Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0324

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0324: (không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hiển nhiên Thư Thiên Nhã thập phần coi trọng Nhạc Trọng, chuyện này làm bọn họ ghen ghét.

Thư Thiên Nhã lộ ra nụ cười sáng lạn, trong mắt đẹp thần quang lưu chuyển nhìn qua Trương Sổ Văn nói:

- Sổ Văn!

Trương Sổ Văn chợt móc súng ra, chỉa vào đám tiểu hài tử vây quanh, hung thần ác sát quát:

- Đều trở về! Đừng đánh chủ ý lệch lạc gì. Coi chừng ném tánh mạng mình.

Những đứa bé kia bị Trương Sổ Văn hung thần ác sát quát lên như vậy, mặt hiện lên vẻ sợ hãi, chim thú tứ tán.

Hồ Ngạn nhìn qua Nhạc Trọng và đi tới trước người, tràn ngập chiến ý nhìn Nhạc Trọng, hướng về Nhạc Trọng phát ra khiêu chiến:

- Nhạc Trọng!! Nghe nói thực lực của anh rất mạnh, có thể luận bàn hay không?

Nhạc Trọng thao túng biến dị thú bản lĩnh rất mạnh, đây là chuyện mọi người của Hoa Hưng Hội đều biết. Nhưng mà không có ai hoàn mỹ, một người ở phương diện khác thật mạnh, ở mặt kia sẽ suy yếu. Hồ Ngạn tán thành bổn sự Nhạc Trọng thao túng biến dị thú, nhưng mà chiến đấu với Nhạc Trọng thì hắn lại không sợ hãi.

Nhạc Trọng khẽ lắc đầu trực tiếp cự tuyệt đề nghị của Hồ Ngạn:

- Hồ huynh! Thật có lỗi, tôi với chuyện luận bàn không có tặng thưởng thì không hứng thú.

Ánh mắt Hồ Ngạn sáng quắc tiếp tục hùng hổ dọa người nói:

- Anh sợ sao? Nhạc Trọng!! Tôi biết rõ anh có bổn sự thao túng biến dị thú rất mạnh. Tôi cũng rất cảm kích anh mang biến dị thú tới cứu chúng tôi. Nhưng mà cường giả chân chính không nên né tránh chiến đấu! Để cho chúng ta chiến đấu công bằng đi! Anh yên tâm, Hồ Ngạn tôi làm người quang minh lỗi lạc, chỉ cần anh cảm giác đánh không lại tôi, lập tức nhận thua, tôi liền trực tiếp sẽ dừng tay. Tuyệt không làm chuyện bỏ đá xuống giếng.

Hồ Ngạn mặc dù cảm kích Nhạc Trọng mang theo biến dị thú cứu bọn họ. Nhưng mà hắn phải biểu hiện trước mặt Thư Thiên Nhã một phen, chứng minh Hồ Ngạn tuyệt đối ưu tú hơn Nhạc Trọng. Nhạc Trọng bất quá chỉ giẫm phải cứt chó, may mắn có được dị năng thao túng biến dị thú.

Nhạc Trọng cười nhạt một tiếng, không đếm xỉa tới nói:

- Như vậy tôi nhận thua là tốt rồi! Anh thắng! Hồ huynh!!

Loại chiên đấu không ý nghĩa này Nhạc Trọng không muốn lãng phí khí lực.

Hồ Ngạn nghe được Nhạc Trọng cự tuyệt, thoáng cái mặt đỏ hồng lên, hắn hai đấm nắm chặt, gân xanh tuôn ra, thân thể tức giận run rẩy.

Thư Thiên Nhã nghe được Nhạc Trọng cự tuyệt, trong mắt đẹp toát ra thất vọng. Nàng đối với Nhạc Trọng điều khiển trăm con dị thú, lại bị Trịnh Cường khoa trương là cường giả mạnh mẽ. Hiện tại Nhạc Trọng cự tuyệt làm cho nàng thất vọng không thôi.

Trương Sổ Văn đi ra nhìn Nhạc Trọng chậm rãi nói:

- Nhạc Trọng! Anh nói không chiến đấu không có tặng thưởng. Như vậy đi! Chỉ cần anh có thể thắng Hồ Ngạn, như vậy tôi và Hồ Ngạn sẽ nghe anh điều khiển một tháng. Nếu như anh thua Hồ Ngạn, như vậy Hoa Hưng Hội cung cấp cho anh ba trăm tấn lương thực sẽ thành hai trăm tấn, anh xem coi thế nào?

Trương Sổ Văn so với Hồ Ngạn muốn thông minh rất nhiều, hắn đã nhìn ra chân tướng Nhạc Trọng không muốn chiến đấu. Đưa ra đệ nghị đả động Nhạc Trọng.

Trương Sổ Văn, Hồ Ngạn hai người đều là người cường hóa cấp 30, thân kinh bách chiến, thực lực bất phàm. Nhạc Trọng có được hai tên này để chủ huy rất có lợi.

Nhạc Trọng trầm tư một hồi nói:

- Tốt!! Tôi đồng ý! Hồ huynh, anh đồng ý đề nghị này không?

Hồ Ngạn tràn đầy tự tin đưa ra một điều kiện:

- Tôi đồng ý!! Nhưng mà anh không được sử dụng biên dị thú. Nếu anh định sử dụng biến dị thú, vậy con mèo biên dị cấp hai tôi không phỉa là đối thủ.

Nhạc Trọng trầm giọng nói:

- Không có vấn đề!! Tôi không sử dụng biến dị thú.

Hồ Ngạn nói:

- Tốt! Chúng ta đi!!

Nhạc Trọng đi theo Hồ Ngạn tới một nơi chuyên môn luận bàn.

Bình đài này chuyên môn cung cấp cho cao thủ Hoa Hưng Hội tiến hành luận bàn lẫn nhau. Rất nhiều cao thủ Hoa Hưng Hội sẽ luận bàn trên võ đài này, không ngừng đề cao năng lực thực chiên của mình, khai phát kỹ năng chiến đấu mới.

Nhạc Trọng cùng Hồ Ngạn chiến đấu nhanh chóng truyền ra khắp căn cứ nhỏ này, cao thủ cả Hoa Hưng Hội đều đi tới bình đài, quan sát một trận chiến này.

Thư Văn Ngạn nhìn qua Nhạc Trọng cùng Hồ Ngạn ở trên bình đài, nhìn qua phó bang chủ Vương Hưng Thuần hỏi:

- Hưng Thuần, anh thấy ai sẽ thắng?

Vương Hưng Thuần nhìn qua Nhạc Trọng cùng Hồ Ngạn hai người và trầm giọng nói ra:

- Hồ Ngạn!! Nếu Nhạc Trọng không sử dụng biến dị thú! Chiến đấu trên võ đài này hắn không phải là đối thủ của Hồ Ngạn.

Hồ Ngạn đẳng cấp cường hóa là 38, chính là cao thủ thứ tư trong Hoa Hưng Hội này, gần với Thư Văn Ngạn, Vương Hưng Thuần, Sở Hổ ba người. Hắn có được kỹ năng chiến đấu cận thân cường hóa lên cấp ba. Trong chiến đấu trên bình đài, không cẩn thận thì Thư Văn Ngạn cũng thua trong tay Hổ Ngạn.

Chiến đấu trên bình đài là vô cùng chật hẹp. Ở loại địa phương này giao chiến đối với người cường hóa cận thân là rất có lợi. Đối với hệ triệu hoán, ma pháp hệ, năng lực hệ thì có chút bất lợi.

Một tên người cường hóa hệ súng ngắm thì có thể ở cách hai cây số bắn lén bị thương hoặc giết một tên người cường hóa cận chiến. Nhưng mà chiến đấu trong bình đài nhỏ hẹp này. Cao thủ bắn lén sẽ bị cao thủ cận chiến miểu sát tại chỗ.

Thư Văn Ngạn, Vương Hưng Thuần hai người đều tán thành năng lực của Nhạc Trọng. Nhưng mà bọn họ với chuyện Nhạc Trọng cùng Hồ Ngạn chiên đấu trên võ đài có cái nhìn không tốt.

Thư Văn Ngạn nhìn qua Sở Hổ dò hỏi:

- A Hổ, anh thấy thế nào?

Sở Hổ cũng là một đại tướng trong Hoa Hưng Hội, thân kinh bách chiến, ánh mắt phi phàm.

Sở Hổ trầm mặc một hồi lâu, trong mắt dị quang chớp động chậm rãi nói:

- Tôi cho rằng người thắng là Nhạc Trọng.

Thư Văn Ngạn nghe vậy khẽ chau mày, như có điều suy nghĩ.

Người trên bình đài đã khởi động, cơ hồ ánh mắt tất cả mọi người nhìn qua người Nhạc Trọng cùng Hồ Ngạn.

- Nhạc Trọng anh cẩn thận!

Hồ Ngạn hét lớn một tiếng, trong mắt dị quang chớp động, đạp bộ pháp huyền diệu tới gần Nhạc Trọng. Tốc độ của hắn vốn gấp bảy lần người bình thường, nhưng mà có bộ pháp huyền diệu này gia trì, hắn đúng là dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tay tới gần Nhạc Trọng, hai tay hung hăng chộp vào tay của Nhạc Trọng.

Tốc độ của Hồ Ngạn vừa nhanh lại hung ác, tốc độ cũng cực kỳ xảo trá tai quái. Một khi bị hắn bắt được, một giây hắn sẽ dùng phương thức đặc thù bẽ gãy các xương ngón tay của đối thủ. Cho dù là Hoa Hưng Hội hội trưởng Thư Văn Ngạn bị Hồ Ngạn bắt lấy cũng thua không thể nghi ngờ.

Thời điểm Hồ Ngạn xuất hiện tại trước người Nhạc Trọng thì trong mắt Nhạc Trọng dị quang chớp động, phát động kỹ năng Khủng Cụ Thuật, một cổ sóng tinh thần cường đại ập vào người Hồ Ngạn.

Trong một chớp mắt, Hồ Ngạn liền cảm giác mình rơi vào trong địa ngục, từng đạo khí tức nóng rực như thoa dầu lên người của hắn, mồ hôi chảy như mưa, hắn như bỏng da tróc thịt bong từng mảnh.

- Đây là ảo giác!

Hồ Ngạn cũng là một gã tâm chí kiên nghị, thân kinh bách chiến, hắn ở trong thống khổ vẫn bảo trì bình tĩnh.

*****

Hắn hung hăng cắn răng một cái và có đau đớn trợ giúp, cuối cùng từ Khủng Cụ Thuật bao phủ thoát ra ngoài.

- Anh thua rồi!

Hồ Ngạn vừa mới mở to mắt, chợt nghe được âm thanh lạnh như băng của Nhạc Trọng, bàn tay lớn của Nhạc Trọng đặt lên yết hầu của hắn, chỉ cần Nhạc Trọng dùng sức hợp lại có thể dễ dàng bóp nát yết hầu của Hồ Ngạn.

- Tôi thua!

Hồ Ngạn có chút chán nản nói ra. Nếu là cuộc chiến sinh tử, hắn lúc này đã chết mất. Hắn mặc dù có chút táo bạo hiếu chiến, nhưng mà không phải người không phân biệt tốt xấu, tiếp tục càn quấy chỉ khó coi mà thôi.

Phía dưới có rất nhiều cao thủ nhìn qua Hồ Ngạn nhào đầu về phía Nhạc Trọng, cơ hồ bắt lấy tay của Nhạc Trọng, sau đó thì bất động, cổ họng bị Nhạc Trọng khóa lại. Vốn là dùng thân thủ của Hồ Ngạn thì có thể dễ dàng né qua một kích của Nhạc Trọng, sau đó có thể tiến hành đánh trả Nhạc Trọng, nhưng mà hắn lại không tránh khóa yết hầu của Nhạc Trọng chộp tới, chuyện này làm mọi người ngây người.

- Thật là lợi hại!!

- Thật sự là đáng sợ! Không biết hắn có bao nhiêu át chủ bài!

"..."

Những cao thủ trong Hoa Hưng Hội nhìn thấy Hồ Ngạn không có chút lực phản kháng bị Nhạc Trọng một kích chế ngự, trong nội tâm đều tràn ngập kinh hãi. Kỹ năng chiến đấu cận thân của Hồ Ngạn của hắn trải qua ba lần cường hóa và không ngừng nghiên cứu phù hợp với bản thân của mình, trong đấu vỡ khu vực nhỏ hẹp chưa từng có đối thủ. Bây giờ lại bị Nhạc Trọng một kích chế ngự, thực lực của Nhạc Trọng có thể nghĩ.

Nhạc Trọng có thể sai khiến biến dị thú, bản thân thực lực lại khủng bố như vậy, quả thật là tồn tại không thể khống chế.

Thư Văn Ngạn nhìn qua Nhạc Trọng đứng trong bình đài, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng cùng tiếc hận. Cao thủ như vậy vì cái gì không cho bọn họ sử dụng, Hoa Hưng Hội thực lực chỉnh thể có thể tăng lên ba phần.

Hồ Ngạn có chút thất lạc nói ra:

- Nguyện đánh bạc chịu thua! Từ giờ trở đi, tôi và Trương Sổ Văn sẽ nghe theo anh chỉ huy trong một tháng!

- Tốt!

Nhạc Trọng khẽ gật đầu, trong một tháng này, trong tay hắn sẽ có bốn cao thủ cao hơn cấp 30 chỉ huy cùng một trăm tên chiến sĩ của Hoa Hưng Hội. Đây là lực lượng không nhỏ, có cổ lực lượng này trong nội địa của Ngô Nham Hoành thì Nhạc Trọng có thể làm rất nhiều chuyện.

Một tháng sau, Cam Đào cũng có thể không ngừng chiến đấu với tang thi trong một tháng. Đến lúc đó, Nhạc Trọng không cần phải là người cô đơn chiến đấu đớn độc.

Đánh bại Hồ Ngạn, Nhạc Trọng mang theo tiểu hài tử kia cùng Vệ Trữ Quốc quay về nơi của bọn họ.

Trong núi rừng này tuy Nhạc Trọng là khách quý của Hoa Hưng Hội nhưng cũng chỉ được phân một hang động chừng mười trượng nhỏ hẹp mà thôi.

Trong sơn động có cái giường đá và khí cụ thô sơ. Ở trên giường đá này phủ lên một tầng rơm rạ, đặt một tấm nệm lên. Đây đã là đãi ngộ thật tốt rồi. Người bình thường chỉ có thể co rúc trên một đống cỏ khô, căn bản không có giường đá mà nằm.

Một khi rời khỏi khu vực trấn nhỏ, sẽ gặp rất nhiều bất tiện. Bởi vậy mặc dù biết rõ trong núi nhỏ càng thêm an toàn, nếu có điều kiện Hoa Hưng Hội cũng muốn dẫn người ở trong trấn.

- Cô đi tắm rửa, sau khi tắm sạch sẽ ra gặp tôi!

Nhạc Trọng nhìn qua tiểu ăn mày và ra lệnh.

- Vâng!! Đại nhân!!

Đứa bé kia có chút khiếp đảm nhìn Nhạc Trọng, đi vào trong thùng nước nhỏ tràn đầy tẩy rửa thân thể của mình.

Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Vệ Trữ Quốc trực tiếp hỏi:

- Vệ Trữ Quốc. Tôi cần biết rõ toàn bộ tư liệu của Ngô Nham Hoành.

Vệ Trữ Quốc nhìn qua Nhạc Trọng cung kính đáp:

- Vâng! Đại nhân! Tôi sẽ nói toàn bộ những gì tôi biết.

Vệ Trữ Quốc với tư cách tinh anh của Lang Nha doanh cho nên biết được nhiều tình báo mà người thường không biết. Trong tay của Nhạc Trọng còn có Lý Băng Yên tinh anh của Lang Nha doanh, nhưng mà tình báo từ trong miệng của nàng Nhạc Trọng không dám tin tưởng. Ngô Đàm Đồng người này là đại phản đồ của Ngô Nham Hoành cho nên biết rõ tình báo không bằng Vệ Trữ Quốc là tinh anh của Lang Nha doanh.

- Đại nhân! Tôi tắm rửa sạch sẽ rồi!

Thời điểm Vệ Trữ Quốc nhìn qua Nhạc Trọng giảng thuật tình báo hắn biết về Ngô Nham Hoành thì bên cạnh có âm thanh nhút nhát vang lên.

Nhạc Trọng nhìn qua hướng âm thanh thì thấy một tiểu loli dáng người cao gầy, mái tóc dài màu đen, ngũ quan tinh xảo, làn da hơi vàng lớn lên đáng yêu đứng đó.

Nhạc Trọng có chút ngoài ý muốn nhìn tiểu loli nói ra:

- Cô tên là gì? Bao nhiêu tuổi?

Nhạc Trọng không ngờ là tiểu loli đáng yêu a.

- Tôi tên là Minh Giai Giai! Năm nay mười hai tuổi, qua hai tháng là mười ba. Cha mẹ của tôi đều là Hoa. Tôi biết nói tiếng Thái Lan, biết chữ Thái Lan, giặt quần áo, nấu cơm, còn biết đấm chân, mát xa. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là nô lệ của đại nhân. Tôi sẽ nghe lời chủ nhân. Ngài bảo tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó.

Minh Giai Giai thập phần nhu thuận nói ra, cho biết giá trị của mình.

Sau tận thế, người không có giá trị sẽ bị loại bỏ, Minh Giai Giai thập phần tinh tường pháp tắc tàn khốc của tận thế. Cho dù Thư Văn Ngạn thống lĩnh Hoa Hưng Hội, nhưng mà pháp tắc tàn khốc vẫn tồn tại. Chỉ có tạo dựng nên chính quyền cường đại của nhân loại, chế định một loạt trật tự mới, pháp tắc mới. Mới có thể thay thế pháp tắc tàn khốc của tận thế.

Nhạc Trọng chần chờ một hồi, chậm rãi nói:

- Minh Giai Giai! Tôi bỏ tthân phận đầy tớ cho cô, thả cô trở về, như thế nào?

Minh Giai Giai là tiểu loli không có chút sức chiến đấu nào cả. Cũng không có tác dụng quá lớn, nếu không có căn cứ vững chắc, mang theo tiểu loli như vậy chạy đi khắp nơi thật sự là vướng víu. Nhạc Trọng hôm nay nhận lấy Minh Giai Giai chỉ là không muốn tùy ý giết người.

Nhạc Trọng trong tận thế này đã rèn luyện sát phạt quả quyết, tâm ngoan thủ lạt. Hắn có thể không chút do dự tiêu diệt địch nhân, cho dù địch nhân là dạng người gì. Nhưng mà hắn không muốn vô duyên vô cớ giết người, trông thấy một tính mạng biến mất trước mặt của mình.

Minh Giai Giai giống như con nai con bị thương quỳ trước mặt của Nhạc Trọng, hai mắt rưng rưng đau khổ dập đầu cầu khẩn.

- Đại nhân!! Giai Giai làm sai chuyện gì sao? Đại nhân không nên đuổi Giai Giai đi!! Giai Giai rời khỏi đại nhân sẽ chết. Van cầu ngài, đại nhân, lưu lại Giai Giai a!! Giai Giai sẽ toàn lực hầu hạ ngài!

Nhạc Trọng vừa gặp mặt đã cho Minh Giai Giai sửa bò và bánh ngọt ăn, nàng căn bản không muốn rời khỏi chủ nhân hào sảng như vậy. Phải biết rằng người sống sót trong Hoa Hưng Hội co thể vì một cái bánh ngọt mà đánh nhau sống chết, thậm chí đánh chết người cũng đã xảy ra.

Nhạc Trọng nhìn qua tiểu loli đáng yêu Minh Giai Giai khóc như hoa lê đáy vũ thì thở dài, nói:

- Từ giờ trở đi, cô là thị nữ của tôi. Tới đây đi!

- Cảm ơn chủ nhân!

Minh Giai Giai thoáng cái nín khóc mỉm cười, thoáng cái đã nhảy lên giường đá bóp chân cho Nhạc Trọng.

Vệ Trữ Quốc nhìn Nhạc Trọng cùng Minh Giai thì cung kính nói một câu:

- Đại nhân!! Tôi xin cáo lui trước.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)