Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0427

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0427: Súng ngắm 145mm ưng hình!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mạc Hương Lăng nhìn thấy đám người gần bờ Châu Giang, có chút lo lắng nói:

- Thật nhiều người! Đại ca, nơi này người nhiều như vậy, cướp quái vật thật sự dữ dội ah!

Bởi vì cần liệp sát quái vật mới đạt được cường hóa của Thần Ma hệ thống, bởi vậy chuyện đánh quái cướp vật giống như chơi võng du vẫn hay phát sinh. Hơn nữa bởi vì chuyện cướp quái mà phát sinh tranh cãi cùng liên tục xảy ra.

- Không có vấn đề gì, nhìn anh đây!

Nhạc Trọng khẽ cười, lấy ra một viên tinh hạch nhị giai dùng dây thép buộc lại, ném vào trong nước, đồng thời lấy ra một ít bình máu thú biến dị đổ vào trong sông.

Máu thú biến dị nhị giai vừa đổ vào trong nước, mặt nước Châu Giang dao động, bầy cá hung mãnh bơi lên mép nước điên cuồng cắn nuốt máu tươi của biến dị thú nhị giai kia.

Qua thêm năm phút thời gian, trong nước đột nhiên nhấc lên từng đợt sóng lớn, từng con hắc ngư biến dị thật lớn từ trong nước nhảy ra bổ nhào tới chỗ viên tinh hạch nhị giai.

Tinh hạch nhị giai đối với những biến dị thú kia mà nói là bảo vật tiến hóa, bởi vậy vừa ngửi được hương vị máu tươi của biến dị thú nhị giai liền cảm ứng sự tồn tại của tinh hạch nhị giai, đàn biến dị thú chợt điên cuồng.

Nhạc Trọng mỉm cười cầm Hắc Nha đao tứ cấp dài hai thước ném cho Mạc Hương Lăng:

- Xem! Không phải đã ra rồi sao? Những con cá kia giao cho em!

Mạc Hương Lăng phát động kỹ năng niệm lực hư không bắt lấy thanh Hắc Nha đao, sau đó đánh về hướng một con hắc ngư biến dị, một đạo hắc quang chớp động, con hắc ngư biến dị lập tức bị Hắc Nha đao dễ dàng chém thành hai đoạn, máu tươi văng khắp nơi.

Hắc Nha đao là bảo vật tứ cấp, Mạc Hương Lăng điều khiển nó thật dễ dàng chém giết hắc ngư biến dị, nếu đổi lại vũ khí bình thường khác nàng rất khó phá vỡ được phòng ngự của chúng, trang bị tốt có thể làm tăng lớn sức chiến đấu của mọi người.

Một kích giết chết con hắc ngư biến dị, Mạc Hương Lăng lập tức thăng lên hai cấp, lòng tin càng thêm tăng lên, liền điều khiển Hắc Nha đao từng đao trảm lên trên người biến dị hắc ngư, trực tiếp đem chúng chém thành hai đoạn.

Dưới sự thao túng niệm lực của Mạc Hương Lăng, thanh Hắc Nha đao thật lớn giống như bị người dùng ngự kiếm thuật thập phần linh mẫn bay lượn khắp mỗi góc độ, chém giết đàn hắc ngư biến dị, từng con cá biến dị vừa lao ra khỏi mặt nước liền bị chém giết, bờ Châu Giang rất nhanh đã có hơn mười thi thể hắc ngư trôi nổi.

Nhìn thấy Mạc Hương Lăng thoáng chốc đã chém giết hơn mười hắc ngư biến dị, ánh mắt thật nhiều người liền đỏ.

Hắc ngư biến dị một khi lên bờ liền biến thành thức ăn trong tay nhân loại cao thủ. Nhưng vì chúng bị giết quá nhiều, hiện tại rất ít lên bờ ăn thịt người. Hiện tại bỗng chốc liền bị Mạc Hương Lăng giết hơn mười con, làm bọn họ vô cùng ghen tỵ. Đây chính là một số của cải không nhỏ, nếu đổi thành lương phiếu đủ cho bọn họ đến được câu lạc bộ đêm xa hoa nhất vượt qua một thời gian ăn chơi đàng điếm.

Ngay lúc Mạc Hương Lăng còn đang hăng say chém giết hắc ngư, bảy tên cao thủ cường hóa cấp bậc không kém đi tới trước mặt Nhạc Trọng, ngữ khí bất thiện nói:

- Chờ một chút! Ai cho phép các người ở đây liệp sát biến dị thú? Chẳng lẽ các người không biết nơi này là địa bàn của Thiên Nam bang chúng ta hay sao?

Nhạc Trọng nhìn bảy cao thủ liếc mắt, thản nhiên đáp:

- Ta không biết nơi này là địa bàn của Thiên Nam bang nào cả, các người đã đem mảnh đất này mua xuống rồi sao?

Một gã cao thủ trừng mắt nhìn Nhạc Trọng, chửi ầm lên:

- Con mẹ nó! Lưu lão đại của chúng ta đã nói nơi này là địa bàn của Thiên Nam bang thì là của chúng ta. Mày muốn chết phải không? Hắc ngư biến dị kia từ giờ trở đi là của chúng ta! Cút ngay! Nếu không lão tử không khách khí với mày!

Tuy rằng Mạc Hương Lăng dùng Hắc Nha đao chém giết hơn mười con hắc ngư biến dị, nhưng bảy tên cao thủ Thiên Nam bang không hề sợ hãi. Bọn hắn đều là cao thủ 20 cấp trở lên, bảy người liên thủ xử lý cao thủ trên 30 cấp cũng không thành vấn đề. Hơn nữa Mạc Hương Lăng chỉ là một tiểu la lỵ, bọn hắn càng thêm khinh thường Nhạc Trọng bọn họ.

Vô luận ở thời điểm nào đều có những tên lưu manh du côn như thế tồn tại. Tuy rằng Nhạc Trọng đã thủ tiêu Thiên Long bang, Thanh Trúc bang nhưng bên trong Quý Trữ thị vẫn còn một ít tiểu bang phái bắt đầu sinh cơ bừng bừng phát triển.

Mạc Hương Lăng mười phần dũng mãnh hướng bảy tên cường hóa giả dựng ngón giữa lớn tiếng mắng chửi:

- Cút! Nếu không biến lão nương sẽ không khách khí!

- Tiểu kỹ nữ, mày muốn chết!

Bang chủ Thiên Nam bang Lưu Nhất giận dữ, tiến lên một bước dài đưa tay hung hăng tát lên mặt Mạc Hương Lăng.

Mạc Hương Lăng co rụt thân thể tránh ra sau lưng Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng liến lên hung hăng một cước đá vào bụng Lưu Nhất, đem cường hóa giả cao hơn 30 cấp Lưu Nhất trực tiếp bay ngược ra sau sáu bảy thước té ngã trên mặt đất.

- Mọi người cùng nhau tiến lên, xử lý hắn!

Sáu người còn lại gầm lên giận dữ, hướng Nhạc Trọng vọt tới.

Sáu người này là cường hóa giả về lực lựng cùng nhanh nhẹn, không có kỹ năng gì đặc thù, đồng thời lực lượng cùng nhanh nhẹn cũng cường hóa không cao.

Nhạc Trọng vừa động, nhanh như sét đánh huyễn hóa thành sáu đạo quyền ảnh nặng nề giã lên người sáu tên nam tử, trực tiếp đem bọn hắn oanh bay trên mặt đất.

Nhiều cao thủ các tiểu bang phái ở xa xa nhìn thấy một màn này, trong lòng phát lạnh, không dám tiến lại gần khiêu khích uy nghiêm của Nhạc Trọng.

- Thủ lĩnh!

Sáu gã nam tử vừa té xuống đất, Bạch Tiểu Thắng giống như quỷ mị xuất hiện, mang theo sáu gã cao thủ mặc chế phục màu đen đi tới bên cạnh Nhạc Trọng.

Bạch Tiểu Thắng cùng sáu gã cao thủ mặc chế phục đen đều là tâm phúc tinh nhuệ của Nhạc Trọng, mỗi người đều có được chiến lực cường đại, hơn nữa từng theo hắn trải qua nhiều cuộc chiến đấu, là hộ vệ thân binh của hắn.

Thực lực cá nhân Nhạc Trọng thập phần mạnh mẽ, nhưng nếu có nhiều cao thủ đến vây công hắn, hắn vẫn sẽ gặp nguy hiểm tử vong. Bởi vậy hắn cũng xây dựng một đội ngũ đặc biệt phụ trách bảo hộ an toàn cho bản thân, trực tiếp đặt tên là bảo tiêu Trung Nam Hải.

Nhạc Trọng chỉ vào bảy tên cao thủ bị hắn xử lý trầm giọng nói:

- Đem bọn họ bắt lại! Ném vào trong cặn bã doanh tiến hành huấn luyện nghiêm khắc nhất. Chỉ tiêu mỗi người liệp sát năm trăm con tang thi!

Cặn bã doanh đã bắt đầu dựa theo tội lỗi phạm phải mà yêu cầu chỉ tiêu liệp sát tang thi. Có chút cặn bã là cường hóa giả, giết chết tang thi bình thường thật dễ dàng. Đối phó người như thế chỉ tiêu của bọn hắn thường thường hơn xa những tên tù phạm khác.

Bạch Tiểu Thắng vung tay lên ra lệnh:

- Mang đi!

Đột nhiên mặt nước chợt khởi động, một con hắc ngư biến dị nhị giai lớn như tòa lầu từ trong nước bơi ra.

Các cao thủ vây quanh bờ Châu Giang vừa thấy được con hắc ngư nhị giai, sắc mặt đại biến bỏ chạy tứ tán.

Biến dị thú nhị giai cũng chỉ có cường hóa giả đỉnh cấp mới có thể đối phó.

*****

Mà những cường hóa giả đỉnh cấp nếu không phải đã bị các thế lực lớn mời chào thì tiến hành tu luyện bên trong Đại Dung sơn mạch, căn bản không khả năng xuất hiện tại nơi này.

Chung quanh Châu Giang thật không có mấy cường giả đủ sức đối phó hắc ngư nhị giai kia.

- Tới tốt lắm! Câu được cá lớn!

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn thấy con hắc ngư nhị giai khổng lồ, ánh mắt lộ tia cười, dùng sức kéo, đem tinh hạch biến dị nhị giai kéo vào trong tay.

Con hắc ngư nhị giai cảm ứng được viên tinh hạch có thể làm cho nó càng thêm mạnh mẽ rơi vào trong tay Nhạc Trọng, thân thể du động xông lên bờ.

Mạc Hương Lăng nhìn thấy con hắc ngư nhị giai, trong mắt chợt lóe dị quang, điều khiển Hắc Nha đao hung hăng chém thẳng tới đầu của nó.

Nếu có thể chém giết được nó, Mạc Hương Lăng sẽ đạt được cường hóa thật lớn. Tuy rằng tuổi nàng còn nhỏ nhưng thật có dã tâm. Trong cuối thời nhỏ yếu là tội, người nhỏ yếu rất khó có được tôn nghiêm, dù nàng đã trở thành người của Nhạc Trọng nhưng vẫn không muốn làm một kẻ nhỏ yếu.

Hắc Nha đao hung hăng chém lên đầu con hắc ngư nhị giai, bị niêm dịch làm trơn tuột đi nửa lực đạo, lưu lại một dấu vết sau đó bị bắn bay.

Cấp bậc của Mạc Hương Lăng không đủ, niệm lực không mạnh, không thể chém vỡ lân giáp của hắc ngư biến dị nhị giai kia.

Nếu là một cường hóa giả 40 cấp trở lên cầm bảo vật như Hắc Nha đao có thể cứng rắn xuyên phá được lân giáp của nó.

Mạc Hương Lăng chứng kiến mình không thể giết được hắc ngư nhị giai, trong mắt hiện lên nét thất vọng chạy tới bên cạnh Nhạc Trọng.

Con hắc ngư lọt vào công kích thập phần phẫn nộ, mở mồm to như chậu máu, một đạo lục sắc niêm dịch bắn thẳng về hướng Mạc Hương Lăng.

Nhạc Trọng tiến lên một bước chắn ngang trước người nàng, đưa tay, một đoàn ma viêm trống rỗng hiện ra đem lục sắc niêm dịch cuốn vào bên trong thiêu hủy biến mất.

Từ trong đoàn ma viêm, một đạo hỏa tiễn bén nhọn đột nhiên bắn ra, xỏ xuyên đầu của hắc ngư nhị giai, trực tiếp đem đầu của nó quấy nát, xử lý tại chỗ.

Con hắc ngư nhị giai suy sụp ngã dưới đất, tuôn ra một hộp báu màu xanh cùng một trăm sinh tồn tệ.

Nhạc Trọng nhìn thấy con hắc ngư nhị giai ầm ầm ngã xuống đất, trong lòng hiện lên tia cảm khái. Mới mấy tháng trước hắn đối diện cùng một con biến dị thú nhị giai vẫn còn là người thật nhỏ yếu, hiện tại đã có thể dễ dàng chém giết được nó.

Nhạc Trọng mở hộp báu ra xem, từng đoàn thanh quang ngưng tụ, một cây súng ngắm dài hai thước, tràn ngập sắc thái khoa học viễn tưởng cùng bề ngoài lóng lánh như kim loại xuất hiện trước mắt hắn.

- Bảo vật 4 cấp: Súng ngắm 14. 5mm ưng hình, tầm sát thương 3000m. Mỗi ngày có thể tự động sinh ra đạn thư kích!

- Tốt!

Nhạc Trọng cầm cây súng trong tay, trong lòng tràn ngập vui sướng.

Trước mắt các tay súng bắn tỉa đứng đầu chỉ có thể bắn được trong tầm ngắm 1000m tới 2000m là cao nhất. Không phải vì họ không đủ mạnh mà vì không có vũ khí thích hợp. Cây súng này tầm ngắm lên tới 3000m, siêu việt bất kỳ khẩu súng nào trên thế giới hiện tại. Có được nó Nhạc Trọng có thể giết chết bất kỳ cao thủ nào trong vòng ba cây số. Duy nhất tiếc nuối chính là đạn dược quá ít, không khả năng thường xuyên sử dụng.

- Đi thôi!

Nhạc Trọng thu cây súng vào trong trữ vật giới chỉ, kéo tay Mạc Hương Lăng rời khỏi bờ Châu Giang.

Thi thể biến dị thú nằm đầy trên bờ sông tự nhiên sẽ có bộ hạ của hắn đến xử lý.

Nhạc Trọng nắm tay Mạc Hương Lăng đi tới trong nội thành Quý Trữ thị.

Chỉ thấy lúc này bên trong nội thành nơi nơi đều là những cửa hàng quán nhỏ, trên đường phố người đến người đi, nhìn qua có vẻ cực kỳ phồn hoa chỉ kém hơn trước cuối thời một chút.

Tuy rằng đã trải qua vài lần náo động, nhưng dân cư trong Quý Trữ thị quá nhiều, dù trong náo động đã chết không ít người nhưng cũng không thương tổn được nguyên khí của Quý Trữ thị.

Nhạc Trọng nhìn thành phố phồn hoa trong lòng cũng cảm thấy một tia tự hào, thành phố lớn có được chín mươi vạn nhân khẩu này hiện tại đã thuộc về hắn. Bên trong cuối thời, dân cư chính là tài nguyên trân quý nhất, có được chín mươi vạn nhân khẩu hắn sẽ có được tiềm lực chiến tranh phong phú.

Đột nhiên bên tai Nhạc Trọng truyền qua tiếng vang ừng ực, Mạc Hương Lăng ngẩng đầu có chút ngượng ngùng nhìn hắn nói:

- Em đói bụng!

- Chúng ta đi ăn cơm!

Nhạc Trọng nhìn quanh con đường vài lần, lôi kéo tay Mạc Hương Lăng đi nhanh vào một cửa hàng nhỏ sạch sẽ, hơn nữa trong cửa hàng ngồi đầy khách nhân.

Vừa đi vào trong cửa hàng, liền có thể ngửi ra được hương khí thuốc đông y cùng thịt chín ngon miệng.

Mấy chục khách nhân chen chúc bên trong cửa hàng đang ăn biến dị thú thịt vô cùng mỹ vị.

- Mời hai vị ngồi bên này!

Nhạc Trọng cùng Mạc Hương Lăng vừa đi vào cửa hàng, một cô gái xinh đẹp có đôi mắt to mê người, làn da tiểu mạch khỏe mạnh, buộc tóc đuôi ngựa vẻ mặt thần tinh thần tươi cười đón chào, dẫn Nhạc Trọng cùng Mạc Hương Lăng đi tới bên ghế ngồi xuống.

Hai người vừa ngồi xuống, Mạc Hương Lăng nhìn cô gái từ trên xuống dưới, đôi mắt nàng cực kỳ sắc bén làm cô gái kia có chút không thích ứng.

Cô gái nhìn Nhạc Trọng hỏi:

- Xin hỏi hai vị muốn ăn món gì?

Nhạc Trọng hỏi lại:

- Ở đây có món nào ngon?

Cô gái nhìn Nhạc Trọng mỉm cười giới thiệu:

- Chỗ chúng tôi nổi danh nhất là móng heo biến dị kho tàu, hắc ngư biến dị kho tàu. Hai món này là đồ ăn chiêu bài của chúng tôi. Ngoại trừ hai món này còn có một ít đồ ăn điểm tâm gia đình, chỗ chúng tôi cũng có!

Nhạc Trọng tùy tiện gọi món:

- Vậy cho hai món đó đi!

- Dạ!

Cô gái ghi chép lại thực đơn sau đó nhanh chóng rời khỏi đi vào trong phòng bếp.

Mạc Hương Lăng nhìn Nhạc Trọng lộ ra dáng tươi cười đáng yêu:

- Đại ca, cô gái kia thật xinh đẹp. Có muốn em giúp anh một tay truy nàng hay không? Em mà ra tay, tuyệt đối dễ dàng!

Nhạc Trọng vươn tay nhéo khuôn mặt bóng loáng của nàng, mỉm cười nói:

- Đồ đần! Anh nghĩ muốn mỹ nữ, chỉ cần một câu nói mà thôi. Cần gì nhờ em ra tay?

Ở chung một chỗ với Mạc Hương Lăng, Nhạc Trọng vô cùng thả lỏng. Ít nhất cô bé này không quá mức sợ hãi hắn như những người khác. Nhạc Trọng một đường đi tới, vì cướp lấy quyền lực của Quý Trữ thị đã giết những kẻ chặn đường không chút lưu tình. Cho dù là bộ hạ tâm phúc của hắn cũng tồn tại ba phần kính sợ đối với hắn, tự nhiên không ai dám tùy ý nói giỡn với hắn.

Mà người bạn duy nhất của Nhạc Trọng là Hồ Nghị lúc này lại điều tới trong quân cùng tân binh tiến hành huấn luyện quân sự cường độ cao, chưa có thời gian ở chung tâm sự với hắn.

Sức chiến đấu của Hồ Nghị thập phần mạnh mẽ, nhưng hắn lại chưa từng được huấn luyện quân sự bao giờ. Bởi vậy vì muốn thích ứng chiến tranh hiện đại hóa, Nhạc Trọng đem hắn ném vào trong trại huấn luyện bộ đội đặc chủng, lấy cường độ cao gấp hai so với trước cuối thời mà huấn luyện hắn.

Nhạc Trọng muốn trọng dụng người bạn thân nhất của mình, như vậy bạn của hắn cũng phải thật sự có được bổn sự.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)