Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0264

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0264: Nữ Hoàng Phong
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Một nữ nhân dáng người bình thường, da thịt tuyết trắng nhưng mà trên mặt có một vết đao dài phá hủy tướng mạo mỹ nữ của nàng, Trịnh Vân của Chu Tước bang lúc này nhìn qua đội ngũ Vân Cường âm thanh vô cùng băng hàn nói:

- Vân lão đại, anh muốn đi đâu?

Sau lưng của Trịnh Vân là hai mươi ba người cầm dưa hấu đại, đại khảm đao trừng mắt nhìn chằm chằm vào Vân Cường, chỉ cần Trịnh Vân ra lệnh các nàng sẽ xông vào chém giết đám đàn ông Vân Cường này.

Chu Tước bang có thể sống sót trong tận thế mà đàn ông không khác gì đàn sói này, cũng nói rõ các nàng có bổn sự. Các nàng trong bang cực kỳ đoàn kết. Trịnh Vân ra lệnh thì các nàng cho dù biết rõ sẽ chết cũng xông lên chiến đấu với địch nhân.

Vân Cường nhìn Trịnh Vân, lạnh lùng cười cười, trực tiếp uy hiếp nói:

- Trịnh Vân, Nhạc Trọng Nhạc lão đại muốn hợp nhất các người, lập tức đầu hàng hoặc là chết.

Không đánh nữ nhân, không giết nữ nhân là lý luận của một đám thân sĩ trước tận thế mà thôi, bây giờ là tận thế thì không cần chú ý nhiều như vậy, nếu như nữ nhân ngăn cản bọn họ thì phải chết không thể nghi ngờ.

- Nhạc Trọng?

Trịnh Vân nhìn Vân Cường và nhìn qua bộ hạ Vân Cường cầm mười khẩu súng trường 03 thì nhướng mày. Vân Cường có được mười khẩu súng trường 03 thì thực lực đại tiến, bang chúng Chu Tước bang các nàng chỉ cầm dưa hấu đao, nếu tiến lên chỉ sợ sẽ trực tiếp bị bắn thành cái sàng.

Trịnh Vân chần chờ một hồi, nhìn qua Vân Cường nói ra:

- Chuyện này tôi không làm chủ được, cần phải thỉnh Lưu tỷ tỷ tới nơi này, anh chờ một chút.

Trình Ngọc nhìn Trịnh Vân và nhìn Vân Cường lạnh lùng nói ra:

- Cô trở về đi, thời gian cho các người quyết định là một tiếng. Một tiếng sau nếu không có quyết định thì tôi sẽ dẫn người giết vào.

Nữ nhân đúng là vẫn chiếm được chút tiện nghi. Trình Ngọc nhìn thấy hai mươi ba bang chúng Chu Tước bang cầm dưa hấu đao với ánh mắt kiên định, nếu như Trịnh Vân ra lệnh thì đám nữ nhân này sẽ xông lên ngay lập tức. Hắn không muốn đại khai sát giới giết những nữ nhân này.

Trịnh Vân buông lỏng một hơi, lập tức phái một nữ bang chúng chạy về tổng bộ của Chu Tước bang.

- Đại tỷ làm sao bây giờ?

Một nữ nhân dáng người ngâm đen, thân cao một mét tám, thô tay chân to, nữ nhân này là nhị muội Trương Lê Lê, nhìn qua nữ nhân dáng người thon gầy, ngực cong mông vểnh, mặt như hoa đào, mái tóc dài gợi cảm, chính là Nữ Hoàng Phong Lưu Ngọc Kiều.

Lưu Ngọc Kiều là người không đơn giản, nàng không chỉ có năng lực còn là nữ nhân tâm cơ. Nàng lúc mới tận thế đã lợi dụng mỹ mạo hấp dẫn nhiều nam nhân làm pháo hôi bán mạng cho mình, giúp nàng sống sót trong tận thế này. Sau đó nàng lưu lạc qua không ít thế lực. Không lâu sau nàng lợi dụng mỹ mạo và thế lực của mình, liên hợp hơn mười nữ nhân bị bắt nhận hết tra tấn và trộm toàn bộ vật tư của tiểu thế lực này trốn tới căn cứ thành phố SY và thành lập Chu Tước bang.

Lưu Ngọc Kiều thập phần thông minh, nàng chuyên môn mời chào những nữ nhân sống sót nhận hết khi dễ, cho một ít bố thí nhỏ là nhận được toàn bộ hảo cảm của những nữ nhân này, đồng thời nghiêm khắc huấn luyện những nữ nhân này, huấn luyện các nàng trở thành tay chân còn điên cuồng hơn cả nam nhân. Những nữ nhân mất hết tôn nghiêm, mất đi tất cả một khi được huấn luyện xong sẽ là bộ hạ trung thành của Lưu Ngọc Kiều.

Lưu Ngọc Kiều chau mày và lặng lẽ suy nghĩ trong lòng.

- Nhạc Trọng, dĩ nhiên là hắn. Lúc này đúng là khó làm!

Đại danh Nhạc Trọng thì Lưu Ngọc Kiều cũng nhận biết cách đây không lâu, nàng ở trong chính phủ thành phố SY cũng có người, tuy cấp bậc không cao lắm. Nhưng mà tin tức thập phần linh mẫn. Nhạc Trọng tiêu diệt cục trưởng cục thuế vụ Viên Dã Sơn cũng rơi vào trong tai của nàng. Một kẻ dám giết cục trưởng cục thuế vụ mà không bị trừng phạt, muốn nghiền chết Chu Tước bang quả thực dễ dàng.

- Tôi đi gặp hắn!

Lưu Ngọc Kiều từ trên ghế đứng lên, trong hai mắt chớp động lên hào quang kiên định. Thực lực trong tay của nàng không thể liều mạng với thế lực của Nhạc Trọng, biện pháp duy nhất chính là nàng tự mình đi thuyết phục Nhạc Trọng.

- Đại tỷ, để em đi đi!

Một nữ nhân mái tóc dài tú lệ, nhu nhược bờ eo nhỏ, da thịt tuyết trắng, tướng mạo tinh xảo, là một đại mỹ nhân tên là Lưu Man Ngọc đứng lên đi qua Lưu Ngọc Kiều nói.

Một thế lực toàn bộ do nữ nhân tạo thành muốn tồn tại trong tận thế là một chuyện vô cùng gian nan. Lưu Man Ngọc là tam tỷ chuyên phục trách quan hệ xã hội, nàng chính là người chuyên lôi kéo ô dù cho Chu Tước bang, chỉ có như vậy Chu Tước bang mới có thể cùng Hắc Hổ bang, Thanh Long bang cân đối.

Bang phái không có ô dù thì không thể phát triển mạnh được, bất luận là thế lực nào cũng không thể so với chính phủ. Mấy đội cảnh sát đã có thể hoàn toàn phá hủy thế lực này rồi.

Lưu Ngọc Kiều vẻ mặt kiên nghị cất cao giọng nói:

- Không được, lúc này chuyện này phải do tôi đi, bằng không Chu Tước bang chúng ta sẽ diệt vong.

Lưu Ngọc Kiều nhìn qua hai tỷ muội và nói:

- Nếu tôi không quay về thì các cô tán đi, nếu bọn họ vây quét thì các cô đầu hàng đi.

- Đại tỷ!

- Đại tỷ để em đi đi!

...

Lưu Man Ngọc, Trương Lê Lê đều nhìn qua Lưu Ngọc Kiều lớn tiếng kêu lên hy vọng nàng có thể cải biến chủ ý của mình. Lưu Ngọc Kiều không quan tâm tới các nàng mà rời đi.

Nhạc Trọng nhìn qua Lưu Ngọc Kiều đứng trước mặt và thản nhiên nói:

- Cô chính là bang chủ Chu Tước bang Lưu Ngọc Kiều?

Đứng ở trước mặt của Nhạc Trọng là Lưu Ngọc Kiều toàn thân mặc bộ quần áo màu đen bó sát, ăn mặc ủng da màu đen, bên hông cầm một roi da dài, phối hợp với dáng người gợi cảm của nàng, thật sự là tràn ngập mị lực.

Lưu Ngọc Kiều nhìn qua Nhạc Trọng mỉm cười, lộ ra nét phong tình vạn chủng, cực kỳ đẹp:

- Đúng vậy, tôi chính là Lưu Ngọc Kiều. Nhạc lão đại, lần này tôi tới đây là cầu ngài thả cho Chu Tước bang một con ngựa như Hắc Hổ bang, chỉ cần ngài thả Chu Tước bang một con ngựa, sau này Chu Tước bang nhất định sẽ là thiên lôi của ngài, sai đâu đánh đó.

Tuy Lưu Ngọc Kiều không phải mỹ nữ tuyệt sắc như Trác Nhã Đồng, Chu Diễm Tuyết. Nhưng mà mị lực của cô ta đã phát huy tới mức lớn nhất, nhất cử nhất động đều làm cho cô ta mang theo nét phong tình vạn chủng. Cộng thêm nàng có khí chất nữ cường nhân, càng làm cho nam nhân có dục vọng chinh phục, nhưng mà những nam nhân có ý đồ chinh phục nàng đều biến thành gạch lót đường cho nàng giẫm lên.

Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn qua Lưu Ngọc Kiều, trong mắt không mang theo một tia thần thái nào cả:

- Cái giá lớn này của cô lại không đủ lớn để có thể giúp Chu Tước bang tiếp tục tồn tại!

Trong hậu cung của Nhạc Trọng mỹ nữ tuyệt sắc có ba người, bản thân của hắn cũng không phải loại nam nhân gặp mỹ nữ sẽ loạn tâm trí. Mị lực của Lưu Ngọc Kiều không có bao nhiêu tác dụng với hắn.

Lưu Ngọc Kiều nhìn qua Nhạc Trọng không bị mị lực của nàng làm rối loạn, rốt cục ném đòn sát thủ ra ngoài:

*****

- Viên đạn, không biết ngài có hứng thú với việc chế tạo đạn hay không?

- Cô biết chế tạo đạn?

Nghe được Lưu Ngọc Kiều nói thì hai mắt của Nhạc Trọng tỏa ra thần thái khác thường, ánh mắt nhìn qua Lưu Ngọc Kiều cũng khác trước.

- Không, tôi không biết!

Nhìn thấy át chủ bài của mình hữu hiệu, Lưu Ngọc Kiều mỉm cười, tiếp tục nói:

- Nhưng mà tôi biết người biết chế tạo đạn!

Rốt cuộc Nhạc Trọng lộ ra vẻ tươi cười nói:

- Rất tốt, chỉ cần cô giao người này cho tôi, tôi sẽ bỏ qua cho Chu Tước bang các cô, trong phố Hưng Long, phố Nam Sơn, phố Hưng Nghiệp ba đường này đều là địa bàn của tôi. Chu Tước bang các người phải rời khỏi nơi này.

Đạn dược là đồ vật cực kỳ khó chế tạo ra đấy. Nhạc Trọng hiện tại đã có thể phục chế viên đạn, đương nhiên số lượng không nhiều lắm. Thế nhưng mà chế tạo viên đạn mới thì hắn không có kỹ thuật này. Phục chế viên đạn cũng có nhiều khiết điểm, trong đó viên đạn được phục chế có tầm bắn hạn chế hơn trước nhiều. Hơn nữa uy lực xạ kích cũng giảm xuống, không có bao nhiêu tác dụng với tang thi, nhưng mà chế tạo viên đạn mới chính là nhân tố kiềm hãm thế lực của Nhạc Trọng phát triển. Nếu như Nhạc Trọng có thể chế tạo ra viên đạn, thế lực của hắn đạt được tăng cường thật lớn. Mà Chu Tước bang có kỹ thuật chế tác viên đạn chính là mấu chốt.

- Nhạc lão đại, tôi có thỉnh cầu.

Lưu Ngọc Kiều tiếp tục chớp chớp đôi mắt vũ mị, cười nói:

- Tôi hy vọng Chu Tước bang có thể như Hắc Hổ bang, Chu ra sức hiệu lực cho ngài. Chu Tước bang tuy sức chiến đấu không so sánh với bộ đội của ngài được, nhưng mà chúng tôi có tin tức linh thông. Nếu như ngài cần chúng tôi nguyện ý làm tai mắt cho ngài.

- Tốt!

Nhạc Trọng nhìn qua Lưu Ngọc Kiều và mỉm cười đáp ứng yêu cầu của nàng. Đây là một nữ nhân thông minh, nàng biết rõ làm cách nào sống sót trong tận thế này.

Có Nhạc Trọng làm chỗ dựa, Lưu Ngọc Kiều và Chu Tước bang có thể phát triển thật tốt. Trong tận thế này không có một chỗ dựa lớn thì khó làm được gì, chỉ có mặc người ta khi dễ.

Nhạc Trọng nhìn qua Lưu Ngọc Kiều ra lệnh:

- Tôi giao cho cô một nhiệm vụ, trong vòng năm ngày phải quét sạch toàn bộ du côn lưu manh, lừa đảo ăn trộm ở phố Hưng Long, phố Nam Sơn, phố Hưng Nghiệp đưa tới chỗ của tôi. Tôi cho các người mười khẩu súng trường 03, ba trăm viên đạn súng trường, hơn nữa phái cao thủ giúp các người áp trận ngăn cản người phản kháng.

- Vâng, Nhạc lão đại, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ này.

Lưu Ngọc Kiều hưng phấn ứng một tiếng

Lúc này Hắc Hổ bang Vân Cường cũng nhận được nhiệm vụ giống như vậy.

Trong năm ngày, Hắc Hổ bang, Chu Tước bang hai bang phái liên hợp lại càn quét toàn bộ phố Hưng Long, phố Nam Sơn, phố Hưng Nghiệp, đem những tên du côn lưu manh, lừa đảo ăn trộm đều đưa tới chỗ của Nhạc Trọng. Bọn họ là một đám rắn rít địa phương, đối với khu vực này cực kỳ hiểu biết, những du côn lưu manh, lừa đảo ăn căn bản không trốn được tai mắt của bọn họ. Năm ngày sau đó toàn bộ phố Hưng Long, phố Nam Sơn, phố Hưng Nghiệp biên thành không ngặt của rơi, đêm không cần đóng cửa, trị an hài lòng.

Những tên du côn lưu manh, lừa đảo ăn trộm ác bá thì trực tiếp biến thành người ở, bị Nhạc Trọng bảo đi thanh lý rác rưởi và các đồ dơ bẩn trên đường phố, đại bộ phận nước động, mùi hôi thối trên ba con phố được quét sạch. Những người tùy tiện đại tiểu tiện, tùy tiện ném rác bị Nhạc Trọng trực tiếp bắt lại, ném vào trong doanh người ở, quét sạch đường đi. Rất nhanh không có kẻ nào dám tùy tiện đại tiểu tiện và ném rác bừa bãi. Vệ sinh ba con phố trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều.

Nhạc Trọng sau khi quét sạch các bang phái trong ba con phố không còn. Không lâu thì thành lập tám bang phái trên ba con phố này, mỗi bang phái đều chiêu mộ năm sáu chục tay chân, tám bang phái tổng nhân số vượt qua năm trăm người.

Sau khi tám bang phái này thành lập không bao lâu, liền xin chính phủ thành phố SY được tìm kiếm vật tư. Đạt được phê chuẩn thì tám bang phái này dẫn người đi ra khỏi thành phố SY, sau đó đại bộ phận biến mất không thấy gì nữa, chỉ có rải rác mấy người trở về mà thôi.

Sau khi tiêu diệt tám bang phái, không lâu lại thành lập tám bang phái, rất nhanh lại chiêu mộ mấy trăm người sống sót, qua một thời gian ngắn những bang phái này xin phép rời khỏi thành phố SY đi tìm vật tư, lại biến mất không thấy gì nữa. Thông qua phương thức như vậy Nhạc Trọng lặng lẽ đem người sống sót trong thành phố SY di chuyển ra ngoài.

Nhạc Trọng nhìn qua thấy nam nhân tên Cao Minh chừng ba mươi bảy tuổi dáng người gầy yếu, lộ ra nét nhã nhặn noi ra:

- Anh biết chế tạo đạn?

Cao Minh nhìn qua Nhạc Trọng có chút sợ hãi nói ra:

- Tôi xác thực biết chế tạo đạn. Nhưng mà không có khí cụ và tài liệu thì không cách nào chế tạo đạn được.

Chế tạo viên đạn là một chuyện không đơn giản, nếu như không có tài liệu và máy móc tương ứng thì không cách nào chế tạo được.

Nhạc Trọng nhìn qua Cao Minh tiếp tục hỏi:

- Ở đâu có máy móc mà anh cần?

Cao Minh thao thao bất tuyệt nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

- Thành phố Lũng Hãi, tôi là tổng thanh tra kỹ thuật của nhà máy xxx tại thành phố Lũng Hãi. Trong nhà máy xxx có nguyên bộ máy móc chế tạo đạn, hơn nữa còn có nguyên liệu chế tạo trăm vạn đạn. Trừ chuyện đó ra, máy móc trong nhà máy xxx có thể chế tạo nòng súng.

Nhạc Trọng từ trong miệng Cao Minh biết được tại thành phố Lũng Hãi có nhà máy chế tác viên đạn, pháo cối, lựu đạn và chế tạo vũ khí. Nếu như đánh hạ thành phố Lũng Hãi thì thế lực công nghiệp quân sự của Nhạc Trọng sẽ đạt được bước phát triển thật lớn.

- Có nên phát động công kích vào thành phố Lũng Hãi, đánh chiếm thành phố Lũng Hãi hay không?

Nghe Cao Minh nói thì Nhạc Trọng lẳng lặng thầm nghĩ.

Trước mắt Nhạc Trọng dùng binh có bảy doanh, đều chia quân ra ngoài tiêu diệt tang thi ở bốn phia, mỗi lần chỉ xuất động ba doanh, bốn doanh còn lại đóng lại ngăn ngừa căn cứ thành phố SY đột nhiên tiến công.

Nếu như quy mô dùng minh với thành phố Lũng Hãi, căn cứ thành phố SY đột nhiên xuất binh sau lưng Nhạc Trọng và đâm hắn một đao, vậy thì Nhạc Trọng sẽ nguy hiểm. Nội thành của thành phố Lũng Hãi có bảy mươi vạn tang thi, đó cũng không phải là số lượng nhỏ, hơn nữa hiện tại tang thi không ngừng tiến hóa, cũng không phải dễ dàng tiêu diệt như vậy.

Lúc trước quân đội thành phố SY dễ dàng thu phục thành phố là do lúc đó tang thi vời mới xuất hiện, hơn nữa đẳng cấp còn rất thấp. Hiện tại tang thi không ngừng tiến hóa, hiện tại bảy mươi vạn tang thi so với bảy mươi vạn vừa tận thế không chỉ mạnh hơn mười lần, Nhạc Trọng muốn đánh chiếm thành phố Lũng Hãi và tiêu diệt tang thi là chuyện không dễ dàng.

Do dự một hồi, Nhạc Trọng vẫn buông tha xuất binh đanh chiếm thành phố Lũng Hãi. Căn cứ thành phố SY uy hiếp với hắn quá lớn.

- Sau khi anh quay về huyện Thanh Nguyên thì tôi bổ nhiệm anh làm trung úy chủ nhiệm phân xưởng sản xuất. Anh quay về huyện Thanh Nguyên thì lập tức bồi dưỡng ra một đám nhân tài chế tác công nghệ quân sự.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)