Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0341

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0341: Về nước!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Con đường này vừa hình thành, từng chiếc xe tải không ngừng chạy qua bên kia, Nhạc Trọng cũng trực tiếp ngồi lên xe tải đi qua.

Thiểm Điện cũng mang theo các tiểu đệ đi theo Nhạc Trọng qua sông.

Sau khi qua sông, Trịnh Minh Hòa với tư cách tiên phong xung trận ngựa lên trước, đi thăm dò đường tiến của mọi người.

Thái Lan bên này khắp nơi đều là rừng nhiệt đới và rừng núi, nếu không phải đi đường cái thì đoàn xe vận tải nửa bước khó đi.

Vệ Trữ Quốc cũng mang theo hai gã thủ hạ người cường hóa hệ sức mạnh cầm Hắc Nha Đao cùng Ngạc Nha Cứ Nhận chém đứt bụi cây, cỏ dại, đại thụ, thanh lý một con đường đi.

Hắc Nha Đao, Ngạc Nha Cứ Nhận đều là bảo vật cấp bốn, chém sắt như chém bùn, trong tay người cường hóa hệ sức mạnh thì vô kiên bất tồi, ngạnh sanh sanh thanh lý cây cối và cỏ dại tạo thành con đường.

Cánh rừng này không người nhưng biến dị thú cũng không nhiều, tiêu diệt hơn hai mươi con khỉ biến dị thì Nhạc Trọng đi thêm chừng một giờ liền xuyên qua cánh rừng đi tới thôn nhỏ.

Trong thôn nhỏ có hơn mười con tang thi, Minh Giai Giai triệu hồi ảnh lang ra dễ dàng cắn đứt đầu của tang thi, mọi người cũng tiến vào trong thôn nhỏ.

Lúc này đã là lúc chạng vạng tối, mọi người cũng vô cùng mệt mỏi. Nhạc Trọng chợt ra lệnh nghỉ ngơi và nấu cơm.

Trong thôn nhỏ này ánh lửa bay lên, mùi thịt bốn phía. Trừ tù phạm cặn bã doanh ra, tất cả mọi người đều có được thịt biến dị thú cấp hai ăn, bổ dưỡng nguyên khí hao tổn của bọn họ.

Nhạc Trọng ngồi trên giường, ở bên cạnh hắn là Minh Giai Giai ngồi chồm hỗm ở bên cạnh hắn, đem từng khối biến dị thú cắt thành mảnh nhỏ đặt trong dĩa đưa cho hắn.

Minh Giai Giai nhìn thấy băng gạc trên chân trái của Nhạc Trọng thì ánh mắt có chút buồn bã nói:

- Thực xin lỗi, chủ nhân! Giai Giai thật sự là quá vô dụng! Không thể bảo hộ chủ nhân!

Đối mặt con cá sấu biến dị cấp hai vô cùng khủng bố, Minh Giai Giai triệu hoán ảnh lang cũng không cắn được lân giáp của nó, không phải là đối thủ. Năng lực của nàng quyết định một nửa vào triệu hoán thú của nàng, chuyện triệu hoán thú làm không được thì nàng càng không làm được.

- Không cần tự trách, cô đã làm rất khá rồi!

Nhạc Trọng sờ sờ đầu của tiểu loli này, tràn ngập vui mừng khích lệ nói. Hôm nay Dịch Thủy Hùng phản loạn thì Minh Giai Giai, Vệ Trữ Quốc cùng hai mươi mấy người sống sót không chút do dự đứng bên cạnh hắn, chứng minh hắn làm người không có thất bại.

Minh Giai Giai bị Nhạc Trọng sờ đầu, giống như con mèo được chủ nhân vuốt ve, con mắt hơi nheo lại, lộ ra biểu lộ thoải mái cực kỳ đáng yêu.

Nhạc Trọng nhìn thấy Minh Giai Giai thập phần đáng yêu như con mèo nhỏ, trong nội tâm tích góp từng tí phiền muộn bị quét sạch.

Vệ Trữ Quốc đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Nhạc Trọng vuốt ve Minh Giai Giai thì trầm giọng nói

- Nhạc lão đại! Không biết ngài gọi tôi tới có chuyện gì?

Nghe được Vệ Trữ Quốc nói thì Minh Giai Giai tiểu loli giống như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, nhanh chóng nhảy ra khỏi người của Nhạc Trọng, đỏ mặt và ngồi ở một bên không nói gì.

- Chẳng lẽ Nhạc đại nhân yêu thích tiểu loli?

Vệ Trữ Quốc nhìn thấy phản ứng của Minh Giai Giai lớn như vậy, ánh mắt nhìn Nhạc Trọng hiện ra vẻ khác thường, trong nội tâm phỏng đoán.

Sau tận thế trật tự sụp đổ, đủ loại đạo đức, pháp chế ước thúc trước tận thế được phóng thích ra ngoài. Vệ Trữ Quốc liền nhìn thấy không ít tiểu loli bên cạnh thượng vị giả.

Một gã nam nhân chừng ba mươi da ngăm đen, thân cao một mét sáu năm, cạo tóc húi cua, cơ bắp rắn chắc đi tới trước người Nhạc Trọng và thi lễ nói:

- Thủ lĩnh! Ngài tìm tôi?

Người cạo tóc húi cua này là người sống sót Nhạc Trọng từ trong tay Lý Quang Ý cứu ra, hắn tên là Ô Ấn, cũng là tiểu đội trưởng được Nhạc Trọng đề bạt. Hắn huấn luyện khắc khổ hơn xa người khác, hôm nay hắn là người dứt khoát đứng bên hắn trong vụ Hồng môn phản loạn.

Nhạc Trọng lật tay một cái, hai bình xà đản quỷ thủy tinh hiện ra, hắn tiện tay đem hai bình thủy tinh này đưa vào trong tay Minh Giai Giai:

- Hôm nay biểu hiện của các người tôi rất hài lòng! Đây là nước thuốc trở thành người tiến hóa! Sau khi uống xong chai thuốc này, một ngày sau đó các người sẽ trở thành người tiến hóa.

Người tiến hóa!! Vệ Trữ Quốc vừa nghe từ này thì biến sắc, trong nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn. Người tiến hóa chính là nhân vật thiên tài trong nhân loại. Hắn trong thủ hạ của Ngô Nham Hoành cũng chỉ thấy sáu người tiến hóa. Có thể thấy được người tiến hóa thưa thớt thế nào. Mỗi một gã người tiến hóa đều là tồn tại cực kỳ đáng sợ, bọn họ có sức chiến đấu vượt xa người cường hóa bình thường. Dưới tình huống ngang cấp thì người tiến hóa có sức mạnh vượt xa đối thủ bình thường.

Vệ Trữ Quốc hưng phấn nhìn qua Nhạc Trọng thề thuần phục nói:

- Nguyện phục vụ quên mình vì Nhạc lão đại!

- Ô Ấn tuyệt đối sẽ không phụ chờ mong của thủ lĩnh!

Ô Ấn cũng đè nén không được hưng phấn trong lòng, trong nội tâm bị cuồng hỉ bao phủ lớn tiếng thề thốt. Người tiến hóa cường hoành hắn cũng có nghe thấy, một khi trở thành người tiến hóa, tuy không phải thiên hạ vô địch, nhưng mà có ưu thế và lực lượng vượt xa người thường.

Nhạc Trọng phất phất tay, Minh Giai Giai đem hai bình xà đản quả đưa cho Ô Ấn, Vệ Trữ Quốc hai người.

Ô Ấn, Vệ Trữ Quốc hai người cũng nhanh chóng mở bình thủy tinh ra, một ngụm đem nước trái cây bên trong uống hết. Bọn họ đi theo tùy tùng Nhạc Trọng cũng có một thời gian ngắn, biết rõ Nhạc Trọng sẽ không hại bọn họ.

Hai người uống xong nước trái cây xà đản quả thì dược lực không lâu đã phát huy, thân thể hai người bọn họ nóng lên, phát nhiệt, thoáng cái ngã xuống đất.

Bạch cốt đứng bên cạnh đi tới nắm Ô Ấn, Vệ Trữ Quốc hai người đặt lên giường, mặc cho bọn họ tiến hóa.

Minh Giai Giai nhìn thấy Ô Ấn, Vệ Trữ Quốc hai người hôn mê thì nhìn qua Nhạc Trọng hiếu kỳ hỏi:

- Chủ nhân! Ngài không thưởng cho Trịnh Minh Hòa một lọ nước tiến hóa sao? Năng lực của hắn mạnh hơn Vệ Trữ Quốc nhiều!

Trịnh Minh Hòa năng lực bất phàm. Hắn chỉ huy, nhân cách mị lực, quyết đoán hơn xa Vệ Trữ Quốc nhiều. Vệ Trữ Quốc trừ thực lực cường hoành ra, ở tình huống đảm đương thủ lĩnh thì kém xa Trịnh Minh Hòa.

Minh Giai Giai nhìn thấy Nhạc Trọng cho Vệ Trữ Quốc tiến hóa mà không cho Trịnh Minh Hòa tiến hóa, nàng không khỏi có chút mơ hồ.

Nhạc Trọng trầm mặc một hồi thản nhiên nói:

- Trịnh Minh Hòa còn cần quan sát một thời gian ngắn!

Trịnh Minh Hòa có năng lực không sai, nhưng mà Nhạc Trọng lại không biết hắn có chân thành hay không. Nếu hắn làm cho Trịnh Minh Hòa tiến hóa, Trịnh Minh Hòa lại chọc cho hắn một đao thì nguy hiểm. Dù sao hắn là người của Hồng môn, mà Nhạc Trọng thu phục Hồng môn thủ đoạn hơi mạnh bạo, những người Hồng môn phản loạn cũng vì điểm này.

Minh Giai Giai giống như hiểu mà không hiểu gật đầu.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày thứ hai đoàn xe khổng lồ ăn bữa sáng, liền lập tức lên đường đi tới biên cảnh Quảng Tây. Bọn họ chờ tiến vào lãnh thổ Trung Quốc thì mới có cơ hội phát triển.

*****

Trong khu vực Thái Lan thì Nhạc Trọng thật sự là rất khó khăn chiêu mộ được nhân thủ tín nhiệm. Đồng thời biên cảnh Thái Lan súng ống đạn dược bị Lý Quang Ý, Ngô Nham Hoành lấy một lần rồi, hắn không có được trang bị thì rất khó đánh thắng được Ngô Nham Hoành.

Từ thôn nhỏ đi thêm mấy tiếng nữa, Minh Giai Giai thao túng ảnh lang tiêu diệt hơn mười tang thi tiến hóa, Nhạc Trọng một chuyến này tìm được đường cái, lại chạy thêm về hướng đông bắc.

Sau khi đi tới ngọn núi nhỏ đầy cỏ dại, bốn tên nhân loại cầm đại khảm đao nằm trên bụi cỏ, trong đó có một nam nhân nhìn chằm chằm vào khoảng đất trống xa xa.

Khu vực này chim không thèm ỉa, thông qua phương thức ôm cây đợi thỏ, vài người sống sót đã săn được không ít chim nhỏ. Nhưng nếu như vận khí không tốt, những người này sẽ dẫn tới đám chim biến dị, hoặc là cả đàn cả lũ chim biến dị, như vậy không cần quay về nữa.

- Không được nhúc nhích! Bỏ vũ khí xuống! Lập tức đầu hàng! Nếu không lập tức giết chết!

Âm thanh máy động vang lên, khắp nơi là sáu người xuất hiện sau lưng bốn thợ săn này.

Sáu người này quay lại, chế phục bốn người cầm đại khảm đao.

Cầm đầu là một đại hán khôi ngô cường tráng kêu lên:

- Các người là ai?

Ô Ấn khẽ chau mày, dùng tiếng Trung không xác định hỏi:

- Các người là người Châu Á!

Ô Ấn phần lớn thời gian đều sống ở Thái Lan, hắn chỉ nghe hiểu tiếng phổ thông, đối với người ở nơi này nghe không hiểu.

Tên đại hán khôi ngô lắp bắp nói tiếng phổ thông!

- Tôi là người Châu Á!

- Vậy thì tốt! Các người đi gặp thủ lĩnh của tôi, thủ lĩnh có chuyện cần hỏi các người!

Ô Ấn vung tay lên, vài tên chiến sĩ chợt áp lấy bốn người này đi tới chỗ Nhạc Trọng.

- Các người là người nào? Nơi này là đâu?

Nhạc Trọng ngồi trên xe lăn, nhìn qua bốn đại hán bị áp giải tới.

Bốn tên đại hán nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy đứng bên cạnh Nhạc Trọng là những người cầm AK, trong mắt đều hiện ra nét sợ hãi. Ba gã đại hán ánh mắt nhìn vào đại hán dáng người khôi ngô kia.

Tên đại hán khôi ngô bị nhìn chằm chằm chằm một lúc lâu, mới cố lấy dũng khí nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

- Tôi tên là Vương Hóa Lượng, là người Đông Bình thôn, ba người bọn họ là Diêu Hoành, Trầm Minh, La Cường! Nơi này là huyện Kinh Tây Đông Bình thôn.

- Huyện Kinh Tây!! Rốt cục về nước!

Nhạc Trọng nghe ba chữ này, trong nội tâm thoáng buông lỏng một hơi. Bọn họ rốt cuộc cũng trở về.

Trở lại trong nước, Nhạc Trọng lúc này mới cảm thấy an toàn một chút, tại Thái Lan đó là địa bàn của Ngô Nham Hoành, với tư cách người Thái Lan Ngô Nham Hoành có ưu thế bản địa lớn. Nhưng mà tại Trung Quốc thì ưu thế này chuyển qua phía Nhạc Trọng, ít nhất hắn có thể chiêu mộ người Hoa làm thuộc hạ, không đến mức không có binh mà chiêu mộ.

Nhạc Trọng trực tiếp ném cái bánh ngọt cho Vương Hóa Lượng và hỏi:

- Huyện Kinh Tây có căn cứ lớn nào không?

Cái bánh ngọt này trong tận thế còn quý giá hơn vàng rất nhiều, Vương hóa sáng nhận được bánh ngọt thì trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, sau đó chần chờ một hồi mới lên tiếng:

- Tại Long Đằng trấn có một người tên là Trần Lương tổ chức một căn cứ lớn, nhưng mà tôi khuyên các người không nên đi, Trần Lương không phải người tốt lành gì. La Cường là người trong căn cứ trốn ra, hắn biết được tương đối nhiều!

Nhạc Trọng trực tiếp ném một khối bánh ngọt cho La Cường nói:

- Nói những gì anh biết cho tôi nghe!

La Cường nhìn cái bánh ngọt mà nước miếng chảy ra, sau đó gật gật đầu nói toàn bộ tình báo về Long Đằng trấn mà hắn biết cho Nhạc Trọng nghe.

Long Đằng trấn Trần Lương trước tận thế là một tên lưu manh. Sau tận thế hắn may mắn thức tỉnh trở thành người tiến hóa. Tận thế không lâu thì quan đội liền thu phục Long Đằng trấn, Trần Lương cũng đánh vào căn cứ, bằng vào năng lực của hắn nhanh chóng trở thành bá chủ một phương ở Long Đằng trấn. Hai tháng trước, Trần Lương xếp đặt thiết kế tiêu diệt đại bộ phận quan quân của quân đội, sau đó giết sạch những người dám phản kháng, cưỡng ép chiếm lấy cả Long Đằng trấn.

Trần Lương cướp lấy Long Đằng trấn thì hắn trải qua sinh hoạt mơ mơ màng màng, đem thủ hạ giết người heo chó, động là giết người. Trong Long Đằng trấn từ tâm phúc của hắn ra, những người còn lại đều trải qua sinh hoạt không ra hồn. La Cường không muốn sinh hoạt như vậy nữa.

- Long Đằng trấn!

Nhạc Trọng trầm ngâm một hồi, nhìn qua La Cường hỏi:

- Long Đằng trấn có bao nhiêu tên chiến sĩ, bao nhiêu súng? Trần Lương có năng lực gì? Cao thủ dưới trướng của hắn có bao nhiêu?

La Cường do dự một hồi mới cười khổ lắc lắc đầu nói:

- Những chuyện này tôi không biết!

Nhạc Trọng trầm mặc một hồi lâu trầm giọng nói:

- Đã như vậy thế này đi! Vương Hóa Lượng, mang bọn tôi đi tới Đông Bình thôn.

Hiện tại việc cấp bách là hành quân hai ngày qua đã thì người sống sót và đại quân vô cùng mệt mỏi, cần một nơi nghỉ ngơi dưỡng sức.

Vương Hóa Lượng cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở một câu:

- Đại nhân!! Trong Đông Bình thôn có rất nhiều tang thi. Còn vài đầu tang thi tiến hóa.

Nhạc Trọng thản nhiên nói:

- Anh không cần lo lắng. Chúng tôi sẽ giải quyết!

Vương Hóa Lượng nhìn qua đám thủ hạ của Nhạc Trọng cầm AK, không có nói thêm gì, mang theo Nhạc Trọng và dại quân đi tới Đông Bình thôn.

- Nơi này chính là Đông Bình thôn!

Vương Hóa Lượng ở xa xa chỉ vào một cái thôn nói với Nhạc Trọng.

- Giai Giai! Cô, Ô Ấn đi giải quyết tang thi trong thôn!

Nhạc Trọng nhìn vào trong thôn, lại nhìn qua Minh Giai Giai cùng Ô Ấn ra lệnh.

- Vâng! Chủ nhân!

Minh Giai Giai nhu thuận ứng một câu, duỗi tay ra, một đạo quang mang chớp động, hai đầu ảnh lang chợt hiện ra trước mặt của nàng và phóng vào trong thôn.

Triệu hồi hai con ảnh lang thì Minh Giai Giai nhu thuận đứng ở sau lưng của Nhạc Trọng, hai tay vịn lấy xe lăn. Hai ngày này Nhạc Trọng ngồi ở trên xe lăn, phụ trách đẩy xe chính là Minh Giai Giai tiểu loli.

Bên cạnh chính là Ô Ấn cầm thanh ám ma đao, xung trận ngựa lên trước, giống như sét đánh cực nhanh tiến vào trong thôn nhỏ này.

Nhạc Trọng nhìn thấy Ô Ấn đã xuất động, chợt nhìn qua Minh Giai Giai nói ra:

- Chúng ta đi thôi!

Ở bên cạnh Vương Hóa Lượng vô cùng giật mình nói:

- Đại nhân! Trong thôn có hơn ba trăm con tang thi đang qua lại đấy, chàng trai kia không nên một mình đi vào!

- Không cần lo lắng!! Đi thôi!

Nhạc Trọng cũng không có giải thích, chỉ nhàn nhạt ra lệnh.

Minh Giai Giai phụ giúp Nhạc Trọng đẩy xe lăn đi vào trong thôn.

Đoàn xe khổng lồ cũng nhanh chóng chạy vào trong thôn nhỏ.

Vương Hóa Lượng bốn người không ngừng đi theo đoàn xe.

Vừa tiến vào trong thôn, Vương Hóa Lượng bốn người chỉ nhìn thấy thi thể tang thi bị cắt đứt đầu và tang thi không biết bị hung thú gì cắn chết.

Chiến sĩ dưới trướng của Nhạc Trọng thì tập trung thi thể của tang thi lại, một mồi lửa đốt tang thi thành tro bụi. Nếu như để thi thể tang thi lại trong thôn, cho dù không bị cuốn hút trở thành tang thi, nhưng mà sẽ dẫn tới các loại dịch bệnh.

- Đây là thực lực của đoàn xe sao? Quá kinh khủng!! Thật sự là quá mạnh mẽ!

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)