Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0392

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0392: Phản công
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lập tức miểu sát Lý Cần, một tên bang chúng Trường Giang Bang, Bạch Tiểu Thắng mang theo nụ cười lạnh lùng đi tới trước mặt của Lưu Huyền Hợp nói:

- Mày chính là bang chủ Trường Giang Bang Lưu Huyền Hợp à! Tao là trưởng lão Thanh Thạch Bang Bạch Tiểu Thắng! Hôm nay tới đây mượn thủ cấp của mày dùng một lát, dùng đổi hai mỹ nữ của lão đại làm ấm chăn.

Lưu Huyền Hợp nhìnnhìn thấy Bạch Tiểu Thắng đang mỉm cười vui vẻ thì trong nội tâm lạnh như băng, hắn trầm giọng nhìn qua Bạch Tiểu Thắng chất vấn:

- Tao là Lưu Huyền Hợp! Trường Giang Bang cùng Thanh Thạch Bang gần đây không oán không cừu, tại sao bọn mày lại đuổi tận giết tuyệt?

Thân hình Bạch Tiểu Thắng lóe lên, quỷ dị xuất hiện sau lưng của Lưu Huyền Hợp và một đao chém vào đầu của Lưu Huyền Hợp:

- Rất đơn giản! Mày còn sống với bọn tao là một sự uy hiếp! Cho nên phải chết! Lão đầu, cho mày sống lâu 10 giây thì mày nên cảm thấy may mắn mới đúng!

Lưu Huyền Hợp lập tức đè tay cầm xuống, ghế dựa lão bản của hắn trầm xuống đất. Đồng thời thân thể của Bạch Tiểu Thắng giống như có mây trăm cân đè lên người của hắn, làm cho tốc độ của hắn chậm hơn nhiều.

Lưu Huyền Hợp trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thắng tràn ngập oán độc nói ra:

- Thanh Thạch Bang!! Nhạc Trọng!! Bạch Tiểu Thắng! Tao nhớ kỹ bọn mày! Lúc này đây chỉ cần tao không chết!! Tao tuyệt đối sẽ không cho bọn mày thời gian an ổn, tao sẽ giết từng người bọn mày, làm cho bọn mày vĩnh viễn sống trong thời gian sợ hãi.

Ghế lão bản của Lưu Huyền Hợp có một cơ quan, có thể làm cho hắn thông qua cơ quan này nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

- Cho nên mới nói mày chết đi!

Nương theo đó là âm thanh hung ác, từng đạo gai đất sắc bén hiện ra, lập tức xuyên qua thân thể của Lưu Huyền Hợp và đem thân thể của hắn treo lên.

Trong mắt của Lưu Huyền Hợp hiện ra thần sắc oán độc, phun ra một ngụm máu tươi, bị gai đất xuyên qua người.

Bạch Tiểu Thắng tiện tay một đao, trực tiếp chém đầu lâu của Lưu Huyền Hợp rụng xuống.

Tầng trệt rạn nứt, một nhan trụ của Trần Thăng Cương từ dưới đất kéo dài lên xuất hiện trong gian phòng, hắn nhìn qua thi thể không đầu và hỏi Bạch Tiểu Thắng:

- Đây là Lưu Huyền Hợp?

Bạch Tiểu Thắng một cước đá vào đầu của Lưu Huyền Hợp và lãnh đạm nói ra:

- Đúng vậy! Công tác giải quyết hậu quả giao cho anh đấy!

Trần Thăng Cương nhìn qua ba cổ thi thể trong phòng, một cước đạp trên mặt đất. Mặt đát rạn nứt, ba cổ thi thể lập tức rơi xuống đó.

Lưu Huyền Hợp vừa chết, cả Trường Giang Bang chợt sụp đổ. Bang chúng đại bộ phận bị Nhạc Trọng dẫn người chiếm đoạt, những bang chúng phản kháng sẽ bị xử tử và chôn xuống đất, cũng chỉ có mười tên nòng cốt chuyên tìm tòi vật tư mới sống sót.

Ở trong thành phố Quý Trữ này bang phái rơi rụng là chuyện bình thường, đây là tận thế, chỉ cần có một gã người cường hóa nòng cốt thực lực cường hoành thì rất nhanh có thể chiếm một ít bang phái. Thế nhưng mà Trường Giang Bang chính là bang phái có cả ngàn bang chúng, dưới trướng trên hai mươi tên người cường hóa trên cấp 20. Bang phái như vậy bị tiêu diệt, ở trong thành phố Quý Trữ này rất nhiều bang phái chấn động mạnh mẽ.

Trong Thanh Trúc Bang, một gã nam tử đi tới bên người của Cao Minh Hào và chậm rãi nói ra:

- Bang chủ! Trường Giang Bang bị người ta diệt!

Cao Minh Hào thở sách trong tay xuống, trong mắt dị quang lóe lên trầm giọng hỏi:

- Thang Thạch. Là người nào làm?

Thang Thạch trầm giọng nói:

- Là Thanh Thạch Bang làm!

Thang Thạch chậm rãi nói ra:

- Bang chủ của Thanh Thạch Bang là ai còn không biết, chỉ biết một cao tầng trong đó có tên là Nhạc Trọng. Động thủ là hộ pháp Bạch Tiểu Thắng, Ưng Khai Sơn, Trần Thăng Cương! Xem bọn họ ra tay giết người thì bọn họ trừ Bạch Tiểu Thắng có tốc độ nhanh ra, tất cả còn lại không rõ. Nhưng có thể khẳng định toàn bộ bọn họ là người cường hóa cao cấp.

Cao Minh Hào trầm ngâm một hồi, mười ngón nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nói:

- Nhạc Trọng sao? Xem ra trong thành phố Quý Trữ lại có thêm một con sói đói rồi!

Thang Thạch trầm giọng hỏi:

- Bang chủ! Muốn động thủ với hắn sao?

Cao Minh Hào lắc đầu nói:

- Không cần! Trường Giang Bang không phải dễ diệt như vậy! Bọn họ mạo mạo thất thất tiêu diệt Trường Giang Bang sẽ có người ra mặt! Chúng ta không nên động!

Chiếm đoạt Trường Giang Bang, Nhạc Trọng sáng lập Thanh Thạch Bang quy mô mở rộng ra gấp hai, biến thành một bang phái có cả ngàn người. Lực lượng hạch tâm chính là ba mươi tên người cường hóa mà hắn mang tới, nhưng mà tình báo về hắn đã lan ra trong thành phố Quý Trữ, rất nhiều thế lực của hắn kéo dài ra khắp thành phố Quý Trữ.

Nhạc Trọng vừa mới nuốt vào Trường Giang Bang không quá hai ngày, từng bầy cảnh sát tiến vào địa bàn của Trường Giang Bang, tiến hành điên cuồng quét sạch, sòng bạc, tiệm cơm, quán bar các sản nghiệp giải trí, tất cả đều lọt vào đả kích hủy diệt. Vượt qua hai trăm tên bang chúng Thanh Thạch Bang bị bắt ném vào nhà giam, thêu dệt rất nhiều tội trạng và giam giữ lại.

Nhạc Trọng thì là trực tiếp mang theo cao tầng Thanh Thạch Bang trốn đi, cũng cũng có chính diện xung đột với cảnh sát của thành phố Quý Trữ. Nhưng mà hắn vừa trốn thì Thanh Thạch Bang do hắn tạo dựng nhân tậm dị động, cơ hồ sụp đổ.

Kim Bích Huy Hoàng chính là một khách sạn năm sao trong thành phố Quý Trữ, mỗi khi ban đêm nơi này đèn đuốc sáng trung, xe sang trọng tụ tập. Trong nơi này dầu nhiên liệu cực kỳ trân quý, lái xe trong thành phố cần giao nạp thuế má rất đắt đỏ, nhưng mặc dù như thế, ở trong thành phố Quý Trữ vẫn có rất nhiều xe sang trọng tồn tại.

Trong một gian phòng xa hoa sương mù mờ mịt.

Một gã trung niên dáng người khôi ngô, tướng mạo tuấn lãng, ăn mặc áo da màu đen, trên đầu nhuộm tóc vàng ôm lấy một cô gái tuổi chừng hai mươi lăm, đầu hói bụng phệ và hai má phình ra, nói:

- Lúc này cảm tạ Đan cục trưởng! Có thể đem Thanh Thạch Bang u ác tính tiêu diệt, toàn bộ nhờ Đan sở trưởng ngài đại lực tương trợ! Tôi kính ngài một ly!

Tên nam tử trung niên nhuộm tóc vàng vẻ mặt bưu hãn bướng bỉnh chính là một trưởng lão Hồng môn trong thành phố Quý Trữ Mã Lập Thiết, là một trong bốn bang phái lớn nhất! Trong thành phố Quý Trữ thì Hồng môn này và Hồng môn ở Thái Lan không phải là một, chỉ có tên trùng nhau mà thôi, Hồng môn ở trong nước thập phần có danh tiếng, thời điểm sáng lập là do một đám dã tâm bừng bừng tạo ra, chọn Hồng môn làm tên của bang phái mình.

Trường Giang Bang chính là bang phái phụ thuộc vào Hồng môn. Bang chúng của Hồng môn thật sự vượt qua một vạn người. Vì ngăn ngừa lọt vào tẩy trừ của chính phủ, bọn họ lựa chọn phân tán lực lượng ra bên ngoài, biến thành bang phái phụ thuộc vào bọn họ. Trường Giang Bang chính là một bang phái phụ thuộc vào Hồng môn, cũng là bang phái lớn dưới trướng của bọn họ.

Tên trung niên đầu hói bụng phệ này chính là sở trưởng đồn công an khu Tân Dương tên là Đan Hoành. Khu Tân Dương chính là khu vực giàu có nhân khẩu đông đúc của thành phố Quý Trữ, sở trưởng đồn công an nơi đó quyền lực cực lớn. Đan Hoành chính là tâm phúc của của thị trưởng Trâm Anh trong thành phố Quý Trữ, chỉ cần qua mấy tháng thì hắn sẽ trở thành phó cục trưởng cục công an. Trong hệ thống công an hắn có thực lực khá lớn.

*****

Tên đầu hói bụng phệ Đan Hoành một tay vuôn ra sờ loạn vào quần của thiếu nữ trẻ tuổi trong tay, lúc này dùng giọng quan nói:

- Thanh Thạch Bang dám mở sòng bạc, tổ chức lừa bán người, thật sự là tội ác tày trời. Chúng tôi thân là người công tác của chính phủ, đương nhiên phải có một thân chính khí, nghiêm khắc đả kích các tổ chức phi pháp là nên làm!

Ngồi ở bên người Đan Hoành là một gã đeo kính mắt, nam tử trẻ tuổi này nhã nhặn thư sinh nhìn qua Đan Hoành khẽ cười nói:

- Đúng vậy! Đơn cục trưởng! Tôi muốn mời ngài phát động truy nã, truy nã Nhạc Trọng, Bạch Tiểu Thắng, Ưng Khai Sơn, Trần Thăng Cương là bốn tên ác đồ. Diệt trừ những phần tử hắc bang này làm cho thành phố Quý Trữ được sáng sủa.

Tên nam tử trẻ tuổi chính là tâm phúc kiêm quân sư của Mã Lập Thiết, tên là Khương Lập Hồng! Hắn chính là nhân vật xảo trá đa mưu túc trí, được người ta xưng là rắn hổ mang.

Một khi cục công an ra lệnh truy nã, như vậy bốn người Nhạc Trọng sẽ là địch nhân của thành phố Quý Trữ. Biến thành chuột chạy qua đường. Thanh Thạch Bang cũng trở thành đối tượng trọng điểm của chính phủ trấn áp.

Đan Hoành thập phần không có hứng thú qua loa nói:

- Chuyện này à! Tôi cần phải quay về nghiên cứu thật cẩn thận mới được!

Đan Hoành thập phần tinh tường quy tắc trò chơi. Nếu như hắn đem bốn người Nhạc Trọng định vị thành tội phạm truy nã, như vậy hắn phải giết toàn bộ bốn người Nhạc Trọng là người cường hóa cao cấp. Không phải Nhạc Trọng bị giết chết thì chính là hắn bị Nhạc Trọng giết chết.

Đối với người cường hóa cao cấp, nếu như không phải đến mức vạn bất đắc dĩ, cục cảnh sát cũng không dám tùy tiện phát lệnh truy nã. Một khi tuyên bố truy nã người cường hóa cao cấp, sẽ phải dùng đặc chiến doanh của chính phủ xuất ra thủ đoạn lôi đình, trực tiếp một kích diệt sát những người cường hóa cao cấp kia. Bởi vậy nhắm vào tồn tại người cường hóa cao cấp phải có chứng cớ xác thực, hơn nữa phải tạo thành ảnh hưởng lớn với xã hội mới có thể phát động lệnh truy nã.

Hơn nữa nhằm vào người cường hóa cao cấp cũng phải trải qua nhiều bộ ngành chuyên môn nghiên cứu cẩn thận mới được. Đan Hoành thân là cao tầng hệ thống cảnh sát, hắn có năng lực đem bốn người Nhạc Trọng định vị thành đối tượng truy nã, thế nhưng mà nếu như cấp trên động tay chân, hắn là trưởng đồn công an cũng không làm gì được. Đan Hoành có thể điều động cảnh sát tới bắt Nhạc Trọng nhưng mà hắn không dám dễ dàng tuyên bố truy nã người cường hóa cao cấp như Nhạc Trọng. Chuyện liên quan tới mỹ quan và tính mạng thì hắn không dám làm.

Khương Lập Hồng mỉm cười, đem tờ chi phiếu đưa tới:

- Đan sở trưởng. Ngài chỉ cần hoàn thành chuyện này giúp chúng tôi, cái này sẽ là của ngài.

Đan Hoành nhìn qua tấm chi phiếu, trong nội tâm rung mạnh, chỉ thấy đây là tấm chi phiếu giá trị một ngàn tấn lương thực. Mỗi nhân viên của Đan Hoành hiện tại một tháng chỉ được một trăm cân lương thực, phiếu một ngàn tấn lương thực với tiền lương hiện giờ hắn phải làm một ngàn năm mới có. Phiếu lương thực một ngàn tấn trong tận thế so với một trăm triệu trước tận thế còn trân quý hơn nhiều. Hắn cũng là người nhìn thấy không ít chi phiếu có giá trị, hắn liếc nhìn là nhận ra chi phiếu là thật.

Khương Lập Hồng hai tay vỗ nhẹ, một nữ mỹ phụ quần áo bạo lộ, dáng người mỹ cảm mang theo một lồng sắt đi vào, ở trong lồng sắt là hai tiểu loli giống nhau như đúc, mặc khăn lụa trắng thanh thuần, tuổi chừng mười một mười hai vô cùng xinh đẹp.

Đan Hoành vừa nhìn thấy hai tiểu loli sinh đôi xinh đẹp trong lòng sắt, hô hấp của hắn ngừng lại, hưng phấn lên. Hắn thích nhất chính là những tiểu loli như thế này.

Khương Lập Hồng nhìn chằm chằm vào Đan Hoành giống như dã thú xấu xí thì khẽ cười nói:

- Đan sở trưởng, chỉ cần ngài giúp chúng tôi hiện tại, cặp sinh đôi này sẽ là của ngài. Các nàng vẫn còn là xử nữ, không có nam nhân chạm qua các nàng. Tôi nghĩ ngài nhất định sẽ ưa thích đấy.

Đan Hoành cắn cắn môi, thoáng cái đem tấm chi phiếu này nhét vào trong túi, hắn giống như dã thú nhìn chằm chằm vào cặp sinh đôi trong lồng sắc, lớn lên thập phần xinh đẹp, nói:

- Tốt!! Tôi đáp ứng các người!! Đem các nàng tới phòng của tôi!

Mã Lập Thiết khinh bỉ nhìn Đan Hoành và lạnh lùng cười cười, người như Đan Hoành háo sắc hắn thấy nhiều rồi. Trong Hồng môn thu nạp rất nhiều mỹ nữ, chuyên môn hợp ý hiến cho đám quan viên như vậy. Chỉ cần Đan Hoành nhận lấy cặp song sinh này, là hắn có thể khống chế Đan Hoành, khiến Đan Hoành trở thành tay sai của hắn.

Một gã bang chúng Hồng môn đột nhiên tiến vào trong phòng và báo cáo với Mã Lập Thiết:

- Trưởng lão!! Nhạc Trọng đến!! Hắn ở trong sòng bài của chúng ta!

- Nhạc Trọng? Hắn làm sao tới đây?

Mã Lập Thiết sắc mặt biến đổi, thoáng cái đứng lên sau đó đi tới phòng quan sát.

Ở trong sòng đánh bạc xa hoa hoành tráng, khắp nơi hối hả, vô số dân cờ bạc đang hội tụ trong đó, bọn họ đang hưng phấn huy động thẻ đánh bạc, điên cuồng tiến hành đánh bạc. Trong tận thế vật tư thiếu thốn, chỉ cần trật tự hơi chút ổn định đều có đại lượng dân cờ bạc xuất hiện. Dân cờ bạc ở chỗ này kiếm tiền, hơn nữa chính là phát tiết áp lực sợ hãi tương lai.

Nhạc Trọng mang theo Trữ Vũ Hân bước vào trong phòng đánh bạc, dân cờ bạc chung quanh đang đỏ mắt không có chút chú ý tới bọn người Nhạc Trọng đã đến.

Trữ Vũ Hân kéo cánh tay của Nhạc Trọng và nhìn qua dân cờ bạc điên cuồng giống như dã thú, chau mày nói:

- Tại sao lại tới nơi này? Nhạc Trọng! Mười đánh bạc chín thua, đánh bạc cũng không phải là thói quen tốt!

Nhạc Trọng cười nhạt một tiếng, trực tiếp đi tới bên một bàn cờ bạc, đem phiếu đánh bạc một trăm tấn lương thực đưa ra, nhìn qua tên chia bài lạnh lùng nói:

- Tôi mua đại! Lúc này phải ra đại!

- Phiếu một trăm tấn lương thực!

- Đại thủ bút!

- Người này đại thủ bút! Vậy mà một lần đánh bạc một phiếu một trăm tấn lương thực.

- Cô gái bên cạnh hắn thật xinh đẹp a!

"..."

Một đám dân cờ bạc vây quanh người của Nhạc Trọng nghị luận nhao nhao.

Nhạc Trọng trừng mắt nhìn tên chia bài, phát động Khủng Cụ Thuật:

- Lắc đai, tôi phải thắng!

Một đạo tinh thần cường hoành hiện ra.

Tinh thần lực tiến vào trong thức hải của tên chia bài, làm cho hắn lâm vào sợ hãi không cách nào kiềm chế được. Tay của hắn run lên, chợt hắn dùng sức dao động hộp lắc được trải qua huấn luyện nhiều lần, sau đó mở xúc sắc ra và như lọt vào hầm băng.

- Đại!

- Là đại!! Mẹ kiếp! Tiểu tử này vận khí thật tốt!!

- Sớm biết như vậy tao đã mua đại là tốt rồi!

"..."

Ở một bên vô số dân cờ bạc nhìn thấy một màn này, nhao nhao hối hận kêu lên.

- Đại!

Nhạc Trọng tiếp tục đem tấm phiếu hai trăm tấn lương thực ném vào đại, sau đó lạnh lùng trừng mắt nhìn tên chia bài.

Tên chia bài không cách nào khống chế mà dựa theo lệnh của Nhạc Trọng mà lắc lắc xúc sắc.

- Lại là đại!

- Quá ngưu a!! Như vậy cũng được?

"..."

Những dân cờ bạc kia liên tục hưng phấn, liên tiếp hai lần đại, chuyện này làm máu của bọn họ sôi trào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)