Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0423

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0423: Liên tục đến hàng!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hồ Nghị dẫn theo đội ngũ bao vây bộ đội Chu Lôi, những cường hóa giả nếu không bị hắn bắn chết thì bị bắt giữ làm tù binh.

Nhạc Trọng đứng trong trung tâm chỉ huy nhìn thấy tình cảnh bi thảm bên trong quân doanh của Chu Lôi, lại trầm giọng ra lệnh cho Trương Tuyết Vong đứng bên cạnh:

- Được rồi, phái người đi chiêu hàng!

Trương Tuyết Vong nhìn thấy tình cảnh trong quân doanh, trong lòng tràn ngập phức tạp, những binh sĩ kia trước đây không lâu vẫn là chiến hữu của hắn. Hiện tại lại biến thành nông nỗi thê thảm như vậy, làm trong lòng hắn thập phần bất an.

Nhưng lúc này sinh mạng của hắn đang nằm trong tay Nhạc Trọng, bởi vậy hắn không do dự ra lệnh cho quan quân đứng bên cạnh:

- Lập tức phái người chiêu hàng!

Một gã quan quân thông qua loa phóng thanh lớn tiếng kêu lên:

- Người bên trong nghe đây! Chu Lôi tổ chức kế hoạch ám sát Đỗ sư trưởng Đỗ Thiện Hùng! Hiện tại hắn đã là phản nghịch quốc gia cùng nhân dân! Các người lập tức đầu hàng còn có con đường sống! Nếu không chúng tôi sẽ không tiếp tục lưu tình, chỉ có thể xem các người là kẻ phản nghịch, bắn ngay tại chỗ!

Lúc này bên trong quân doanh của Chu Lôi còn hơn hai trăm chiến sĩ phân tán ẩn núp, họ cũng không đến nỗi như cường hóa giả bị pháo kích liền vỡ.

Chu Lôi đã chết, binh sĩ còn sót lại tuy còn lực đánh một trận nhưng họ đã không còn mục tiêu cùng ý chí chiến đấu, đều đi ra trở thành tù binh của Nhạc Trọng.

Đánh thắng bộ đội của Chu Lôi, Nhạc Trọng không có chút do dự trực tiếp hạ lệnh:

- Tiếp tục! Tiến công bộ đội Mã Phóng!

Dưới mệnh lệnh của hắn, Trương Tuyết Vong suất lĩnh đệ nhất doanh tiếp tục hướng quân doanh Mã Phóng tiến quân.

Bên trong quân doanh của Mã Phóng.

Mã Phóng trong một thân quân trang cầm một cái chén ném mạnh xuống đất, nổi giận rít gào:

- Đáng chết! Tên vương bát đản Chu Lôi sao yếu như vậy! Ngay cả một giờ cũng không sống nổi! Con mẹ nó! Trương Tuyết Vong là tên hỗn đản, không ngờ lại đi quy phục Nhạc Trọng! Mẹ nó! Đáng chết! Đáng chết!

Một gã sĩ quan hiến kế:

- Doanh trưởng nguôi giận! Hiện tại chúng ta có thể đi tìm Trần Vũ, Mộ Dung Hòa, Vương Hạc cùng liên thủ! Chỉ cần bốn doanh chúng ta liên thủ Trương Tuyết Vong cùng Nhạc Trọng tuyệt đối không phải đối thủ của chúng ta!

Ánh mắt Mã Phóng tỏa sáng nói:

- Ý kiến hay! Bây giờ anh đi tìm mấy người bọn họ lập tức, nói với bọn họ chuyện cùng kết minh!

Tên sĩ quan tham mưu lập tức nói:

- Dạ, doanh trưởng!

Tên sĩ quan vừa mới rời đi, bên ngoài chợt truyền vào tiếng loa phóng thanh vang dội:

- Mọi người nghe đây! Mã Phóng tổ chức kế hoạch ám sát Đỗ Thiện Hùng Đỗ sư trưởng! Hiện tại hắn đã là phản nghịch trái lại quốc gia trái lại nhân dân! Các người lập tức đầu hàng, còn có một con đường sống! Nếu không chúng tôi sẽ không tiếp tục lưu tình, chỉ xem các người là kẻ phản nghịch, toàn lực giết chết!

Mã Phóng biến sắc, chửi ầm lên:

- Trương Tuyết Vong, con mẹ nó mày là tên hỗn đản! Tao có khi nào tổ chức kế hoạch ám sát Đỗ sư trưởng! Tuyệt đối tử chiến! Truyền mệnh lệnh của tôi, mọi người giữ vững trận địa, một bước không lùi. Chúng ta cần phải đánh đến cuối cùng, tuyệt không rút quân!

Nghe được tiếng loa kêu vang, thật nhiều người trong binh doanh Mã Phóng đều sản sinh ý nghĩ khác thường.

Một ít thủ lĩnh bộ binh doanh dựa dẫm Mã Phóng trực tiếp hóa trang chạy trốn, ở dưới trướng của họ những chiến sĩ mới được huấn luyện một hai tháng cũng trực tiếp hỏng mất, hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy tứ tán.

Đỗ Thiện Hùng vừa chết trong bộ đội lòng người đã tán, vì vậy thoáng chốc đã bị phân tách thành nhiều thế lực. Mà trong sáu thế lực phân tách lòng người cũng không xong, bởi vậy bị Nhạc Trọng mượn danh phận đại nghĩa cùng vũ lực tuyệt đối uy hiếp, vừa chiêu hàng thì lòng người trong đội ngũ Mã Phóng lập tức nổ tung, bỏ chạy tứ tán.

Trong cuối thời một thủ lĩnh luôn có vị trí thập phần mấu chốt, một khi tử vong liền ý nghĩa một thế lực sẽ bị phân tách hỏng mất. Nếu Nhạc Trọng vừa chết, toàn bộ cơ nghiệp do một tay hắn đánh xuống cũng sẽ biến thành bốn năm mảnh, quần hùng cắt cứ. Vô luận là bất kỳ người nào cho dù là Trì Dương đều không thể nắm giữ được cơ nghiệp khổng lồ mà hắn lưu lại. Đồng dạng Đỗ Thiện Hùng làm thủ lĩnh quân đội, hắn vừa chết vô số người dã tâm bừng bừng lập tức xông ra, đồng dạng lòng quân cũng bắt đầu sụp đổ.

Đúng lúc này một gã sĩ quan tham mưu xông tới vẻ mặt lo lắng nói:

- Doanh trưởng, không xong! Chúc doanh trưởng chạy trốn! Bộ binh doanh mười một cũng hỏng mất!

Mã Phóng có chút không thể tin, sắc mặt biến thành cực kỳ khó xem:

- Chúc Trí Hoa bỏ trốn?

Một gã sĩ quan khác cũng chạy vào nói:

- Doanh trưởng, doanh trưởng! Trương liên trưởng mang theo người của hắn bỏ chạy!

Sắc mặt Mã Phóng biến thành vô cùng tái nhợt:

- Trương Minh Đào cũng bỏ chạy?

Trương Minh Đào là liên trưởng đầy nhiệt huyết trước cuối thời, trong cuộc chiến tiêu diệt tang thi đã biểu hiện thập phần anh dũng. Một gã quân nhân như vậy lại mang theo bộ đội một liên chạy trốn, thế cục hiển nhiên đã cực kỳ bi quan.

Đúng lúc này "oanh" một tiếng vang thật lớn, đạn pháo oanh phá một bên doanh trại phát ra một tiếng nổ mạnh, đem cả nơi ở của Mã Phóng cũng tạc đến chấn động.

Mã Phóng bị tiếng nổ mạnh thật lớn tạc đến sắc mặt trắng bệch, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Đáng chết! Bọn hắn nã pháo! Bọn hắn vận dụng trọng pháo! Đáng chết! Đáng chết! Đúng rồi! Mình phải nhanh chóng trốn! Mình phải nhanh chóng trốn mới được! Lưu được núi xanh còn sợ gì không có củi đốt! Nếu mình chết thì không còn gì nữa!

Lúc trước khi Mã Phóng chỉ huy bộ đội chiến đấu cùng tang thi, luôn ở vị trí an toàn phía sau, tuy rằng kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhưng chỉ là kinh nghiệm chỉ huy, lúc này cảm nhận được đạn pháo nổ mạnh bên cạnh, làm hắn hoảng sợ tới mức hồn phi phách tán.

- Yểm hộ tôi lui lại!

Không hề có chút do dự, Mã Phóng lập tức mang theo vài tên tâm phúc muốn bỏ trốn.

- Doanh trưởng, không thể trốn đâu! Nếu ông trốn sẽ không còn người chỉ huy chiến đấu!

Một gã sĩ quan nhịn không được tiến lên ngăn cản Mã Phóng, lớn tiếng kêu lên.

Oanh! Lại một tiếng vang thật lớn, đạn pháo oanh lên một căn phòng khác trong quân doanh, trực tiếp tạc sụp đổ, bụi mù nổi lên bốn phía, mặt đất chấn động.

Vị trí phòng ở của Mã Phóng cũng bị chấn rơi xuống vô số bụi mù, mặt đất run rẩy!

- Cút ngay!

Mã Phóng vô cùng hoảng sợ, trực tiếp rút súng nhìn chằm chằm tên sĩ quan kia bóp cò.

Phanh một tiếng súng vang!

Nơi trán tên sĩ quan kia hiện thêm một lỗ thủng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc lẫn không thể tin ngã xuống đất.

Chứng kiến cái chết của tên sĩ quan, không còn ai dám ngăn cản Mã Phóng, để mặc cho hắn chạy thoát khỏi phòng.

Vài tên sĩ quan còn lại trong bộ chỉ huy thấy một màn như vậy, liếc nhìn nhau liền xông ra ngoài.

- Mã Phóng chạy trốn!

- Mã doanh trưởng vứt bỏ chúng ta chạy trốn!

- ...

Những lời đồn đãi nhanh chóng khuếch tán trong đám người, đội ngũ còn sót lại của Mã Phóng nhất thời hỏng mất sĩ khí, hướng bốn phương tám hướng tán loạn, hướng bộ đội liên hợp của Nhạc Trọng thống soái kêu to đầu hàng.

*****

Nhạc Trọng nhìn thấy bộ đội của Mã Phóng đã tan vỡ, lúc này mới thoáng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nếu Mã Phóng kiên trì suất binh giữ vững trận địa, Nhạc Trọng muốn cướp lấy quân doanh của hắn cũng sẽ thập phần gian nan, đồng thời còn phải trả giá không nhỏ.

Nhạc Trọng trực tiếp ra lệnh:

- Mục tiêu kế tiếp, đệ nhị doanh Vương Hạc!

Nhạc Trọng muốn thừa dịp thế lực quân đội còn chưa chỉnh hợp liên minh phải nhanh chóng đem bọn họ đánh tan thu phục. Nếu những thế lực quân đội ôm thành một đoàn, kết thành liên minh, như vậy Nhạc Trọng rất khó động thủ đối với bọn hắn.

Cao thủ trong đội ngũ của Vương Hạc đông đảo, nhưng chiến sĩ có thể hiểu được điều khiển vũ khí hiện đại hóa thì không nhiều, sức chiến đấu tập thể sẽ biến thành khá nhỏ yếu, tuyệt đối không phải đối thủ của bộ đội Trương Tuyết Vong. Cho dù có cao thủ tinh thông ám sát, Nhạc Trọng cũng có thể ra tay xử lý bọn họ.

Theo mệnh lệnh của Nhạc Trọng, quân đoàn do hai bộ đội liên hợp thay đổi mục tiêu hướng quân doanh của Vương Hạc tiến tới.

- Thủ lĩnh, Vương Hạc cầu kiến!

Quân đoàn liên hợp của Nhạc Trọng vừa đi được nửa đường, một gã chiến sĩ đột nhiên chạy tới hội báo.

Ánh mắt Nhạc Trọng sáng lên, ra lệnh:

- Dẫn hắn vào đi!

Không lâu một gã nam tử thân cao chừng 1m70, cơ thể rắn chắc, thân thể tràn ngập lực lượng chừng ba mươi tám tuổi, đôi mắt sắc bén đi theo thân binh của Nhạc Trọng tiến tới trước mặt hắn.

Vương Hạc cẩn thận đánh giá Nhạc Trọng, nói:

- Chào ngài! Tôi là Vương Hạc! Xin hỏi ngài chính là Nhạc Trọng phải không?

Nhạc Trọng chỉ qua sô pha, ý bảo Vương Hạc ngồi xuống, đồng thời mỉm cười đáp:

- Không sai! Chào Vương doanh trưởng!

Vương Hạc ngồi xuống trước mặt Nhạc Trọng.

Mạc Hương Lăng cầm hai chén trà đen bưng tới đặt trước mặt hai người, sau đó ngồi xuống bên cạnh Nhạc Trọng.

Vương Hạc nhấp một hớp trà nhìn chằm chằm Nhạc Trọng thẳng thắn nói:

- Lần này tôi một mình đến đây là muốn mang theo toàn bộ đệ nhị doanh đến cậy nhờ Nhạc thủ lĩnh! Mong Nhạc thủ lĩnh thu lưu!

Bộ đội bọc thép của Trương Tuyết Vong thật sự là quá mức mạnh mẽ, lực phá hoại của xe tăng, đại pháo, trực thăng võ trang đủ đem đệ nhị doanh oanh thành tro tàn. Vương Hạc cũng không muốn mang theo binh sĩ chịu chết vô ý nghĩa. Bởi vậy hắn quyết định trực tiếp dẫn người quy hàng Nhạc Trọng.

Vương Hạc cũng thập phần rõ ràng chủ động đến dựa dẫm cùng bị buộc đầu hàng sẽ đạt được đãi ngộ thế nào là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Nếu Nhạc Trọng không đối đãi tốt với người chủ động tới cậy nhờ hắn, như vậy ngày sau sẽ rất khó có người còn muốn chủ động đến quy hàng hắn.

Nhạc Trọng nhìn Vương Hạc cười nói:

- Tốt! Từ giờ trở đi anh chính là bộ hạ của tôi. Trước tiên nhận chức trung úy liên trưởng thế nào? Bộ đội của anh vẫn do anh thống lĩnh!

Vương Hạc mừng rỡ hướng Nhạc Trọng chào theo nghi thức quân đội:

- Đa tạ thủ lĩnh! Nguyện quên mình phục vụ cho ngài!

Nhạc Trọng mỉm cười vẫy tay, lúc này Vương Hạc mới ngồi xuống.

Vương Hạc uống hớp trà, trầm mặc hồi lâu đột nhiên hỏi thẳng Nhạc Trọng:

- Nhạc Trọng, nếu tôi không tới nơi này, anh dự định đối phó tôi ra sao?

Nhạc Trọng nhàn nhạt cười, không hề có chút che giấu nói:

- Cho anh một tội danh phản quốc! Sau đó dùng đại pháo cùng xe tăng tiêu diệt bộ đội của anh!

Vương Hạc nghe tới đó cười khổ một tiếng, đã chết còn bị mang tội phản quốc đủ cho hắn nhận thức được thủ đoạn của Nhạc Trọng vô cùng tàn nhẫn.

Nhạc Trọng nhìn Vương Hạc trực tiếp ra lệnh:

- Vương Hạc, hiện tại anh lập tức dẫn dắt bộ hạ của anh hợp lưu cùng quân đội của tôi, mục tiêu bộ đội của Mộ Dung Hòa!

Vương Hạc hành lễ với hắn, nói:

- Dạ, thủ lĩnh! Tôi nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng!

- Ca ca, vì sao không trực tiếp đánh tan bộ đội của hắn, một lần nữa chỉnh biên?

Mạc Hương Lăng vốn luôn ngồi bên cạnh Nhạc Trọng không hề nói một lời chợt ôm cánh tay hắn tò mò hỏi.

Nhạc Trọng nhéo nhéo khuôn mặt bóng loáng của nàng, khẽ mỉm cười nói:

- Hắn chủ động tới dựa dẫm, nếu anh đánh tan bộ đội của hắn chỉnh biên cũng không phải không được. Nhưng hiện giờ còn chưa phải lúc! Anh còn cần lực lượng của hắn, hiện tại không phải thời gian chỉnh biên bộ đội!

- Nga...

Mạc Hương Lăng nửa hiểu nửa không nhìn hắn gật đầu.

Vương Hạc rất nhanh dẫn đệ nhị doanh gia nhập vào trong đại quân của Nhạc Trọng, liên quân khổng lồ chậm rãi hướng bộ đội của Mộ Dung Hòa nghiền áp tới.

Lúc này trong tay Nhạc Trọng nắm giữ bộ đội đã hoàn toàn siêu việt đội ngũ của Mộ Dung Hòa cùng Trần Vũ. Nhưng tính tình của Trần Vũ rất được lòng bộ hạ, mặc dù hắn không có được nhiều trọng trang bị như Trương Tuyết Vong, nhưng thật không ít. Bởi vậy Nhạc Trọng đem mục tiêu đặt lên chỗ bộ đội của Mộ Dung Hòa.

Đại quân của Nhạc Trọng vừa mới chuyển động liền có người báo cáo:

- Thủ lĩnh, sứ giả của Mộ Dung Hòa cùng Trần Vũ đến cầu kiến!

Trong mắt Nhạc Trọng thoáng hiện vẻ vui mừng, thản nhiên nói:

- Cho họ vào đi!

Theo dẫn dắt của một gã chiến sĩ, hai nam tử đi nhanh vào phòng chỉ huy của Nhạc Trọng.

Mộ Dung Hòa dáng vóc trung đẳng, dáng người bình thường, tướng mạo bình thường, chỉ có mũi có chút đỏ, là một nam tử trung niên. Hắn vừa nhìn thấy Nhạc Trọng liền nói thẳng:

- Mộ Dung Hòa mang theo đệ lục doanh đến cậy nhờ Nhạc thủ lĩnh, mong Nhạc thủ lĩnh thu lưu!

Nhạc Trọng hào sảng hỏi:

- Được! Anh có điều kiện gì?

Có thể không động chiến tranh mà thu phục được một chi bộ đội tinh nhuệ, hắn đương nhiên hết sức cao hứng.

Mộ Dung Hòa thập phần giảo hoạt nói:

- Toàn bộ nhờ vào thủ lĩnh làm chủ!

Trong lòng Mộ Dung Hòa đương nhiên có rất nhiều điều kiện muốn nói ra. Nhưng lúc này không nên nói mới là tốt nhất. Nhạc Trọng tuyệt đối không khả năng có ác ý đối với những người chủ động đến dựa dẫm như bọn hắn.

Nhạc Trọng trực tiếp nói ra ý nguyện trong lòng Mộ Dung Hòa:

- Được! Trước tiên làm trung úy liên trưởng dưới trướng của ta thế nào? Bộ hạ của ông vẫn do ông thống lĩnh!

Vẻ mặt Mộ Dung Hòa vui mừng nói:

- Cảm ơn thủ lĩnh, nguyện ý quên mình phục vụ ngài!

Nhạc Trọng quay đầu nhìn sứ giả do Trần Vũ phái tới hỏi:

- Còn anh tới có chuyện gì không?

Sứ giả kia lên tiếng:

- Tôi tên La Dương Hà, Nhạc thủ lĩnh, chỉ cần ngài đáp ứng mấy điều kiện của chúng tôi, đệ tứ doanh cũng nguyện ý nghe theo sự chỉ huy của ngài!

Trong mắt chợt lóe hàn quang, sắc mặt Nhạc Trọng không chút thay đổi thản nhiên nói:

- Được, anh nói!

La Dương Hà liền nói:

- Thứ nhất, không được giải tán bộ đội của chúng tôi! Thứ hai, nhân sự của đệ tứ doanh do chúng tôi nắm trong tay. Thứ ba, nếu ngài làm ra chuyện có lỗi với nhân dân Quý Trữ thị, hoặc ra lệnh chúng tôi làm chuyện có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân, chúng tôi có quyền cự tuyệt chấp hành!

Trong mắt chớp động dị quang, Nhạc Trọng thản nhiên đáp:

- Có thể! Không có vấn đề, tôi đều đáp ứng!

Trần Vũ rõ ràng không muốn đem đội ngũ giao ra ngoài, muốn đem đệ tứ doanh nắm chặt trong tay, tự thành một hệ thống, thay lời khác mà nói chính là chỉ nghe điều động mà không nghe nhâm mệnh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)