Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0380

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0380: Thành phố Quý Trữ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bọn họ cũng chỉ có thể đối phó những con S2 mà thôi, nhưng mà đối mặt L2 đao thương bất nhập thì bọn họ không có cách nào cả.

- Rút lui!

Mặt thẹo biến sắc, đầu tiên là bỏ chạy ra phía sau. Cũng mặc kệ trong thôn có nhiều vật tư, một khi hắn lấy được vật tư thì cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nhiều lắm. Nhưng mà những chuyện này phải có mạng mới hưởng dụng được, đừng nói hắn chỉ là người cường hóa cấp 17, cho dù là người cường hóa cấp 20, đối mặt bảy con tang thi tiến hóa cấp hai cũng phải nhượng bộ lui binh.

Nhìn thấy bảy con tang thi cấp hai xuất hiện, những nam nhân kia sụp đổ nhao nhảo chạy ra sau.

Đúng lúc này, đột nhiên có người xuất hiện ngăn cản đường đi của tên mặt thẹo, thò tay vỗ vỗ vai của mặt thẹo và tùy tiện hỏi:

- Các người có phải là từ thành phố Quý Trữ đi ra?

Mặt thẹo sắc mặt đại biến, vẻ mặt kinh hãi, người trẻ tuổi kia tốc độ đúng là quá nhanh, hắn căn bản không có kịp phản ứng, đã bị người trẻ tuổi vỗ vai, tốc độ nhanh như quỷ mị, nếu như lấy mạng của hắn thì dễ như trở bàn tay.

Người trẻ tuổi này chính là người tiến hóa nhanh nhẹn Bạch Tiểu Thắng, tốc độ của hắn thậm chí còn vượt qua Nhạc Trọng. Đẳng cấp cường hóa của mặt thẹo không tới 20, tự nhiên không thể tránh hắn được.

- Tôi là Hoàng Duy Lập!! Tôi là tiểu đội trưởng từ thành phố Quý Trữ đi ra ngoài tìm vật tư.

Hoàng Duy Lập tuy tính cách có chút táo bạo, nhưng mà ở trước mặt của cường giả tuyệt đối thì không dám phát tính tình chút nào, thành thành thật thật nói ra. Trong khu vực dã ngoại hoang vu này, Bạch Tiểu Thắng nếu là như tiêu diệt bọn họ, chính phủ ở thành phố Quý Trữ căn bản không có khả năng xuất đầu vì bọn họ.

Hoàng Duy Lập nhìn qua bảy con tang thi tiến hóa cấp hai và nói:

- Vị đại hiệp này!! Những con tang thi kia sẽ lao tới đây, chúng ta trôn đi, bằng không sẽ bị vây quanh!

- Động thủ! Tiêu diệt chúng!

Bạch Tiểu Thắng nhìn qua đám tang thi, không có chút hứng thú gì cả, nhìn ra sau và ra lệnh. Dùng đẳng cấp cường hóa của Bạch Tiểu Thắng hiện tại mà săn giết những con tang thi tiến hóa cấp hai này, cần giết hơn sáu trăm con mới tăng cấp, về phần giết tang thi bình thường phải hơn vạn con mới được. Bởi vậy không cần thiết thì Bạch Tiểu Thắng không muốn ra tay, mà là lựa chọn cho người khác đi lên tiêu diệt tang thi tiến hóa cấp hai.

- Vâng! Bạch lão đại!

Bảy tên chiến sĩ từ trong bụi cỏ sau lưng Bạch Tiểu Thắng lao thẳng qua phía tang thi tiến hóa.

Một tên chiến sĩ có năng lực lưỡi đao cường hóa, hắn cầm một thanh Đường đao, hào quang đường đao chớp động, một đao chém xuống thì đầu của con L2 đao thương bất nhập rơi xuống.

Một tên chiến sĩ trong tay cầm lang nha bổng, vung lên một cái và nện đầu của S2 nhão nhẹt.

Một tên chiến sĩ khác tay cầm súng trường, tiện tay bắn một viên vào đầu của S2.

Chém giết dễ như trở bàn tay, bảy con tang thi trước mặt bảy người này không chịu nổi một kích, dễ dàng bị tiêu diệt không còn, đám bộ hạ của Hoàng Duy Lập nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm.

Bảy tên người cường hóa cao cấp sau khi giết bảy con tang thi tiến hóa, xung trận ngựa lên trước tiến vào trong Hạ Mã Thôn chém giết tang thi. Thanh lý mấy trăm con tang thi còn lại ở nơi này.

Hoàng Duy Lập nhìn qua Bạch Tiểu Thắng với ánh mắt tràn ngập kính sợ.

- Thật là lợi hại!! Những người này tuyệt đối là người cường hóa cao cấp! Bọn họ rốt cuộc là người nào?

Bạch Tiểu Thắng nhìn qua, chợt đem ánh mắt nhìn qua người Hoàng Duy Lập và dùng ngữ khí ra lệnh không thể cự tỵyệt nói:

- Anh đi theo tôi gặp lão đại!

Trong Hạ Mã Thôn chỉ có mấy trăm đầu tang thi, chỉ cần không có ngoài ý muốn nổi lên. Bảy người cường hóa cao cấp đủ sức lấy mạng của chúng.

- Vâng!

Hoàng Duy Lập cung kính đáp, nhưng trong lòng có sóng thần mạnh mẽ hiện ra:

- Người mạnh như vậy còn có lão đại sao? Vậy hắn lão đại mạnh tới cỡ nào?

- Thật trẻ tuổi!

Hoàng Duy Lập rất nhanh bị đưa đến trước mặt của Nhạc Trọng, hắn cẩn thận từng li từng tí nhìn qua Nhạc Trọng và trong lòng thầm nghĩ.

Nhạc Trọng nhìn Hoàng Duy Lập lạnh lùng nói:

- Đem tin tức mà anh biết về thành phố Quý Trữ nói toàn bộ cho tôi biết. Nếu như có thể làm cho tôi thỏa mãn, túi gạo này là của anh. Nếu như anh có nửa câu dấu diếm thì tự lãnh hậu quả.

Hoàng Duy Lập cảm thấy trước mặt có cảm giác áp bách cường đại, thân thể của hắn run lên nhè nhẹ nói tình báo về thành phố Quý Trữ mà nói hắn biết cho Nhạc Trọng nghe.

Trước tận thế thành phố Quý Trữ có đóng một quân dã chiến, sau tận thế thì quân dã chiến có rất nhiều người biến thành tang thi. Nhưng mà sư trưởng dã chiến Đỗ Thiện Hùng lại may mắn tránh được một kiếp. Sau đó Đỗ Thiện Hùng quyết định thật nhanh dựa vào ưu thế hỏa lực tiêu diệt toàn bộ tang thi.

Đồng thời quân đội dựa vào hỏa lực hiện đại tiến vào trong thành phố Quý Trữ tiêu diệt toàn bộ tang thi, đem toàn bộ tang thi trong thành phố Quý Trữ tiêu diệt đi, cứu được rất nhiều thị dân ở thành phố Quý Trữ.

Trong thành phố Quý Trữ này có hơn hai mươi vạn tang thi, bởi vì Đỗ Thiện Hùng quyết đoán xuất kích tới thành phố Quý Trữ nên bảo tồn được rất nhiều người sống sót. Tổng cộng được cứu hai mươi vạn người sống sót.

Đồng thời Đỗ Thiện Hùng nhận được thỉnh cầu cứu viện từ thành phố Nam Trữ, sau đó dẫn bộ hạ mang theo xe tăng, đại pháo các loại vũ khí chiến tranh hạng nặng tấn công thành phố Nam Trữ.

Trước mặt vũ khí hiện đại thì tang thi bình thường cũng bị nghiền nát. Đại lượng người sống sót bị Đỗ Thiện Hùng dẫn người cứu ra, hắn phối hợp với quan viên chính phủ của thành phố Nam Trữ và ba mươi lăm vạn người sống sót của thành phố Nam Trữ.

Dùng sức chiến đấu chiến sĩ trong tay Đỗ Thiện Hùng thì muốn hoàn toàn thu phục thành phố Nam Trữ tuyệt đối không phải vấn đề gì. Nhưng mà cho dù hắn có đánh tan tang thi trong nội thành thành phố Nam Trữ, thời điểm đang quét dọn chiến trường thì hắn phái ra lính trinh sát phát hiện tang thi trong các thành trấn chung quanh thành phố Nam Trữ đang hội tụ vào thành phố Nam Trữ.

Thành phố Nam Trữ tổng cộng có hơn bảy trăm vạn nhân khẩu, thế giới biến dị thì trong nháy mắt năm trăm vạn người biến thành tang thi. Đỗ Thiện Hùng mang binh liên tiếp thu phục thành phố Quý Trữ, thành phố Nam Trữ chẳng những tiêu hao nhiều đạn dược, các chiến sĩ liên tiếp chiến đấu cũng thập phần mỏi mệt, dưới yêu cầu mãnh liệt của chính phủ thành phố Quý Trữ thì hắn không thể không mang quân rời khỏi thành phố Nam Trữ, mang theo bộ đội cùng gần bốn mươi vạn người sống sót rút về thành phố Quý Trữ.

Sau khi về tới nơi, Đỗ Thiện Hùng vẫn mang theo quân không ngừng chiến đấu quan hthành phố Quý Trữ tiêu diệt hơn ba trăm vạn con tang thi. Tron chiến đấu không ngừng như thế, trong nội thành của thành phố Quý Trữ đã không còn con tang thi nào, tang thi trong thôn trấn quanh thành phố Quý Trữ cũng bị tiêu diệt sạch sẽ.

Nhưng mà thôn trấn ở thành phố Quý Trữ rất nhiều, bởi vậy Hạ Mã Thôn có mấy trăm tang thi cũng bị đại quân của Đỗ Thiện Hùng thanh lý qua.

*****

Trước mắt dưới sự nổ lực của Đỗ Thiện Hùng thì nhân khẩu trong thành phố Quý Trữ cũng tăng lên tám mươi lăm vạn. Cơ hồ có thể bằng trước tận thế.

- Quả nhiên dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng quá khó khăn ah!

Nhạc Trọng nghe Hoàng Duy Lập nói thì khẽ thở dài.

Nhạc Trọng không ngừng cố gắng không ngừng chém giết địch nhân mới có được ngày hôm nay, mới có được hơn mười vạn người sống sót. Mà ở thành phố Quý Trữ có tám mươi lăm vạn người sống sót, số lượng người sống sót chẳng những nhiều gấp mấy lần của Nhạc Trọng, còn có quân chính quy trước tận thế tồn tại. Cho dù là sức chiến đấu hay tinh nhuệ cùng hỏa lực thì thành phố Quý Trữ vượt xa hắn nhiều lắm.

Đỗ Thiện Hùng trước tận thế là một thống soái danh xứng với thực, thống soái dã chiến quân, xe tăng, trọng pháo cũng không ít. Có thể lấy được thành tích như vậy cũng không kỳ lạ.

Khi tận thế vừa bắt đầu, tang thi bình thường không cách nào ngăn cản được đạn như mưa. Cho dù đến bây giờ trăm vạn tang thi cũng không thể ngăn được nhân loại tiêu diệt. Đỗ Thiện Hùng không cách nào tiêu diệt mấy trăm vạn tang thi hoàn toàn là vì đạn dược, dầu hỏa không đủ. Nhân loại sau tận thế cũng ngăn cản tay chân, nếu không mấy trăm vạn tang thi căn bản không đủ giết.

Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Hoàng Duy Lập trực tiếp hỏi:

- Trong tay Đỗ Thiện Hùng có bao nhiêu quân?

Đây chính là vấn đề mấu chốt nhất. Nhạc Trọng trong tận thế có thói quen tính quân số địch nhân và các trang bị vũ khí. Đối với địch nhân hắn đầu tiên phải rõ đối thủ có bao nhiêu quân.

Hoàng Duy Lập vẻ mặt khó xử nói:

- Tôi không biết! Loại tin tình báo này chỉ có quân đội hoặc là quan lớn chính phủ mới biết được.

Bạch Tiểu Thắng ở bên cạnh cười âm trầm, nói:

- Tám mươi lăm vạn người sống sót! Không biết bên trong có bao nhiêu mỹ nữ!! Hắc hắc! Quá tốt, Nhạc lão đại, tôi yêu thành phố Quý Trữ!

Nhạc Trọng có chút im lặng nhìn qua Bạch Tiểu Thắng không nói thêm gì.

Bạch Tiểu Thắng ưa thích mỹ nữ, trong tận thế thì mỹ nữ cũng ưa thích Bạch Tiểu Thắng là cường giả mạnh mẽ. Ở trong huyện Long An hắn bắt được mấy mỹ nữ của giáo chủ Thông Thiên thần giáo Lệnh Hồ Tương Như. Hắn ai tới cũng không cự tuyệt, chỉ cần là mỹ nữ là được, những mỹ nữ kia bởi vì Lệnh Hồ Tương Như rơi đài cho nên lòng người bàng hoàng, sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thắng thì hết sức hài lòng chủ nhân mới là một cường giả, song phương ăn nhịp với nhau, rất nhanh trộn lẫn với nhau.

Bạch Tiểu Thắng nhìn Hoàng Duy Lập và không quan tâm nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

- Những người này làm sao bây giờ? Tiêu diệt bọn họ không?

Bạch Tiểu Thắng hành động tay chân lâu như vậy giết người như ngóe, tâm như sắt đá, cho dù giết hơn mười người con mắt cũng không nháy một cái.

Hoàng Duy Lập sợ tới mức sau lưng mát lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng, thân thể của hắn mềm nhũn, thoáng cái quỳ gối trước người của Nhạc Trọng run rẩy cầu khẩn, nói:

- Nhạc lão đại tha mạng! Nhạc lão đại tha mạng!! Thỉnh anh lưu cho tôi cái mạng nhỏ, tôi nguyện ý ra sức khuyển mã cho ngài!

Nhạc Trọng đem túi gạo trăm ký đưa tới trước người của Hoàng Duy Lập thản nhiên nói:

- Yên tâm, tôi sẽ không giết anh đâu!! Cầm những vật này đi thôi!

- Cảm ơn Nhạc lão đại!! Cám ơn Nhạc lão đại!

Hoàng Duy Lập cầm lấy túi gạo trăm ký và cảm tạ, sau đó cũng không quay đầu lại dẫn người chạy ra phương xa.

Bạch Tiểu Thắng nhìn qua Nhạc Trọng hỏi:

- Thủ lĩnh! Làm sao bây giờ?

Nhạc Trọng lúc này mang theo chiến xa bộ binh, súng máy xe, ống phóng rốc-két chống tăng, lựu đạn các loại vũ khí hạng nặng đi qua bên này. Như vậy một đoàn xe chạy tới thành phố Quý Trữ nhất định sẽ bị tước vũ khí. Người cầm quyền của thành phố Quý Trữ không cho phép lực lượng như vậy tiến vào trong thành phố Quý Trữ. Đến lúc đó chỉ sợ bọn người Nhạc Trọng cũng bị ép hợp nhất với quân đội.

Nhạc Trọng thản nhiên nói:

- Trịnh Minh Hòa, anh dẫn người mang theo những trang bị này tới Tam Thủy Thôn cất kỹ! Thượng Luân, Bạch Tiểu Thắng, Ưng Khai Sơn, Trữ Vũ Hân các người theo tôi vào thành! Sau khi các người vào thành có thể đi tới cư xá hoa viên Minh Thịnh, tòa nhà 23 lầu 4 số 607 tìm tôi.

- Vâng!

Tất cả mọi người ứng một câu, chợt hành động theo lệnh của Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng một chuyến với tư cách tiên phong lên xe Hammer chạy nửa giờ liền đến thành phố Quý Trữ.

Nhạc Trọng lúc này vừa tới thành phố Quý Trữ thì ở cửa ra vào của thành phố Quý Trữ có người kiểm soát, không có phát hiện vật tư vi phạm lệnh cấm, sau đó cách ly một giờ lúc này mới bị phóng xuất qua.

- Chờ một chút!

Thời điểm bọn người Nhạc Trọng vừa rời khỏi trạm kiểm tra của thành phố Quý Trữ thì một tên nhân viên kiểm soát chạy theo Nhạc trọng kêu lên.

Nhạc Trọng nhìn qua tên nhân viên công tác trẻ tuổi và hỏi:

- Chuyện gì?

Tên nhân viên công tác trẻ tuổi nhìn qua Nhạc Trọng giải thích nói:

- Bây giờ ở trong thành phố Quý Trữ chỉ có ô tô có giấy phép mới được chạy trên đường! Lúc này ô tô có giấy phép cần một tấn lương thực mới có thể mua sắm! Đương nhiên anh có thể lựa chọn gửi ô tô ở đây hoặc là bán đi. Gửi tại chỗ của chúng tôi thì một ngày cần thu phí một cân lương thực. Trực tiếp bán đi thì chúng ta sẽ mua với giá một trăm cân lương thực!

Nhạc Trọng suy nghĩ một hồi, đem một túi gạo đưa cho nhân viên công tác nói ra:

- Tôi lựa chọn gửi đi!! Đây là một trăm cân gạo! Gửi một trăm ngày!

Sử Hà tiếp nhận túi lương thực, nhìn kỹ Nhạc Trọng một cái, ánh mắt của hắn nhìn qua người của Trữ Vũ Hân và sau đó nhìn qua Nhạc Trọng tươi cười, nói:

- Tôi biết rõ! Tôi tên là Sử Hà!

Tuy Sử Hà trẻ tuổi nhưng ánh mắt vô cùng chuẩn. Hắn từ trên người đám người Nhạc Trọng nhìn ra trầm ổn và tự tin chỉ có trên người của số ít cường giả. Hơn nữa có thể mang theo đoàn người này đi lại trong tận thế như vậy, bọn người Nhạc Trọng tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản. Nhân vật như vậy nên kết giao mới tốt.

Nhạc Trọng nhìn qua Sử Hà mỉm cười thản nhiên nói:

- Tôi tên là Nhạc Trọng! Có rảnh chúng ta tụ tập lại, tạm biệt!

Nói xong, Nhạc Trọng mang theo bọn người Thượng Luân chạy vào trong thành phố Quý Trữ.

- Nhạc Trọng sao!

Sử Hà nhìn qua đám người Nhạc Trọng rời đi, nếu có cơ hội thì hắn không bỏ qua cơ hội kết giao.

Nhạc Trọng lúc này đi vào trong thành phố Quý Trữ, trên đường đi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng thật khác.

Tuy so ra kém phồn hoa hơn trước tận thế, nhưng mà trong thành phố Quý Trữ này có rất nhiều nơi Nhạc Trọng nhìn thấy phồn hoa nhất trong tận thế. Phồn hoa của thành phố Quý Trữ đủ để so sánh với thành phố Lũng Hãi mà một tay Nhạc Trọng tạo ra.

Thành phố Quý Trữ có thể có bộ dạng như vậy, chủ yếu là trong nó có tám mươi lăm vạn người sống sót, ngoài ra có thống lĩnh quân đội Đỗ Thiện Hùng tiêu diệt tang thi ở chung quanh thành phố, ở bên trong có chính phủ của thành phố Quý Trữ, thành phố Nam Trữ duy trì trật tự. Cho nên mới tạo thành cảnh tượng phồn hoa mặt ngoài trong thành phố Quý Trữ như thế này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)