Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0429

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0429: Càn quét bang phái
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa bước lên trừng mắt nhìn đại hán lớn tiếng nói:

- Đồ ăn của nhà tôi làm mỗi khi mang ra tôi cũng đã xem kỹ qua một lần. Căn bản không có ruồi bọ! Đây là các người bỏ vào!

Tên đại hắn biến sắc hét lớn một tiếng, lập tức rút ra cây gậy bóng chày lớn, hất bàn quát:

- Mày dám vu cáo hãm hại tao? Tụi mày đánh cho tao! Đập cửa hàng! Đập vỡ!

Năm tên hán tử bên người đại hán đều rút gậy hướng những địa phương khác trong cửa hàng đánh tới.

Trong cửa hàng truyền ra thanh âm tiếng thủy tinh phá nát.

- Dừng tay! Đám ác ôn các người!

Cô gái nhìn cửa hàng bị nện vỡ hai mắt đỏ đậm lớn tiếng kêu to. Cửa hàng là sinh kế của gia đình nàng, nếu bị hủy thì cuộc sống gia đình nàng sẽ bị hủy diệt.

Ông chủ cùng những công nhân khác trong cửa hàng sợ hãi cuộn tròn trong góc phòng không dám có chút lộn xộn. Những tên lưu manh kia trong tay có gậy, có dao, nếu họ xông lên sẽ bị đánh trọng thương thì càng phiền toái.

Ở trong cuối thời dược vật thật đắt tiền, dùng một ít càng ít một chút. Bởi vậy tiền thuốc men thập phần sang quý, họ thật không dám để mình bị thương.

Một gã lưu manh đi tới trước mặt Nhạc Trọng cùng Mạc Hương Lăng, trong mắt lóe hung quang lớn tiếng quát:

- Cút ngay! Không nhìn thấy chúng ta đang làm việc sao? Muốn chết phải không!

- Chạy mau!

Cô gái thấy vậy lo lắng lớn tiếng kêu lên. Nàng biết mấy tên lưu manh kia, dù là một cô bé gái bọn hắn cũng sẽ ra tay đánh đập chém giết không chút lưu tình.

Trong mắt Mạc Hương Lăng chợt lóe hung quang, như con thư báo hung hăng một cước đá vào chỗ kín của tên kia:

- Đồ rác rưởi! Thật làm ảnh hưởng tâm tình dùng cơm của bà cô ngươi!

Mạc Hương Lăng được trang bị Thần Ma hệ thống cường hóa, nàng đã có được cự lực gấp đôi hai người trưởng thành, một cước đá vào chỗ kín của tên lưu manh lập tức đá hắn văng xa hai ba thước.

Chỗ kín của tên lưu manh bị đòn nghiêm trọng, hai mắt cơ hồ lồi ra, hai tay ôm chặt vùng háng, cuộn tròn thành một đoàn, nước mắt chảy dài.

Mạc Hương Lăng một kích đá bay tên lưu manh, đắc ý liếc mắt nhìn Nhạc Trọng, sau đó ánh mắt liếc xuống chỗ kín của hắn.

- La lỵ thật dũng mãnh!

Nhạc Trọng đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh lẽo, hai chân vội khép lại. Cho dù cường độ thân thể hắn cao cường, viên đạn cũng không thể xuyên thấu da thịt hắn, nhưng bộ vị kia vẫn là nhược điểm, hoặc là nói là nhược điểm của toàn bộ nam nhân.

Cô gái phục vụ thấy Mạc Hương Lăng một cước đá bay tên lưu manh, trong mắt chớp động quang mang kỳ dị:

- Thật là lợi hại!

Tên đại hán cầm đầu nhìn Mạc Hương Lăng, trong mắt lóe hung quang:

- Mọi người cùng nhau tiến lên! Bắt lấy tiểu kỹ nữ kia công khai chơi đùa trước công chúng một trận, sau đó bán vào câu lạc bộ đêm!

Do tên đại hán suất lĩnh, bốn tên lưu manh còn lại đều xông về hướng Mạc Hương Lăng.

Nhạc Trọng nhìn năm tên lưu manh bổ nhào qua, kẹp một khối móng heo chậm rãi bỏ vào trong miệng, nói:

- Giao bọn hắn cho em! Cố lên!

- Ôi chao! Nhạc ca, anh đem đám lưu manh giao cho một la lỵ như em đối phó, thật không có phong độ thân sĩ...

Mạc Hương Lăng nghe vậy liền hưng phấn lên, nóng lòng muốn thử nói:

- Đúng rồi! Đánh bọn hắn tàn phế cũng không có vấn đề gì đi?

Nhạc Trọng thản nhiên nói:

- Tốt nhất là không cần! Bọn hắn còn có giá trị lợi dụng, có thể ném vào bên trong cặn bã doanh! Nếu đánh cho tàn phế chỉ còn có thể giết chết bọn hắn!

Nhạc Trọng đối với những tên lưu manh luôn khi dễ bình dân không hề có chút hảo cảm, hắn vốn dự định đem những tên lưu manh kia ném vào cặn bã doanh sử dụng làm vật hi sinh. Nếu bọn hắn bị đánh tàn phế, cũng không cần dùng thuốc trị liệu làm gì, dược vật trong tay hắn chỉ dùng trị liệu cho người tốt.

- Hiểu được!

Mạc Hương Lăng lộ ra dáng tươi cười hưng phấn, duỗi tay ra, niệm lực phát động, năm chiếc ghế dựa bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc hung hăng hướng năm tên lưu manh oanh tới.

Chỉ chớp mắt năm ghế dựa liền hung hăng oanh lên trên người năm tên lưu manh, trực tiếp nện dập nát, năm tên côn đồ bị oanh tới hộc máu ngã trên mặt đất.

- Cường hóa giả cấp cao! Đáng chết! Mày cũng dám tổn thương tao! Tao nhất định phải cho tụi mày sống không bằng chết! Có dũng khí thì ở đây chờ đi!

Tên lưu manh cầm đầu vẻ mặt oán độc nhìn hai người Mạc Hương Lăng cùng Nhạc Trọng, trực tiếp móc ra một ống sáo thổi một hơi.

Nhạc Trọng nhìn vẻ mặt oán độc của hắn trong mắt chợt lóe dị quang, không hề có ý muốn rời đi mà vẫn ngồi yên tại chỗ ăn móng heo, nói:

- Nga! Thú vị! Xem ra mày vẫn còn có hậu trường sao! Tốt! Tao muốn nhìn xem hậu trường của mày là ai!

Tên lưu manh kia tràn ngập vẻ oán hận nhìn Nhạc Trọng liếc mắt lạnh lùng cười nói:

- Đợi lát nữa cho ngươi xem!

- Ai dám động tới người của tao! Còn muốn lăn lộn trong Quý Trữ thị nữa hay không?

Nương theo một tiếng hô to phẫn nộ, một gã nam tử trẻ tuổi được bốn gã cảnh sát vây quanh đi nhanh tới trong cửa hàng.

Tên lưu manh kia vọt tới trước mặt thanh niên đi chung với bốn tên cảnh sát lớn tiếng cầu xin:

- Đan thiếu! Chính là hai người kia, chính là bọn hắn đánh chúng tôi, Đan thiếu, ngài cần làm chủ cho các huynh đệ ah!

Nhạc Trọng nhìn tên thanh niên trẻ tuổi liếc mắt, khẽ mỉm cười nói:

- Nguyên lai là Đan Vũ, đã lâu không gặp!

Đan Vũ vừa nhìn thấy Nhạc Trọng đang ngồi bên bàn ăn cơm, trong lòng ầm vang một tiếng nổ tung, hai đầu gối mềm nhũn trực tiếp bị dọa ngã xuống mặt đất. Hắn biết người trước mắt chính là người cầm quyền của Quý Trữ thị, một mệnh lệnh là có thể khiến cho hắn chết không toàn thây. Cha của hắn sở dĩ có thể phục chức cũng bởi vì đã đứng thành hàng thành công, ở thời điểm mấu chốt đứng bên phía Nhạc Trọng nên mới được phục chức. Cho dù là cha hắn, Nhạc Trọng một lời cho hắn chết thì hắn cũng phải chết.

- Đan thiếu, Đan thiếu, ngài làm sao vậy? Đúng rồi, là người nọ công kích Đan thiếu! Đi đem hai người kia bắt lại, mang về trong sở!

Một gã cảnh sát dìu Đan Vũ, tâm niệm xoay chuyển thật nhanh trực tiếp vỗ mông ngựa chỉ về hướng Nhạc Trọng.

- Công kích mẹ mày!

Đan Vũ sợ tới mức cơ hồ hồn phi phách tán, hung hăng tát lên mặt tên cảnh sát kia.

- Tên vương bát đản La Bình này! Mày muốn hại chết tao sao!

Đan Vũ thần tình hung quang đá mạnh một cước lên thân thể tên lưu manh kia, đem hắn đá ngã trên mặt đất.

Làm xong tất cả chuyện này, Đan Vũ mới khom người mang theo vẻ mặt nịnh hót tươi cười quỳ gối trước người Nhạc Trọng nói:

- Thật có lỗi, Nhạc thiếu! Là tôi có mắt không nhìn được Thái Sơn. Thật xin lỗi, thật xin lỗi!

Nhìn thấy một màn này ngoại trừ Nhạc Trọng cùng Mạc Hương Lăng, tất cả mọi người sợ ngây người.

Bốn gã cảnh sát đi theo bên người Đan Vũ cũng biết bối cảnh của hắn vốn bất phàm, nhưng không hiểu vì sao một gã công tử ca bối cảnh lợi hại như vậy mà khi vừa nhìn thấy Nhạc Trọng lại sợ tới mức quỳ trên mặt đất cầu xin, điều này làm trong lòng mọi người vô cùng kinh ngạc.

*****

Nhạc Trọng nhìn Đan Vũ thản nhiên nói:

- Bạch Tiểu Thắng, xuất hiện đi! Đem toàn bộ bọn hắn mang đi, nhốt lại! Mấy tên lưu manh kia trực tiếp đưa vào cặn bã doanh!

- Dạ, thủ lĩnh!

Rất nhanh tám gã mặc chế phục màu đen đi vào trong tiệm ăn, là một đám cường giả trên người tản ra khí thế đáng sợ.

- Thân vệ thủ lĩnh?

Bốn gã cảnh sát vừa nhìn thấy tám gã cường giả mặc chế phục màu đen, sắc mặt liền đại biến, liền đoán được thân phận của Nhạc Trọng. Không ai dám làm ra chút chống cự, mặc cho nhóm thân vệ đem bọn hắn chế trụ.

Thân vệ của Nhạc Trọng rất nhanh đem Đan Vũ vẻ mặt tái nhợt, bốn gã cảnh sát cùng sáu gã lưu manh té trên mặt đất áp giải đi, chỉ lưu lại một tiệm ăn bị tàn phá.

Cô gái bím tóc đuôi ngựa đi tới trước người Nhạc Trọng thoáng xoay người chân thành cảm ơn:

- Cảm ơn anh! Tôi gọi là Trần Băng Hà, đa tạ anh đã ra tay tương trợ!

Nếu không có Nhạc Trọng, chỉ sợ tiệm ăn của nhà nàng đã bị đám lưu manh phá hủy.

Nhạc Trọng mỉm cười đem mười tấn lương phiếu đưa cho Trần Băng Hà, nói:

- Tôi gọi là Nhạc Trọng, không cần khách khí, hai món ăn của nhà cô làm thật ngon. Hi vọng lần sau đến cũng được ăn vào, đây là phí tổn một năm đưa trước cho cô!

Trần Băng Hà tiếp nhận đưa mắt liếc nhìn qua, trong mắt dâng lên tia nước mắt, nhìn Nhạc Trọng liên tục cảm ơn nói:

- Cảm ơn, cảm ơn!

Có được mười tấn lương phiếu này, gia đình nàng có thể tiếp tục kinh doanh tiệm cơm. Nếu không có được lương phiếu, gia đình nàng muốn sửa chữa tiệm ăn cũng phải bị phá sản.

- Nếu có người tiếp tục đến bức hiếp gia đình cô thì cứ báo tên của tôi là được! Được rồi, tôi phải đi!

Nhạc Trọng cười đứng dậy kéo tay Mạc Hương Lăng đi ra bên ngoài.

Trần Băng Hà cầm chặt lương phiếu nhìn theo bóng lưng Nhạc Trọng rời đi, trong đôi mắt to xinh đẹp không ngừng sáng lên, không biết trong lòng nàng đang nghĩ chuyện gì.

Mạc Hương Lăng đi một bên nhìn Nhạc Trọng trêu đùa:

- Oa! Anh hùng cứu mỹ nhân! Thế nào, tiếp tục cố gắng một phen, nói không chừng cả tâm hồn mỹ nữ đều bị anh đoạt đi thôi!

Nhạc Trọng gõ nhẹ lên trán nàng, cười nói:

- Thôi đi! Lần này trở về còn phải vội thêm một thời gian!

Nhạc Trọng vừa quay về văn phòng ủy ban chính phủ không lâu, Đan Hoành chợt nhanh chóng đi tới trước mặt hắn, quỳ gối trước người hắn tận lực cầu xin:

- Thủ lĩnh, khuyển tử không hiểu chuyện, mạo phạm ngài, xin ngài nhiều thông cảm tha cho nó một lần đi! Van ngài, tôi chỉ có đứa con trai này...

Nhạc Trọng ngồi trên sô pha, Mạc Hương Lăng ngồi bên cạnh hắn, thật cẩn thận đấm chân cho hắn. Hắn lạnh lùng nhìn lên Đan Hoành nói:

- Đan Hoành, lúc trước xem ở mặt mũi của ông tôi đã cho hắn một con đường sống. Hiện tại hắn tiếp tục cấu kết lưu manh ức hiếp dân chúng bình thường, tính nết thật khó chừa. Tôi cho ông ba lựa chọn! Thứ nhất: đem con ông nhốt vào phòng giam hai mươi năm. Thứ hai: để cho hắn đi cặn bã doanh giết đủ bốn mươi tang thi thì trả tự do cho hắn. Thứ ba: ông không cần tiếp tục làm sở trưởng cảnh sát, đi làm công nhân bảo hộ môi trường. Ông tuyển đi!

Đan Hoành quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng. Trong ba lựa chọn kia hắn không muốn tuyển một điều nào. Nhốt vào tù hai mươi năm chỉ sợ con hắn sẽ biến thành phế nhân. Về phần đi lính trong cặn bã doanh, chỉ sợ không sống qua một năm. Mà nếu hắn không có chức vụ sở trưởng này, cuộc sống xa xỉ thoải mái của hắn xem như sẽ tiêu tan.

Đan Hoành thống khổ làm ra lựa chọn:

- Tôi tuyển điều thứ nhất! Để cho nó ở trong tù đi, đối với nó như vậy cũng tốt hơn!

So sánh với đứa con, Đan Hoành cảm giác mũ cánh chuồn của mình càng thêm trọng yếu.

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Đan Hoành, thản nhiên nói:

- Được! Ông lui ra đi!

- Dạ!

Đan Hoành nghe vậy thành thật lui xuống.

Nhạc Trọng nhìn thấy Đan Hoành đã đi ra, nghĩ tới chuyện hôm nay gặp được chậm rãi nói một câu:

- Xem ra nhất định phải chỉnh lý vấn đề bang phái một chút mới được!

Ở trong Quý Trữ thị, bang phái san sát, những bang phái kia đều có ô dù từ phía chính phủ. Trước đó Nhạc Trọng quá bận rộn chỉnh hợp quân đội, thành lập tân chính phủ, không chú ý tới những khối u độc lựu bang phái sinh trưởng trong thành phố này. Lúc này nhìn thấy những bang phái kia hung hăng càn quấy đến như thế, làm cho hắn đã động sát tâm.

Nhạc Trọng vốn là người làm việc dứt khoát tàn nhẫn, rất nhanh bộ đội đã đi vào trong Quý Trữ thị, tiến hành đại càn quét điên cuồng.

Kim Lang bang vốn là một tiểu bang phái có bốn mươi thành viên hạch tâm, chiếm lĩnh một con phố cùng một nhà câu lạc bộ đêm làm địa bàn.

Trong một câu lạc bộ đêm, xa hoa trụy lạc, vô số nam nữ trẻ tuổi sống mơ mơ màng màng.

Đột nhiên, một đội ngũ chừng ba mươi người, thân mặc quân phục chiến đấu, trên người mang súng tự động xông vào trong câu lạc bộ.

Hồ Nghị cầm đầu quát lớn:

- Mọi người không được nhúc nhích! Tất cả quỳ rạp trên mặt đất, nếu không quy tội phản nghịch xử bắn tại chỗ!

Dưới tiếng rống to của Hồ Nghị, toàn bộ nam nữ trong câu lạc bộ sắc mặt đại biến, lập tức nằm rạp dưới mặt đất.

Hồ Nghị rống lớn, thanh âm rung trời:

- Toàn bộ người của Kim Lang bang đều đi ra! Nếu không tự thú một khi bị bắt, lập tức xử bắn tại chỗ! Người nhà cũng sẽ bị liên lụy!

Không bao lâu, một trung niên nam tử mang theo ba mươi nam tử vẻ mặt chua xót chậm rãi đi ra nói:

- Tôi là Kim Lang bang chủ Thịnh Sinh Ý, đến tự thú. Xin trưởng quan bỏ qua cho người nhà của chúng tôi!

Hồ Nghị lạnh lùng nói:

- Đi theo chúng tôi một chuyến!

Thịnh Sinh Ý thở dài một hơi, thành thật mang theo người của Kim Lang bang đi theo Hồ Nghị bọn họ.

Thịnh Sinh Ý không phải không muốn phản kháng, nhưng vừa nhìn thấy bộ đội võ trang đằng đằng sát khí, toàn bộ lòng phản kháng chỉ nháy mắt đã hỏng mất. Hắn thập phần rõ ràng phản kháng chỉ còn con đường chết, vì vậy đành ngoan ngoãn đi theo Hồ Nghị.

Dưới thiết quyền chân chính, hết thảy bang phái đều là hổ giấy. Trong cuộc càn quét đại quy mô, những bang phái lớn nhỏ trong Quý Trữ thị đều bị Nhạc Trọng hoàn toàn đập nát, toàn bộ bang chủ cùng bang chúng đều bị bắt giữ.

Một trong tứ đại bang phái Quý Trữ thị Thải Phượng bang do Đinh Mỵ lãnh đạo ngay khi Nhạc Trọng mới phát động càn quét cũng đã đầu hàng, giao ra toàn bộ vũ lực, nhận Nhạc Trọng chỉnh biên, trở thành một chi lực lượng võ trang dưới quyền Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng đem toàn bộ bang phái có tính chất hắc ác thế lực toàn bộ càn quét thành hư không. Toàn bộ không khí Quý Trữ thị đã biến đổi, bộ mặt thành phố càng thêm phồn hoa. Những kẻ dã tâm muốn thừa dịp loạn thế xưng vương xưng bá đều phải thu liễm dã tâm của chính mình.

Bên trong Quý Trữ thị những công ty do cường hóa giả dân gian cùng những đội ngũ đặc biệt chuyên ra ngoài săn bắn tang thi tìm tòi vật tư cũng không ít. Nhưng Nhạc Trọng cũng không mạnh mẽ thu dụng cùng chỉnh biên bọn họ. Bởi vì sự tồn tại của những cường giả dân gian có thể chủ động thanh tẩy một ít địa phương mà quân đội không tiện lợi đi thanh tẩy, đồng thời nhiệt tình của họ rất cao, có thể giúp Quý Trữ thị cung cấp thêm thật nhiều vật tư.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)