Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0318

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0318: (không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Không lâu từng chiếc xe tải lớn từ trong huyện chạy ra ngoài. Mang theo nhiêu lương thực chạy lên đỉnh núi mà Nhạc Trọng chỉ định.

Ba trăm tấn lương thực cũng không phải số lượng nhỏ, đoàn xe vận tải phải mất vài tiếng mới có thể dỡ lương thực xuống đoàn xe.

Sau khi Ô Đạt Huy đi tới đỉnh núi thì nhanh chóng cho chiến sĩ Lang Nha doanh khống chế một đỉnh núi hiểm yếu. Đồng thời hai chiếc trực thăng vũ trang đã giấu trong rừng, tùy thời chuẩn bị cất cánh, tiến hành đả kích Nhạc Trọng.

Ô Đạt Huy thấy Nhạc Trọng có thể đánh chết Đạt Dương là cao thủ tinh nhuệ của Lang Nha doanh thì vô cùng coi trọng, người mạnh như vậy không cách nào đối kháng chính diện với Ngô Nham Hoành. Nhưng mà chiến đấu du kích thì có thể chế tạo rất nhiều phiền toái cho Đại Thái Lan đế quốc.

Tinh anh của Lang Nha doanh tự nhiên không thể vì Ngô Nham Hoành mà đối nghịch với cao thủ. NHưng mà cao thủ cũng chế tạo rất nhiều phiền toái cho Ngô Nham Hoành, hơn một trăm chiến sĩ của Ngô Nham Hoành chết trong tay cao thủ kia. Hơn nữa cũng ngăn chặn không ít tinh lực của Ngô Nham Hoành.

Thời gian không ngừng trôi qua, với tư cách nhân vật chính Nhạc Trọng vẫn chưa xuất hiện.

- Nhạc Trọng đáng chết! Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Sau khi đợi ba giờ thì Ô Đạt Huy đã có chút phập phồng không yên. Nhướng mày, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu.

- Doanh trưởng!

Đúng lúc này một gã chiến sĩ chạy tới đây. Hướng về Ô Đạt Huy báo cáo:

- Nhạc Trọng phái người tới! Hắn nói chúng ta ở chỗ này bố trí mai phục, một điểm thành ý cũng không có. Muốn chúng ta bây giờ lập tức đem lương thực chuyển tới Thanh Trúc Phong.

Ô Đạt Huy xanh mặt, trong nội tâm càng kiêng kỵ Nhạc Trọng sâu hơn một tầng:

- Bị hắn khám phá sao? Hắn đúng là giảo hoạt!

Một gã chiến sĩ nhìn qua Ô Đạt Huy hỏi:

- Doanh trưởng! Làm sao bây giờ?

Ô Đạt Huy trầm mặc một hồi, chút ngăn trở này năm trong dự liệu của hắn, hắn trực tiếp ra lệnh:

- Dựa theo hắn phân phó. Đem lương thực chuyển dời đến Thanh Trúc Phong đi. Lúc này các ngươi không cần tới.

- Vâng!

Tên kia chiến sĩ cung kính đáp.

- Chỉ cần mày còn ham ba trăm tấn lương thực! Mày tuyệt đối không thoát khỏi tay của tao đâu!

Trong lòng Ô Đạt Huy hung dữ nghĩ thầm, trogn ba trăm tấn lương thực kia, đại bộ phận rương hòm đều có lương thực chính thức, nhưng mà trong ba mươi rương thì có cao thủ của Lang Nha doanh.

Chỉ cần Nhạc Trọng phái người tới lấy ba trăm tấn lương thực, cao thủ Lang Nha doanh trong rương sẽ giết ra, phối hợp với hai chiếc trực thăng vũ trang hỗ trợ, đủ để tiêu diệt một doanh ô hợp.

Chiên sĩ quân Thái dựa theo lệnh của Ô Đạt Huy mang ba trăm tấn lương thực chuyển tới Thanh Trúc Phong. Lãng phí thêm mấy tiếng đồng hồ.

- Doanh trưởng!! Nhạc Trọng bảo chúng ta vận chuyển lương thực tới Tích Dịch Lâm.

Vừa mới vận chuyển lương thực tới Thanh Trúc Phong qua một giờ và một tên chiến sĩ chạy đi báo cáo với Ô Đạt Huy.

- Nhạc Trọng khốn kiếp!! Lại dám đùa tao!! Nếu như tao bắt được mày, tao nhất định sẽ lăng trì xử tử mày!

Ô Đạt Huy vẻ mặt tái nhợt cùng dữ tợn, hung hãn đánh một quyền lên thân cây, oanh một tiếng vang thật lớn, gốc cây trực tiếp bị một quyền của hắn đánh gãy. Hắn đã biết rõ Nhạc Trọng cũng không có tâm tư giao dịch với hắn, nếu không cũng không trêu đùa như vậy.

Ô Đạt Huy mặt âm trầm cắn răng nói:

- Chúng ta trở về!

Nghe được lệnh của Ô Đạt Huy thì chiến sĩ Lang Nha doanh và các quân Thái khác bị giày vò một thân mệt mỏi quay về.

Mà Nhạc Trọng thì dẫn theo Lý Băng Yên đi tới hướng của Lang Nha doanh đóng quân, hắn đã hoàn thành mục tiêu kiếm chế Ngô Nham Hoành một ngày, hiện tại hắn phải trở lại thị trấn nhỏ, tổ chức lui lại, dẫn người rời đi.

Nhạc Trọng lúc này chế tạo phiền phức cho Ngô Nham Hoành, hắn căn bản không có năng lực ngăn cản đại quân của Ngô Nham Hoành tấn công.

Chỉ cần Ngô Nham Hoành phái Lang Nha doanh đi tới tấn công Nhạc Trọng, tuyệt đối có thể dễ dàng đánh tan người của Nhạc Trọng.

Lý Băng Yên oán hận nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng lớn tiếng nói:

- Anh không coi trọng chữ tín! Anh không phải đáp ứng lấy được ba trăm tấn lương thực là thả tôi sao? Người của tôi không phải lấy ba trăm tấn lương thực rồi sao? Vì cái gì anh không giao dịch và thả tôi đi?

Nhạc Trọng đi tới địa điểm nhưng không giao dịch, chuyện này làm cho Lý Băng Yên tức giận không thôi. Nàng thập phần tinh tường, chỉ cần Nhạc Trọng bước vào địa điểm giao dịch chính là cửu tử nhất sinh. Nàng cũng có thể có một đường sinh cơ, nhưng mà hy vọng này bị Nhạc Trọng làm tan vỡ.

Nhạc Trọng nhìn qua Lý Băng Yên đang tức giận và lạnh lùng nói:

- Cô thành thật cho tôi đi! Là Lang Nha doanh không có thủ tín, thiết hạ mai phục, cho nên mới giao dịch không thành, không nên trách lên đầu của tôi.

Lang Nha doanh sảng khoái đáp ứng, Nhạc Trọng đã biết rõ tâm tư của bọn chúng nên không giao dịch thành công. Ban trăm tấn lương thực, đó cũng không phải con số nhỏ. Hơn nữa đổi vị trí suy nghĩ, Nhạc Trọng đứng ở vị trí của Ô Đạt Huy, cũng chỉ nghĩ biện pháp tiêu diệt bọn tham lam.

Lý Băng Yên oán hận trừng mắt nhìn Nhạc Trọng và cúi đầu xuống, một bộ dáng kính cẩn nghe lời, nhưng trong lòng không biết giết Nhạc Trọng bao nhiêu lần.

Nhạc Trọng mang theo Lý Băng Yên trở lại thị trấn nhỏ, liền nhìn thấy đám người hoa, người da trắng, người da đen sống sót đã khôi phục nguyên khí, bọn họ cầm vũ khí trong tay, đang tuần tra trong trấn, chấn nhiếp những người Thái Lan sống sót.

Trên đường phố không có một bóng người, trên đường giao thông có không ít bao cát, lưới sắt và một tên chiến sĩ.

Nhìn thấy Nhạc Trọng đi tới, những chiến sĩ này nhìn qua Nhạc Trọng chào theo nghi thức quân đội, trong mắt tràn ngập cảm giác sùng kính cùng cảm kích. Chính là nam nhân này đã cứu bọn họ ra khỏi địa ngục, trả lại đồ ăn, khỏe mạnh, lực lượng, tôn nghiêm, cho bọn họ được trở lại làm người, mà không phải tồn tại như heo chó. Chuyện này càng cảm kích và sùng bái Nhạc Trọng từ đáy lòng.

Một tên chiến sĩ mặt sẹo, làm tướng mạo của hắn dữ tợn nhìn qua Nhạc Trọng chào theo nghi thức quân đội, trong mắt chớp động ánh mắt cảm kich và sùng bái:

- Nhạc lão đại!! Trần Dao tiểu thư ở bên cạnh, xin ngài đi theo tôi!

Hơn hai trăm người sống sót Thái Lan cũng bị ngược đãi như heo chó, trên người đầy sẹo, mặt mày hốc hác cũng không ít.

- Anh tên là gì?

Nhạc Trọng đi theo tên chiến sĩ này và nói ra.

- Tôi là Phan Kim Dũng!

Tên chiến sĩ nhanh chóng trả lời.

Nhạc Trọng khẽ mĩm cười nói:

- Có nguyện ý làm cảnh vệ của tôi không?

Phan Kim Dũng nói chuyện về Thái Lan, tướng mạo vô cùng dữ tợn, sát cơ lẫm lẫm nói:

- Đương nhiên nguyện ý!! Nhưng mà Nhạc lão đại! Tôi càng muốn ra tiền tuyến.

Nhạc Trọng từ trong trại tù binh của Thái Lan cứu ra hơn hai trăm người Thái Lan sống sót bình thường, bọn họ tràn ngập cừu hận với đám người khác. Hận không thể giết sạch đám người Thái Lan này.

Nghe Phan Kim Dũng nói vậy thì Lý Băng Yên nhướng mày, nàng là người Thái Lan, nghe được có người mắng to Thái Lan, tự nhiên trong nội tâm thập phần không thoải mái.

*****

Nhạc Trọng vỗ vỗ vai của Phan Kim Dũng, không có cưỡng cầu:

- Vậy được rồi! Đứng lên đi! Tương lai chém giết địch nhân trên chiến trường.

- Người nào đó?

Thời điểm Phan Kim Dũng mang theo Nhạc Trọng đi vào trong kiến trúc của chính phủ, bốn gã nữ binh cầm súng lạnh giọt quát lớn Nhạc Trọng cùng Phan Kim Dũng.

Phan Kim Dũng tiến lên giải thích:

- Vị này chính là Nhạc Trọng Nhạc lão đại, tối hôm qua là đại ân nhân cứu tôi! Bạn trai của Trần Dao tiểu thư!

Những nữ nhân sống sót được Trần Dao ra tay giải cứu, các nàng cũng chưa từng gặp qua mặt của Nhạc Trọng.

- Đa tạ Nhạc lão đại! Cứu chúng tôi!

Bên nữ binh cầm súng nhìn qua Nhạc Trọng, nước mắt trong mắt khởi động, ngay ngắn cúi chào Nhạc Trọng. Nếu không phải có Nhạc Trọng xuất thủ cứu giúp, các nàng chỉ là những nữ tử bị đùa bỡn không có tôn nghiêm.

Nhạc Trọng khe khẽ thở dài nói:

- Đứng lên đi! Tôi chỉ làm chuyện phải làm.

Bốn nữ binh cầm súng đứng thẳng.

Nhạc Trọng dưới sự dẫn dắt của Phan Kim Dũng đi vào bên trong.

Trong bốn nữ binh, phân ra hai người đi theo Nhạc Trọng. Các nàng đang dự phòng Nhạc Trọng là đồ giả mạo gây bất lợi với Trần Dao.

- Nhạc Trọng đã trở về!

Trong văn phòng này Trần Dao đang phân phó vài nữ binh còn sống sót, nàng vừa nhìn thấy Nhạc Trọng, chợt kinh hỉ kêu lên.

Trần Dao thủ vững ở chỗ này, cũng có áp lực thật lớn. Trong trấn nhỏ này nhân khẩu Thái Lan có hai ngàn sáu trăm người.

Trần Dao làm thủ lĩnh thì phải cân nhắc nhiều chuyện trong này, thừa nhận áp lực to lớn. Nàng càng hiểu thêm về áp lực mà Nhạc Trọng thừa nhận cho tới bây giờ.

Nhìn thấy bộ dáng của Trần Dao vô cùng vui mừng thì những nữ binh kia nhìn qua Nhạc Trọng thật sâu, cố nhớ kỹ tướng mạo của nam nhân này và lui ra ngoài.

Nhạc Trọng mỉm cười đi đến trước ghế sa lon của Trần Dao ngồi xuống và khích lệ:

- Trần Dao! Làm tốt lắm! Thoạt nhìn cả thị trấn nhỏ này em đã nắm giữ rồi!

Không phải là người nào cũng có thể lợi dụng được chút lực lượng của mình nắm giữ trấn nhỏ này. Trần Dao có thể khống chế cả trấn nhỏ mà không gây ra nhiễu loạn lớn thì năng lực rất xuất sắc.

Trần Dao nhìn qua Nhạc Trọng cười ngọt ngào, đi tới bên người của Nhạc Trọng và ngồi xuống. Giảng thuật nàng làm thế nào khống chế trấn nhỏ này.

Nhạc Trọng đi rồi thì Trần Dao liền nhanh chóng phái những người sống sót còn nhúc nhích được trấn thủ những con đường trọng yếu.

Đồng thời Trần Dao còn đem hai trăm nữ nhân Thái Lan tổ chức thành một đội quân, phân phát vũ khí cho các nàng. Những nữ nhân này là đồ chơi của quân Thái lúc trước, nhưng mà khi các nàng có thể ăn ít gì đó, thân thể tuy suy yếu nhưng mà miễn cưỡng còn sức chiến đấu.

Còn có hai trăm nữ nhân còn sống sót cầm vũ khí tuần tra đường phố, cả thị trấn nhỏ này không còn bạo loạn, Trần Dao lúc này trực hành chính sách giới nghiêm quân sự. Hạ lệnh đánh gục bất luận bất cứ người nào đi lại trên đường, làm tất cả người sống sót Thái Lan lưu lại trong gian phòng của mình, phòng ngừa bọn họ hoạt động cấu kết với nhau.

Sau khi sử dụng đủ loại thủ đoạn, Trần Dao mới có thể miễn cưỡng khống chế được thị trấn nhỏ. Nơi này chính là phía bắc Thái Lan. Hoạt động phòng vệ phản kích đã duy trì hơn ba mươi năm qua. Người phía bắc Thái Lan tràn ngập cừu hận người Trung Quốc. Trong khu vực này Trần Dao lại là một người Hoa, hơi không cẩn thận sẽ bị người Thái Lan đánh trả.

Trải qua một ngày nghỉ ngơi. có thịt thú biến dị cấp hai cho nên những người sống sót đã khôi phục nguyên khí thật nhiều. Đương nhiên dùng tình huống thân thể của những người sống sót, không đủ ủng hộ bọn họ chiến đấu lâu dài.

Trong mắt Trần Dao hiện ra vẻ lo âu, trong ánh mắt tràn ngập nghiêm nghị nhìn qua Nhạc Trọng.

- Nhạc Trọng! Hiện tại chúng ta phải làm gì?

Tình huống của bọn người Nhạc Trọng hiện tại kém tới cực điểm. Chẳng những thân ở tha hương, còn phải chống cự căm hận của người Thái Lan với người hoa. Rất khó chiêu mộ được người tín nhiệm. Trừ chuyện đó ra, người sống sót ở địa phương khó tin phục người xa lạ như Nhạc Trọng. Đồng thời bọn họ ở gần hang ổ của Ngô Nham Hoành quá gần. Không đến sáu mươi cây số. Chỉ cần đối phương phái ba doanh quân đội là dễ dàng nghiền nát người của Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng trầm giọng nói:

- Lập tức tổ chức nhân thủ, hướng thành phố Lan Sơn lui lại.

Hiện tại cũng chỉ có thể lui một bước, dù sao trừ thành phố Lan Sơn ra, địa phương khác không phải là rừng núi có biến dị thú thì chính là thôn trấn có thi đàn chiêm giữ. Còn lại chính là phạm vi thế lực của Ngô Nham Hoành.

Dùng thực lực người của Nhạc Trọng đi khiêu khich Ngô Nham Hoành bây giờ thì không khác gì tìm đường chết.

Trần Dao khẽ chau mày nói:

- Nhạc Trọng, nơi này có hơn hai ngàn người Thái Lan. Lui về thành phố Lan Sơn không có vấn đề gì chứ? Ven đường biến dị thú có lẽ sẽ xông ra a.

Hơn hai ngàn người di chuyển, mùi này tuyệt đối không thể nào lừa gạt được biến dị thú. Lúc trước Nhạc Trọng di chuyển mây vạn người của thành phố SY trên đường cao tốc, bởi vì trước tận thế gần đường cao tốc khó mà có dã thú cũng không có biến dị thú cỡ lớn hoạt động. Đồng thời còn phái đại quân hộ vệ, cho dù như thế trong lúc người sống sót di chuyển vẫn xảy ra mấy lần biến dị thú tập kích.

Thái Lan này có nhiều rừng nhiệt đới, số lượng biến dị thú cũng cực lớn, thời điểm di chuyển hai ngàn người, phát sinh biến dị thú công kích nhân loại tỷ lệ rất cao.

Trong mắt Nhạc Trọng dị quang lóe lên, bất động thanh sắc nói:

- Không có vấn đề gì! Cứ làm như vậy!

Trần Dao nhướng mày, nhìn qua Nhạc Trọng, trong ấn tượng của nàng thì Nhạc Trọng không phải là người bỏ qua người khác. Nhưng mà nàng thông minh nên hiểu ra ý của Nhạc Trọng, những người Thái Lan sống sót địch ta khó phân, có lẽ sẽ chọc bọn họ một đao.

Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài có âm thanh nổ tung.

Đồng thời nương theo đó là tiếng mắng chửi, vang lên vô số tiếng súng.

- Nhanh đi theo anh!

Sắc mặt Nhạc Trọng đại biến, phi tốc chạy ra bên ngoài.

Trần Dao cũng theo sát sau lưng Nhạc Trọng chạy qua nhà lầu.

Nhạc Trọng cùng Trần Dao hai người vừa mới đi lên cao không bao lâu, mấy phát đạn hỏa tiễn chợt bắn lên tòa lầu này, nương theo đó là âm thanh nổ mạnh ầm ầm, tòa nhà này sụp đổ ầm ầm.

Trần Dao nhìn qua tòa nhà sụp đổ, sắc mặt tái nhợt, nếu như không có Nhạc Trọng, nàng vừa rồi chỉ sợ chết trong tòa nhà rồi.

Nhạc Trọng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn lên trời, bay lượn hai chiếc trực thăng vũ trang. Hai chiêc trực thăng vũ trang không ngùng nhả đạn vào trong nơi này, đem đại lượng công trình kiến trúc và người sống sót bắn chết.

Dưới làn đạn dày đặc của hai chiếc trực thăng vũ trang, cả thị trấn nhỏ lâm vào biển lửa. Đại lượng người Thái Lan sống sót từ trong gian nhà trốn ra ngoài, sau đó khóc la chạy trốn khắp nơi.

Những chiến sĩ của Nhạc Trọng dùng súng trường, súng máy tiến hành xạ kích. Còn có người dùng ống phóng rốc-két công kích hai chiếc trực thăng vũ trang trên cao.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)