Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0384

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0384: Xung đột
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đan Vũ nhìn qua tên nam nhân ra lệnh.

- Mày bây giờ đi tới Thanh Trúc Bang cùng Triệu lão đại mượn mấy người, hảo hảo giáo huấn tên khốn đó! Thuận tiện đem tinh hạch lấy lại cho tao! Nhanh đi!

- Vâng! Đan thiếu!

Tên nam tử nhanh chóng đáp ứng và rời đi. Đan Vũ lạnh lùng nhìn qua phướng hướng Nhạc Trọng rời đi và cười lạnh nói một câu:

- Đấu với tao! Muốn chết!

Nhạc Trọng đi dạo phố một chút, đi vào một con phố Tân Dương khác, nhưng mà nơi này có đám người, nhưng mà người đi đường vô cùng thưa thớt, chỉ có gần trăm tên chủ quán, nhưng mà trước người của đám chủ quán đều vây quanh đại lượng người dừng chân.

Nhạc Trọng đi tới một quán nhỏ, chỉ thấy trên quầy của chủ quán có bài một sách kỹ năng Ảnh Bộ và một thanh Phảng Chế Đường Đao.

- Sách kỹ năng cấp hai Ảnh Bộ! Chỉ đổi kỹ năng cấp ba lực lượng cố hóa. Hoặc là bảo vật cấp ba tăng cường lực lượng! Một Phảng Chế Đường Đao đổi năm mươi tấn lương thực! Hoặc là trang bị cấp hai hệ sức mạnh! Đừng trả giá, không mua thì cút!

Trước mặt của tên chủ quán này bày ra hai món trang bị hệ thống thần ma, đồng thời cũng có một tấm vải lớn.

- Phảng Chế Đường Đao quá đắt a! Có thể tiện nghi một chút không?

- Tôi lấy mười tấn lương thực mua sách kỹ năng Ảnh Bộ như thế nào đây?

"..."

Trên quầy hàng có rất nhiều người vây quanh tới xem, đồng thời mở miệng cò kè mặc cả. Đại đa số người muốn dùng lương thực phụ phẩm để đổi lấy các trang bị, đặc biệt là thanh Phảng Chế Đường Đao, đây chính là chìa khóa mở cường hóa đấy. Người ta tranh đoạt hết sức lợi hại, cuối cùng một tên nam tử trung niên hao tốn phiếu lương thực năm mươi tấn mua Phảng Chế Đường Đao.

Tuy trên đường này có trên trăm tên chủ quán, nhưng mà bọn họ xuất ra từng kiện từng kiện trang bị thần ma trân quý trao đổi thứ mà bản thân bọn họ cần.

Đây là trong thành phố Quý Trữ, có được chín mươi vạn nhân khẩu, trong đó số lượng người cường hóa theo thời gian qua đi không ngừng tăng lên. Bởi vậy trong thành phố Quý Trữ này mới hình thành con đường chuyên giao dịch trang bị. Nơi này đa số bán các loại trang bị thần ma, mặc dù phần lớn đều là trang bị thần ma bình thường nhưng vẫn làm cho Nhạc Trọng mở rộng tầm mắt.

Nhạc Trọng đi tới trước một quán hàng rong và nhìn lại:

- Ồ! Bảo bối tốt! Không ngờ có kẻ nguyện ý lấy ra bán.

- Bảo vật cấp ba Lam Ngọc Giới Chỉ, sau khi trang bị sáu thuộc tính +1.

Chiếc Lam Ngọc Giới Chỉ tuy sáu thuộc tính +1, nhưng mà tỉ lệ rơi của Lam Ngọc Giới Chỉ hiển nhiên rất thấp. Nhạc Trọng tuy săn giết qua rất nhiều tang thi, biến dị thú cũng không có rơi ra. Hơn nữa nó không xung đột thuộc tính với các trang bị khác, Nhạc Trọng thoáng cái nhìn trúng Lam Ngọc Giới Chỉ.

Đúng lúc này Nhạc Trọng nghe được âm thanh hơi quen thuộc, Trầm Thiến Hồng đi đến trước mặt tên chủ quán, vẻ mặt lạnh lùng nhìn qua chủ quán hỏi:

- Lam Ngọc Giới Chỉ này đổi thế nào?

Tên nam tử áo đen mỉm cười nói:

- Vòng cổ! Tôi muốn vòng cố ngoài cấp ba cộng nhanh nhẹn! Một đổi một!

Trầm Thiến Hồng suy nghĩ một hồi, từ trong bọc móc một cái Hỏa Cầu Giới Chỉ, một Băng Trùy Giới Chỉ, còn có một thanh ám ma đao đưa cho tên chủ quán:

- Tôi không có vòng cổ ngoài cấp ba cộng nhanh nhẹn. Tôi dùng những trang bị này đổi lấy Lam Ngọc Giới Chỉ thế nào?

Tên nam tử áo đen trực tiếp lạnh lùng cự tuyệt:

- Không đổi!

Đan Vũ biến sắc, trực tiếp đứng ra uy hiếp:

- Này! Mày có biết đang nói chuyện với ai khong! Mày biết cô ta là ai không? Có tin tao cho mày không thấy mặt trời vào ngày mai không?

Tên nam tử áo đen rút thanh ám ma đao trong người của mình ra, tức tứ tối đen như mực quấn quanh lên ám ma đao, làm cho người ta sinh lòng sợ hãi, hắn dùng đao chỉ thẳng vào Đan Vũ, lạnh lùng quát lớn nói:

- Cút!

Một cổ sát khí đáng sợ từ trong người của tên nam tử áo đen này bay lên trời, cuốn tới chỗ Đan Vũ tịch. Đan Vũ bỗng chốc bị sát khí này dọa sắc mặt trắng bệch, lui về phía sau, thoáng cái xụi lơ trên mặt đất, run rẩy nói ra:

- Mày không thể giết tao!! Ba ba của tao là sở trưởng cục công an Đan Hoành đấy!

Nghe được lời này đám chủ quán chung quanh lập tức đưa mắt nhìn qua bên này, nhìn chằm chằm trừng mắt nhìn qua Đan Vũ, một cổ khí thế đáng sợ từ trên người trăm tên chủ quán tỏa ra, cực kỳ đáng sợ.

Trong con phố này có quy củ bất thành văn, chỉ cần đi tới nơi này, cho dù là người thế nào cũng phải ngoan ngoãn dựa vào phương pháp nơi này mà giao dịch. Nếu như cường đoạt, bắt buộc giao dịch, dùng quyền ép mua, tất cả người cường hóa ở nơi này sẽ đứng ra ngăn cản. Lúc này vừa nghe được Đan Vũ dừng lời nói uy hiếp, đám người cườn hóa cao hơn cấp 10 đều đứng ra, căm thù nhìn qua đám người Đan Vũ cùng Trầm Thiến Hồng.

- Vị bằng hữu kia! Thỉnh thu đao của anh lại! Lúc này là bạn của tôi không hiểu quy củ, không hiểu chuyện! Tôi thay mặt anh ta xin lỗi anh.

Trầm Thiến Hồng nhìn qua tên nam tử áo đen cúi đầu xin lỗi.

Trầm Thiến Hồng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn qua tên nam tử áo bào đen nói:

- Nhưng mà anh bạn này! Thành phố Quý Trữ là xã hội pháp chế! Thỉnh anh thu đao lại, đem lực lượng của anh dùng trên tang thi và biến dị thú. Mà không phải là nhân loại!

Tên nam tử áo đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trầm Thiến Hồng sau đó thu ám ma đao vào vỏ, yên lặng ngồi xuống nói lời nào.

Những chủ quán kia nhao nhao tán đi, không tụ tập nữa. Tất cả mọi người muốn kiếm ăn trong thành phố Quý Trữ này, chỉ cần không bị áp bách quá mức, bọn họ cũng không muốn đối nghịch với quan viên chính phủ. Trừ phi bọn họ muốn không sống trong thành phố Quý Trữ nữa, đi ra ngoài dã ngoại nguy hiểm trùng điệp mà sinh hoạt.

Trầm Thiến Hồng thấy thế cũng có chút buông lỏng một hơi. Hơn trăm người cường hóa liên hợp lại, cũng là một cổ lực lượng không nhỏ. Đặc biệt là trong đó không thiếu người cường hóa ngoài cấp 30, những người này mà nổi điên đại náo thành phố, có thể đem toàn bộ thành thị huyên náo gà bay chó chạy.

Đan Vũ lúc này đứng lên, nhìn qua Trầm Thiến Hồng nói lời cảm tạ nói:

- Cảm ơn! Tiểu Hồng!

Trầm Thiến Hồng chân mày lá liễu nhíu lại nhìn qua Đan Vũ nói:

- Đan Vũ! Nếu anh còn như vậy thì đừng đi theo tôi nữa!

Đan Vũ từ nhỏ được nuông chiều từ bé, ương ngạnh thành thói quen. Sau tận thế ỷ vào lão tử quyền cao chức trọng, cho nên hắn càng ngang ngược.

- Vâng!

Đan Vũ thoáng cái cúi đầu xuống. Hắn gần đây bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, cha của Trầm Thiến Hồng quan to hơn cha của hắn, trước mặt của Trầm Thiến Hồng hắn không dám lên mặt.

Đúng lúc này Nhạc Trọng đi tới trước người của nam tử áo đen, móc Cụ Phong Hạng Liên đưa cho thanh niên áo đen:

- Chỗ tôi có Cụ Phong Hạng Liên cấp ba! Đổi Lam Ngọc Giới Chỉ của anh, đổi hay không đổi!

Thanh niên áo đen tiếp nhận vòng cổ của Nhạc Trọng đưa qua thì trực tiếp cầm Lam Ngọc Giới Chỉ ném cho Nhạc Trọng:

- Đổi!

*****

Đan Vũ vừa nhìn thấy Nhạc Trọng, trên mặt hiện ra thần sắc sợ hãi và nhìn qua Nhạc Trọng kêu lên:

- Lại là mày!

Nhạc Trọng không thèm nhìn qua Đan Vũ cái nào, cấm lấy Lam Ngọc Giới Chỉ trực tiếp đi qua quầy hàng khác, giống như Đan Vũ chính là không khí.

Trầm Thiến Hồng nhíu mày nhìn qua Đan Vũ quát:

- Câm miệng! Đan Vũ!

Đan Vũ bị Trầm Thiến Hồng quát mắng, thoáng cái cúi đầu, gương mặt có chút vặn vẹo. Hắn bị người ta tùy ý mắng như chó, hắn cũng có một tia oán độc.

Trầm Thiến Hồng thật sâu nhìn qua Nhạc Trọng bên kia, quay người rời đi. Nàng lớn lên thập phần xinh đẹp, khí chất xuất chúng hài lòng. Cho dù là trước tận thế hay sau tận thế đều có nhiều nam tử theo đuổi nàng, một chiêu lạt mềm buộc chặt nàng cũng thấy nhiều. Đối phó chiêu lạt mềm buộc chặt này nàng cho tới bây giờ vẫn áp dụng cử động chính xác nhất chính là không thèm nhìn đối phương.

Nhạc Trọng đi dạo trong khu chợ hồi lâu, trừ Lam Ngọc Giới Chỉ ra, trong phiên chợ đại bộ phận trang bị thần ma so ra còn kém hơn của hắn, hắn cũng không có tâm tư ra tay.

Nhạc Trọng lại lắc lư trong phiên chợ, chợt đi vào trong một gian nhà ăn.

- Cho hai chén ba lượng hoành thánh!

- Một chén đồ hộp!

Trong quán nhỏ nhiều khách nhân lên tiếng.

Nữ nhân viên phục vụ không ngừng bôn tẩu qua lại nhanh nhẹn đua chén mì hoành thánh cho các khách nhân.

Nhạc Trọng chờ hồi lâu, một chén ba lượng thịt mì hoành thánh cũng đưa tới trước người của hắn. Hắn uống nước súp một chút, lập tức mùi hương xương cốt nồng đậm truyền ra, làm cho tinh thần của hắn dễ chịu. Hắn một ngụm cắn miếng thịt trong mì hoành thánh, thịt ngon và nước súp rất hợp nên cực kỳ mỹ vị.

- Đây là thịt thú biến dị a! Trách không được ăn ngon như vậy!

Nhạc Trọng cắn một ngụm và sau đó chợt từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn sạch.

Nhạc Trọng vừa mới ăn sáu bát mì hoành thánh, hơn mười người tay cầm dao bầu gậy gỗ không ngừng đi tới và quá mắng:

- Tránh ra!! Tránh ra!! Thanh Trúc Bang làm việc, người không liên quan toàn bộ cút ra ngoài cho tao!

Hơn mười đại hán cầm dao bầu và gậy gỗ không ngừng đi vào trong quán nhỏ, trong tiệm khách nhân sắc mặt đại biến, nhao nhao từ trong tiệm chạy ra ngoài.

Thanh Trúc Bang tại thành phố Quý Trữ chính là một trong tám bang phái của thành phố Quý Trữ, nghe nói có hậu trường mạnh, thủ hạ cao thủ nhiều như mây, làm việc hung ác bá đạo. Người bình thường không cách nào chống lại được.

Một tên phụ nữ trung niên dáng người mập mạp từ trong quầy thu ngân đi ra, mang theo nụ cười nịnh nọt nhìn qua tên nam tử xăm hình bò cạp, nói:

- Vị đại ca kia!! Tiểu điếm chúng tôi đã giao phí bảo kê cho quý ban rồi a!

Tên nam tử đầu trọc xăm hình bò cạp nhìn qua nữ nhân mập mạp kia nói:

- Trước mắt bọn tạo không phải tới thu tiền bảo hộ!! Cút sang một bên! Đừng làm trở ngại việc của bọn tao!

Tên nam nhân đầu trọc xăm hình bò cạp này quát lên, tên phụ nữ trung niên cùng nữ phục viên thân thể run rẩy co rút trong bếp.

Một tên nam tử nhỏ gầy chỉ vào Nhạc Trọng đang nhàn nhã ăn hoành thánh thì không chút nói ra.

- Thanh Hạt ca! Chính là nó!

Thanh Hạt nhìn Nhạc Trọng và không làm gì quát lớn:

- Thằng tiểu tử này. Lên cho tao! Phế hắn một tay!! Cho hắn biết kết cục đắc tội tao là thế nào!

Mười mấy tên đại hán cầm dao bầu xông thẳng qua phía Nhạc Trọng.

- Một lời không hợp chính là chặt tay! Đúng là khí phách a!

Nhạc Trọng nhìn qua mười mấy đại hán đang xông tới, trong mắt hiện ra hàn quang sáng ngời, hắn tự tay một trảo như thiểm điện chụp vào một tên đại hán lao tới, sức lực gấp sáu lần người bình thường bộc phát, ngạnh sanh sanh vặn gãy cánh tay của tên này.

- A a a a a...

Tên đại hán bị vặn gãy tay lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Nhạc Trọng một cước đá vào người tên đại hán, tên đại hán đụng gãy mười cái bàn thì lập tức dừng lại, nhổ ra một ngụm máu tươi té trên mặt đất sinh tử không biết.

Nhạc Trọng duỗi bàn tay lớn một trảo, thập phần nhẹ nhõm đoạt lấy đại khảm đao, hắn tiện tay một đao bổ ra, trực tiếp chặt bỏ tay phải của tên đại hán này, một cổ máu tươi bắn ra tung tóe, máu tươi bắn lên tường. Hắn một cước đá vào người của tên đại hán, kế tiếp hắn ngất xỉu.

- Người cường hóa!! Hắn là người cường hóa cao cấp!

Nhìn thấy Nhạc Trọng dễ dàng phế bỏ tên lưu manh, trong mắt tên đại hán kinh hãi và hét toáng lên.

Người cường hóa cao cấp lực lượng cường hoành, cũng không phải là lưu manh binh thường có thể trêu chọc. Bọn họ lập tức sụp đổ, nhao nhao bỏ chạy qua phía của Thanh Hạt.

- Chuyện này không thể được! Lưu lại ít đồ đi!

Nhạc Trọng ánh mắt lạnh như băng, thân hình chớp động, ánh đao trong tay lóe lên liên tục, một cánh tay dài hẹp mang theo máu tươi bắn lên trời, máu tươi nhuộm đỏ quán nhỏ. Không bao lâu trong quán nhỏ có mười cánh tay phải dứt rời, co quắp té trên mặt đất tàn phế, cả quán nhỏ nhuộm một tầng huyết sắc.

Nhạc Trọng ánh mắt lạnh như băng đi đến trước người của Thanh Hạt và đem dao bầu ném tới trước người của Thanh Hạt:

- Hiện tại tới phiên mày, nói chủ mưu ra tao nghe! Tự chặt tay phải xuống thì tao tha cho mày một mạng! Còn nói dối tao tự động chặt hai tay của mày.

Thanh Hạt nhìn thấy một màn huyết tinh này, thân thể không ngừng run rẩy, hắn cắn răng trừng mắt nhìn Nhạc Trọng nói:

- Mày thật tàn nhẫn!! Chém cụt tay nhiều người như vậy! Chẳng lẽ mày không biết như vậy là hại cả đời của người ta hay ao?

Nhạc Trọng nhìn Thanh Hạt liếc lạnh lùng nói:

- Cặn bã như mày mà cũng biết tới hai chữ tàn nhẫn hay sao! Thời điểm bọn mày xông lên chém người khác không phải huyên náo rất vui sao? Nếu như tao không có được lực lượng, chỉ sợ tay phải của tao hiện giờ bị bọn mày chém đứt rồi! Bọn mày chém người thì được, người ta không chém bọn mày được sao? Mày không tự đoạn tay thì tay giúp mày một tay vậy!

Trên thực tế, nếu như không phải trong Quý Trữ thì Nhạc Trọng sẽ trực tiếp giết chết bọn cặn bã như Thanh Hạt này. Trong thành phố Quý Trữ này hắn không thể trực tiếp giết cặn bã như Thanh Hạt được, mặc dù bọn chúng là phần tử bang phái, nếu như thoáng cái giết hơn mười người, thành phố Quý Trữ cũng sẽ bị oanh động.

- Tự mình động thủ!

Thanh Hạt sắc mặt đại biến, hắn từ trong mắt nhìn thấy nam tử trước mắt sẽ không dao động, nếu như hắn tự mình động thủ thì chỉ sợ hai tay sẽ bị chém đứt. Đến lúc đó hắn là người phế.

Thanh Hạt tay phải run rẩy cầm chặt dao bầu, nổi giận gầm lên một tiếng, một cái chém vào tay trái của mình, ngạnh sanh sanh chặt cánh tay trái của mình xuống.

- Aaaaa...

Thanh Hạt phát ra tiếng kêu thống khổ, thoáng cái quỳ trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi tràn ngập oán độc nhìn Nhạc Trọng và cắn răng nói:

- Bây giờ mày thỏa mãn chưa?

Nhạc Trọng nhìn Thanh Hạt và lạnh lùng ép hỏi nói:

- Là ai sai sử mày chém tao?

- Là Đan Vũ con của Đan Hoành!! Chính hắn sai tao chém mày!

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)