Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0413

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0413: Loạn tượng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhạc Minh nhìn thấy Triệu Qua cùng hai chiến sĩ, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh hãi, hắn cưỡng chế nỗi sợ hãi trong lòng hỏi:

- Các anh là ai?

Triệu Qua vọt tới thật trực tiếp đánh xỉu vợ chồng Nhạc Minh miệng nói:

- Đắc tội!

Hai gã chiến sĩ còn lại trực tiếp cõng lên cha mẹ Nhạc Trọng, ba người nhanh chóng hướng dãy tầng lầu cao nhất khu vực này bỏ chạy.

Ba người Triệu Qua nhanh chóng chạy trốn tới tầng chót lầu ba của tòa lầu này.

Triệu Qua nhìn tòa lầu đối diện, tay phải giơ ra, sau lưng nổ bắn một vòng dây thép quấn quanh lên người một gã chiến sĩ, sau đó lại cuốn gã chiến sĩ kia bay thẳng lên một tòa lầu khác.

Sử dụng phương pháp này, Triệu Qua cùng hai gã chiến sĩ nhanh chóng thoát khỏi nơi đó, rơi xuống một tòa lầu khác.

Liên tiếp thực hiện vài lần, Triệu Qua cùng hai gã chiến sĩ kia đã mang theo cha mẹ Nhạc Trọng biến mất vô tung.

Lục Đào cùng là một tiến hóa giả tinh thần hệ thực lực cường hoành, hắn nhìn thấy mưa đạn dày đặc càng thêm độc ác, phát động niệm lực dựng lên bức tường cản trở, ngăn chặn đạn súng máy, đồng thời lớn tiếng quát:

- Đi theo tôi!

Những người còn lại liền nhảy ra theo Lục Đào phóng về phía trước.

- Hỗn đản!

Trần Thăng Cương biến sắc, phát động kỹ năng, từng mặt tường đất đột ngột mọc lên chắn trước người đám cao thủ kia. Trước đó mục đích của hắn không phải giết người mà là cần tranh thủ thêm thời gian. Nơi này hắn chỉ có bốn người, tuyệt đối không phải đối thủ của đám người Lục Đào.

Sáu gã cường hóa giả lực lượng hệ cầm vũ khí hung hăng oanh lên tường đất, mặt tường kia nháy mắt liền hỏng mất.

Tường đất phá nát, bụi mù cuồn cuộn, Lục Đào dẫn người lao qua đống hoang tàn nhưng trong tầm mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng bất kỳ người nào.

- Đáng chết!

Lục Đào biến sắc, nhanh chóng mang theo bộ hạ hướng nhà của Nhạc Trọng phóng đi.

Khi Lục Đào dẫn người phá cửa đi vào chỗ ở của cha mẹ Nhạc Trọng chỉ nhìn thấy được một căn phòng rỗng tuếch.

- Tìm kiếm cho tôi!

Hai mắt Lục Đào thoáng hiện lên vẻ phẫn nộ lớn tiếng quát.

Hơn hai mươi cao thủ nhanh chóng tuôn vào trong nhà tìm kiếm nhưng không thu hoạch được gì.

- Lão đại, người đã chạy thoát! Hiện tại nên làm sao?

Một gã cao thủ đi tới trước mặt Lục Đào hội báo.

Sắc mặt Lục Đào trầm xuống, nói:

- Lui!

Theo mệnh lệnh của Lục Đào, hơn hai mươi cao thủ nhanh chóng rút lui.

Qua một lúc sau mới thấy có cảnh sát hướng bên này chậm rãi chạy tới.

Ở bên trong Quý Trữ thị, bang phái san sát, dùng binh khí chém giết lẫn nhau không ngớt. Trong đó không ít bang phái có cường hóa giả lẫn tiến hóa giả cấp cao trấn thủ. Bởi vậy chỉ cần sự tình không đến mức khó cứu vãn, bình thường cảnh sát sẽ không quản tới những chuyện chém giết như thế này.

- Chó bán nước! Đều cút ra đây cho chúng ta!

- Nơi này là địa bàn người Trung Quốc, tụi mày là Hán gian, là chó săn, mau lăn đi ra!

- Đại Hán gian! Quân bán nước! Còn chưa cút đi ra!

- Giết sạch dân nước ngoài!

- ...

Ở một bên Thiên Long bang vây quanh tổng bộ Thanh Thạch bang, cầm dao lẫn gậy gộc trong tay lớn tiếng gầm rú.

Thanh Thạch bang tiếp nhận đại bộ phận di sản của Hồng Môn lưu lại, đồng thời cũng tiếp nhận mấy trăm người ngoại quốc. Bởi vậy do người có mưu đồ gây xích mích, bang chúng Thiên Long bang liền bị kích động muốn giết sạch người ngoại quốc trong Thanh Thạch bang, ngay cả Thanh Thạch bang của Nhạc Trọng cũng bị mắng thành Hán gian, quân bán nước.

Loại thủ đoạn chụp mũ này bị người trong nước luôn dùng thật thành thạo, trong Thiên Long bang cũng không thiếu loại người rành nghề này, dễ dàng chụp mũ cho Thanh Thạch bang.

Thượng Luân đứng trước cửa sổ trên lầu, nhìn bang chúng Thiên Long bang bên dưới đằng đằng sát khí nói:

- Lão Trịnh, hiện tại nên làm sao? Cần giết sạch bọn chúng không?

Thượng Luân đi theo Nhạc Trọng cũng là một người lòng dạ ngoan độc, không hề để ý tính mạng của người thường vào trong mắt. Trên thực tế đây cũng là bệnh chung của thật nhiều kiêu hùng ở cuối thời.

Trong tổng bộ Thanh Thạch bang có được trang bị ba bộ binh doanh, một khi Thanh Thạch bang toàn lực xuất động, tuyệt đối có thể đem bang chúng Thiên Long bang giết hại sạch sẽ.

Thời đại này lưu manh cầm dao hay gậy gộc trong tay làm sao có thể địch nổi với quân nhân chức nghiệp cầm dao găm lựu đạn cùng súng M4?

Trịnh Minh Hòa lắc nhẹ đầu cười lạnh nói:

- Không cần! Chúng ta có thể sử dụng thủ đoạn khác! Lão Thượng, đừng nóng lòng, từ từ xem lại!

Đúng lúc này ở phương xa truyền tới từng tiếng còi cảnh sát vang rền.

Trịnh Minh Hòa nghe được thanh âm còi cảnh sát khẽ mỉm cười nói:

- Tới rồi!

Nhiều đội cảnh sát nhanh chóng chạy tới hiện trường, đem bang chúng Thiên Long bang vây quanh.

Chứng kiến cảnh sát xuất hiện, bang chúng Thiên Long bang nháy mắt xao động, sắc mặt đại biến, thậm chí có hơn trăm tên nhát gan sợ phiền phức trực tiếp bỏ chạy. Mấy chục tên đầu mục gầm lên giận dữ mới ngừng được cục diện hỏng mất!

Mang hơn mấy chục cảnh sát vây quanh, Đan Hoành giận dữ hét:

- Các người đang muốn làm gì? Tụ đông nháo sự phải chịu hình phạt theo pháp luật! Các người muốn vào ngục giam ăn cơm tù sao?

Bang chúng Thiên Long bang nhìn thấy Đan Hoành dẫn theo đội cảnh sát hiện thân, khí thế nhất thời giảm hơn phân nửa, lại có thêm vài chục bang chúng chạy trốn.

Hắc bang trong quốc nội nếu không có hậu trường đứng trước mặt thiết quyền chân chính quả thật không chịu nổi một kích. Bất kỳ phần tử bang phái nào mỗi khi chứng kiến cảnh sát trong lòng đều sợ hãi ba phần.

Đan Hoành nhìn bang chúng Thiên Long bang, uy phong lẫm lẫm, quan vị mười phần ra lệnh:

- Đem bọn hắn đều bắt lại! Người nào dám phản kháng bắn chết tại chỗ!

Ở trong cuối thời, quyền lực chấp pháp của cảnh sát cũng nhận được tăng cường thật lớn. Bắn gục phần tử phạm tội ngay tại chỗ cũng là chuyện thường. Loạn thế dùng trọng hình cơ hồ là quy luật thông dụng trên thế giới.

Tuy rằng Quý Trữ thị an ổn hơn thật nhiều thế lực mà Nhạc Trọng từng đi qua, nhưng dù sao hiện tại vẫn bị vây trong thời loạn, hình phạt đương nhiên không nhẹ nhàng.

- Chờ một chút!

Ngay lúc Đan Hoành hạ lệnh bắt lại toàn bộ bang chúng Thiên Long bang, một gã đường chủ tên Thịnh Hoài Quang bước ra quát to ngăn cản.

Đan Hoành liếc mắt nhìn Thịnh Hoài Quang trầm giọng nói:

- Thịnh Hoài Quang, chẳng lẽ anh muốn bạo lực kháng pháp hay sao?

Nghe xong lời nói của Đan Hoành, toàn bộ cảnh sát đều run lên, lập tức lấy ra súng lục, còn có vài tên đặc cảnh trực tiếp lấy súng tự động chỉ vào bang chúng Thiên Long bang.

Bên trong cuối thời, bạo lực kháng pháp là chuyện hết sức thông thường. Bởi vì dân gian có được đại lượng cường hóa giả thực lực cao cường, rất nhiều cảnh sát khi làm nhiệm vụ đều bị giết chết không minh bạch. Nhưng dám can đảm chính diện bạo lực kháng pháp đối kháng cơ cấu chính phủ đều sẽ bị chính phủ cùng quân đội phái ra cao thủ giết hết sạch sẽ.

Trước kia Quý Trữ thị có năm đại bang phái, kết quả có một bang phái quá mức ngang ngược càn rỡ, đắc tội quan lớn chính phủ. Một lần đại thanh tẩy đã đem bang phái kia toàn bộ phá hủy, làm cho mọi người thấy được uy lực của thiết quyền chuyên chính. Nếu Thiên Long bang dám can đảm bạo lực kháng pháp, chỉ sợ tai ương diệt môn nằm ngay trước mắt.

*****

Đan Hoành là một tên vương bát đản, nhưng Nhạc Trọng không giết hắn, chính là vì muốn lợi dụng lực lượng trong chính phủ của hắn.

Thịnh Hoài Quang mỉm cười nghiêng người tránh ra, lộ ra một tên mặt trắng nhỏ một thân mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng đứng phía sau, sau đó vẻ mặt thật ngạo khí lên tiếng:

- Không dám! Thịnh Hoài Quang này làm sao dám kháng pháp. Nhưng ông xem vị này là ai đi?

Tên trẻ tuổi kia liếc Đan Hoành nghênh ngang nói:

- Đan Hoành, ông không biết tôi là ai sao?

Đan Hoành nhìn thấy tên trẻ tuổi kia, biến sắc, mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng:

- Nguyên lai là Lý thiếu! Sao anh lại ở chỗ này?

Tên trẻ tuổi trước mắt tên là Lý Hoành Chi, là con trai của tiền chủ tịch Nam Trữ thị Lý Cửu Minh.

Trong Quý Trữ thị có hai bộ phận cơ cấu chính phủ là Quý Trữ thị cùng Nam Trữ thị, đôi bên đều có được quyền lực rất lớn. Chủ tịch thành phố Nam Trữ thị Lý Cửu Minh chính là người đứng đầu trong cơ cấu chính phủ Nam Trữ thị, có được quyền lực thật lớn, là nhân vật cấp đầu sỏ chân chính của Quý Trữ thị. Bởi vậy khi Đan Hoành vừa thấy Lý Hoành Chi thì sắc mặt đại biến, mồ hôi tuôn đầy.

Lý Hoành Chi liếc mắt nhìn Đan Hoành, giống như trách mắng người hầu kêu to:

- Đan Hoành, nếu ông nhận được tôi còn không mau đem theo người của ông xử lý Thanh Thạch bang! Chẳng lẽ muốn tôi rút tầng da trên người của ông sao?

Ở trong cuối thời trật tự hỏng mất, không có dư luận giám sát, những con cháu quan lớn tay cầm quyền sinh sát càng thêm hung hăng càn quấy tới cực điểm. Lý Hoành Chi chính là một trong số đó.

Đan Hoành bị Lý Hoành Chi trách mắng như người hầu sắc mặt liền biến đổi, lúc trắng lúc xanh. Hắn cũng là quan viên chính phủ có mặt mũi, bị người quát mắng như người hầu thật sự không thể xuống đài. Nhưng Lý Hoành Chi cũng là đại biểu cho Lý Cửu Minh quyền thế ngập trời, hắn không dám đắc tội.

Nhưng khi nghĩ tới thủ đoạn kinh khủng của Nhạc Trọng, trong lòng hắn lại run rẩy. Nếu phản bội Nhạc Trọng, chỉ sợ gia đình hắn đều chết không chỗ chôn.

Trải qua một phen giãy dụa đấu tranh nội tâm thống khổ, Đan Hoành cắn răng vung tay ra lệnh:

- Lý Hoành Chi, hiện tại tôi đang xử lý việc công! Đắc tội, bắt lại tất cả cho tôi!

Theo mệnh lệnh của Đan Hoành, mười mấy tên cảnh sát đi về hướng đám bang chúng Thiên Long bang.

Lý Hoành Chi biến sắc lớn tiếng kêu lên:

- Tụi mày ai dám! Tao là con trai của chủ tịch Nam Trữ thị Lý Cửu Minh tên Lý Hoành Chi!

Nghe được Lý Hoành Chi bộc lộ thân phận, mấy chục cảnh sát dừng lại hành động, vẻ mặt do dự. Lý Cửu Minh là một trong những đầu sỏ có quyền thế nhất Quý Trữ thị hiện giờ, nếu bọn họ bắt người có lẽ người ta chỉ vỗ vỗ mông thì có thể ra khỏi phòng giam, nhưng bọn họ chỉ sợ sẽ biến thành một cỗ thi thể.

Đúng lúc này từ phương xa truyền tới thanh âm gầm lên giận dữ:

- Ai dám động tới Lý Hoành Chi!

Nương theo sau tiếng gầm lên giận dữ, một nhóm quân nhân thân mặc quân phục, cầm súng trường, trang bị võ trang đầy đủ đi theo một gã quan quân dáng người khôi ngô tóc ngắn, mắt ưng mũi cao, ánh mắt sắc bén suất lĩnh đi về hướng bên này.

Đan Hoành vừa chứng kiến tên quan quân kia sắc mặt liền biến thành tro tàn, trong lòng tràn ngập hối hận:

- Đáng chết! Sớm biết vậy mình không cần ra mặt vì Nhạc Trọng! Lần này xong rồi!

Lý Hoành Chi tươi cười bước tới trước mặt tên quan quân kia:

- Thường đại ca, anh đã đến rồi!

Tên quan quân kia tên là Thường Ngọc Phong, là một gã liên trưởng kết giao thật thân với Lý Hoành Chi. Lúc này Thường Ngọc Phong kéo theo một liên đội chính quy tới làm chỗ dựa cho Lý Hoành Chi.

Thường Ngọc Phong liếc mắt nhìn Đan Hoành lạnh lùng cười, trực tiếp ra lệnh:

- Là mày muốn đụng tới người của tao sao? Người đâu, đem hắn bắt lại cho tôi! Dám ngăn cản, bắn!

Nhận được mệnh lệnh của Thường Ngọc Phong, hai mươi binh sĩ phóng về phía Đan Hoành.

Cảnh sát dưới trướng Đan Hoành nhìn thấy đám binh lính đưa mắt nhìn nhau, vội vàng né tránh, mặc cho đám binh sĩ bắt lại Đan Hoành. Đó đều là binh sĩ quân đội, vũ khí đôi bên không cùng đẳng cấp, trình độ huấn luyện cũng chênh lệch nhau. Những cảnh sát kia đương nhiên không dám ngăn cản binh sĩ quân đội, nếu không bị bắn chết cũng không biết đi đâu kêu oan.

Đan Hoành bị đẩy tới trước mặt Lý Hoành Chi, sắc mặt như tro tàn lớn tiếng kêu lên:

- Tôi là nhân viên chính phủ, các người bằng vào cái gì muốn bắt tôi?

Lý Hoành Chi liếc mắt nhìn Đan Hoành, lạnh lùng cười nói:

- Nhân viên chính phủ? Ở trong này tao mới là trời, tao mới là pháp! Mày chỉ là một đồn trưởng cảnh sát nho nhỏ cũng dám đấu với tao, quả thật muốn chết! Đem hắn kéo xuống, bắn chết!

Sắc mặt Đan Hoành đại biến lớn tiếng kêu la:

- Đừng...đừng...

Hai gã đại hán lập tức lôi kéo Đan Hoành vào trong một hẻm nhỏ.

Những cảnh sát kia thấy Đan Hoành bị kéo vào ngõ hẻm, trong mắt đều lộ ra cảm giác như thỏ chết mà cáo bi thương.

Trong lầu, Thượng Luân nhìn xuống bên dưới nhướng mày nói:

- Không tốt lắm đâu! Xem ra Đan Hoành sẽ bị bắn chết!

Trịnh Minh Hòa nhìn thấy đám binh lính quân đội cũng nhíu mày nói:

- Quân đội cũng chen chân vào sao? Thiên Long bang quả nhiên không đơn giản!

Trong lúc hai gã đại hán kéo Đan Hoành lôi vào trong hẻm nhỏ, đột nhiên hai đạo gai xương bén nhọn chợt lóe, thủ cấp của hai gã đại hán bay lên, hai cỗ máu tươi phóng lên cao làm người cực kỳ sợ hãi.

- Ah...

Hai đầu người ừng ực lăn tới dưới chân một gã bang chúng nhát gan của Thiên Long bang, làm hắn không nhịn được lớn tiếng kêu lên.

Bang chúng Thiên Long bang trước cuối thời đại bộ phận đều là người thường, chưa từng gặp qua máu tươi bao nhiêu, lúc này chứng kiến đầu lâu của nhân loại tự nhiên là bị dọa ra nước tiểu.

Bang chúng Thiên Long bang vừa thét lên chói tai liền đem ánh mắt mọi người hấp dẫn về phương hướng hẻm nhỏ kia.

Trong ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, Nhạc Trọng giẫm lên máu tươi, sau lưng là nhóm cao thủ Hồ Nghị chậm rãi đi ra.

Đan Hoành đi theo bên người Nhạc Trọng, trên mặt còn đầy nước mắt không ngừng nói:

- Đa tạ ân cứu mạng của Nhạc lão đại, đa tạ Nhạc lão đại! Sau này mạng của Đan Hoành tôi bán cho Nhạc lão đại rồi!

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Đan Hoành thản nhiên nói:

- Chỉ cần ông giúp tôi làm việc thật tốt, tôi sẽ không bạc đãi ông!

Nhạc Trọng tự nhiên không tin lời thề của Đan Hoành. Đây là hiện đại mà không phải cổ đại, lời thề của người hiện đại chẳng khác gì nuốt cháo, chỉ có ân uy cùng thi triển, có được lực lượng khổng lồ mới có thể người chịu dốc sức cho ngươi.

Nếu như Nhạc Trọng không thành lập đại bang phái Thanh Thạch bang, hắn cũng không thể hấp thu được nhiều cao thủ trong Quý Trữ thị đến dựa dẫm.

Lý Hoành Chi liếc mắt nhìn Nhạc Trọng, lạnh lùng cười nhìn đám cảnh sát ra lệnh:

- Mày chính là bang chủ Thanh Thạch bang Nhạc Trọng? Đám cảnh sát kia, còn ngẩn người làm gì? Còn không nhanh đem hắn bắt lại! Muốn tao rút tầng da trên người tụi mày sao?

Những cảnh sát kia nghe được lời trách mắng của Lý Hoành Chi mỗi người đều biến sắc, tuy rằng trong lòng thập phần khó chịu nhưng vẫn do dự di chuyển về phía Nhạc Trọng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)