Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0465

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0465: Lương Sơn kịch chiến!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Triệu Nguyên Song trực tiếp gọi tới một gã Đại đội trưởng bộ đội đặc chủng ra lệnh:

- Trần Công Danh, anh lập tức mang một chi bộ đội đi tiếp viện Vũ Tướng quân đi.

Bộ đội đặc chủng ở đây đều là những Cường Hóa Giả trải qua huấn luyện quân sự hóa nghiêm khắc. Bọn họ đều là tinh anh, tinh thông sử dụng các loại hỏa lực hiện đại. Trong chiến tranh, uy lực có thể phát huy so v ới một đoàn cao thủ kỷ luật tản mạn còn mạnh hơn nhiều.

- Vâng! Thủ trưởng!

Trần Công Danh làm ra một nghi thức quân đội với Triệu Nguyên Song, lập tức dẫn người tiến vào trong phiến rừng rậm kia tìm tòi.

Qua một ngày, ngay khi Triệu Nguyên Song sắp không bình tĩnh được nữa thì Trần Công Danh vẻ mặt tái nhợt bưng lấy một cái hộp đi tới trước người của hắn nói:

- Thủ trưởng! Vũ Tướng quân đã hi sinh cho tổ quốc rồi!

Triệu Nguyên Song vừa nghe được tin tức này, đầu liền nổ tung một cái, phảng phất một quả boom nổ tung ngay bên tai hắn, thất thanh nói:

- Cái gì??? Vũ Tướng quân hi sinh cho tổ quốc rồi sao!

[CHARGE=3]

Vũ Thống Hùng chính là bộ hạ tâm phúc được Ngô Nham Hồng tín nhiệm nhất, giữa bọn họ thậm chí có thể dung huynh đệ sinh tử để hình dung. Vũ Thống Hùng chết trận, Triệu Nguyên Song làm phó thông soái của chi đại quân này tuyệt đối khó thoát khỏi liên quan. Triệu Nguyên Song thậm chí có thể tưởng tượng được sự tức giận của Ngô Nham Hồng sau khi nghe được tin tức này.

Triệu Nguyên Song cắn răng một hạ mệnh lệnh:

- Toàn quân dùng tốc độ cao nhất tiến về trước! Dùng tốc độ nhanh nhất đến Đại La Sơn! Lần này chúng ta nhất định phải toàn diệt đám Nhạc Trọng!

Dưới mệnh lệnh của Triệu Nguyên Song, chi bộ đội khổng lồ này liền chuyển động. 200 tên công binh gỡ mìn thoáng cái đi đến tiền tuyến bắt đầu thanh lý địa lôi chôn dưới đất

Nhạc Trọng ở trên đường đã chôn xuống không ít địa lôi, ngoại trừ địa lôi ra, hắn còn sai người chôn xuống rất nhiều vật quấy nhiễu, khiến tốc độ tiến lên của đám Triệu Nguyên Song trở nên chậm chạp hơn không ít. Nhưng Triệu Nguyên Song lại thập phần kiên địn, mang binh giết vào trong Đại La Sơn.

Dựa theo tình báo kia, Triệu Nguyên Song mang binh đi vào trong Đại La Sơn, phát hiện chỗ ẩn thân của bọn Nhạc Trọng, chỉ là ở đó hiện giờ đã người đi nhà trống, chỉ còn lại nguyên một đám sơn động cực lớn.

- Đáng chết! Hắn chạy thoát!

Triệu Nguyên Song nhìn đám sơn động kia vẻ mặt tái nhợt thầm nghĩ.

- Thủ trưởng! Bệ hạ có lời muốn nói với ngài!

Đúng lúc này, một gã Chiến Sĩ cầm một cái bộ đàm quân dụng đi tới trước người Triệu Nguyên Song.

Triệu Nguyên Song tiếp nhận bộ đàm cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Xin hỏi ngài có cái gì phân phó, bệ hạ?

Bên kia bộ đàm truyền đến tiếng ngưng trọng của Ngô Nham Hồng, đồng thời còn có tiếng hỏa lực nổ vang:

- Nguyên Song! Cậu lập tức mang binh trở về! Chúng ta có phiền toái!

Ở bên ngoài Đại La Sơn, hơn sáu trăm tên Chiến Sĩ trong băng thiên tuyết địa đang bốc xếp và vận chuyển lấy đại lượng vật tư.

Mỗi người, mà ngay cả tiểu hài tử mười một mười hai tuổi lưng đều mang súng ống và vật tư nặng hơn mười cân. Nếu là trước tận thế, vậy thì tuyệt đối sẽ có người nói Nhạc Trọng ngược đãi phụ nữ nhi đồng. Nhưng đây là trong tận thế, nếu ai lấy đi súng ống trong tay những tiểu hài tử kia, vậy thì những tiểu quỷ kia thậm chí còn dốc sức liều mạng nữa

Súng ống chính là đại biểu cho lực lượng, trong tận thế này, chỉ có người có lực lượng mới có thể sống tốt.

- Chủ nhân! Chúng ta trực tiếp đi như vậy, có phải không tốt lắm không?

Tân Giai Nhu thân mặc một thân quân phục, trong nhu nhược còn tăng thêm một tia khí chất oai hùng do dự một hồi đi đến bên người Nhạc Trọng trực tiếp hỏi.

Nhạc Trọng lúc trước kia đã đáp ứng người Thiên Đường Thần Quốc đánh lén tinh anh mà Ngô Nham Hồng phái ra. Nhưng Nhạc Trọng quay người liền trực tiếp dẫn người thoát ra ngoài Đại La Sơn, khiến Tân Giai Nhu có chút khó hiểu.

Nhạc Trọng nhìn Tân Giai Nhu thản nhiên nói:

- Tôi chỉ đáp ứng bọn hắn sẽ hung hăng trọng thương Ngô Nham Hồng, cũng không đáp ứng chết dập đầu với đám tinh nhuệ kia của Ngô Nham Hồng.

Thiên Đường Thần Quốc muốn dùng Nhạc Trọng làm đao hung hăng thu thập Ngô Nham Hồng thoáng một phát. Nhạc Trọng cũng có suy tính của mình. Dùng lực lượng trong tay hắn, cho dù đánh bại đám tinh nhuệ kia của Ngô Nham Hồng thì kết quả tốt nhất cũng là lưỡng bại câu thương. Muốn không tổn hao gì nuốt mất 2000 tinh nhuệ của Ngô Nham Hồng tuyệt đối không thể nào. Hắn ̉ không muốn làm chuyện ngu như vậy.

Bất quá bởi như vậy, Nhạc Trọng coi như đã hung hăng đắc tội thế lực khổng lồ Thiên Đường Thần Quốc kia. Bất quá hắn cũng không quan tâm, bởi vì hắn vẫn luôn xem thế lực mang tính toàn cầu như Thiên Đường Thần Quốc là quân xanh. Dù sao tương lai nếu Hoa Hạ quốc phục hưng quật khởi, tuyệt đối không thể thiếu tranh đấu với Thiên Đường Thần Quốc được.

Nghe xong lời Nhạc Trọng, Tân Giai Nhu thoáng trầm mặc, chỉ yên lặng đi theo bên người Nhạc Trọng đi về phương xa.

Bên ngoài thành phố Lan Sơn, một đám Chiến Sĩ trang bị tốt đang mãnh liệt tiến công lấy thành phố Lan Sơn, tiếng pháo ù ù, một phát phát đạn pháo đường kính lớn kéo dài vào trong thành phố Lan Sơn, phá hủy đại lượng công sự, kiến trúc.

- Vương bát đản chết tiệt! Trần Dũng Thắng cũng dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

Trong một cao điểm bí mật trong thành phố Lan Sơn, Ngô Nham Hồng nhìn xem một đám Thái quân Chiến Sĩ giống như thủy triều dưới sự yểm hộ của hỏa lực ùa lên cướp lấy trong mắt tràn đầy âm trầm.

Ưng Vương Trần Thắng Dũng chính là Thái Lan kiêu hùng nằm phía thành phố Thái Sơn, thực lực của hắn không bằng Ngô Nham Hồng, trong tay chỉ có tám vạn người sống sót. Nhưng Trần Thắng Dũng phát triển mạnh quân sự, đúng là một chi đại quân quy mô một vạn người. Tỉ lệ quân dân cao tới 1: 8. Đại quân một vạn người kia tuy rằng thoạt nhìn rất nhiều, trên thực tế cũng chỉ có 2000 người trong tay có súng. Còn lại tám ngàn người chỉ là quân dự bị trong tay cầm vũ khí lạnh.

Dù như thế, Ưng Vương Trần Thắng Dũng ở trong phiến khu vực Bắc Thái này một gã nhân vật kiêu hùng cực kỳ cường hoành. Ngô Nham Hồng cũng không có tâm tư trêu chọc hắn.

Ngô Nham Hồng thế lớn không sai, nhưng nếu muốn sống mái với Ưng Vương Trần Thắng Dũng thì dù coi như thắng thì chính hắn cũng sẽ tổn thất thảm trọng. Mặc dù có Tang Thi cản đường.

Song phương cũng biết sự tồn tại của đối phương, bất quá đều một mực bảo trì khắc chế, Ngô Nham Hồng tuyệt đối không nghĩ đến dĩ nhiên là Trần Thắng Dũng đâm sau lưng hắn một đao. Hơn nữa một đao kia còn đâm cực kỳ đúng thời điểm, đúng lúc Ngô Nham Hồng điều đại quân càn quét đám Nhạc Trọng.

Trong thành phố Lan Sơn, trong tay Ngô Nham Hồng còn có sáu doanh hơn 2500 binh lực. Nhưng trong tay Triệu Nguyên Song lại mang theo sáu bộ binh doanh tinh nhuệ nhất dưới trướng Ngô Nham Hồng. Tuy rằng là sáu bộ binh doanh, nhưng luận sức chiến đấu, sáu bộ binh doanh trong tay Triệu Nguyên Song sức chiến đấu phải gấp hai lần sáu bộ binh doan htrong tay Ngô Nham Hồng.

Dưới trọng pháo dày đặc yểm hộ, bộ đối dưới trướng Ưng Vương Trần Thắng Dũng đâu vào đấy cướp lấy từng chút một.

*****

Trần Thắng Dũng nhìn bộ hạ của mình cướp bóc trong trận địa thành phố Lan Sơn trên mặt lộ ra một vòng hưng phấn:

- Ngô Nham Hồng! Lần này! Ngươi cần phải bại trong tay của ta rồi!

Phát động tiến công chính là một doanh tinh nhuệ dưới trướng Trần Thắng Dũng, dưới hỏa lực dày đặc yểm hộ, phát động lấy tiến công mãnh liệt vào thành phố Lan Sơn, thoáng cái đã đánh vào trong Lan Sơn.

Một gã tham mưu tiến lên tâng bốc Trần Thắng Dũng:

- Chúc mừng Ưng Vương! Đánh xong trận này, toàn bộ Bắc Thái sẽ không có ai là đối thủ của ngài nữa rồi!

Một gã tham mưu khác cũng tiến lên khẽ mĩm cười nói:

- Ưng Vương quả nhiên thần cơ diệu toán! Thoáng một phát đã công phá phòng ngự của Ngô Nham Hồng. Tên Ngô Nham Hồng này còn tự xưng hoàng đế. Cũng không xem thử bây giờ đã là niên đại nào rồi.

Ngô Nham Hồng sáng lập Đại Thái đế quốc, tự nhận đế quốc đệ nhất nhậm hoàng đế. Bởi vì sự độc tài thống trị của hắn nên trong thành phố Lan Sơn cũng không có ai biểu lộ ra bất mãn -- người như vậy đều đã chết hết. Nhưng trong thế lực của hắn, đã có người thập phần nhìn không quen hành vi này của hắn. Hiện giờ cũng không phải cổ đại, mà là hiện đại văn minh dân chủ. Dù có vài quốc gia vị trí lão đại cha truyền con, con truyền cháu cũng không dám làm lập nên hoàng đế chế đấy.

- Tao cũng muốn làm hoàng đế ah!

Trần Thắng Dũng nhìn tham mưu chung quanh, trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng có chút thở dài một hơi.

[CHARGE=20]

Vị trí Hoàng đế kia, một lời Cửu Đỉnh, một câu liền quyết định sinh tử một gia tộc, loại uy phong kia ai mà không muốn. Chỉ là Trần Thắng Dũng thấy bộ hắn chung quanh hắn không ai đồng ý đế chế như thế, hắn cũng sẽ không như Ngô Nham Hồng, trắng trợn sáng lập một cái Đại Thái đế quốc. Dù sao hắn còn phải dựa vào những bộ hạ này để giành chính quyền, hơn nữa độc tài thống trị thì cũng thôi đi, đế chế thật sư không được yêu thích.

Trên thực tế có không ít cao thủ bất mãn Ngô Nham Hồng tự nhận hoàng đế, nhao nhao đầu nhập dưới trướng Trần Thắng Dũng. Cái này cũng đủ để chứng minh nhân tâm cũng là một loại lực lượng rồi.

Chống cự trong thành phố Lan Sơn thập phần ương ngạnh, mỗi một gã chiến sĩ Đại Thái đế quốc đều điên cuồng ngăn cản lấy tiến công của đám quân Trần Thắng Dũng.

Bộ đội của Trần Thắng Dũng sau khi đánh vào thành phố Lan Sơn, mỗi lần tiến thêm một bước đều phải trả giá lớn, song phương vì tranh đoạt mỗi một tấc trận địa đều tiến hành chém giết thảm thiết.

Sáu doanh chiến sĩ Đại Thái đế quốc trong thành phố Lan Sơn nếu dã chiến tuyệt đối không phải đối thủ của quân Trần Thắng Dũng, nhưng đây là chiến đấu trong ngõ hẻm, bọn hắn lại bề ngoài hiện lộ ra ý chí chiến đấu ương ngạnh và tinh thần chiến đấu, gắt gao kịch chiến với quân Trần Thắng Dũng. Ưng Vương quân mỗi lần tiến thêm một bước đều phải trả giá thảm trọng.

Thành phố Lan Sơn phảng phất như một cối xay huyết nhục cự đại cắn nuốt huyết nhục và tính mạng quân đội của Ngô Nham Hồng và Trần Thắng Dũng.

Chiến đấu giữa song phương ngay từ đầu đã cực kỳ thảm thiết, tỉ lệ thương vong không ngừng tăng lên. Nhưng song phương đều không có lựa chọn, chỉ có thể liều chết đánh một trận

Trận chiến tranh này quyết định sau này ai mới là lão đại của phiến khu vực Bắc Thái này. Vô luận là Ngô Nham Hồng nuốt thế lực Trần Thắng Dũng hay ngược lại thì phương chiến thắng tuyệt đối có thể trở thành bá chủ một phương.

Căn cứ có được hơn hai mươi vạn người sống sót trong tận thế cũng đủ trở thành một phương bá chủ rồi

Cũng vì hấp dẫn có cơ hội trở thành một phương bá chủ kia nên Trần Thắng Dũng mới quyết định xuất binh tiêu diệt Ngô Nham Hồng.

Một gã quan quân vẻ mặt tái nhợt đi đến trước người Trần Thắng Dũng trực tiếp hỏi:

- Ưng Vương! Đệ tam doanh cũng bị đánh cho tàn phế rồi! Làm sao bây giờ??

Đệ tam doanh chính là doanh đầu mới vừa tiến vào trong thành phố Lan Sơn, chỉ kịch chiến một giờ, thương vong đã vượt qua hơn phân nửa.

Thương vong thảm liệt như vậy đủ để cho bất luận một gã chủ quan quân sự nào cũng đều phải kinh hồn táng đảm.

Trần Thắng Dũng xanh mặt ra lệnh:

- Mệnh lệnh đệ nhị pháo binh doanh lập tức tiến hành pháo kích tầm xa vào trong thành phố Lan Sơn!

Ba giờ kịch chiến, đã có ba bộ binh doanh bị đánh tàn, mặc dù đối phương tổn thất càng thêm nghiêm trọng, nhưng kết quả này vẫn khiến Trần Thắng Dũng khó có thể tiếp nhận. Những bộ binh doanh bị đánh tàn kia đều là tinh nhuệ trong tay hắn, bộ đội tinh nhuệ đã trải qua vô số chiến đấu, muốn bồi dưỡng được những bộ đội có thể đánh trận ác liệt như vậy cũng không phải chuyện đơn giản.

Tên quan quân kia lắp bắp kinh hãi có chút do dự nói:

- Ưng Vương! Trong thành phố Lan Sơn có rất nhiều đồng bào của chúng ta!

Do dự nhớ lấy tình dân tộc nên pháo binh dưới trướng Trần Thắng Dũng cũng không pháo kích vào trong thành phố Lan Sơn. Bên kia xem đại bộ phận đều là khu bình dân. nếu tiến hành pháo kích kéo dài, người sống sót bình thường trong khu bình dân nhất định sẽ tử thương thảm trọng.

Trần Thắng Dũng hai mắt lạnh lùng ra lệnh:

- Đây là mệnh lệnh!

- Vâng!

Tên quan quân kia trong nội tâm lạnh lẽo lui xuống.

Oanh! Oanh!

Lập tức trong thành phố Lan Sơn liền có một phát đạn pháo đường kính lớn đánh vào trong thành thị, khiến từng mảnh kiến trúc nổ nát bấy, vô số người sống sót trong hỏa lực đều hóa thành tro bụi, đồng thời còn có đại lượng người sống sót bị tạc tử thương

Dưới pháo kích đáng sợ kia, toàn bộ thành phố Lan Sơn đều lâm vào trong một mảnh hỗn loạn, vô số người sống sót chạy ra khỏi phòng của mình chạy sang hướng khác.

Những phần tử bạo loạn thì thoáng một phát nhảy ra ngoài, điên cuồng giết người phóng hóa, cướp bóc cưỡng gian trong thành phố Lan Sơn. Toàn bộ thành phố Lan Sơn thoáng một phát lâm vào hỗn loạn.

Ngô Nham Hồng nhìn thành phố Lan Sơn khói lửa bốn phía vô cùng hỗn loạn bên dưới hai mắt đỏ thẫm, nghiến răng nghiến lợi vô cùng phẫn nộ quát:

- Mẹ nó! Tên vương bát đản Trần Thắng Dũng này cũng dám pháo kích đồng bào của chúng ta! Tao nhất định phải bầm thây người thành vạn đoạn! Tỏa cốt dương hôi!

Ngô Nham Hồng sao cũng không nghĩ đến Trần Thắng Dũng lại ác như vậy, vậy mà vận dụng trọng pháo đến oanh kích khu bình dân gây hỗn loạn cho hắn.

Dưới hỏa lực trọng pháo dày đặc bao trùm, một tòa tòa nhà trực tiếp nổ tung sụp đổ, người sống sót bên trong và Chiến Sĩ Thái quân trực tiếp bị tạc chết hoặc là chôn sống.

Sau khi trải qua mấy vòng hỏa lực bao trùm, đệ tứ doanh của Trần Thắng Dũng đầu nhập chiến đấu, chợt thế như chẻ tre đột tiến vào trong thành phố Lan Sơn.

Dưới hỏa lực bao trùm, rất nhiều bộ tinh nhuệ, cao thủ của Ngô Nham Hồng đều bị nổ chết tạc thương, không ít chiến sĩ Thái quân bình thường cũng bị dọa bể mật, nhao nhao bỏ chạy sang nơi khác.

- Lang Nha doanh! Cùng ta giết!

Ngô Nham Hồng sau khi thấy đệ tứ doanh của Ưng Vương sát nhập thành phố Lan Sơn thì sắc mặt trầm xuống, thân hình lóe lên, thoáng một phát vọt về phía đệ tử doanh Ưng Vương.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)