Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0298

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0298: Tiểu Quy đến giúp, Đồng Hiểu Vân đẩy ngược
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tiểu Thanh phóng ra mấy đợt phong nhận thì bay đi, không có mệnh lệnh tuyệt đối của Nhạc Trọng nó không muốn tiêu hao quá nhiều lực lượng bổn nguyên của mình để tấn công địch nhân.

Thú biến dị cấp cao đều có được năng lực đặc thù lực lượng bổn nguyên. Nhưng một lần phát động đều tiêu hao nguyên khí của chúng thật lớn. Bởi vậy nếu không vạn bất đắc dĩ hoặc là gặp phải địch nhân khủng bố, chúng sẽ không phát động lực lượng bổn nguyên đem ra đối địch.

Sau khi tiểu Thanh bay đi, thân hình Nhạc Trọng chợt lui, vừa cầm súng tự động 05 thức điên cuồng bắn phá thi đàn vừa hướng cầu Tư Giang nhanh chóng bỏ chạy.

Vào lúc này ở gần cầu Tư Giang chỉ còn lại chiến sĩ đệ nhất doanh của Quách Tuyền cùng hơn một vạn hai ngàn người sống sót còn đang giằng co lẫn nhau.

- Cầu xin ngài binh đại gia, cho tôi đi qua đi, chuyện gì tôi cũng nguyện ý làm cho ngài...

- Van cầu ngài, cho tôi đi qua, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp ngài!

- Quân nhân tồn tại không phải là vì thủ hộ nhân dân sao, van ngài cho chúng tôi qua đi...

- ...

Thật nhiều người thường quỳ trên mặt đất tận lực cầu xin Quách Tuyền. Cầu Tư Giang hiện tại là con đường sống duy nhất của bọn họ, theo thời gian trôi qua, tử vong đã cách họ ngày càng gần.

Một đống cương đao lẫn tấm chắn nằm trên mặt đất ngoại trừ có vài trăm người chịu cầm lên những người còn lại không hề liếc mắt nhìn đống vũ khí kia. Những người nhu nhược kia thầm nghĩ muốn qua cầu, lại không hề có một tia dũng khí dám cùng tang thi chiến đấu.

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn đám người thường yếu đuối kia, lại hướng Quách Tuyền ra lệnh:

- Quách Tuyền, anh dẫn người thối lui trước, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt đi!

- Dạ, đoàn trưởng!

Quách Tuyền hành lễ với Nhạc Trọng, sau đó mang theo chiến sĩ đệ nhất doanh thối lui qua bên kia cầu Tư Giang.

Mất đi đoàn người của Quách Tuyền áp chế, những người sống sót lập tức hướng cầu Tư Giang chen chúc chạy tới.

Đã không có người duy trì trật tự, những người thường yếu đuối kia đều biến thành điên cuồng, những người yếu ớt bị xô té dưới đất, vì tranh đoạt đường chạy trốn thậm chí còn có người cầm đao chém giết lẫn nhau. Trong chớp mắt hơn vạn người hỗn loạn công kích điên cuồng, bọn hắn không dám giết tang thi nhưng chém giết lẫn nhau thì không hề có chút nương tay.

Nhìn thấy một màn thảm thiết kia, Nhạc Trọng cau mày thở dài thật sâu. Hắn đã đem hết toàn lực, nhưng hơn vạn người này hắn thật sự không còn lực lượng đi cứu vớt.

Đúng lúc này thi đàn khổng lồ đã đột phá chướng ngại trùng điệp, hướng đám người sống sót đang hỗn loạn đánh tới.

- Ah...

Nhìn thấy thi đàn kinh khủng lan tràn, một gã người thường hoảng sợ thét lên chói tai, sau đó nhảy vào Tư Giang muốn bơi qua.

Càng ngày càng nhiều người lựa chọn nhảy xuống sông Tư Giang muốn bơi qua bên kia sông để tránh né thi triều cuốn tới.

Đồng thời cuộc chiến chém giết giành đường chạy trốn ở ngay cầu Tư Giang càng ngày càng thảm thiết, vô số người trong mắt đã tràn ngập vẻ tuyệt vọng.

Nhạc Trọng lắc đầu, thầm nghĩ triệu hồi tiểu Thanh rời khỏi nơi đó. Nhưng đột nhiên trong lòng hắn vừa động, hướng giữa Tư Giang nhìn lại.

Chỉ thấy bên trong sông, từng đợt sóng nước bắt đầu khởi động, từng bầy tôm biến dị bò lên trên bờ, những con tôm biến dị vừa lên bờ chợt điên cuồng xông tới công kích thi đàn, dùng đôi kìm sắc bén đem thân thể tang thi cắt đoạn, sau đó mồm to cắn nuốt.

Sóng nước không ngừng dâng lên, từng con tôm biến dị không ngừng bò lên bờ. Ngoài ra còn có hai mươi con tôm tinh anh biến dị, một con tôm biến dị nhị giai cùng một con quái thú giống con rùa lớn như tòa nhà lầu từ trong sông bò ra.

Tiểu Quy liếc mắt nhìn Nhạc Trọng, phát ra một tiếng kêu to kỳ dị. Con tôm nhị giai cũng phát ra một tiếng kêu vô cùng bén nhọn.

Hai mươi con tôm tinh anh biến dị chợt xông vào bên trong thi đàn, hướng đàn tang thi đại khai sát giới.

Những con tôm biến dị có được giáp xác cứng rắn, tang thi bình thường căn bản không thể xuyên thủng được giáp xác của chúng cùng chống cự được đôi càng tôm sắc bén. Đồng thời chúng cũng không sợ hãi siêu vi trùng khiến kẻ khác nghe tên đã sợ mất mật, quả nhiên là khắc tinh của tang thi.

Những con tôm biến dị vừa gia nhập chiến trường, liền điên cuồng công kích thi đàn, thật nhiều tang thi bị chúng cắt đứt tay chân bắt đầu mỹ mỹ ăn cơm.

Những sinh vật biến dị rất thích lấy tang thi làm thực vật, nếu chúng cắn nuốt được tang thi cao cấp cũng có thể tiến hóa rất nhanh.

Nhìn mãnh thú biến dị bò ra khỏi Tư Giang, những người sống sót càng thêm tuyệt vọng, tranh đoạt đường thông qua cầu Tư Giang càng thêm kịch liệt, không ngừng có người tử vong trong quá trình tranh đoạt đường qua cầu.

Nhạc Trọng nhảy lên trên đầu tiểu Quy, thúc giục tiểu Quy đi tới đầu cầu Tư Giang lớn tiếng quát:

- Tôi là Nhạc Trọng, dừng tay cho tôi! Đây là thú biến dị do tôi triệu hoán đi ra, hiện tại lập tức xếp thành hàng trật tự đi qua cầu, nếu không xử bắn!

Những người sống sót đang điên cuồng tranh đoạt đường qua cầu bỗng chốc bị cự thú tiểu Quy khủng bố chấn nhiếp. Lúc này bọn họ mới khôi phục lại bình tĩnh, nhìn đàn thú biến dị nhìn chằm chằm chung quanh, biến thành thành thật ngoan ngoãn như đàn cừu, xếp thành hàng dài dựa theo trật tự bắt đầu qua cầu.

- Tiểu Quy, lần này thật sự cảm tạ ngươi!

Nhạc Trọng nhìn đám người thường ngoan ngoãn xếp hàng đi qua cầu, thoáng thở ra một hơi nhẹ nhõm vỗ vỗ đầu tiểu Quy nói.

Lần này nếu không nhờ tiểu Quy mang theo mấy vạn tiểu đệ đến trợ giúp, đại bộ phận người sống sót còn lưu lại kia cũng phải chết trong miệng tang thi.

Tiểu Quy nhận được lời khen ngợi của Nhạc Trọng, cái đuôi vươn lên không ngừng vỗ vỗ xuống mặt đất, hiển nhiên hết sức cao hứng. Sau khi nó bị Nhạc Trọng thuần phục, đã cùng hắn xây dựng tâm linh cảm ứng, có thể hiểu được một ít lời nói đơn giản.

Theo tiểu Quy suất lĩnh mấy vạn tiểu đệ ngăn chặn thi đàn, hơn vạn người sống sót cuối cùng đã vượt qua được cầu Tư Giang. Nhưng trong một vạn bốn ngàn người vừa bị mưa lạnh xối xả lại gặp bạo loạn tự chém giết lẫn nhau, có hơn ngàn người mất đi tính mạng. Tổn thất cực kỳ thảm trọng, duy nhất may mắn là đại bộ phận người cũng có thể vượt qua cầu.

- Tạc cầu!

Nhạc Trọng đi qua bên kia cầu Tư Giang, lập tức truyền ra mệnh lệnh.

Oanh một tiếng nổ ầm vang, chiếc cầu lớn ở trước tận thế hao phí mấy chục triệu nhân dân tệ xây dựng thành đã bị tạc nổ dập nát. Con đường duy nhất để tám mươi vạn thi đàn đi thông huyện Trữ Quang đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Nếu thi đàn khổng lồ kia muốn di chuyển tới huyện Trữ Quang, cần phải đi vòng hơn trăm cây số mới có thể tìm được con đường đi thông huyện Trữ Quang.

Đã lấy được hơn mười vạn nhân khẩu của SY thị, mục tiêu tiếp theo của Nhạc Trọng chính là thành phố Lũng Hải.

Chỉ cần chiếm lĩnh thành phố Lũng Hải, Nhạc Trọng sẽ lấy được xưởng công binh, có xưởng công binh mới có thể sản xuất đạn dược cùng đạn pháo. Không đến mức bởi vì thiếu hụt đạn dược mà không thể đối phó thi đàn đại quy mô.

*****

Áp lực cận chiến đối với chiến sĩ thật quá lớn. Trừ phi là mặc áo giáp rắn nước biến dị, nếu không cận chiến mang tới tổn thương sẽ làm Nhạc Trọng rất khó thừa nhận.

Thi đàn khổng lồ rất nhanh theo mùi vị của nhân loại đi tới bên bờ Tư Giang.

Theo từng mệnh lệnh thần bí, những con tang thi bắt đầu người trước ngã xuống người sau tiến lên nhảy xuống Tư Giang, ý đồ dùng thân thể của chúng lấp bằng Tư Giang, xây dựng một con đường khác đi thông qua bờ bên kia. Một đường chúng đẩy mạnh tới đây đều dựa vào ưu thế số lượng thật lớn gặp núi phá núi, gặp nước lấp nước mà đi tới được.

Nhưng bên trong Tư Giang nơi nơi đều là thú biến dị tiểu đệ của tiểu Quy, tang thi nhảy vào Tư Giang chỉ hiến thân cho tôm biến dị cắn nuốt.

Mấy vạn con tang thi nhảy vào trong sông không hề có chút thành quả nào, tang thi Z bên trong thi đàn rốt cục đã tỉnh ngộ lại. Nó không tiếp tục ra lệnh thực hiện hành vi ngu xuẩn như thế, thi đàn khổng lồ lẳng lặng đứng bên kia Tư Giang ngơ ngác.

Sau khi Nhạc Trọng xác nhận thi đàn không có cách nào vượt sông, lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm quay về tắm rửa, ngã xuống giường chìm vào giấc ngủ. Mấy ngày nay hắn thật sự tích lũy quá nhiều áp lực, vừa được thả lỏng thân thể liền không còn chịu được nữa.

Dù sao Nhạc Trọng cũng là một nhân loại, trải qua cuộc chiến đấu kịch liệt như vậy tinh thần hắn thời khắc đều thật căng thẳng, sự sống chết của hơn mười vạn người đặt lên bờ vai hắn, làm cho hắn cơ hồ không dám thả lỏng một khắc nào. Loại áp lực cực lớn này đặt lên trên người hắn, cơ hồ ép tới mức làm hắn hết hơi, hiện tại rốt cục hắn đã có thể buông lỏng một hơi mà thư giãn chìm vào giấc ngủ.

Ngay trong lúc Nhạc Trọng còn đang mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy được tiểu huynh đệ của hắn bị người nắm lấy, sau đó tiến nhập vào một địa phương vô cùng ấm áp ướt át, hắn liền bị đánh thức nhìn xuống bên dưới.

Chỉ thấy Đồng Hiểu Vân mặc một bộ áo ngủ màu trắng, bộ áo kia cũng không cài nút thắt, lộ ra làn da trắng như tuyết. Nàng ngồi chồm hổm giữa hai chân Nhạc Trọng, cầm lấy tiểu huynh đệ của hắn, nhìn hắn lúng liếng cười nói:

- Chào buổi sáng Nhạc ca!

- Hiểu Vân, em đang làm gì đó?

Nhạc Trọng nhìn dáng vẻ dễ thương của Đồng Hiểu Vân, trong lòng không khỏi xao động.

Đồng Hiểu Vân mị nhãn như tơ liếm tiểu huynh đệ của hắn, kiều diễm cười nói:

- Nhạc ca, gọi anh rời giường như vậy anh thích không?

- Thích!

Nhạc Trọng đưa tay vuốt gương mặt xinh đẹp của nàng, không hề che giấu ánh sáng trong mắt, thân thể càng ngày càng nóng. Nguy cơ thi đàn đã tạm thời giải trừ, hắn đã có thời gian cùng sức lực mà tận tình hưởng thụ.

- Như vậy hãy đến yêu em đi!

Đồng Hiểu Vân cười thật dễ thương, thật chủ động giạng chân ngồi lên người Nhạc Trọng, để tiểu huynh đệ của hắn tiến vào trong thân thể của nàng.

Đồng Hiểu Vân nhướng mày, trên tấm ra giường trắng lại hiện lên một đóa hoa mai đỏ tươi.

- Tận tình yêu thương em được không? Nhạc ca, em rất thích anh nha!

Đồng Hiểu Vân ôm chặt Nhạc Trọng, dùng đôi mắt to điềm đạm đáng yêu như cầu xin hắn.

- Đương nhiên là anh cũng rất thích em!

Dáng vẻ đáng yêu của Đồng Hiểu Vân còn khiến Nhạc Trọng hưng phấn hơn cả xuân dược kích thích nhất, hắn đem Đồng Hiểu Vân đẩy ngã trên giường lớn, tùy ý hưởng thụ thân thể xinh đẹp của nàng.

Chỗ ở của Nhạc Trọng chỉ là một ngôi nhà dân bình thường, thanh âm rên rỉ của Đồng Hiểu Vân xuyên thấu qua vách tường hơi mỏng khuếch tán ra ngoài.

Tiểu la lỵ Trương Ngọc Lan cầm khăn mặt thật xấu hổ đứng ngoài phòng Nhạc Trọng, dựa vào tường, mặt đỏ tai hồng nghe thanh âm rên rỉ vọng ra từ trong phòng. Nàng vốn chỉ dự định cầm khăn mặt tới phục vụ đại anh hùng Nhạc Trọng mà nàng sùng bái thế thôi.

Trên thực tế sự đánh giá của người ngoài đội ngũ về Nhạc Trọng không được tốt lắm. Đặc biệt là Trầm Tuyết càng thêm chán ghét hắn. Nhưng Trương Ngọc Lan lại tràn ngập cảm kích lẫn sùng bái hắn, nàng cảm thấy được Nhạc Trọng chính là đệ nhất đại anh hùng trên thế gian này.

- Em ở đây làm gì?

Ngay lúc Trương Ngọc Lan còn đang nghe lén, thanh âm của Trác Nhã Đồng vang lên bên tai nàng.

Trương Ngọc Lan cả kinh, giống như một con thỏ con hoảng sợ lạnh run nhìn Trác Nhã Đồng, cơ hồ muốn khóc lên:

- Phu nhân, thật xin lỗi em không phải cố ý muốn nghe lén. Em chỉ muốn lấy khăn mặt tới cho Nhạc đoàn trưởng mà thôi, thật xin lỗi...

- Tiểu lão công làm việc thật không biết chú ý, Hiểu Vân cũng vậy, còn kêu lớn tiếng như thế, dạy hư trẻ con!

Lúc này Trác Nhã Đồng cũng nghe được tiếng rên rỉ của Đồng Hiểu Vân vọng ra trong phòng, nhịn không được đỏ mặt, trong lòng hơi có chút ghen tỵ thầm nghĩ.

Trác Nhã Đồng nhìn Trương Ngọc Lan ôn nhu cười, tiếp nhận khăn mặt trong tay nàng nói:

- Em đi xuống đi, để tôi giúp em đem khăn mặt cho anh ấy!

- Thật xinh đẹp, thật ôn nhu, vợ của anh ấy đều thật đẹp. Nếu mình có thể biến thành xinh đẹp như vậy, anh ấy có thể sẽ nhìn thấy mình hay không?

Trương Ngọc Lan nhìn mỹ nữ thành thục như Trác Nhã Đồng, trong mắt thoáng hiện vẻ khát khao, nhu thuận nói:

- Dạ, phu nhân!

Nói xong Trương Ngọc Lan nhu thuận lui xuống.

Trác Nhã Đồng đi nhanh vào phòng, chỉ thấy Đồng Hiểu Vân để trần thân trên mềm mại, thân thể đỏ hồng, thở hổn hển ngã vào trong lòng Nhạc Trọng, có vẻ thập phần thỏa mãn dễ thương.

Nhạc Trọng nhìn mỹ nhân tuyệt sắc bước tới gần, ánh mắt sáng lên, mỉm cười nói:

- Nhã Đồng em đến rồi, lại đây, cho anh hôn một chút!

Trác Nhã Đồng đã khóa cửa phòng, nhìn Nhạc Trọng ôn nhu cười, đi tới bên cạnh hắn hôn môi hắn.

- Lão công thật là, anh cùng Hiểu Vân làm chuyện này cũng phải xem trường hợp một chút, nếu dạy hư trẻ con thật không tốt đâu!

Nhạc Trọng cười, lập tức đem Trác Nhã Đồng đặt bên dưới thân, cũng không hoàn toàn cởi quần áo của nàng, cứ như vậy trực tiếp tiến vào thân thể nàng, tùy ý chà đạp trêu chọc nàng.

Trác Nhã Đồng ôn nhu tiếp nhận Nhạc Trọng, đồng thời không ngừng phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, làm người ta tràn ngập dục vọng chinh phục.

Sau một trận mây mưa, Nhạc Trọng ôm Trác Nhã Đồng cùng Đồng Hiểu Vân lẳng lặng nằm trên giường lớn, hưởng thụ làn da bóng loáng mê người của hai nàng, trong lòng tràn ngập yên lặng cùng cảm giác hạnh phúc.

Trác Nhã Đồng nằm trong lòng Nhạc Trọng, hôn nhẹ lên môi hắn, cười cười nhìn hắn đột nhiên hỏi ra vấn đề vô cùng sắc bén:

- Lão công, em với Hiểu Vân, ai có thể làm cho anh thấy càng thêm thoải mái?

Đồng Hiểu Vân ôm cánh tay Nhạc Trọng, dùng bộ ngực của mình cọ sát lên tay hắn, làm nũng nói:

- Nhạc ca, đương nhiên là Hiểu Vân giỏi hơn có phải hay không? Hiểu Vân là em gái tốt nhất nhu thuận nhất của anh đâu...

Cho dù quan hệ giữa Đồng Hiểu Vân cùng Trác Nhã Đồng rất tốt, nhưng đề cập tới vấn đề được sủng ái của Nhạc Trọng hai nàng cũng không tự giác có chút muốn cạnh tranh. Tuy rằng ngoài miệng Trác Nhã Đồng không nói nhưng tận sâu trong nội tâm vẫn cảm thấy có chút ghen tỵ Đồng Hiểu Vân đạt được lòng sủng ái của Nhạc Trọng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)