Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0333

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0333: Cơ hội
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Thế lực của hắn quá yếu, muốn muốn đối phó Ngô Nham Hoành thì cần chúng ta kiềm chế giúp. Trong thời gian ngắn hắn chắc có lẽ không động thủ với chúng ta. Trừ phi chúng ta suy yếu tới mức như Hồng môn không chịu nổi một kích. Bởi vậy ít nhất trước khi Ngô Nham Hoành bị tiêu diệt thì quan hệ minh hữu của chúng ta vô cùng vững chắc.

Dị quang trong mắt Thư Văn Ngạn chớp động, sau đó đem tâm tư phân tich tình huống của Nhạc Trọng vô cùng rõ ràng.

Nhạc Trọng lúc này cũng không có đánh chủ ý lên Hoa Hưng Hội, đó là bởi vì Ngô Nham Hoành áp lực quá lớn. Hắn xác thực cần một minh hữu hấp dẫn quân lực của Ngô Nham Hoành đi nơi khác. Bành Lăng Ba lãnh đạo Hồng môn căn bản là một đám ô hợp, lúc làm đại sự không thể làm, lúc này mới bị hắn tiêu diệt và đoạt đi.

Đột nhiên Sở Hổ hỏi:

- Nếu như Ngô Nham Hoành thực bị hắn tiêu diệt thì làm sao bây giờ?

Thư Văn Ngạn tức cười nói:

- Nếu hắn diệt được Ngô Nham Hoành thì Hoa Hưng Hội đầu nhập vào hắn là được. Nơi này là Thái Lan, Nhạc Trọng muốn thống trị khu vực này phải dựa vào người Hoa chúng ta. Chúng ta lúc trước thành lập Hoa Hưng Hội mục đích không phải là muốn người Hoa có được nơi dung thân và tôn nghiêm sao. Nếu hắn làm tốt hơn chúng ta, chúng ta cũng không ngại đầu nhập vào hắn.

Sở Hổ cùng Vương Hưng Thuần nghe vậy trầm mặc một lúc và gật đầu. Nếu như Nhạc Trọng diệt được Ngô Nham Hoành thì bọn họ tiếp tục đối kháng với Nhạc Trọng cũng chỉ là châu chấu đá xe. Hơn nữa Nhạc Trọng là người Hoa, hắn sẽ suy nghĩ cho người Hoa, bọn họ cũng không có tâm lý chống cự gì. Đương nhiên tất cả điều kiện tiên quyết là Nhạc Trọng thực có bản lãnh tiêu diệt Ngô Nham Hoành, nếu như không có, bọn họ không bao giờ đầu nhập vào kẻ vô năng.

Cao tầng đã thương nghị xong, Hoa Hưng Hội cũng không có làm khó Nhạc Trọng, cho nên người của Nhạc Trọng dễ dàng lấy được trang bị hai doanh. Ba trăm tấn lương thực nhanh chóng đưa tới chỗ của Nhạc Trọng. Hoa Hưng Hội sảng khoái như vậy làm cho Nhạc Trọng hơi có chút ngoài ý muốn, hắn còn cho rằng phải cãi lộn thật lâu, thậm chí còn phải động thủ mới lấy được đám đồ vật này.

Một ngày qua đi, lúc này Minh Giai Giai hôn mê nằm trên giường từ từ tỉnh táo lại.

- Thân thể của cô bây giờ thế nào rồi?

Nhạc Trọng ngồi trước cửa sổ nhìn qua Minh Giai Giai, nhìn Minh Giai Giai và lên tiếng hỏi.

Minh Giai Giai ngẩng đầu nhìn qua Nhạc Trọng đang ngồi gần mình, trong nội tâm có chút vui vẻ, nhắm mắt cảm giác thân thể của mình và nói với Nhạc Trọng:

- Chủ nhân! Thân thể của tôi hiện giờ sáu thuộc tính tăng lên, lực lượng 12, nhanh nhẹn 11, tinh thần 43, thể lực 10, cường độ 10, sức sống 11. Tôi đã trở thành người tiến hóa, hơn nữa lĩnh ngộ kỹ năng cấp ba triệu hoán ảnh lang, Kỹ năng bị động cấp ba lực tương tác.

Trở thành người tiến hóa thì tốc độ thân thể tăng lên khá lớn. Cho dù là tiểu hài tử trở thành người tiến hóa thì tốt chất thân thể của nàng vẫn vượt qua người bình thường. Lúc trước Diêu Diêu và Minh Giai Giai hiện tại trở thành người tiến hóa, tốc chất thân thể đã vượt qua nười bình thường.

Nhạc Trọng nghe được Minh Giai Giai lĩnh ngộ hai kỹ năng, trong mắt hiện ra thần sắc vui mừng, hiển nhiên Minh Giai Giai cũng là thiên tài có thiên phú, mới có thể thoáng cái lĩnh ngộ hai kỹ năng.

Nhạc Trọng lúc trước cũng dùng xà đản quả giúp người khác trở thành người tiến hóa, nhung mà sau khi phục dụng xà đản quả trở thành người tiến hóa chỉ lĩnh ngộ được một kỹ năng, không hề giống Minh Giai Giai lĩnh ngộ hai kỹ năng.

Nhạc Trọng hai mắt ngưng tụ trầm giọng nói:

- Ah!! Đem vật triệu hoán gọi ra xem nào!

- Vâng!

Minh Giai Giai nhu thuận vô cùng ứng một câu, bàn tay nhỏ vung lên, phát động kỹ năng triệu hoán ảnh lang, vô thanh vô tức có một con ma lang tướng mạo dữ tợn chợt xuất hiện trước mặt của nàng và Nhạc Trọng, một bộ dáng tùy thời có thể ăn người.

Nhạc Trọng nhìn đầu ảnh lang thì tiếp tục nhìn qua Minh Giai Giai hỏi:

- Ảnh lang này có năng lwucj gì?

- Nó hành tẩu trong bóng của người ta nên rất khó phát hiện, hơn nữa nó còn có được năng lực truy tung.

Minh Giai Giai thoáng cái phât tay với con ảnh lang.

Con ảnh lang kia và Minh Giai Giai tâm niệm thông suốt, nó thoáng cái ẩn vào bóng râm trên tường. Con ảnh lang vừa đi tới bóng mờ trên tường, thân thể có chút vặn vẹo, giông như dung nập vào bóng mờ này.

Nhạc Trọng thô sơ giản lược nhìn qua, mặc dù hắn đã có chuẩn bị tâm lý, vẫn không có trông thấy ảnh lang kia đâu. Trong lòng của hắn rùng mình, ánh mắt ngưng trọng nhìn qua bóng mờ có con ảnh lang trong đó. Lực chú ý của hắn nhìn chằm chằm vào con ảnh lang nhưng mà không phát hiện được.

Nhạc Trọng nhìn qua Minh Giai Giai hỏi:

- Loại triệu hoán thú này cô có thể triệu hoán bao nhiêu con?

Loại ảnh lang này nếu triệu hoán nhiều, ở trong bóng tối có được lực lượng rất kinh khủng. Loại năng lực vô thanh vô tức trong bóng tối này thì ảnh lang có thể dễ dàng cắn đứt yết hầu của người ta.

Minh Giai Giai suy nghĩ một hồi vẫn trả lời:

- Loại ảnh lang này triệu hoán một con tốn mười tinh thần lực. Duy trì một đầu ảnh lang tốn mười phút đồng hồ sẽ tiêu hao 2 điểm tinh thần lực. Cho nên tôi hiện giờ chỉ có thể triệu hoán ba đầu ảnh lang trong mười phút mà thôi.

Nhạc Trọng tiếp tục dò hỏi:

- Vậy kỹ năng lực tương tác là thế nài?

Lực tương tác, sách kỹ năng bị động này Nhạc Trọng săn giết nhiều biến dị thú như vậy còn chưa hiện ra, hiển nhiên là một loại kỹ năng đặc thù.

Minh Giai Giai khẽ chau mày nói:

- Kỹ năng này không có bao nhiêu tác dụng, nó chỉ có thể đề cao độ cảm giác của tôi với biến dị thú mà thôi.

Nhạc Trọng truy vấn:

- Có thể hàng phục biến dị thú không?

Nếu như có thể hàng phục biến dị thú, như vậy kỹ năng này cực kỳ hữu hiệu. Nếu như không thể hàng phục biến dị thú thì đây chỉ là gân gà.

Minh Giai Giai nhìn kỹ một hồi nói:

- Không thể! Kỹ năng này tạo cảm giác thật tốt giữa tôi và biến dị thú, khiến chúng nó không chủ động tấn công tôi. Chẳng qua nếu như gặp hung thú hung bạo hoặc không có lý trí thì hoàn toàn vô dụng.

Nhạc Trọng suy nghĩ một hồi, nhìn qua Minh Giai Giai nói ra:

- Ân! Ăn điểm tâm đi!

- Vâng! Chủ nhân!

Minh Giai Giai nhu thuận ứng một tiếng, cầm lấy thức ăn bỏ vào miệng.

Trần Dao, Minh Giai Giai, Cam Đào trước mắt Nhạc Trọng có ba người tiến hóa, nhưng mà trước mắt Ngô Nham Hoành chiến đấu không có người nào cả. Về phần những người khác, Nhạc Trọng tuy có thể giúp bọn họ tiến hóa, nhưng mà trung thành lại là vấn đề lớn.

- Nhạc lão đại!

Trịnh Minh Hòa tiến vào trong phòng có chút khác thường, nhìn thấy Nhạc Trọng đang nhìn qua Minh Giai Giai ăn bữa sáng, nhìn qua Nhạc Trọng và cung kính chào theo nghi thức quân đội.

Nhạc Trọng khẽ gật đầu nhìn qua Trịnh Minh Hòa hỏi:

- Chuyện tôi bảo các người tra thế nào rồi?

Trịnh Minh Hòa nhìn qua Nhạc Trọng báo cáo nói:

- Khu vực chung quanh đã bị Ngô Nham Hoành phong tỏa. Hơn nữa tôi vừa nhận được tin tức từ chỗ Hoa Hưng Hội, thế lực người Hoa ở chung quanh đều bị Ngô Nham Hoành nhổ. Cũng không có ít người Thái Lan sống sót gia nhập vào trong đội ngũ của Ngô Nham Hoành.

*****

Ngô Nham Hoành ăn thiệt thòi lớn như vậy, bị Nhạc Trọng hủy diệt bốn doanh. Nhưng mà hắn có uy thê tuyệt đối trong việc truy quét thế lực người Hoa, thu nạp đại lượng người Thái Lan sống sót. Thế lực của hắn không ngừng khôi phục và khuếch trương. Dù sao đây cũng là Thái Lan, với tư cách người Thái Lan Ngô Nham Hoành có ưu thế may mắn.

Nhạc Trọng tiếp tục nhìn qua Trịnh Minh Hòa hỏi:

- Hoa Hưng Hội liên hệ với các thế lực người Hoa thế nào rồi?

Trịnh Minh Hòa vẻ mặt trầm trọng lắc đầu:

- Liên lạc không được! Hoa Hưng Hội biết thế lực người Hoa trên cơ bản đã bị Ngô Nham Hoành bình định. Không có diệt thì trốn vào trong rừng sâu không liên hệ được.

- Một mình chiến đấu sao?

Nhạc Trọng hai mắt ngưng trọng giống như có khối đá nặng áp vào trong lòng

Trong khu vực này, chỉ còn lại có hai thế lực Hoa Hưng Hội cùng Nhạc Trọng đang đau khổ giãy dụa mà thôi. Nhưng mà cứ phát triển thế này thì bọn họ sẽ bị Ngô Nham Hoành phát hiện. Một khi bọn họ bị Ngô Nham Hoành phát hiện thì đó là lúc đại quân của Ngô Nham Hoành tiến công. Lúc này người sống sót bên phía Nhạc Trọng ý chí chiến đấu tràn đầy, nhưng mà bọn họ vừa chuẩn huấn không tới mười ngày nên không phải đối thủ của Ngô Nham Hoành.

Trong khu vực dị quốc muốn khuếch trương vô cùng khó khăn.

Nhạc Trọng nhìn qua Trịnh Minh Hòa tiếp tục hỏi:

- Có tình báo gì không?

Trịnh Minh Hòa do dự một hồi mới nhìn Nhạc Trọng nói ra:

- Tôi bắt được một tù binh. Theo trong miệng hắn tôi biết được Lý Quang Ý đã cùng Ngô Nham Hoành kết minh, hơn nữa nguyện ý đứng dưới Ngô Nham Hoành. Đồng thời không biết chuyện gì mà Lý Quang Ý từ chỗ Ngô Nham Hoành mượn hai doanh chiên sĩ!

- Hẳn là có đại sự xảy ra!! Đây có lẽ là cơ hội của chúng ta!! Cũng là cơ hội duy nhất!

Nhạc Trọng nhướng mày, trong nội tâm linh quang lóe lên.

- Có đại sự gì xảy ra? Lý Quang Ý cũng là thũ lĩnh thế lực mười doanh! Làm sao chật vật tới mức mượn người của Ngô Nham Hoành? Đúng rồi! Thi đàn, hẳn là tỷ lệ rất cao. Thi đàn trong thành phố xảy ra dị động. Nếu không Lý Quang Ý cũng không khẩn trương như vậy!

Nhạc Trọng cẩn thận phân tích tình huống của Lý Quang Ý, nghĩ tới nghĩ lui rốt cục cũng chỉ có một địch nhân đáng sợ.

Tang thi là tử địch của tất cả mọi người. Thành phố Cao Sơn bên kia có năm mươi vạn tang thi là số lượng khổng lồ. Lý Quang Ý chỉ có mười doanh hơn bốn nghìn tên chiến sĩ, đại bộ phận đều là tân binh, đồng thời mười doanh này đều có mâu thuẫn với nhau. Muốn đối phó hơn năm mươi vạn tang thi thì áp lực thật lớn. Luận thực lực, sức chiến đấu lính của Lý Quang Ý không bằng Ngô Nham Hoành, cho nên hắn đành phải đứng dưới Ngô Nham Hoành.

Nhạc Trọng suy nghĩ cẩn thận thì lập tức đứng lên đi tới hướng của Hoa Hưng Hội.

Thư Văn Ngạn nghe Nhạc Trọng đề nghị, trong mắt hiện lên một vòng kinh hãi, nhướng mày nói:

- Cái gì? Nhạc Trọng, anh bảo người Hoa Hưng Hội cùng anh toàn lực tấn công lên hướng bắc! Anh biết anh đang nói gì không? Phương bắc chính là khu vực mà Lý Quang Ý đang chiếm giữ. Hiện tại Ngô Nham Hoành cho người tìm kiếm khắp bốn phía. Một khi Lý Quang Ý phái mấy doanh ra ngăn cản chúng ta, Ngô Nham Hoành ở phía sau tấn công chúng ta, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Lưu Ngưu Kim không nhịn được nói ra:

- Nhạc Trọng! Anh điên rồi sao? Thực lực của chúng tôi không phải anh không biết. Mọi người chúng ta cộng lại nhân số còn không bằng bộ hạ của Lý Quang Ý. Hắn chỉ cần ngăn cản chúng ta là được!

Ánh mắt tất cả mọi người cũng nhìn vào trên người của Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng trầm giọng nói ra:

- Tôi không có điên! Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!! Lý Quang Ý từ chỗ Ngô Nham Hoành mượn hai doanh binh lực, tôi cho rằng hắn mượn người đối phó tang thi ở thành phố Cao Sơn. Dưới tình huống này có lẽ hắn không quan tâm tới chúng ta. Chỉ cần chúng ta tiêu diệt trinh sát mà Ngô Nham Hoành phái tới là có thể thoát khỏi vòng vây. Từ hướng Cao Sơn có thể đi thẳng tới Quảng Tây.

Vương Hưng Thuần nhướng mày nhìn qua Nhạc Trọng nói:

- Nhạc Trọng, chính anh cũng nói Lý Quang Ý điều tạm bộ quân có khả năng đối phó tang thi thành phố Cao Sơn. Vạn nhất hắn không phải đối phó tang thi mà là dùng để phòng bị chúng ta thì làm sao?

Hồ Ngạn nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng trầm giọng nói:

- Nếu như như vậy, chúng ta sẽ toàn quân bị diệt! Ở chỗ này hơn hai ngàn người Hoa cũng biến thành thi thể.

Nhạc Trọng nhìn qua Thư Văn Ngạn thản nhiên nói:

- Tôi biết rõ! Nhưng mà sống ở chỗ này không có biện pháp! Chỉ cần tiếp qua một thời gian ngắn, Ngô Nham Hoành sẽ mò tới nơi này. Đến lúc đó trừ phi trốn vào trong rừng sâu, nếu không chúng ta nhất định sẽ bị Ngô Nham Hoành đánh tới. Dùng thực lực của chúng ta bây giờ đối phó chủ lực của Ngô Nham Hoành thì chỉ có đường bị diệt. Hướng thành phố Cao Sơn mới là khu đường ra duy nhất của chúng ta, chủ ý của tôi đã định, bất luận các người nói cái gì, một ngày sau tôi sẽ tấn công thành phố Cao Sơn. Văn Ngạn, các người tính toán thế nào?

Tấn công thành phố Cao Sơn là một chuyện vô cùng mạo hiểm, Nhạc Trọng cũng biết hơi có sai lầm thì toàn quân bị diệt. Nhưng mà đây là cơ hội duy nhất của bọn họ, nếu hiện tại không mạo hiểm, chỉ sợ sau này không có cơ hội mạo hiểm nữa.

Thư Văn Ngạn chau mày, trầm mặc một hồi lâu mới chậm rãi nói:

- Nhạc Trọng, đề nghị của anh quá nguy hiểm, tôi cần cân nhắc vài ngày mới trả lời thuyết phục với anh.

Nhạc Trọng cười nhạt một tiếng nói:

- Vài ngày? Được rồi! Chờ anh suy nghĩ kỹ càng một lần nữa thì nói với tôi. Nhưng mà ngày mai tôi phải đi, buổi tối hôm nay là lúc trả lời thuyết phục.

Nhạc Trọng không phải là người dây dưa dài dòng, hắn đã quyết định chuyện gì thì sẽ làm cho tốt, vừa ly rời khỏi tổng bộ Hoa Hưng Hội thì hắn lập tức bảo người rời đi chuẩn bị tấn công.

Về phần người Hoa Hưng Hội, Nhạc Trọng biết rõ hắn rất khó dưới tình huống không có câu trả lời thỏa đáng thì đừng mong lay động cao tầng của Hoa Hưng Hội. Dù sao tiến công thành phố Cao Sơn nguy hiểm rất cao, thậm chí có thể nói là đánh bạc. Nếu thắng thì bọn họ có thể thoát ra khỏi vũng bùn Thái Lan này, đạt được một bầu trời khác. Nếu đánh bạc thua thì toàn bộ người sống sót theo hắn phải chết.

Nhạc Trọng rời đi, Vương Hưng Thuần liền trực tiếp nhìn qua Thư Văn Ngạn hỏi:

- Văn Ngạn, xem ra hắn quyết tâm tấn công thành phố Cao Sơn!! Chúng ta làm sao bây giờ? Thật sự phải đi theo hắn mạo hiểm sao?

Thư Văn Ngạn do dự một hồi nói:

- Đầu tiên chờ chút xem đã!

Người của Hoa Hưng Hội không muốn đánh bạc mạo hiểm như vậy, dù sao ở đây vẫn an toàn.

Ban đêm, Nhạc Trọng ăn cơm tối xong thì dẫn theo Minh Giai Giai là người phiên dịch đi dạo.

- Xuất hiện đi!

Nhạc Trọng đột nhiên nhìn qua nơi âm u nói ra.

- Anh làm sao phát hiện ra tôi? Hai lần rồi!

Trịnh Cường có chút ảo não từ trong góc âm u đi ra hiếu kỳ hỏi Nhạc Trọng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)