Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0356

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0356: Bức hàng!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sau khi đau khổ tìm kiếm Cam La Vọng không có kết quả thì một ý nghĩ làm nội tâm chiến đội tử thần suy sụp hiện ra trong lòng.

- Không có khả năng!! Thủ lĩnh sẽ không chết!

Một gã đội viên chiến đội tử thần lúc này hét toán lên và lập tức dùng súng xả điên cuồng vào cứ điểm hỏa lực, nếu như Cam La Vọng chết thì tiếng nổ lớn vừa rồi đã giết chết hắn.

Đám chiến sĩ chiến đội tử thần đi theo Cam La Vọng trải qua rất nhiều lần chiến đấu, tuy vũ khí của bọn họ so với người của Nhạc Trọng bộ thì đơn sơ hơn, nhưng mà ý chí chiến đâu vẫn ương ngạnh.

Lúc này Lao Huy cũng mang theo hai trăm tên chiến sĩ lao vào tiền tuyến, hắn nhìn thấy trên đất là thi thể của mười tên chiến sĩ chiến đội tử thần, nhất thời do dự bắt đầu. Hắn có thể cảm giác được chiến đấu bên trong thảm thiết.

Lao Huy đi theo Bối Minh Dương thời gian đã không ngắn, từ lúc quy mô căn cứ chỉ một ngàn người, bọn họ chiến đấu chết và tử thương thường không quá mười người. Nhưng mà khi hắn đi tới thì chết và tử thương cũng quá một trăm. Chiến đội tử thần chết và tổn thương thảm trọng.

- Cam La Vọng không sao chứ?

Lao Huy thoáng cái dò hỏi một tên chiến đội tử thần. Cam La Vọng chính là người tiến hóa cường đại, Lao Huy tự nhận không phải đối thủ của hắn. Nếu như Cam La Vọng vẫn còn, Lao Huy còn có lòng tin tấn công huyện Kinh Tây này.

- Thủ lĩnh chết!

Đúng lúc này ở phương xa có âm thanh rên rỉ. Tên tiểu đội trưởng cuối cùng cũng phát giác được thi thể của Cam La Vọng chết không nhắm mắt nằm trên một tảng đá, thi thể hơi vặn vẹo.

- Thủ lĩnh chết!

- Thủ lĩnh chết!

"..."

Âm thanh kia giống như ôn dịch truyền bá khắp trong chiến đội tử thần. Những tên chiến đội tử thần thoáng cái giống như bị trúng tà vậy, tất cả mọi người trốn ra sau trận địa, muốn thoát thân.

Cam La Vọng chính là trụ cột tinh thần của bọn họ, cũng là thần thoại bất bại của chiến đội tử thần. Cam La Vọng vẫn còn thì bọn họ vẫn còn dũng khí chiến đấu. Cam La Vọng vừa chết thì bọn họ cũng sụp đổ.

- Chuyện gì xảy ra?? Cam La Vọng chết?

Lao Huy nghe được tin tức như thế, trong nội tâm cũng điên cuồng chấn động, nhìn qua đội viên chiến đội tử thần không ngừng bỏ chạy thì không biết nên làm sao đây!

- Nã pháo!

Trương Trì ở trong khu chỉ huy trung tâm ra mệnh lệnh tấn công.

Miệng hai khẩu pháo tự hành 122 li đỏ lửa, hai phát đạn pháo từ trên cao rơi vào trận địa của chiến đội tử thần.

Âm thanh nổ mạnh vang lên, âm thanh nổ tung kinh khủng làm hơn ba mươi tên chiến đội tử thần, bộ hạ dưới trướng Lao Huy bị nổ chết và tổn thương thảm trọng, tứ chi đứt gãy.

Cơ hồ cùng một thời gian một viên pháo cối oanh kích vào bọn họ, không ngừng nổ vang làm bảy tên chiến sĩ chết tại chỗ.

Trong hỏa lực khủng khiếp như vậy, sĩ khí đã hoàn toàn sa sút thì chiến đội tử thần lập tức vứt bỏ vũ khí của mình, không ngừng bỏ chạy ra khắp bốn phương tám hướng. Nếu như vẫn còn Cam La Vọng thì bọn họ vẫn còn có thể ngăn cản xạ kích một thời gian ngắn, thế nhưng mà Cam La Vọng không ở đây thì bọn họ không còn chút ý chí chiến đâu nào cả.

Ở bên khác bộ đội của Lao Huy trúng hai phát pháo thì sắp vỡ, thoáng chốc sĩ khí sụp đổ, tất cả chiến sĩ nhao nhao bỏ chạy ra sau và bản thân của Lao Huy cũng không ngoại lệ.

Lao Huy cũng là người cường hóa cấp 33, nhưng mà hắn không có khả năng ngăn cản được pháo tự hành 122 li oanh kích như vậy. Hơn nữa một viên đạn pháo tự hành 122 li oanh kích xuống có đường kính tiêu diệt là mười mét. Hắn cũng không phải là người tiến hóa nhanh nhẹn có cảm giác nguy hiểm nhanh nhạy, dùng năng lực của hắn cho dù có cảm giác nguy hiểm cũng không cách nào tránh thoát được đạn pháo oanh kích.

Chỉ hai pháo mà chiến đội tử thần và Lao Huy đã hoàn toàn sụp đổ, đây chính là chênh lệch của dân binh và binh chính quy. Bọn người Lao Huy giết tang thi có sở trường, nhưng mà chiến đấu với hỏa lực hiện đại thì lần đầu tiên mà thôi.

Hai chi bộ đội hoàn toàn sụp đổ, lúc này không ngừng có chiến sĩ cầm súng trường 03 ở bên cạnh lao ra chỉa vào bọn họ hét lên.

- Ngồi xổm đầu hàng! Nộp vũ khí đầu hàng không giết!

- Ngồi xổm đầu hàng! Nộp vũ khí đầu hàng không giết!

"..."

Chiến sĩ liên tiếp công kích, một bên công kích, một bên xạ kích gầm rú lên.

Trong đó có một chi quân trang là Ô Ấn tay cầm một thanh ám ma đao xung trận ngựa lên trước nhảy vào trong đội ngũ tán loạn kia, giơ tay chém xuống là giết một tên địch nhân.

Đây hoàn toàn là một trường giết chóc thảm thiết. Những chiến sĩ của Lao Huy và chiến đội tử thần hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu, căn bản không cách nào đối kháng với chiến sĩ vũ trang đầy đủ.

Rất nhiều đội viên chiến đội tử thân và lính của Lao Huy bị giết chết, cũng có không ít người thông minh bỏ vũ trang xuống, hai tay ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất lạnh run, đang đợi người ta xử trí.

Ở cao điểm phương xa, Thượng Luân nhìn thấy lính của Lao Huy và đội viên chiến đội tử thần sụp đổ, trong nội tâm tràn ngập lạnh như băng.

Thượng Luân nhìn qua hướng xa xa mà nghĩ thầm trong lòng:

- Đây chính là thực lực của Nhạc Trọng sao? Chỉ sợ chỉ là một góc mà thôi. Trong tay của hắn còn nhiều vũ khí chiến tranh vẫn chưa dùng tới. Khá tốt là mình không có đánh tiên phong.

Những bộ hạ của Thượng Luân nhìn thấy lính của Lao Huy bộ cùng đội viên chiến đội tử thần sụp đổ thì trong lòng may mắn không thôi. Nếu như vừa rồi bọn họ tham lam lao vào huyện Kinh Tây, chỉ sợ trong phần tử sụp đổ có phần của bọn họ.

Trương Lê Dương nhìn Thượng Luân và hỏi:

- Lão đại! Chúng ta làm sao bây giờ? Cứu bọn họ sao?

Thượng Luân dưới trướng cú bốn trăm huynh đệ, đều là người đi theo hắn đã lâu. Trong bốn trăm người có một trăm người có súng trường, hơn năm mươi người cầm súng ngắn, bay cây súng ngắm, mười hai súng bắn chim, sáu cây súng bắn đạn sương mù, mười hai cây súng tiểu liên 79 là lực lượng không nhỏ. Đủ để đối kháng một liên đội.

Dị quang trong mắt Thượng Luân lóe lên liên tục và trầm mặc, hít sâu một hơi, trong mắt hiện ra thần sắc kiên định, nói:

- Không!! Chúng ta bây giờ rút lui thôi!

- Vâng! Lão đại!

Bộ hạ của Thượng Luân lên tiếng đáp.

- Tuy đây là lựa chọn chính xác! Nhưng mà vẫn quá chậm! Các người đã tới thì nên lưu lại đi!

Thời điểm bọn người Thượng Luân sắp hành động thì hai nam một nữ từ sau lưng bọn họ đi tới, chính là Nhạc Trọng, bạch cốt, Minh Giai Giai.

Nhạc Trọng đi ở trước tiên, hai mắt nhìn thẳng vào Thượng Luân.

Nghe được Nhạc Trọng nói thì bộ hạ của Thượng Luân thoáng cái kịp phản ứng, nhao nhao giơ súng nhắm qua phía Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhìn qua những khẩu súng ngắm vào mình và lạnh lùng nói:

- Tôi không thích có người ta dùng súng chỉa vào người của mình! Trong bốn giây các người không buông súng của mình xuống. Hôm nay toàn bộ các người phải chết ở đây, không có người nào có thể còn sống rời đi.

- Khẩu khí thật là lớn!

Trương Lê Dương nghe được Nhạc Trọng nói vậy thì hung quang trong mắt hiện ra, chửi ầm lên.

*****

- Buông súng!

Thượng Luân nhìn qua Nhạc Trọng, trong mắt tràn ngập ngưng trọng, hắn phất phất tay, đi qua phía Nhạc Trọng hỏi:

- Anh là người nào?

Hơn trăm khẩu súng lập tức buông xuống, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhìn qua Thượng Luân thản nhiên nói:

- Tôi là Nhạc Trọng! Lần này tới khuyên các người đầu hàng! Đầu hàng hoặc là chết ở chỗ này. Các người có hai lựa chọn!

- Nhạc Trọng! Anh chính là thủ lĩnh Nhạc Trọng của huyện Kinh Tây?

Thượng Luân nghe vậy, trong nội tâm chấn động, nhịn không được thốt ra. Hắn vốn cho rằng người trước mặt chỉ là người cường hóa cực kỳ lợi hại trong huyện Kinh Tây mà thôi, không nghĩ tới lại là Nhạc Trọng.

Thượng Luân và bốn trăm thủ hạ dưới trướng lập tức biến sắc, trong mắt nhao nhao tuôn ra hào quang khác thường. Thủ lĩnh của huyện Kinh Tây đang đứng trước mặt của bọn họ, chỉ cần bọn họ bắt giữ người trước mặt này, huyện Kinh Tây sẽ rơi vào trong tay của bọn họ.

Nhạc Trọng thản nhiên nói:

- Là tôi!

Thượng Luân kiêng kị phi thường nhìn Nhạc Trọng, cưỡng chế ý niệm bắt giữ Nhạc Trọng trong đầu, trầm giọng hỏi:

- Nhạc Trọng! Cho dù thực lực của anh cường hoành! Dựa vào ba người mà muốn lưu bốn trăm huynh đệ của tôi lại sao?

- Như vậy có đủ hay không!

Nhạc Trọng hai tay vỗ nhẹ và nhìn ra cánh rừng sau lưng, tất cả mèo rừng biến dị dưới sự dẫn dắt của Thiểm Điện từ trong rừng cây đi ra, nhìn chằm chằm vào Thượng Luân và bốn trăm chiến sĩ của hắn.

- Mèo rừng biến dị cấp hai!! Anh có thể hàng phục mèo rừng biến dị cấp hai?

Thượng Luân liếc nhìn Thiểm Điện, trong mắt hiện lên một vòng kinh hãi, thất thanh nói.

Một con biến dị thú cấp hai có thể dễ dàng miểu sát người cường hóa cấp 40, muốn đối phó biến dị thú cấp hai, phải tập hợp đại lượng cao thủ liên hợp lại mới có thể đánh chết nó. Hoặc là vận dụng vũ khí nóng hiện đại như hoả tiễn, đại pháo, xe tăng, trực thăng vũ trang các loại vũ khí hạng nặng.

Nhưng mà Thiểm Điện là mèo rừn biến dị cấp hai có thể đuổi giết Thượng Luân cùng thủ hạ dưới trướng của hắn đấy. Hơn trăm con mèo rừng biến dị cấp hai thì có thể đồ sát bốn trăm huynh đệ dưới trướng của Thượng Luân không còn.

Thượng Luân có bốn trăm chiến sĩ là người cường hóa cấp thấp, phần lớn đều là cấp 6, căn bản không có khả năng có tốc độ vượt qua đám mèo rừng này. Dưới cánh đồng bao la rộng lớn này chạy trốn chỉ có con đường chết.

Nhìn thấy hơn trăm con mèo rừng biến dị kia Thượng Luân và tất cả bộ hạ sắc mặt khó coi. Nếu như Nhạc Trọng có thể sử dụng đám biến dị thú này, ra lệnh một tiếng thì bọn họ sẽ chết sạch. Tối đa cũng chỉ có thể giết được mấy con mèo rừng biến dị mà thôi.

- Đầu hàng hay là chết?

Nhạc Trọng thò tay sờ sờ đầu của Thiểm Điện dựa vào mình, nhìn Thượng Luân một cái bức bách nói một câu.

Thượng Luân nhất thời bắt đầu trầm mặc, hắn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của bốn trăm đôi mắt đang nhìn chằm chằm sau lưng, sinh tử của bốn trăm người sau lưng được quyết định bởi mình hắn.

Thượng Luân chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn lên tiếng nói:

- Nhạc Trọng! Nếu tôi đầu hàng thì tôi và huynh đệ sẽ như thế nào?

Nhạc Trọng trầm giọng nói:

- Nếu như làm việc ác không lớn, đánh tan xếp vào đội dự bị, sau đó tiến hành huấn luyện quân sự. Nếu như làm chuyện ác quá lớn thì đánh tan đưa vào trong cặn bã doanh, thẳng tới khi hắn dùng hành động của mình chuộc tội gây ra với chủng tộc nhân loại.

Thu nạp lực lượng vũ trang, Nhạc Trọng bình thường đều chọn đánh tan, trải qua giáo dục tư tưởng thì lúc này mới bổ sung cho vào quân của mình. Nhưng mà chỗ hỏng chính là lực lượng vũ trang này không thể hình thành sức chiến đấu nhanh chóng. Chỗ tốt chính là một ít hàng tướng muốn tụ tập thế lực lại vô cùng khó khăn.

Thượng Luân nhìn qua hai tay, lại nhìn qua Nhạc Trọng chậm rãi nói:

- Nhạc Trọng! Tôi nguyện ý cho toàn bộ huynh đệ của tôi quy hàng anh. Thỉnh anh không nên tổn thương tính mạng của bọn họ!

Nhạc Trọng đáp ứng nói:

- Không có vấn đề!

Bốn trăm bộ hạ đi theo Thượng Luân đều là những người cường hóa mà Thượng Luân khổ tâm bồi dưỡng thành, dù đẳng cấp của bọn họ không cao nhưng phần lớn đều đạt tới cấp 5. Tố chất thân thể tốt hơn người thường nhiều lắm, là lính cũng hợp cách, làm lao động cũng dư sức, Nhạc Trọng tự nhiên không vô cớ giết những người này.

Thượng Luân đạt được đồng ý của Nhạc Trọng thì nhìn qua bộ hạ ra lệnh.

- Toàn bộ bỏ vũ khí xuống.

Sau đó Thượng Luân ra lệnh, bốn trăm bộ hạ nhao nhao bỏ vũ khí của mình xuống.

Trương Lê Dương kêu to một câu, hai tay nắm chặc khẩu tiểu liên 79 trong tay nói:

- Lão đại!

Thượng Luân trừng mắt quát lớn:

- Bỏ vũ khí xuống!

Trương Lê Dương cắn môi, đem khẩu tiểu liên 79 ném xuống đất.

Mệnh lệnh bộ hạ bỏ vũ khí xuống thì Thượng Luân nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng trầm giọng nói ra:

- Nhưng mà Nhạc Trọng!! Nếu anh muốn tôi thật tình ra sức cho anh! Xin mời anh dùng thực lực lớn nhất đánh bại tôi, nếu có thể đánh bại tôi thì tôi thật tâm ra sức cho anh!! Tên của tôi là Thượng Luân, người cường hóa cấp 32. Năng lực là chiến đấu cận thân, kỹ năng đã cường hóa ba lần!

Nhạc Trọng nhìn thấy Thượng Luân thức thời đáp ứng thỉnh cầu vớiThượng Luân:

- Tốt!! Như anh mong muốn.

Thượng Luân vung tay lên, hắn cho bộ hạ lui ra xa xa, chừa không gian đối chiến cho bọn họ.

Nhạc Trọng nhìn Thượng Luân nói:

- Bắt đầu đi!

- Coi chừng!

Hàn quang trong mắt Thượng Luân lóe lên, chân đạp bộ pháp kỳ dị, thập phần quỷ dị nhanh chóng lao tới gần Nhạc Trọng. Hắn chân đạp bộ pháp kỳ dị, trong thời gian ngắn bộ pháp tăng thêm, tốc độ của hắn không nhanh bằng Cam La Vọng.

Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào hai mắt của Thượng Luân, phát động Khủng Cụ Thuật, trong một chớp mắt, một đạo tinh thần trùng kích mạnh mẽ tiến vào trong thức hải của Thượng Luân.

Thượng Luân bị cảm giác sợ hãi vô tận bao phủ lại, bộ pháp kỳ dị trì trệ.

Nhạc Trọng hung hăng đá ra một cước, đá vào phần bụng của Thượng Luân và đánh Thượng Luân bay ra xa ba mét, đồng thời móc một cái vào đầu của Thượng Luân lạnh lùng nói:

- Anh bại rồi!

Thượng Luân cố nén đau đớn, từ trên mặt đất đứng lên, trong mắt tràn ngập khổ sở nói:

- Tôi bại rồi!

Những tùy tùng đi theo Thượng Luân nhìn thấy một màn này, trong nội tâm đều có chút phát lạnh. Bọn họ đi theo Thượng Luân chiến đấu quá nhiều lần, biết rõ sức chiến đấu của Thượng Luân rất đáng sợ.

Trong mười mét thì đó là lĩnh vực chiến đấu của Thượng Luân. Ở trong phạm vi mười mét thì cả thế lực của Bối Minh Dương cũng không ai dám nói dễ dàng thắng Thượng Luân. Cho dù là thiên tài người tiến hoa nhanh nhẹn như Cam La Vọng trong phạm vi mười mét cững từng thua trong tay của Thượng Luân. Như vậy một gã cường giả như thế bị Nhạc Trọng một kích miểu sát, làm cho những tùy tùng của Thượng Luân cảm thấy không dám tin tưởng nổi.

Đột nhiên Nhạc Trọng nhìn qua một góc âm u hẻo lánh trong cánh rừng và lạnh lùng nói:

- Xuất hiện đi!! Còn muốn đợi tới bao giờ nữa?

Tất cả ánh mắt nhìn qua góc hẻo lánh âm u bên kia, cũng không có bất luận dị biến gì xảy ra.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)