Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0261

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0261: Quỳ xuống hoặc là chết!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sau khi thương nghị xong, Nhạc Trọng đi vào phố Hưng Long.

Nhạc Trọng vừa về tới phố Hưng Long thì lập tức gọi Hòa đến:

- Trương Hòa, tôi muốn phát tin tức chiêu mộ nhân thủ, nói là tôi muốn mời chào một đám người dám liều mạng. Nếu làm người của tôi thì tôi bảo bọn họ làm gì thì bọn họ nhất định phải làm gì, đãi ngộ cơ bản là mỗi ngày có cơm ăn, đương nhiên nếu lập công thì tôi không keo kiệt trong ban thưởng, chiêu mộ hai trăm người tới, không cho phép chiêu mộ nhiều hơn, Trình Ngọc, anh đi theo hắn.

Tuy Trương Hòa tuổi còn nhỏ thế nhưng đã sớm thành thục, hơn nữa hắn là người địa phương, đối với khu vực này rất rõ ràng, thập phần thích hợp đi làm chuyện này.

- Vâng, Nhạc lão đại!

Trương Hòa cung kính ứng một tiếng, lui xuống.

Trình Ngọc yên lặng đi theo bên người Trương Hòa.

- Tiểu Mạ hôm nay tôm cá tươi không? Tao dùng bột ngô đổi, một cân tôm cá tươi đổi hai cân bột ngô, nếu như để em gái của mày ngủ với tao một đêm sẽ có một cân gạo.

Trong một con đường nhỏ, một tên nam tử trung niên nhìn thấy Trương Hòa thì cười âm hiểm nói ra.

Trương Hòa chán ghét nhìn qua nam tử trung niên này, nói:

- Ngưu lão bản, hôm nay tôi không đổi lương thực.

Trước mắt nam tử trung niên này tên là Ngưu Đại Huy, là một thương nhân, hắn dùng bột ngô, gạp đổi lấy vật tư của người sống sót, trong khu vực này hắn là nhân vật tâm ngoan thủ lạt, là người hung ác.

Ngưu Đại Huy đổi mặt cười dữ tợn:

- Vậy trả nợ mày mượn tao ba cân bột ngô vào bốn ngày trước đây. Hiện tại mày không lấy ra sáu cân bột ngô, mượn em gái của mày gán nợ đi.

Ngưu Đại Huy vẫn đánh chủ ý lên em gái của Trương Hòa. Một tiểu mỹ nữ xinh đẹp như vậy nếu bán cho đại nhân vật tuyệt đối sẽ kiếm được một trăm cân lương thực. Bởi vì như vậy Ngưu Đại Huy lúc này mới hào phóng lúc trước cho Trương Hòa ba cân bột ngộ để ăn.

Trương Hòa sững sờ và mặt mũi tối sầm, cắn răng nói ra:

- Tôi chỉ mượn ba cân bột ngô trong mười ngày, tại sao mới bốn ngày đã biến thành sáu cân?

Ngưu Đại Huy vẻ mặt dữ tợn nhìn qua Trương Hòa cười lành lạnh:

- Hiện tại lương thực khuyết thiếu như vậy, cho mày mượn chẳng lẽ không tính lãi? Ngưu Đại Huy tao cho vay thì 9 quy ra 13. Mỗi ngày tiền lãi là 20, bây giờ chỉ sáu cân thì đã tiện nghi cho mày rồi, còn không mau lấy lương thực ra, nếu không tao sẽ bắt em gái của mày gán nợ.

Ngưu Đại Huy trước khi cho vay thì rất ôn tồn, một bộ dáng người tốt, nhưng mà thời điểm tới kỳ đòi nợ thì hắn sẽ biến thành dữ tợn.

Ở gần đó, một tên người sống sót đi tới.

- Đáng tiếc, tiểu Mạ cũng dính kế hoạch của tên cẩu tặc này!

- Quá đáng tiếc!

"..."

Những người sống sót kia nhìn xem một màn này đều nghị luận nhao nhao. Nhưng mà bốn tên tay chân dáng người khôi ngô mà Ngưu Đại Huy mời chào đứng đó, không ai dám trêu chọc vào cả.

Trương Hòa vẻ mặt tức giận nhìn qua Ngưu Đại Huy, hắn thật không ngờ cặn bã này đánh chủ ý như vậy.

Ngưu Đại Huy nhìn chằm chằm vào Trương Hòa vẻ mặt tức giận và bất đắc dĩ, khóe miệng tươi cười đắc ý.

- Đã đủ chưa?

Trình Ngọc đi tới, đem một cái túi ném cho Ngưu Đại Huy.

Ngưu Đại Huy kéo cái túi ra, nhìn thấy bên trong là túi gạo trắng bóng, số lượng chỉ sợ hơn mười cân. hai mắt của hắn hiện ra thần sắc tham lam, hắn chỉ cho mượn ba cân bột ngô lại thu mười cân gạo, lần này xem như lời lớn. Phải biết rằng, gạo trắng còn đáng giá hơn bột ngô nhiều.

Mười mấy người sống sót ở gần đó nhìn thấy gạo trăng thì con mắt thoáng cái sáng lên. Mười cân gạo, đối với người sống sót bị đói lâu ngày thì đây là báu vật đấy.

Con mắt Ngưu Đại Huy hơi nghiêng, hung dữ nói ra:

- Không được!! Tôi cho mượn là bột ngô! Tôi chỉ cần bột ngô, nếu như không cầm mười cân bột ngô thì giao em gái của nó cho tôi!

Bốn tên đại hán khôi ngô sau lưng của Ngưu Đại Huy đi tới một bước, làm cho người ta cảm thấy áp lực cường đại.

Nếu là bình thường, lợi nhuận gấp ba bốn lần này, Ngưu Đại Huy cũng đã thu tay, nhưng mà lúc này phải lây được Trương Ngọc Lan tới tay, khi đó hắn sẽ lợi nhuận cả trăm lần. Bởi vậy hắn cũng bất chấp cái gì, thầm nghĩ đem Trương Ngọc Lan tới tay sẽ kiếm lớn hơn.

Trương Hòa tức giận đến phát run, hắn lớn tiếng nói:

- Gạo còn đáng giá hơn cả bột ngô. Anh cho tôi mượn ba cân bột ngô, có mười cân gạo cho anh thì phải hết nợ!

Ngưu Đại Huy hung dữ quỷ biện:

- Mày nói bột ngô không đáng giá bằng gạo sao? Trong mắt tao thì một cân bột ngô đáng giá hơn mười cân gạo!! Sáu cân bột ngô thì mày phải cho tao sáu mươi cân gạo, cho dù không thanh khoản cũng nên mượn em gái mày gán nợ.

Bốn tên đại hán sau lưng Ngưu Đại Huy lúc này vây quanh Trương Hòa cùng Trình Ngọc, muốn gây áp lực.

Trương Hòa bị Ngưu Đại Huy vô sỉ như vậy thì tức giận đến thân thể phát run, có chút bất lực nhìn qua Trình Ngọc.

- Một đám rác rưởi!

Trong mắt Trình Ngọc hàn quang lóe lên. Thân hình lóe lên, hắn dễ dàng đá bốn tên đại hán chung quanh rơi lên vách tường chung quanh.

Trình Ngọc một cước đá vào bụng của Ngưu Đại Huy, đem Ngưu Đại Huy đánh gục trên mặt đất.

- Gạo này cho mày! Từ hôm nay trở đi, Trương Hòa và mày không còn nợ nần gì nữa. Nếu như mày tìm hắn gây phiền toái, vậy lấy mạng của mày điền vào.

Trình Ngọc nắm tóc của Ngưu Đại Huy kéo lên, hung hăng bắt lấy đầu lâu của Ngưu Đại Huy sát ý mười phần đe dọa, lúc này cầm gạo dúi vào đầu của Ngưu Đại Huy.

Ngưu Đại Huy vẻ mặt hoảng sợ, lớn tiếng đau khổ cầu khẩn:

- Không dám! Đại gia! Tôi không dám nữa! Ngài đại nhân có đại lượng. Tha cái mạng chó của tôi đi.

Có thể dễ dàng đối phó bốn tên đại hán, rõ ràng cho thấy là người cường hóa thực lực cao cường. Mà người cường hóa là tồn tại mà Ngưu Đại Huy không dám trêu chọc.

Trương Hòa ao ước nhìn qua Trình Ngọc, hắn cũng tưởng tượng Trình Ngọc có thực lực cường đại, nhưng mà không ngờ lợi hại như vậy, làm cho mọi người sợ hãi:

- Thật là lợi hại!! Thật là uy phong!! Sau này mình phải có bản lĩnh như vậy mới được!

- Các vị ca ca, thúc thúc, bá bá, tôi là Trương Hòa! Hiện tại tôi nghe lệnh Nhạc Trọng Nhạc lão đại tới đây chiêu mộ người! Chỉ cần các người trở thành người của Nhạc lão thì mọi người sẽ được ăn no!

Trương Hòa bước ra khỏi cửa hàng của Ngưu Đại Huy, nhìn người sống sót chung quanh nói ra.

- Gọi tôi đi! Trương Hòa!!

- Tôi cái gì cũng làm! Thật sự có thể ăn cơm no?

"..."

Trương Hòa vừa dứt lời, người sống sót chung quanh lập tức vây quanh Trương Hòa cùng Trình Ngọc hai người. Dốc sức liều mạng cầu khẩn. Có thể đủ ăn, điều kiện này quá hậu đãi rồi. Tại thành phố SY này có người sống sót nào không muốn gia nhập thế lực, nhưng mà thế lực lớn nhỏ không phải ai tới cũng nhận cả, chủ yếu là bởi vì thế lực lớn nhỏ không đủ lương thực, một khi chiêu mộ bộ hạ quá nhiều. Bọn họ có khả năng nhanh chóng sụp đổ.

*****

Nhạc Trọng lúc này tùy thân mang theo lương thực không nhiều, chiêu mộ hai trăm bộ hạ cũng đã là cực hạn, sau khi đoàn xe vận chuyển lương thực tới thì hắn có thể chiêu mộ nhiều người sống sót.

Đương nhiên Nhạc Trọng chiêu mộ người sống sót cũng không có khả năng quá nhiều, nếu như quá nhiều, chính phủ thành phố SY sẽ không để yên.

Trương Hòa lăn lộn ở khu vực này đã lâu, đối với những người sống sót đều có hiểu rõ, cho hắn lựa chọn thì một ít người trung thực, chịu khổ chịu cực đều thu. Những tên du côn lưu manh, ăn trộm lừa đảo, ưa thích trộm gian dùng mánh lới cặn bã thì loại bỏ ra.

Ngưu Đại Huy đã từ trên mặt đất đứng lên. Hai mắt của hắn oán độc nhìn Trương Hòa nghiến răng nghiến lợi nói một câu:

- Trương Hòa! Mày chờ, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho mày đâu!

Nói xong Ngưu Đại Huy nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trương Hòa mang theo hai trăm người được chiêu mộ đi tới trước mặt Nhạc Trọng.

- Nhạc lão đại, dựa theo ngài phân phó, hai trăm người đã tới.

Nhạc Trọng ngồi trong sân, mà Ôn Bội San hiếu kỳ đang ở bên cạnh hắn, mà bên phải của hắn là Đồng Hiểu Vân cùng Trương Ngọc Lan. Mặt khác các chiến sĩ đặc chiến doanh đều có nhiệm vụ, lẻn vào trong thành phố SY giám thị mấy thế lực lớn nhỏ.

Đúng lúc này một đám nam tử trẻ tuổi mang dao búa đi tới, một gã nhuộm tóc vàng, bấm lỗ tai, vẻ mặt bướng bỉnh hung thần ác sát đi tới phía của Nhạc Trọng, sau đó ánh mắt nhìn qua Ôn Bội San, Đồng Hiểu Vân, Trương Ngọc Lan ba nữ đầy tham lam.

Một tên làn da ngâm đen, ăn mặc áo sơ mi không cài nút lộ ra hình sâm đi tới, vẻ mặt hung ác cầm đại khảm đoa đi tới trước Nhạc Trọngvà mắng:

- Mẹ kiếp! Nhạc Trọng này là đồ vương bát đản, mày tới nơi này nhận người, hỏi qua Hắc Hổ bang chúng tao không vậy? Mẹ nó, không có trải qua Hắc Hổ bang đồng ý mà mày dám nhận người, muốn chết có phải hay không?

Nhìn thấy đám bang chúng Hắc Hổ bang bỗng nhiên xuất hiện, hai trăm người sống sót vừa chiêu mộ tới tránh qua một bên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn qua đám người tới. Hắc Hổ bang chính là bá chủ khu vực này, mở sòng bạc, tổ chức phụ nữ bán dâm, cho vay nặng lãi làm tận chuyện xấu. Đồng thời thế lực của bọn chúng cũng lớn, có được hơn một trăm bang chúng hạch tâm, có thể đánh nhau có thể liều, trong khu vực này cực kỳ hung hăng càn quấy, không ai dám chọc vào bọn chúng.

Tên nhuộm tóc vàng bấm lỗ tai, vẻ mặt bướng bỉnh chính là con trai của bang của Hắc Hổ bang Vân Phi, Vân Cường! Vân Cường cũng là một người trẻ tuổi tâm ngoan thủ lạt, chết trong tay hắn không dưới mười người. Làn da ngăm đen, tay cầm đại khảm đao chính là Trình Vân Thư, chính là một trăm năm đại kim bài của Hắc Hổ bang, trước tận thế là tay chân đại bang, một tay đao pháp cực kỳ tàn nhẫn, trong tay lấy mạng không ít người.

- Mày đi chết đi!

Nhạc Trọng khẽ chau mày, trực tiếp nã một phát đạn vào đầu của Trình Vân Thư.

Phanh một tiếng súng vang! Đầu của Trình Vân Thư có lỗ máu, thân thể vô lực ngã ra sau. Trong mắt của hắn tràn ngập không tin cùng kinh hãi. Hắn không nghĩ tới Nhạc Trọng thậm chí ngay cả nói cũng không nói, trực tiếp nổ súng.

Những bang chúng Hắc Hổ bang đằng đằng sát khí vẻ mặt không thể tin nhìn qua Trình Vân Thư ngã xuống đất. Đây chính là đả thủ kim bài của Hắc Hổ. Trong sống mái tranh đoạt địa bàn thì đây là trâu bò lấy một đánh sáu, trâu bò như vậy lại chết trong tay của Nhạc Trọng.

- Tất cả quỳ xuống cho tao! Hoặc là đi chết!

Nhạc Trọng nhìn qua hai mươi mấy tay chân của Hắc Hổ bang và lạnh như băng nói ra. Hắn ngay cả đứng cũng không đứng, vẫn ngồi trên ghế.

Bốn tên đặc chiến doanh cầm súng tiểu liên đi tới đây, họng súng trực chỉ vào hai mươi mấy tên lưu manh này.

Ở ngoài cửa, Trình Ngọc cũng vô thanh vô tức cầm súng tiểu liên nhắm vào đám Hắc Hổ bang này.

Chỉ cần Nhạc Trọng ra lệnh, năm người dễ dàng đem hai mươi mấy tên Hắc Hổ bang này đồ sát không còn.

Vân Cường nhìn một màn này, trong nội tâm mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn quả thực hận không thể chém chết Ngưu Đại Huy. Nam nhân trước mặt là thế hệ tâm ngoan thủ lạt, một câu không hợp là động thủ giết người. Hơn nữa mở miệng là bức người quỳ xuống, quả thực là ác bá trong ác bá, ác ma trong ác ma.

Vân thương còn muốn nói gì, nhưng mà nhìn thấy hai mắt Nhạc Trọng tràn ngập sát ý thì trong lòng của hắn phát lạnh, thoáng cái quỳ xuống và lớn tiếng nói:

- Hiểu lầm!! Đều là hiểu lầm!

Mười tên bang chúng Hắc Hổ bang cũng quỳ xuống. Nhưng mà có mười mấy tay chân của Hắc Hổ đang do dự. Bọn chúng gần đây có ngạo khí, bây giờ lại bảo bọn họ quỳ trước mặt người trẻ tuổi này, chuyện này làm bọn chúng không phục.

Bang bang!!

Âm thanh súng tiểu liên vang lên, đám bang chúng không bỏ vũ khí và quỳ xuống của Hắc Hổ bị đạn dày đặc bắn thành cái sàn, chết không thể chết lại.

Mười một tên bang chúng Hắc Hổ bang không thể phản kháng chết trong họng súng, một màn lãnh khốc này làm cho Vân Cường là thế hệ tâm ngoan thủ lạt cũng phải lạnh lòng. Hắn luôn luôn hung ác với địch nhân và tha thứ với mình. Nhưng mà lúc này lại sợ Nhạc Trọng trực tiếp hạ lệnh bắn chết bọn họ.

Hai trăm người sống sót mà Nhạc Trọng bảo Trương Hòa chiêu mộ tới nhìn thấy một màn tàn khốc này, trong nội tâm phát lạnh, không tự giác nhao nhao quỳ gối trước người Nhạc Trọng.

Nhìn thấy một màn này mọi người quỳ xuống, trong mắt Trương Ngọc Lan hiện ra thần sắc nóng rực, nàng nhìn tqua Nhạc Trọng trong mắt tràn ngập sùng bái.

Nhạc Trọng nhìn qua Vân Cường đang quỳ và lạnh như băng nói:

- Mày là người phương nào?

Mười hai bang chúng Hắc Hổ bang tử vong với Nhạc Trọng căn bản không có để trong lòng. Tại thành phố SY này, chỉ cần Nhạc Trọng không đi công nhiên giết hại tên quan lớn nào, giết mấy tên hắc bang đánh rắm cũng không tính. Trên thực tế, vì tranh giành địa bàn, cơ hồ mỗi một ngày đều có hắc bang chém giết nhau, sau đó người chết. Chính phủ thành phố SY cũng không quan tâm tới loại chuyện này.

- Tôi là Vân Phi con của bang chủ Hắc Hổ bang Vân Cường Lúc này bị Ngưu Đại Huy đầu độc, lúc này mới không cẩn thận chọc ngài! Xin ngài đại nhân có đại lượng, tha cho chúng tôi một mạng!! Hắc Hổ bang nguyện ý dùng ba tấn gạo bồi thường cho ngài!

Vân Phi quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng. Hắn từ nhỏ đến lớn đều không có cảm giác được áp lực lớn như vậy, hắn sợ không cẩn thận biến thành thi thể.

Nhạc Trọng gọi Trương Hòa trực tiếp hỏi:

- Hắc Hổ bang? Trương Hòa, Hắc Hổ bang có lai lịch gì?

Trương Hòa không do dự, trực tiếp nhìn qua Nhạc Trọng lớn tiếng nói:

- Nhạc lão đại! Hắc Hổ bang là đại bang phái ở phố Hưng Long, bọn chúng kinh doanh sòng bạc, cho vay nặng lãi, bức bách phụ nữ bán dâm, là thế lực hắc ám hung ác.

Nếu như người khác hỏi Trương Hòa thì hắn có thể sẽ có chỗ do dự, nhưng mà có Nhạc Trọng hậu thuẫn, hắn căn bản không cần sợ hãi bất luận kẻ nào.

Nhạc Trọng tiếp tục hỏi:

- Anh biết tổng bộ của Hắc Hổ bang ở chỗ nào không?

- Tôi biết rõ!

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)