Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0447

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0447: Gặp lại Trần Dao
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Giết sạch đám nước ngoài!

- Cho bọn hắn nợ máu trả máu!

- ...

Người bản địa nghe được hơn bảy trăm đồng bào bị người chém đầu, nhất thời vô cùng phẫn nộ, bọn hắn hình thành một cỗ lực lượng đầy ngập lòng căm phẫn du hành trên đường phố Lan Sơn.

Thật nhiều nô lệ nước ngoài bị chủ nhân kéo đi ra, trực tiếp ném vào dòng người phẫn nộ bị tươi sống đánh chết. Còn có thật nhiều người bị thiêu cháy, thật nhiều người vây xem còn cười to khoái trá.

Lúc này Lý Thế Dân đã lặng lẽ tiềm nhập vào Lan Sơn thị, khi hắn nhìn thấy cảnh tượng này, lồng ngực bừng lên ngọn lửa, tràn ngập phẫn nộ rít lên:

- Đám súc sinh! Súc sinh không nhân tính!

- Cứu tôi...cứu tôi...

Một cô gái nước ngoài vẻ mặt hoảng sợ hướng chỗ Lý Thế Dân chạy tới. Một nhóm con nít mười hai mười ba tuổi chạy theo, tay cầm chủy thủ đâm vào người nàng, máu tươi văng khắp nơi.

So sánh với người lớn, những đứa bé kia càng thêm đáng sợ, thế giới quan của bọn nhỏ còn chưa kịp thành hình, vì vậy hành hạ một mạng người tới chết chẳng khác gì là giết chết một con kiến.

[CHARGE=3]

Cô gái ngoại quốc kia chỉ thoáng chốc đã bị loạn đao phân thây, máu tươi văng khắp nơi, đầu bị cắt xuống, thật nhiều người bản địa còn cười vây xem.

Nhìn thấy cảnh tượng khủng bố kia, lý trí trong lòng Lý Thế Dân bắt đầu hỏng mất:

- Đáng chết! Tất cả đều đáng chết!

Hắn rút đại cung nhắm ngay một đứa bé đang cầm đầu của cô gái kia!

Dây cung bật ra, mũi tên cắt qua hư không xỏ xuyên qua thân thể đứa trẻ, đồng thời sức đi không giảm, liên tục xuyên thủng thân thể bảy người khác mới nổ tung oa, đường phố nhiễm lên một tầng máu tươi.

Bạo Liệt Tiễn! Đây là kỹ năng của Lý Thế Dân, hắn không chỉ là một cung thủ mạnh mẽ đồng thời còn là tiến hóa giả nhanh nhẹn 43 cấp. Sau khi bắn chết nhóm người kia, Lý Thế Dân thiện lương thành thật đã chết, hắn đã biến thành một gã đồ tể lòng dạ độc ác.

Lý Thế Dân dùng một mũi tên bắn chết bảy người bản địa, thân hình điên cuồng thối lui, đồng thời giương cung cài tên lại bắn thêm ba mũi tên hướng về chỗ đám người dày đặc.

Ba mũi Bạo Liệt Tiễn nháy mắt xỏ xuyên qua hơn mười người lập tức nổ tung mang theo từng trận huyết vụ.

Người thành thật một khi tức giận sẽ cực kỳ đáng sợ, bọn họ hết sức dễ dàng đi từ cực đoan này chuyển biến qua một cực đoan khác.

Nguyên bản Lý Thế Dân là một nam nhân có dũng khí lại có thực lực, chỉ là tính cách của hắn thành thật còn có chút yếu đuối, vì vậy mới bị La Văn Thuật cưỡi lên đầu tác oai tác phúc. Lúc này hắn chợt biến thành một đầu dã thú tùy thời đều muốn xé xác người khác, vì vậy hắn mới có thể hoàn toàn không chút kiêng nể phát huy ra toàn bộ thực lực của chính mình.

Hai mươi mấy người bản địa thoáng chốc chết trong tay Lý Thế Dân, nguyên đám người nhất thời lâm vào trong hỗn loạn, trúng tên tử thương vô số.

Lý Thế Dân bắn chết hai mươi mấy người bản địa từ sau lưng móc ra những vật dẫn lửa ném vào trong những gian phòng làm bằng gỗ dễ cháy.

Ở trong cuối thời, đại bộ phận địa phương đã khôi phục thói quen sử dụng củi lửa thiêu đốt, vì thế vật dẫn lửa vừa rơi lên phòng liền bốc cao, ngọn lửa dâng lên ngùn ngụt.

Lý Thế Dân châm lửa ở thật nhiều địa phương, thân hình chớp động đã biến mất trong khói lửa. Lan Sơn thị là hang ổ của Ngô Nham Hồng, ở trong này cao thủ nhiều như mây, cường giả như mưa. Hắn cũng không nghĩ chỉ một mình đối kháng toàn bộ cao thủ Lan Sơn thị. Nhưng nơi này thật lớn, nếu hắn muốn tìm một chỗ ẩn thân cũng không thành vấn đề.

Ở bên trong Lan Sơn thị rất nhanh đã bốc cao ngọn lửa, từng đám cảnh sát không ngừng chuyển động bên trong thành phố. Cao tầng cũng phái thật nhiều cao thủ truy tìm dấu vết của Lý Thế Dân nhưng không thu hoạch được gì.

Đại Lan sơn là một dãy núi non nhỏ, địa hình phức tạp, rừng cây, bụi rậm, đầm lầy, núi non, bên trong thật nhiều biến dị thú.

Lúc này tuyết trắng rơi đầy, cả Đại Lan sơn đều nhuộm thành một tầng trắng tuyết.

Bên trong núi tuyết, mấy chấm đen nhỏ đang gian nan bước đi, chính là nhóm người Nhạc Trọng.

- Thế nào? Có thể tìm được tung tích của nhóm người Trần Dao hay không?

Nhạc Trọng nhìn Minh Giai Giai hỏi.

Mũi của ảnh lang cực kỳ linh mẫn, so với chó nghiệp vụ được huấn luyện nghiêm khắc còn mạnh hơn gấp mười mấy lần, đây cũng là chủ lực tìm người của Nhạc Trọng.

Minh Giai Giai nhìn qua ảnh lang, nói:

- Không được! Thời gian đã quá lâu, hiện tại trời đang rơi tuyết, mùi vị của họ đã hoàn toàn bị che lấp. Hơn nữa bọn họ hẳn là thông minh một chút nên đã có thủ đoạn che giấu mùi vị, nếu không hiện tại hẳn là phải chết!

Trong Lang Nha doanh của Ngô Nham Hồng cũng có dị sĩ tài ba ùn ùn, cao thủ nhiều như mây. Nếu dễ dàng tìm được nhóm người Trần Dao, chỉ sợ đã sớm bị Ngô Nham Hồng thủ tiêu.

- Xem ra chỉ có thể dùng biện pháp quê mùa nhất!

Nhạc Trọng trầm mặc một lát nhìn vào Đại Lan sơn chậm rãi nói.

- Trần Dao! Tôi là Nhạc Trọng, tôi đã tới!

Nhạc Trọng lớn tiếng quát.

Một cao thủ tên Trần Lạc đứng cạnh Nhạc Trọng liền phát động kỹ năng sóng âm khuếch tán.

Sóng âm khuếch tán vốn là kỹ năng 3 cấp thập phần gân gà, có thể đem thanh âm của thi thuật giả hướng chung quanh khuếch tán ra xa. Cấp bậc cường hóa càng cao thì phạm vi thanh âm khuếch tán càng lớn. Mặc dù Trần Lạc không cường hóa kỹ năng 3 cấp kia, nhưng vẫn có thể đem thanh âm của Nhạc Trọng khuếch trương ra trong phạm vi năm cây số chung quanh.

- Trần Dao! Tôi là Nhạc Trọng, tôi đã tới!

Từng vòng sóng âm được năng lực của Trần Lạc khuếch trương về hướng bên trong Đại Lan sơn tràn đi.

Mười mấy phút sau, mặt đất chấn động, hơn mười con hắc lân hung trư hình thể thật lớn từ trong núi rừng vọt ra, chúng nhìn thấy nhóm người Nhạc Trọng chợt phát động xung phong.

- Để em đối phó chúng nó!

Minh Giai Giai nhìn thấy hơn mười con hắc lân hung trư khổng lồ, trong mắt thoáng hiện dị quang, nhìn Nhạc Trọng nói.

Cấp bậc cường hóa của hắc lân hung trư không vượt qua 40 cấp chưa đạt tới trình độ biến dị thú nhị giai, chính là quái vật mà Minh Giai Giai thích liệp sát nhất.

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn hơn mười con hắc lân hung trư biến dị gật đầu, hắn thật sự không xem những con biến dị thú trình độ này vào trong mắt.

Trong mắt Minh Giai Giai thoáng hiện vẻ vui sướng, chỉ về hướng đàn biến dị thú, năm con ảnh lang nhị giai nhanh như tia chớp đánh thẳng về hướng đàn hắc lân hung trư.

Tốc độ năm con ảnh lang nhị giai nhanh như quỷ mị, chỉ trong mấy lần hô hấp đã xuất hiện trước người hắc lân hung trư, nhảy lên đầu chúng, hai móng vuốt đâm sâu vào trong lân giáp của chúng, mở miệng cắn xuống khối thịt lớn.

Hắc lân hung trư da dày thịt béo, dù bị cắn xuống khối thịt lớn vẫn chưa chết, liều mạng vặn vẹo thân hình muốn hất bay ảnh lang nhưng không được như ý.

Năm con ảnh lang nhị giai đem đầu năm con hắc lân hung trư cắn vỡ, khiến chúng hoàn toàn tử vong.

Thừa cơ hội này mười một con hắc lân hung trư đã vọt tới cách chỗ Nhạc Trọng còn chưa đầy hai mươi thước.

*****

Đúng lúc này Bạch Cốt bước ra một bước, từ trong thân thể hắn nháy mắt bắn ra mười đạo gai xương vô cùng bén nhọn, xuyên vào trong đầu đàn thú biến dị, đem óc của chúng xỏ xuyên qua.

Con hắc lân hung trư còn sót lại hai mắt đỏ đậm hướng Bạch Cốt vọt tới, linh hồn ma hỏa trong mắt hắn chớp động, huy búa đem đầu của nó chém xuống, máu tươi văng khắp nơi.

Mười sáu con hắc lân hung trư tổng cộng tuôn ra hơn ba trăm sinh tồn tệ cùng hai hộp báu màu trắng, Nhạc Trọng mở hộp báu phát hiện bên trong chỉ có hai thanh khai sơn đao.

- Bảo vật 2 cấp: Khai Sơn đao! Vô cùng sắc bén, là dụng cụ trợ giúp đối phó biến dị thú tốt nhất!

Ngay khi Nhạc Trọng dự định rời khỏi nơi này đi qua đỉnh núi kế tiếp, đột nhiên từ một bên truyền tới thanh âm vô cùng vui mừng:

- Nhạc lão đại, là anh sao?

Nhạc Trọng vừa nhìn qua hướng kia, chỉ thấy một người quen xuất hiện trước mắt hắn, chính là Phan Kim Dũng, là một chiến tướng hắn đã lưu lại cho Trần Dao khi rời đi.

Nhạc Trọng chứng kiến là Phan Kim Dũng ánh mắt chợt sáng lên:

- Là tôi! Trần Dao đâu? Dẫn tôi đi gặp nàng!

Phan Kim Dũng nhìn Nhạc Trọng nhếch miệng cười nói:

- Nhạc lão đại, ngài rốt cục đã trở lại! Thật tốt quá! Thánh nữ điện hạ nếu nhìn thấy ngài nhất định sẽ rất cao hứng!

- Thánh nữ điện hạ?

[CHARGE=20]

Nhạc Trọng nghe được tiếng xưng hô trong lòng sản sinh ra cỗ cảm giác kỳ dị. Cách xưng hô kia có chút giống như thánh nữ gì đó trong tà giáo tam lưu.

Theo Phan Kim Dũng dẫn đường, nhóm người Nhạc Trọng quanh quẩn bảy tám vòng trong núi mới đi tới một sơn động do sức người tạo thành.

- Nhạc lão đại đã trở lại!

Phan Kim Dũng vừa tiến vào sơn động thật lớn kia liền lớn tiếng kêu lên.

Chỉ chốc lát từ trong sơn động một tuyệt sắc mỹ nữ hỗn hợp với khí chất oai hùng lẫn kiên cường đi ra. Ở sau lưng mỹ nữ tuyệt sắc còn đi theo mười nam tử tuổi tác không đồng đều, hiển nhiên là cao tầng của người sống sót trong hang động này.

Nhạc Trọng lẳng lặng nhìn tuyệt sắc mỹ nữ kia, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp lẫn thán khí. Hoàn cảnh quả nhiên dễ dàng thay đổi khí chất một người. Lúc trước khi Nhạc Trọng rời đi, Trần Dao chỉ là một cô gái có chút kiên cường nhưng trong lòng còn ẩn chứa một phần khờ dại. Nhưng hiện tại Trần Dao ở trong mắt hắn tuy rằng dung mạo biến hóa không lớn, nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng, chẳng những không còn tia khờ dại đồng thời còn mang theo vẻ uy nghiêm cùng oai hùng, hình thành mị lực vô cùng kỳ dị.

Trần Dao nhìn thấy Nhạc Trọng trong lòng cũng đồng dạng vô cùng phức tạp, nam nhân này vì hấp dẫn lực chú ý của bộ đội Ngô Nham Hồng, khi đi chỉ lẻ loi một mình. Nhưng hiện tại hắn đã đặt xuống cơ nghiệp khổng lồ trong cảnh nội Quảng Tây, dưới trướng có chín mươi vạn con dân, đồng thời còn có một chi quân đội tinh nhuệ vượt qua vạn người. So sánh với nam nhân trước mắt, nàng ở Thái Lan liên tục thất bại, còn bị dồn tới mức khuyết thiếu vật tư trốn vào núi sâu, làm trong nội tâm nàng tràn ngập phức tạp.

Lúc Trần Dao ở thời kỳ toàn thịnh từng nắm trong tay một trấn nhỏ có bốn ngàn người sống sót. Nàng cho rằng tuy mình còn kém Nhạc Trọng, nhưng đã kéo gần lại khoảng cách giữa hai người. Nhưng sự thật tàn khốc đã nói cho nàng biết, nàng vẫn kém hắn rất xa, điều này làm trong nội tâm nàng hơi có chút uể oải.

Ngay lúc Nhạc Trọng đối diện cùng Trần Dao, một nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám, bộ dạng thập phần anh tuấn, ăn mặc thật sạch sẽ tràn ngập vẻ địch ý nhìn Nhạc Trọng tiến lên hỏi:

- Thánh nữ điện hạ, người kia là ai?

Trần Dao nhướng mày nhìn thoáng qua mọi người sau lưng nói:

- Lục Chí Tường, đây chính là thủ lĩnh Nhạc Trọng mà tôi thường nói với mọi người!

Nhạc Trọng nhìn ra sau lưng Trần Dao, chỉ nhìn thấy Cam Đào, Phan Kim Dũng cùng Phạm Đồng Hiên là ba người quen thuộc. Những nam nhân khác hắn không có ấn tượng, hiển nhiên những người kia gia nhập vào phe cánh của Trần Dao sau khi hắn rời khỏi.

Nhạc Trọng một mình tách ra đi hấp dẫn lực chú ý của bộ đội Ngô Nham Hồng, lưu lại thực lực bộ đội cho Trần Dao cũng không tính là mạnh mẽ. Trần Dao chỉ là một nữ nhân lại ở nơi tha hương có thể đi tới bước hôm nay đã thập phần không dễ dàng.

Lục Chí Tường nhìn mọi người chung quanh lớn tiếng nói:

- Thánh nữ điện hạ, cơ nghiệp này là do chúng ta đánh xuống. Hắn là người ngoài không hề có cống hiến gì, dựa vào cái gì mới tới thì có thể lấy đi hết thảy. Tôi không phục, các huynh đệ cũng không phục! Mọi người nói có phải hay không?

- Tôi không phục!

- Tôi cũng không phục!

- ...

Trong cuộc chiến đấu liên tục cùng Ngô Nham Hồng, lực lượng trong tay Trần Dao không ngừng tiêu hao, không bổ sung được thế lực nào khác gia nhập. Những người kia gia nhập dưới trướng Trần Dao sau này, tự nhiên đối với việc Nhạc Trọng mới tới đã nghĩ trích quả đào sinh lòng bất mãn.

Đúng lúc này Cam Đao dùng con mắt còn sót lại trừn mắt nhìn nhóm cao tầng ồn ào quát lớn:

- Toàn bộ câm miệng cho lão tử!

Cam Đào vẫn nhìn mọi người lạnh lùng nói:

- Lúc trước thủ lĩnh là vì hấp dẫn lực chú ý của Ngô Nham Hồng để chúng ta đạt được cơ hội thở gấp mới một mình rời đi. Hắn có đại ân đối với chúng ta! Tôi kiên quyết ủng hộ thủ lĩnh! Nếu ai không phục thì muốn đối lập với Cam Đào này!

Trong tay Cam Đào nắm giữ một chi lực lượng võ trang cực mạnh dưới trướng Trần Dao, tổng cộng dưới tay hắn cùng Phan Kim Dũng có được bảy mươi cường hóa giả. Cường hóa giả đều là tinh anh cấp bậc trên 20 cấp, bởi vậy trọng lượng của hắn cùng Phan Kim Dũng trong thế lực của Trần Dao rất nặng.

Trong mắt Lục Chí Tường chớp động dị quang lớn tiếng quát:

- Cam Đào! Người khác sợ anh nhưng tôi không sợ! Cho dù trước kia Nhạc Trọng có đại ân với các người! Nhưng cơ nghiệp sau đó là do các huynh đệ đi theo thánh nữ điện hạ tân tân khổ khổ đánh xuống. Các anh lại muốn đem cơ nghiệp do chúng ta đánh xuống đi tặng người, Lục Chí Tường này không phục, các huynh đệ cũng không phục!

Lục Chí Tường là thế lực thứ hai dưới trướng Trần Dao, hắn bị mị lực của nàng hấp dẫn, cam tâm tình nguyện mang theo bộ đội đầu phục nàng. Trong tim của hắn nàng là thánh nữ của riêng hắn, hơn nữa nếu cưới Trần Dao toàn bộ thế lực đều nằm trong tay hắn. Bởi vì nguyên nhân này hắn mới hao hết tâm tư lấy lòng Trần Dao, cam tâm tình nguyện anh dũng giết địch cho nàng.

- Tôi không phục!

- Chúng tôi không phục!

- ...

Theo Lục Chí Tường suất lĩnh, những đầu mục khác đều sôi nổi hưởng ứng. Vua nào triều thần nấy, bọn hắn không muốn cho Nhạc Trọng gia nhập, đánh vỡ thế cục thế lực hiện tại.

Trần Dao nhìn mọi người đi ra phản đối Nhạc Trọng tiếp nhận chức vụ thủ lĩnh, mắt phượng không khỏi híp lại, trừng mắt nhìn Lục Chí Tường lạnh giọng nói:

- Lục Chí Tường, chẳng lẽ anh muốn làm trái mệnh lệnh của tôi sao?

Lục Chí Tường nhìn Trần Dao, trong mắt chớp động tình ý lẫn thần sắc bất khuất nói:

- Thánh nữ điện hạ! Cô ra lệnh bất cứ điều gì tôi cũng nguyện ý nghe theo. Nhưng mệnh lệnh này tôi không thể phục tùng, bởi vì đây là ý chí của mọi người! Thiên Hoa hội cũng không đơn giản là Thiên Hoa hội của một mình cô

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)