Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0254

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0254: Chu Diễm Tuyết thổ lộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Tôi rất sợ hãi!

Ôn Bội San nhìn thấy Thái Dịch Yên tiến vào trong ngực của Nhạc Trọng thì cảm thấy không thoải mái, giống như bảo bối của mình bị người ta đoạt mất vậy.

- Đi theo sau lưng của tôi!

Nhạc Trọng không có có tâm tư trấn an Thái Dịch Yên là mỹ nhân này, đẩy nàng trong ngực ra và tiếp tục bước đi.

Thái Dịch Yên bị Nhạc Trọng đẩy từ trong ngực ra, theo thật sát sau lưng Nhạc Trọng, trong hỗn loạn thế này chỉ có sau lưng của Nhạc Trọng mới an toàn.

Đại minh tinh Chu Diễm Tuyết cũng lặng lẽ đi tới sau lưng của Nhạc Trọng, nàng không phải đầu đất, nàng cũng vô cùng rõ ràng chỉ có đứng sau lưng của Nhạc Trọng mới là nơi an toàn nhất.

- Cứu mạng!

Trịnh Bội Bội trong thời khắc hỗn loạn liền không tự giác hướng về Lục Trầm Quang và lớn tiếng cầu khẩn. Nhưng mà tốc độ bỏ chạy của Lục Trầm Quang cực kỳ nhanh, cho dù Trịnh Bội Bội lớn tiếng cầu khẩn thì hắn cũng không nghe được.

Trong lúc hỗn loạn thì phía sau có một tên nam nhân cường tráng đâm vào người của Trịnh Bội Bội và làm nàng ngã trên mặt đất. Phía sau những người khác ai cũng không chú ý tới dưới chân có người sống, nhao nhao dẫm nát thân thể nhỏ nhắn của Trịnh Bội Bội dưới chân.

Mắt thấy Trịnh Bội Bội sắp bị giẫm chết đột nhiên một đám người giải tán, chạy qua hướng khác thục mạng. Hơn mười con Ám Nha bay tới, giống như mũi tên lao thẳng vào đám người này, dùng cái mỏ sắc bén mổ đầu của bọn họ.

Một con Ám Nha cũng hóa thành một mũi tên lao thẳng qua phía Trịnh Bội Bội, Trịnh Bội Bội chỉ có thể trơ mặt đầy máu nhìn qua tử vong sắp hàng lâm.

Đúng lúc này một ánh đao hiện ra, con Ám Nha chợt bị chém thành hai đoạn cứu Trịnh Bội Bội một mạng.

Trịnh Bội Bội nhìn qua chủ nhân của ánh đao, phát hiện người cứu nàng là người không lâu trước đó bị nàng nói là mọi rợ.

Đúng lúc này bốn người Thái Dịch Yên đi theo bên người của Nhạc Trọng nhìn thấy Trịnh Bội Bội bị giẫm suýt chết tại chỗ, nàng lập tức đi tới ôm lấy Trịnh Bội Bội lo lắng hỏi:

- Bội Bội, cô không có chuyện gì chứ?

Thái Dịch Yên cùng Trịnh Bội Bội hai người tuy tính cách bất đồng, thế nhưng mà gia thế gần nhau, cả hai từ nhỏ là bạn khuê mật, song phương thập phần thân mật. Nàng nhìn thấy Trịnh Bội Bội bị thương nặng thì thật tình lo lắng hỏi.

Trịnh Bội Bội ho ra máu, trên gương mặt em bé hiện ra thần sắc sợ hãi, nàng cầm chặt bàn tay nhỏ bé của Thái Dịch Yên và khóc lên:

- Dịch Yên, tôi sắp chết, tôi không muốn chết.

Thân thể của Trịnh Bội Bội bị mười mấy người giấm đạp đã bị thương nặng, nếu như không kịp thời cứu chữa thì chỉ có một con đường chết.

Thái Dịch Yên dùng ánh mắt dễ thương rưng rưng nói ra:

- Bội Bội, chịu đựng, cô sẽ không có việc gì, chờ bác sỹ tới sẽ tốt thôi.

- Thoa ngoài da, uống thuốc vào trong bụng, mỗi thứ một bao, sau đó vịn nàng đi theo sau lưng của tôi.

Thời điểm Thái Dịch Yên cùng Trịnh Bội Bội hai nữ khóc thành một đoàn, Nhạc Trọng ném hai bao cỏ cứu mạng được nghiền nát ném vào trong tay của Thái Dịch Yên.

Thái Dịch Yên nhận lấy hai bao thuốc nhỏ mà Nhạc Trọng quăng ra và nhìn hắn một cái, không chần chờ chút nào xé bao gói ra, đem thuốc bên trong đổ vào miệng của Trịnh Bội Bội.

Cỏ cứu mạng có hiệu quả thập phần thần kỳ, Trịnh Bội Bội nuốt vào một bao cỏ cứu mạng, gương mặt tái nhợt rốt cuộc có chút huyết săc, ho ra máu cũng dừng lại.

- Thuốc thần kỳ a, trên người anh ta có bao nhiêu bí mật đây?

Thái Dịch Yên nhìn qua Trịnh Bội Bội thoáng cái đã khôi phục lại, trong nội tâm nàng hơi chấn động, sau đó cắn răng ôm lấy Trịnh Bội Bội đi theo sau lưng của Nhạc Trọng.

Đúng lúc này Chu Diễm Tuyết đi đến bên người Thái Dịch Yên và mỉm cười nói ra:

- Tôi đi tới giúp cô!

- Cảm ơn cô Diễm Tuyết tỷ!

Thái Dịch Yên thoáng cái tràn ngập hảo cảm với Chu Diễm Tuyết, nàng một người ôm Trịnh Bội Bội đúng là quá cố sức, có người hỗ trợ thì không gì tốt hơn.

Ôn Bội San thì theo thật sát sau lưng của Nhạc Trọng. Vừa rồi nàng thực sợ hãi cực điểm, hơn nữa Thái Dịch Yên, Trịnh Bội Bội tuy là khuê mật của nàng, nhưng mà quan hệ song phương chỉ là bạn tốt bình thường. Trong lúc nguy cấp thì nàng lựa chọn đứng bên người của Nhạc Trọng, như vậy có thể làm cho nàng có cảm giác an toàn.

Trong đại sảnh yến hội loạn thành một bầy, nhưng mà chiến sĩ đặc chiến doanh của Nhạc Trọng lại phân thành tiểu tổ bốn người, trợ giúp lẫn nhau, sử dụng năng lực của mình đánh chết Ám Nha.

Có một nửa chiến sĩ đặc chiến doanh ra tay, còn có một bộ phận khác thì đứng yên bất động, vô cùng cảnh giác nhìn qua chung quanh. Bọn họ ở thành phố SY có nhiều địch nhân hơn bằng hữu, bọn họ tự nhiên phải bảo tồn thực lực ứng phó tình huống khẩn cấp.

Mặc dù có một nửa đặc chiến doanh ra tay, nhưng mà đám Ám Nha vẫn không ngăn cản được công kích của bọn họ, nhao nhao chết đi.

Những người trong yến hội nhìn thấy chiến sĩ đặc chiến doanh ra tay, nhao nhao di động qua hướng bên này, trốn ở sau lưng những người mà không lâu trước bị bọn họ chửi là man rợ, hai lúa.

Nhạc Trọng giống như tảng đá ngầm kiên cố nhất, thời điểm Ám Nha dốc sức liều mạng bay về phía hắn, chỉ thấy ánh đao lóe lên, những con Ám Nha kia trực tiếp chém thành hai đoạn.

Đao pháp của Nhạc Trọng mặc dù không có danh sư chỉ điểm, nhưng mà trải qua rèn luyện trong chiến đấu đã thập phần bá đạo. Đao pháp của hắn vừa nhanh vừa chuẩn, dùng nhanh nhẹn gấp tám lần người bình thường của hắn, trong một giây ngắn ngủi có thể bổ ra ba đao, nhanh nhất hết mức thì bổ ra năm đao. Chút ít Ám Nha vừa mới tới gần hắn đã bị chém thành hai đoạn.

Kỷ Thanh Vũ thì đứng bên người của Nhạc Trọng, kiếm pháp của nàng so với Nhạc Trọng còn cao minh hơn, mỗi ra một kiếm đều là sát chiêu, không có lãng phí nửa điểm khí lực, từng con Ám Nha vừa mới bay đến bên người nàng, mi tâm bị một kiếm chém trúng và rơi xuống.

Diêu Diêu là người tiến hóa hệ nhanh nhẹn cho nên phát huy ưu thế của mình, thân hình không ngừng chớp động, chém giết tất cả Ám Nha.

Dùng chiến sĩ đặc chiến doanh của Nhạc Trọng cầm đầu không ngừng chiến đấu như vậy, trong đại sảnh yến hội trong một thời gian ngắn cũng không có thương vong gì. Nhưng mà Nhạc Trọng dù sao cũng ít người, mà Ám Nha cơ hồ vô cùng vô tận, không ngừng có Ám Nha từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh lao vào trong, gia nhập vây công đám người Nhạc Trọng đang chiến đấu. Tiếp tục như vậy, Nhạc Trọng cũng không thể ngăn cản được.

Trong đại sảnh yến hội này đều là đám thượng lưu của thành phố SY, sắc mặt của bọn họ tái nhợt nhìn chằm chằm vào đám Ám Nha này, trong nội tâm tràn ngập khiếp đảm cùng sợ hãi. Bọn họ cũng không biết chiến sĩ đặc chiến doanh của Nhạc Trọng không có khả năng bảo trì trạng thái hung mãnh như thế này bao lâu, nếu như đặc chiên doanh của Nhạc Trọng vừa bại, bọn họ phải chết dưới công kích quần công của Ám Nha.

Kịch chiến tiếp tục chừng năm phút sau thì bên ngoài rốt cục truyền đến âm thanh súng nổ dày đặc.

*****

- Viện quân tới, chúng ta được cứu rồi.

- Là viện quân, quá tốt!

"..."

Nghe được âm thanh súng ống vang lên dày đặc, đám người thượng lưu của thành phố SY vô cùng hưng phấn kêu lên. Chỉ cần viện quân vừa đến thì tính mạng của bọn họ sẽ được cam đoan.

Biệt thự này chính là chỗ ở của nhân vật số hai Ôn Báo Quốc của thành phố SY, phòng vệ tự nhiên sâm nghiêm, chẳng những có cao thủ mà Ôn Báo Quốc mời chào, càng có một đại đội đặc công hai trăm người đóng giữ.

Lúc này sở dĩ xuất hiện chậm như vậy là do đám cao thủ đã bảo hộ Ôn Báo Quốc rời đi, mà đặc công ở bên ngoài cũng bị Ám Nha tập kích, bọn họ lúc này mới tới chậm như vậy.

Đại đội đặc công trong tay của Ôn Báo Quốc co trang bị tốt và thập phần cường hoành, trong tay của người nào cũng có súng tiểu liên tiên tiến nhất, bọn họ vừa gia nhập chiến đấu, dưới làn mưa kim loại dày đặc như vậy, đam Ám Nha trên bầu trời rơi xuống như mưa.

Những con Ám Nha biến dị này tôc độ cực nhanh, lực công kích cao nhưng mà phòng ngự vô cùng yếu ớt. Chỉ cần bị trúng một viên đạn vào người thường thường sẽ mất đi sức chiến đấu, bởi vậy căn bản không ngăn được đại đội đặc công tấn công.

Sau khi bỏ lại chừng hai ngàn con thì đám Ám Nha bầy rốt cục không ngăn cản nổi đại đội đặc công công kích, lúc này lập tức bỏ chạy.

- San San, con không sao chứ?

Ám Nha vừa lui, Ôn Báo Quốc được bảy tên cao thủ bảo hộ đi vào trong đại sảnh yến hội, hắn trước tiên tìm kiếm con gái bảo bối của mình.

Ôn Bội San vẻ mặt nghĩ mà sợ nói ra:

- Cha, con không sao, là Nhạc Trọng cứu con, nếu không có Nhạc Trọng chỉ sợ con đã chết rồi!

Ôn Báo Quốc nhìn thấy Nhạc Trọng, nhìn qua Nhạc Trọng khẽ gật đầu nói:

- Nhạc Trọng lúc này cảm tạ anh cứu con gái của tôi!

Nhạc Trọng biết rõ hắn đã đạt được hảo cảm của một cự đầu chính phủ thành phố SY. Tuy thời điểm liên quan tới lợi ích cực lớn thì chút hảo cảm này không dùng làm gì, nhưng mà có hảo cảm của Ôn Báo Quốc thì hắn ở thành phố SY hành động cũng tiện hơn thật nhiều.

Nhạc Trọng mỉm cười, khách sáo nói ra:

- Không cần khách khí, đây là chuyện tôi nên làm!

Nhạc Trọng cũng không thèm quan tâm vì cứu Ôn Bội San, nhưng mà hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội người khác, cự tuyệt hảo ý của người ta.

- Em cảm ơn Nhạc Trọng, cám ơn anh cứu em, ngày mai em sẽ tới tìm anh đi chơi, em rất quen thuộc thành phố SY đấy.

Ôn Bội San đi tới bên người của Nhạc Trọng, nam nhân này không lâu trước đó trong mắt của nàng vô cùng chán ghét, bây giờ thì vô cùng đáng yêu, sau đó lập tức quay người rời đi. Tuy nàng muốn ở lại chỗ này, nhưng mà quần lót ướt sũng lại nhắc nhở nàng và nàng cũng không muốn nhìn thấy cảnh máu me ở đây.

Thái Dịch Yên mang theo làn gió thơm đi tới bên người của Nhạc Trọng và hôn hai cái lên hai má của Nhạc Trọng, mang theo nụ cười ngọt ngào nói.

- Nhạc Trọng, em là Thái Dịch Yên, hai cái hôn này là cảm ơn anh đã cứu em và Bội Bội, từ hôm nay trở đi, em sẽ đi tới tìm anh chơi.

Thái Dịch Yên nói xong lập tức quay người cùng với hai người hầu nâng Trịnh Bội Bội rời đi.

Tô Thiên Dương mang theo hai tên thủ hộ vai hùng lưng gấu đi tới bên người Chu Diễm Tuyết, một bộ dáng thâm tình chân thành nói ra:

- Diễm Tuyết, em không sao chứ? Vừa mới nhìn rõ em gặp nạn, thật sự làm anh gấp muốn chết, trở về đi.

Tô Thiên Dương biết rõ cử động vừa rồi của hắn làm tổn thương tâm tình của Chu Diễm Tuyết sâu sắc, hắn đã rất khó có được tâm của Chu Diễm Tuyết, hắn liền lui mà cầu tiếp theo. Dùng nhân phẩm và mỹ mạo của Chu Diễm Tuyết thì hắn thu nàng làm người của mình là chuyện rất có mặt mũi. Hai tên vai hùm lưng gấu này là đòn sát thủ của Tô Thiên Dương, hắn hôm nay xem như muốn cường đoạt Chu Diễm Tuyết vào tay.

Chu Diễm Tuyết nhìn qua gương mặt trẻ tuổi anh tuấn của Tô Thiên Dương, một chút hảo cảm trước kia đã biến mất, chỉ còn lại có chán ghét nồng đậm. Chỉ cảm thấy nam nhân trước mặt là kẻ dối trá ngoan độc và không có tình cảm, tên này còn chán ghét hơn cả mấy lão đầu háo sắc lúc trước.

Chu Diễm Tuyết bước đi tới bên người của Nhạc Trọng và vô cùng nghiêm nghị nhìn qua nam nhân này, nói:

- Nhạc Trọng, em thích anh, hy vọng em có thể trở thành bạn gái của anh!

- Chu Diễm Tuyết, Chu Diễm Tuyết vậy mà chủ động theo đuổi nam nhân! - Nhạc Trọng diễm phúc thật sâu a!

- Thật to gan, vậy mà dám thổ lộ trước mặt của mọi người, Chu Diễm Tuyết đúng là lớn mật.

- Quá lãng mạn, đúng là quá lãng mạn!

"..."

Nhìn thấy Chu Diễm Tuyết chủ động nhìn qua Nhạc Trọng thổ lộ, cả đại sảnh yến hội oanh động. Chu Diễm Tuyết trước tận thế là đại minh tinh đỉnh cấp. Sau tận thế đám cao tầng thành phố SY cũng bảo trì phong phạm cao nhân, có rất nhiều người hâm mô, là nữ thần trong suy nghĩ của nam nhân. Nhưng mà mỹ nữ như vậy lại chủ động thổ lộ với Nhạc Trọng, thật sự làm mọi người chấn động.

Kỷ Thanh Vũ nhìn qua Chu Diễm Tuyết vô cùng lớn mật thổ lộ trước mặt của mọi người, hơi sững sờ, trong mắt hiện ra thần sắc phức tạp.

Đồng Hiểu Vân nhìn qua đại minh tinh Chu Diễm Tuyết xinh đẹp tuyệt luân, trong mắt hiện ra hào quang khác thường.

- Chẳng lẽ mình sau này phải chung chồng với đại minh tinh banlong. us sao?

Trong đại sảnh yến hội có vô số nam nhân hâm mộ, ghen ghét nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng như cương đao bén nhọn. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Nhạc Trọng đã sớm bị giết không biết bao nhiêu lần rồi.

Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người thì người trong cuộc Nhạc Trọng lại nhướng mày, hắn cũng không tin được Chu Diễm Tuyết lại ở trước mặt mọi người thổ lộ như thế này.

Tô Thiên Dương nhìn thấy nữ nhân mà mình đau khổ truy cầu lại ở trước mặt mọi người thổ lộ với nam nhân khác, chuyện này không khác gì cái bạt tai mạnh mẽ quất thẳng vào mặt của hắn.

Tô Thiên Dương xanh mặt tiến lên một bước, lạnh lùng nói:

- Diễm Tuyết, có phải em bị bệnh đúng không, anh đưa em về dưỡng bệnh nhé? Mau mang Diễm Tuyết tiểu thư về, nàng mệt mỏi

Sau khi nghe lệnh của Tô Thiên Dương thì hai tên cao thủ quân đội vai hùm lưng gấu sau lưng bước lên đi qua phía Chu Diễm Tuyết. Hắn là quyết tâm muốn cường đoạt rồi.

Gương mặt của Chu Diễm Tuyết đại biến, đi lên phía trước vài bước, giống như làn gió thơm nói nhỏ bên tai của Nhạc Trọng:

- Tôi biết rõ phân bố thế lực của thành phố SY rõ như lòng bàn tay, chỉ cần ngài che chở tôi, tôi nguyện ý nói rõ toàn bộ cho ngài, hơn nữa còn làm nữ nhân của ngài.

Trong tận thế này, trừ một ít nữ cường nhân cực kỳ xuất sắc ra, nữ nhân còn lại không có bối cảnh phải phụ thuộc vào cường giả. Chu Diễm Tuyết gia tộc sau tận thế không có tin tức nào cả, sở dĩ nàng không có bị người ta thu làm tư sủng, đó là bản thân của nàng bị các đại nhân vật của thành phố SY ngấp nghé và kiềm chế lẫn nhau. Hiện tại Tô Thiên Dương nói rõ không tiếc đắc tội mấy tên đại nhân vật này mà thu nàng vào phòng, nàng cũng chỉ có Nhạc Trọng có thể dựa vào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)