Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0491

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0491: Người cản đường
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nghe được Trần Dao cự tuyệt, Nam Cung Băng Vân rốt cục không nhịn được đề cử mình.

- Tôi đi!Thỉnh cho tôi làm!Tôi nguyện ý quản lý tốt thành phố Lan Sơn cùng thành phố Thái Sơn!

- Cô?

Nhạc Trọng ánh mắt ngưng tụ nhìn qua người của Nam Cung Băng Vân một hồi lâu.

Nam Cung Băng Vân cũng đứng được thẳng đem đem thân thể mềm mại và tràn ngập hấp dẫn thanh xuân bày ra trước mặt của Nhạc Trọng. Vì quyền lực nàng không do dự đánh đổi thân thể của mình.

Nhạc Trọng từ trong mắt Nam Cung Băng Vân dã tâm nồng đậm thì trực tiếp cự truyệt:

- Cô không được! Có lẽ cô rất có năng lực. Nhưng mà tư lịch và công huân của cô không đủ.

Trần Dao trở thành thủ lĩnh khu Thái Lan thì đó là bởi vì nàng là người đi theo Nhạc Trọng vào Thái Lan từ lâu. Hơn nữa Trần Dao mang theo quân lính cũng lập không ít công lao. Cam Đào, Phan Kim Dũng những đại tướng khu Thái Lan cũng ủng hộ Trần Dao.

Đương nhiên dùng địa vị của Nhạc Trọng trong thế lực muốn cưỡng ép bổ nhiệm Nam Cung Băng Vân là thủ lĩnh khu Thái Lan cũng không phải không được, nhưng mà trải qua tính toán cũng không có làm vậy.

Nam Cung Băng Vân có thể trong thời gian ngắn chỉnh hợp hai trăm người Thái Lan mà Nhạc Trọng giao trở thành một thế lực không yếu. Năng lực xác thực không kém, rất ít người có được quyết đoán, thông minh như nàng. Thậm chí Trần Dao ở phương diện quyết đoán kém xa nàng.

Nhưng mà trong biển người có rất nhiều kẻ có năng lực, Nhạc Trọng đối với Nam Cung Băng Vân cũng chưa quen thuộc, hắn không muốn tùy tiện bồi dưỡng nàng thượng vị.

Đối với Nhạc Trọng mà nói người có năng lực sẽ sử dụng, nhưng mà trọng yếu là bộ hạ phải đủ trung thành. Nếu không hắn đánh hạ cơ nghiệp sẽ trở thành đồ của người khác.

Trong mắt Nam Cung Băng Vân hiện ra vẻ đắng chát lui ra sau lưng Trần Dao.

- Vâng!

Nhạc Trọng suy nghĩ một trực tiếp nhìn qua Minh Giai Giai đề nghị nói:

- Giai Giai! Em làm thủ lĩnh khu Thái Lan thì thế nào?

Minh Giai Giai từ Thái Lan đi theo tùy tùng Nhạc Trọng chiến đấu đến Quảng Tây, cơ hồ mỗi cuộc chiến đều trải qua, có ưu vọng cực cao trong đám người Hoa được hắn cứu ra. Nàng trấn thủ Thái Lan cũng không ai có dị nghị gì cả.

Minh Giai Giai ngẩng đầu dùng ánh mắt sáng ngời lưu luyến không rời Nhạc Trọng, nói ra:

- Nếu như là lệnh của chủ nhân tôi sẽ nghe theo, sẽ bảo vệ nơi này cho chủ nhân. Nhưng mà tôi vẫn hy vọng được bưng trà rót nước cho chủ nhân.

Nếu như làm thủ lĩnh trấn thủ nơi này, như vậy Minh Giai Giai cũng không cách nào đi theo bên người của Nhạc Trọng. Nàng liền phải ở lại Thái Lan quản lý khi vưc này. Người có chí riêng, so sánh với trở thành thống lĩnh một phương, Minh Giai Giai càng ưa thích đi bên cạnh Nhạc Trọng.

Nam Cung Băng Vân nhìn qua tiểu loli Minh Giai Giai nằm trong ngực của Nhạc Trọng thì trong mắt hiện ra thần sắc ghen ghét. Nàng chủ động cầu quyền thế mà không được, đứa bé kia dễ dàng đạt được quyền thế cực lớn như vậy thì nàng không cách nào không ghen ghét.

Nhạc Trọng sờ sờ cái đầu nhỏ của Minh Giai Giai và nói:

- Vậy cô ở bên này trấn thủ một năm. Một năm sau tôi sẽ thay người.

Nhạc Trọng đã cho người chế định một loạt quy tắc nhằm giúp Minh Giai Giai quản chế tốt khu Thái Lan đầy nguy cơ này.

Minh Giai Giai ôn nhu ứng một tiếng:

- Ân!

Trần Dao trầm mặc một hồi và nói

- Anh phải về Quảng Tây đúng không?

- Ân! Tôi phải về Quảng Tây vì phải đi điều tra chiến dịch ở Nghiêm Châu.

Nhạc Trọng gật đầu nói.

Nghiêm Châu là thành thị công nghiệp nặng của Quảng Tây, ở nơi đó có nhà máy chế tạo sắt thép lớn nhất Quảng Tây lớn và nhà máy chế tạo vũ khí. Nếu như có thể thu phục Nghiêm Châu, quân của Nhạc Trọng có thể đại quy mô chế tạo đạn pháo, viên đạn. Bởi vậy cả thế lực của Nhạc Trọng đặt mục tiêu thu phục Nghiêm Châu.

Mà ở hướng của Nghiêm Châu có tang thi hơn ba trăm vạn. Đồng thời tại thành phố Quý Trữ cùng Nghiêm Châu còn cách thành phố Tân Tề, ở trong thành phố Tân Tề đồng dạng có hơn hai trăm vạn tang thi chiếm giữ. Muốn thu phục Nghiêm Châu không dễ dàng.

Trần Dao vẻ mặt kiên nghị nói ra:

- Tôi đi với anh tới Quảng Tây!

Nhạc Trọng nhìn Trần Dao và gật đầu nói:

- Tốt!

Nam Cung Băng Vân cũng tiến lên hiện ra thần sắc khác thường:

- Xin cho tôi đi cùng tới Quảng Tây, tôi muốn chiến đâu vì ngài!

Nam Cung Băng Vân là người thông minh mười phần. Bây giờ là lúc trật tự thế giới cũ sụp đổ, trật tự thế giới mới thành lập. Chỉ có bây giờ kiếm đầy đủ công huân thì tương lai lập quốc sẽ có chỗ tốt cực lớn.

- Tốt!

Nhạc Trọng nhìn Nam Cung Băng Vân và đồng ý yêu cầu của nàng. Người này thập phần có dã tâm cũng có năng lực, nhưng mà chỉ cần hắn còn thì không thể lật trời được.

Trong một đống tuyết, một cỗ xe Jeep quân dụng và một cỗ chiến xa bộ binh cùng một xe dầu, một xe buýt, mười chiếc Hammer tạo thành đoàn đi đường.

Đột nhiên trên mặt tuyết có ba người sống sót nhảy ra, bọn họ thoáng cái quỳ trên tuyết bất động.

Cầm đầu trên chiếc xe Jeep quân dụng thoáng dừng lại, theo từ trong chiếc xe Jeep quân dụng có Nhạc Trọng, Trần Dao, Tân Giai Nhu, Trữ Vũ Hân bốn người.

Nhạc Trọng nhìn qua ba người sống sót quỳ không đứng dậy thì hỏi:

- Các người là ai?

- Vị trưởng quan này! Van cầu ngài cứu chúng tôi a! Cầu ngài! Nếu như ngài không cứu chúng tôi, tôi tình nguyện quỳ chết ở chỗ này.

Tên người sống sót quỳ trước mặt liên tục dập đầu với Nhạc Trọng.

- Anh đã muốn chết tôi có thể thành toàn cho anh. Đừng cầm chết đi uy hiếp tôi!

Nhạc Trọng thấy tâm phiền, hắn xuất ra một chi tay trực tiếp ở đằng kia tên người sống sót trước người khai mở một.

Phanh! Một viên đạn bắn tới trước người của tên sống sót này.

Nhìn thấy Nhạc Trọng mạnh như vậy thì thân thể ba người sống sót run lên và nhìn Nhạc Trọng không dám lộn xộn.

Nhạc Trọng lạnh như băng quan sát ba người sống sót và lạnh lùng nói:

- Chuyện gì xảy ra? Mau nói đi!

Người trung niên sống sót lúc này không ngừng dập đầu nói

- Đại nhân, chúng tôi đều là người sống sót ở thành phố Tân Tề. Vẫn trốn ở đây sinh tồn gian nan. Nhưng mà mấy hôm trước có một đám ác ôn đi vào đánh cướp. Chúng tôi thật vất vả trốn tới đây, cầu xin đại nhân cứu chúng tôi với, người nhà của chúng tôi vẫn còn ở đó! Chỉ cần đại nhân cứu chúng tôi, từ nay về sau chúng tôi nguyện làm trâu ngựa báo đáp đại nhân.

Nhạc Trọng nghe xong đã biết rõ chuyện gì xảy ra. Căn cứ bị công phá trong tận thế là chuyện thường, thế lực lớn chiếm thế lực nhỏ và khuếch trương ra.

Ánh mắt Nhạc Trọng băng hàn nhìn qua ba người sống sót dò xét một lần, dưới ánh mắt của hắn một gã người sống sót ngăn cản không được áp lực chậm rãi cúi đầu xuống.

Nhạc Trọng nhìn qua phương hướng mà ba người sống sót đi tới, chỉ thấy trong đó là một khu vực băng tuyết. Sau đất tuyết là một khu vực phủ núi tuyết trắng, có những tòa nhà tu kiến cách núi không xa.

Nhạc Trọng phất tay, Bạch Tiểu Thắng, Lý Thế Dân hai người chợt như mũi tên mang người chạy qua phương hướng bên kia.

*****

Lý Thế Dân trải qua chiến đấu không ngừng thì hắn cũng đào móc được tiềm năng của mình. Hắn đã lột xác trở thành cao thủ rất đáng sợ, cho dù tiểu hài tử nhỏ tuổi đi tới trước người và ra lệnh cho hắn chém thì hắn cũng chém không do dự. Hắn có thể cách năm trăm mét một tiễn bắn nổ tung một chiếc xe bọc thép, như vậy là quá kinh người rồi.

Nhìn thấy mười tên chiến sĩ từ xa chạy tới, tên nam tử trung niên sống sót khóc lóc kể ra những chuyện ác ôn của đám người nơi đó, thoáng cái lâm vào đứng ngồi không yên.

Trong một tòa nhà ở rừng cây cất dấu hai trăm tên phần tử vũ trang tay cầm bổng, bọn họ nhìn thấy chỉ có mười người đi qua, thoáng cái vẻ mặt cực kỳ khó xử.

Một tên làn da ngăm đen, trên tay có sâm hình bạch hổ, dáng người thấp bé nhìn qua tên nam tử dáng người khôi ngô, một đại hán cạo trọc đầu hỏi:

- Làm sao bây giờ, lão đại, có động thủ hay không?

Tên đại hán đầu trọc nhìn qua Bạch Tiểu Thắng, Lý Thế Dân và trang bị tác chiến của mười tên chiến sĩ thì hiện ra thần sắc tham lam, nói:

- Động thủ!Diệt bọn chúng, chúng ta trực tiếp rút lui.

Bạch Tiểu Thắng, Lý Thế Dân và mười tên chiến sĩ trang bị tận răng, mỗi người đều được phân phối súng trường 05, một bộ y phục tác chiến màu đen, sáu quả lựu đạn, sáu băng đạn, Phảng Chế Đường Đao, ba dao găm quân đội, giáp da biến dị cấp hai, nguyên bộ trang bị thần ma trụ cột. Cộng thêm những trang bị tốt thì mỗi người bọn sức chiến đấu mạnh hơn vài phần người bình thường.

Hai trăm tên bộ hạ của tên đầu trọc này có mười tám khẩu súng, hai trăm viên đạn. Đại bộ phận mọi người chỉ cầm vũ khí lạnh cho nên đỏ mắt không thôi.

Bạch Tiểu Thắng, Lý Thế Dân hai người trải qua chiến đấu phong phú, bọn họ cẩn thận tiềm hành đi tới, sưu tầm địch nhân chung quanh, cuối cùng nhất vẫn có một tên chiến sĩ có kỹ năng cảm ứng sinh thể lập tức phát hiện trong rừng cây có người mai phục.

Bạch Tiểu Thắng khẽ dựa vào rừng cây và phát động kỹ năng di động cao tốc, tốc độ của hắn thoáng cái nhanh hơn cả Thiểm Điện cấp hai, giống như quỷ mỵ đột nhập vào trong rừng cây, ánh đao trong tay lóe lên, một gã phần tử vũ trang bị đao chém đầu.

Một kích chém giết một tên phần tử vũ trang, Bạch Tiểu Thắng giữ thân hình chớp động, âm thanh không ngừng vang lên, một tên phần tử vũ trang còn chưa kịp phản ứng đã bị bắn thành cái sàng.

Tên đại hán đầu trọc nhìn qua Bạch Tiểu Thắng dễ dàng giết chết hai mươi mấy tên bộ hạ của mình thì đổ mồ hôi lạnh, nói:

- Động thủ!Giết bọn chúng!Giết bọn chúng chúng ta mới có thể sống sót!

Dưới tiếng gầm rú của tên đại hán đầu trọc, những tên phần tử vũ trang cầm vũ khí lạnh lập tức xông qua phía Bạch Tiểu Thắng.

Chỉ nghe từng tiếng nổ đùng đùng, những phần tử vũ trang cầm vũ khí lạnh lập tức ngã xuống đất.

- Đầu hàng! Hoặc là chết!

Thời điểm tên đại hán đầu trọc sinh ra tâm tư bỏ chạy thì một thanh đao sắc bén đặt lên cổ của hắn, đồng thời từ sau lưng vang lên âm thanh lạnh như băng của Bạch Tiểu Thắng.

- Tôi đầu hàng!

Tên đầu trọc không chút do dự nhanh chóng đưa ra quyết định của mình, trong loại thời điểm thiên quân vạn mã cũng không thể áp chế được cao thủ thì chuyện đã không do hắn quyết định nữa.

Tên đại hán đầu trọc bị Bạch Tiểu Thắng ép đầu hàng thì đám phần tử vũ trang lập tức sụp đổ, không còn sĩ khí mà đi phản kháng nữa.

Nhạc Trọng nhìn qua đám phần tử vũ trang trong rừng và nhìn lại tên nam tử trung niên đang quỳ tcanr đường trên mặt đất.

Bị ánh mắt của Nhạc Trọng nhìn chằm chằm thì tên nam nhân trung niên này thoáng cái sợ mềm chân ra, hắn thoáng cái quỳ trên mặt đất và dập đầu:

- Đại nhân!Đại nhân!Tôi bị buộc làm như vậy!Tôi bị bọn chúng buộc phải làm vậy!Cầu ngài tha cho tôi một mạng, van cầu ngài!

Trần Dao nhìn qua tên nam tử trung niên lạnh lùng nói ra:

- Nói lai lịch của các người ra đi!

"Vâng!" Tên nam tử trung niên nhìn qua Nhạc Trọng cuống quít dập đầu khai ra toàn bộ lai lịch của bọn chúng.

Nam tử trung niên tên Trương Khiếu trước tận thế chỉ là một kỹ sư máy móc bình thường, sau tận thế kỹ sư so ra còn kém hơn cả nông dân. Ít nhất nông dân còn có tốt chất thân thể tốt hơn kỹ sư cơ khí như hắn nhiều lắm. Hắn sau tận thế cũng trải qua cuộc sống vô cùng thê thảm, cuối cùng biến thành một thành viên đạo phỉ, trở thành mồi câu của tập đoàn đạo tặc này, dẫn những người bộc phát thiện tâm đi tới chỗ đám đạo phỉ cướp bóc.

Lúc này đây Trương Khiếu đi ra làm mồi câu không ngờ câu được con cá mập lớn như Nhạc Trọng, sau đó ăn sạch bọn chúng ngay cả xương cũng không còn.

Tên đại hán đầu trọc tên là Hồ Phi, tên thủ lĩnh đạo phỉ này cũng là người cường hóa cấp 23. Nhưng mà hắn chưa từng học qua kỹ năng nào cả, chỉ có dựa vào điểm cường hóa mà trải qua cường hóa cơ bản mà thôi.

Bây giờ tận thế hàng lâm đã được một năm, săn giết tang thi cấp thấp tuôn ra sách kỹ năng tỷ lệ càng ngày càng thấp. Muốn đạt được sách kỹ năng cũng chỉ có thể đi săn giết biến dị thú cao cấp hoặc tang thi tiến hóa. Nhưng mà cho dù là biến dị thú hay là tang thi tiến hóa cũng không phải là tồn tại dễ chọc. Đặc biệt là Hồ Phi bỏ qua thời gian trải qua cường hóa tốt nhất, không có người giúp đỡ muốn trở thành mạnh mẽ quá khó khăn.

Trương Khiếu nhìn qua Nhạc Trọng kinh sợ nói ra:

- Tiểu nhân hết sức quen thuộc địa hình của khu vực này. Thỉnh đại nhân ngài tha cho mạng chó của tiểu nhân. Tiểu nhân nguyện ý dẫn đường cho ngài!

Khi tận thế vừa bắt đầu một thời gian ngắn, Trương Khiếu còn bảo trì ngạo khí của thành phần tri thức cơ bản. Nhưng mà khi đó hắn làm cho thủ lĩnh một tiểu thế lực tức giận thì bị ném vào trong thùng phân ngâm suốt một ngày, đương nhiên ngạo khí của hắn không còn nửa, thầm nghĩ phải sống sót, cốt khí tôn nghiêm gì đó không còn trong lòng của hắn nữa.

Nhạc Trọng nhìn qua Trương Khiếu hỏi:

- Ở đây có thế lực gì, mày biết rõ chứ?

Trương Khiếu nói liên miên cằn nhằn nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

- Vâng! Tôi thập phần rõ ràng. Ở cách đây năm mươi dặm về hướng tây là huyện Mậu là địa bàn của Đại Trung Hoa Đồng Minh hội. Ở bên cạnh ở hướng tây bắc đi thêm bốn mươi dặm chính là Băng Tuyết cung. Ở phía bắc cách đây sáu mươi dặm có một thế lực lớn tên là Vạn Hùng Hội. Đây là ba thế lực mạnh nhất gần thành phố Tân Tề. Trừ chuyện đó ra, chung quanh ba thế lực này có rất nhiều thế lực nhỏ. Thế lực bậc trung cóThanh Lang Bang, Hổ Đầu Bang, Đại Đao Bang, Tiểu Đao hội...

Nhạc Trọng nghe xong đầu hơi lớn lên:

- Thật nhiều thế lực!

Trừ Đại Trung Hoa Đồng Minh hội, Băng Tuyết cung, Vạn Hùng Hội ra, chung quanh thành phố Tân Tề có hơn mười thế lực trung bình. Những thế lực này có chừng năm sáu trăm người, các thế lực nhỏ thì có mấy người hoặc mười mấy người.

Trung Quốc to lớn nhưng mà người dân cũng có thói quen kết thành bang phái. Vừa tới loạn thế thì đủ loại thế lực sẽ chạy ra ngay. Vô số kiêu hùng áp chế dã tâm cũng bộc phát ra ngoài.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)