con mèo nhỏ chui rúc vào trong ngực của Nhạc Trọng làm nũng nói ra. Nhiều năm như vậy nàng mới làm nũng với người khác, nhất là nam nhân.

Nếu như bị những nam nhân trước tận thế nhìn thấy Trác Nhã Đồng hiện giờ thì nhất định sẽ rớt mắt ra. Phải biết rằng nàng lúc đầu dùng phong cách nữ cường nhân xuất hiện trong mắt của mọi người đấy, là một nữ nhân tự chủ điển hình.

Nếu là ở trước tận thế, nam nhân như Nhạc Trọng tuyệt đối không phải là đối tượng mà Trác Nhã Đồng lựa chọn. Nàng không dựa vào bất cứ nam nhân nào mà tạo thành sự nghiệp, đây là chuyện khó có được. Thế nhưng mà sau tận thế lịch duyệt phong phú, lại nhìn thấy tàn khốc của tận thế cho nên Trác Nhã Đồng chỉ có thể lựa chọn dựa vào Nhạc Trọng, nếu không với tư sắc này nàng chỉ ăn đau khổ mà thôi.

Nghe được Trác Nhã Đồng là đại mỹ nữ gọi mình là lão công, làm nũng với mình, Nhạc Trọng cảm giác hết sức thoải mái. Trong nữ nhân của hắn thì cũng chỉ có Quách Vũ có khí chất dung mạo là có thể so được với Trác Nhã Đồng. Nhưng mà một bên là trẻ trung như trái cây ngọt ngào, một bên này trái cây chín mọng thành thục, phong tình mị người mà tiểu nữ nhân không có được.

Nhạc Trọng nhẹ nhàng buông Trác Nhã Đồng trầm giọng nói:

- Tốt! Chúng ta đi thôi!

Trác Nhã Đồng sửa sang lại quần áo một chút, nhìn qua Nhạc Trọng tự nhiên cười nói:

- Ân!

Nói xong Trác Nhã Đồng giống như tiểu nữ hài vừa mới yêu, dùng bàn tay nhỏ nhắn tuyết trắng của mình cầm lấy bàn tay lướn của Nhạc Trọng đi lên.

Nắm bàn tay nhỏ bé của Trác Nhã Đồng thì trong nội tâm Nhạc Trọng có chút thoải mái. Tuy hiện giờ hắn phát sinh quan hệ với ba người, thế nhưng mà dắt tay với nữ nhân đi dọc trên đường lại là lần đầu tiên. Trước kia hắn chỉ có trong chiến đấu, chiến đấu, lại chiến đấu, vì sinh tồn mà nổ lực chiến đấu.

*****

Nhạc Trọng cũng không phải là cường giả thiên tài. Hắn cũng chỉ có cố gắng, cố gắng không ngừng cố gắng nữa tìm kiếm cơ hội trở nên cường đại hơn. Từng giọt từng giọt mồ hôi tăng cường lực lượng, tăng cường thế lực của mình. Lại trải qua nhiều biến cố, cơ hồ ngay cả yêu đương cũng chưa từng hưởng thụ qua bao giờ.

Nhạc Trọng cùng Trác Nhã Đồng nắm tay nhau đi lên xe.

- Nữ nhân thật xinh đẹp!! Nàng thật sự chính là Trác Nhã Đồng sao? Nhạc lão đại thật đúng phúc khí tốt.

Lưu Nhị Hắc nhìn qua Trác Nhã Đồng dung mạo xuất chúng, dáng người ngạo nhân thì trong mắt hiện ra một tia khiếp sợ. Hắn thân là người từng trải, tự nhiên biết rõ vừa rồi Nhạc Trọng cùng Trác Nhã Đồng ở dưới làm chuyện gì.

Vân Thải Vi tiểu loli lúc này dùng ánh mắt thiên chân vô tà nhìn qua Nhạc Trọng cùng Trác Nhã Đồng hai người, sau đó dùng ngữ khí ngây thơ hỏi Trác Nhã Đồng.

- Mụ mụ, mụ mụ và đại ca ca ở phía dưới chơi trò gì vậy?

Lúc này Vân Thải Vi cũng thay bộ quần áo nhân nhân, mặc dù có chút không ra cái gì cả, thực sự khó dấu được vẻ đáng yêu của nàng.

Nghe được con gái của mình hỏi như vậy, mặt của Trác Nhã Đồng lúc này đỏ lên, cảm thấy thẹn không thôi. Nàng không cách nào nói với con gái của mình rằng vừa rồi mình chơi dã chiến với nam nhân a.

Nhạc Trọng tiến lên nhìn Vân Thải Vi sau đó dùng ngữ khí chân thật đáng tin nói:

- Chúng ta phải đi, Tiểu Vi lên xe đi!

- Vâng! Đại ca ca!

Vân Thải Vi chớp mắt mấy cái, không có tiếp tục truy vấn chuyện xấu hổ này với Trác Nhã Đồng, nhu thuận đi lên xe.

Trác Nhã Đồng cảm kích nhìn qua Nhạc Trọng nói:

- Cảm ơn!

Nhạc Trọng nhìn qua Trác Nhã Đồng cười cười, trực tiếp ngồi lên vị trí lái phụ.

Trác Nhã Đồng lên xe và khỏi động xe rời khỏi nơi này.

Chạng vạng tối, bữa tối là thịt nướng, bánh ngọt, sữa.

Trác Nhã Đồng cùng Vân Thải Vi đều là người đói lâu ngày, vừa nhìn thấy thịt nướng, bánh ngọt, sữa đều khắc chế không được, ăn như hổ đói.

Nhạc Trọng nhìn qua Trác Nhã Đồng đang ăn như gió cuốn, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng và nói:

- Ăn từ từ! Chỗ của tôi còn rất nhiều đồ ăn.

- Ân!

Gương mặt Trác Nhã Đồng đỏ lên, lúc này mới thả chậm tốc độ ăn uống, hơn nữa cử chỉ cũng bắt đầu ưu nhã lại. Nàng xuất thân là đại tiểu thư được tiếp thu tri thức quý tộc, cộng thêm dung mạo tuyệt sắc của bản thân, cho dù ăn cơm cũng vô cùng xinh đẹp.

Mắt của Vân Thải Vi mở to nhìn qua Nhạc Trọng cùng Trác Nhã Đồng một hồi, tinh quang trong mắt lóe lên.

Lưu Nhị Hắc vụng trộm nhìn qua Trác Nhã Đồng hai lần thì không dám nhìn nữa, sợ mình nhìn nữa sẽ bị vẻ thành thục, dã tính, đầy đặn, xinh đẹp ưu nhã của nàng hấp dẫn.

- Lão công! Đầu tôi đau!

Trác Nhã Đồng ăn một khối thịt xong, đột nhiên trên mặt đẹp nhiễm một tầng mây đỏ, hai mắt của nàng mờ ảo, thân thể lay động té trên mặt đất.

- Chuyện gì xảy ra?

Nhạc Trọng nhìn qua Trác Nhã Đồng ngã xuống bên cạnh, trong nội tâm cả kinh, lập tức ôm nàng vào trong ngực. Hắn nhìn qua gương mặt của Trác Nhã Đồng không đỏ ửng bình thường, trong nội tâm tuôn tuôn ra dự cảm xấu, hắn lập tức thò tay đặt lên trán của Trác Nhã Đồng và cảm thấy bàn tay nóng rực.

- Bị sốt sao?

Trong nội tâm Nhạc Trọng trầm xuống. Bây giờ là trong tận thế nên rất khó tìm thuốc, sinh bệnh thì có khả năng chết rất cao.

Nếu như ở căn cứ huyện Thanh Nguyên thì Nhạc Trọng còn có thể điều hai mươi mấy bác sĩ chạy tới xem bệnh cho Trác Nhã Đồng, nhưng mà hiện giờ hắn chỉ có thể đem cỏ cứu mạng và thuốc sốt cho vào miệng của Trác Nhã Đồng và canh giữ bên người.

Trong trữ vật giới chỉ của Nhạc Trọng có chứa rất nhiều thuốc. Dù sao cỏ cứu mạng không phải thần dược vạn năng. Cỏ cứu mạng uống vào có thể trị nội thương, thoa ngoài da có thể trị liệu ngoại thương. Thế nhưng mà đối với virus và cảm mạo phát sốt các chứng bệnh thì thúc thủ vô sách.

Vân Thải Vi gương mặt đỏ tươi, toàn thân không ngừng chảy mồ hôi, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển kéo bàn tay lớn của Trác Nhã Đồng và Nhạc Trọng sợ hãi hỏi:

- Mụ mụ! Đại ca ca, mụ mụ như thế nào?

Trên thế giới này Vân Thải Vi có thể dựa vào cũng chỉ có Trác Nhã Đồng cùng Nhạc Trọng. Bộ dáng của Trác Nhã Đồng hiện tại làm cho nàng vô cùng sợ hãi.

Nhạc Trọng lúc này giúp Trác Nhã Đồng lau sạch mồ hồi trên mặt, lại nhìn qua Vân Thải Vi an ủi:

- Đừng lo lắng, tất cả đều tốt!

Nhạc Trọng cũng không biết Trác Nhã Đồng xảy ra chuyện gì, nhưng mà chuyện duy nhất hắn biết chính là không thể loạn. Bởi vì loạn cũng không làm gì được, hắn chỉ là đem Vân Thải Vi kéo ra khỏi người của Trác Nhã Đồng và đưa lên xe.

Dù sao thế giới biến dị cho nên các chuyện cổ quái không ngừng xảy ra. Nếu như Trác Nhã Đồng đột nhiên biến thành tang thi cũng không kỳ quái.

Nửa giờ qua đi, một giờ đi qua, khi thời gian trôi qua một ngày một đêm, tuy Trác Nhã Đồng sốt cao không lùi nhưng mà không có dấu hiệu biến thành tang thi.

Ngày hôm sau Nhạc Trọng đang nấu cháo cho Trác Nhã Đồng, lại lau mồ hôi trên người của nàng, bận rộn chiếu cố nàng cả ngày, ngừng lại ở chỗ này không có đi tiếp.

Sáng sớm ngày thứ ba, Trác Nhã Đồng hơi lay động chân mày, mở con mắt xinh đẹp ra, đập vào mắt chỉ thấy Nhạc Trọng đang nằm bên người của nàng, hiển nhiên hắn chiếu cố nàng cả ngày.

Lập tức cảm giác cảm động trong nội tâm Trác Nhã Đồng hiện ra ngoài, trong nháy mắt này nàng cảm thấy mình yêu thích nam nhân nhỏ tuổi hơn mình.

Con người là sinh vật tình cảm, Nếu như Nhạc Trọng lúc trước cứu Trác Nhã Đồng cùng Vân Thải Vi thì trong lòng Trác Nhã Đồng tuy có cảm giác cảm kích, nhưng mà không phải cảm động. Phát sinh quan hệ với Nhạc Trọng bên dòng suối cũng chỉ là báo ân cứu mạng của Nhạc Trọng và bất đắc dĩ trong tương lai mà thôi, khi đó nàng cũng không có yêu mến Nhạc Trọng

Nhưng khi Trác Nhã Đồng phát hiện Nhạc Trọng thời điểm nàng sinh bệnh thì chăm sóc cẩn thận, trong nháy mắt này nàng mới chính thức yêu mến nam nhân này. Bởi vì ban đầu hắn xuất phát từ mục đích gì, hắn cuối cùng dốc lòng tự tay chiếu cố nàng bị bệnh, trước tận thế đây là chuyện vô cùng khó, sau tận thế càng đừng nói tới.

Trác Nhã Đồng nhịn không được thò tay vuốt ve gương mặt của Nhạc Trọng bên canh.

Kỹ năng bị động cảm giác nguy hiểm của Nhạc Trọng có tính cảnh giác rất cao, Trác Nhã Đồng khẽ động thì hắn liền tỉnh lại, tiện tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Trác Nhã Đồng nói:

- Cô tình rồi! Tôi đi nấu cháo cho cô uống!

Không có I love you, không có những lời lẽ ngọt ngào như rót mật vào tai. Chỉ một câu nói đơn giản thực sự làm cho nội tâm Trác Nhã Đồng sinh ra một tia cảm động, nội tâm của nàng như có gì đó xúc động.

Nhạc Trọng cũng không biết bản thân mình trong lúc vô tình đã đạt được toàn bộ trái tim của nữ nhân tuyệt sắc này. Hắn lưu lại chiếu cố Trác Nhã Đồng chỉ bởi vì nàng là nữ nhân của hắn, hắn có trách nhiệm chiếu cố nàng. Tuy hắn lúc ban đầu là vì thân thể và dung mạo nên chiếm hữu nàng, nhưng cũng không có tự đại tới mức chiếm cứ tâm linh của nàng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)