Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0507

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0507: Hủy cơ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trường mâu ma viêm đâm lên cánh cửa sắt thép và đốt nó nóng rực, lập tức đốt cháy một cái động lớn trên cánh cửa sắt thép và đâm qua phía Đạt Tư.

Đạt Tư thúc dục kỹ năng cánh cửa sắt thép lăng không hiện ra, sau khi ngăn cản trường mâu ma viêm lao tới thì sụp đổ.

- Đi chết đi!

Thời điểm Đạt Tư vừa mới ngăn cản trường mâu ma viêm của Nhạc Trọng thì Nhạc Trọng giống như quỷ mị xuất hiện ở sau lưng của Đạt Tư và vung tay lên, một đoàn hỏa diễm phong bạo bao phủ thân thể sắt thép của Đạt Tư hoàn toàn.

- Ah!! Ah!!

Đạt Tư đang ở trong cự nhân sắt thép bị ma viêm thiêu đốt thì thống khổ rống lên, áo giáp sắt thép này có thể ngăn cản công kích vật lý, thế nhưng mà ngọn lửa kia đốt lên người của hắn sẽ biến hăn thành than.

Sau khi thét lên hai tiếng, trong áo giáp của mình, Đạt Tư bị đốt thành than cốc, sau đó từng tấm thép nặn nề rơi xuống..

Nhạc Trọng sử dụng Ngạc Nha Cứ Nhận trực tiếp chém qua áo giáp của Đạt Tư lấy trang bị thần ma và tấm bản vẽ súng Laser cầm vào trong tay.

Kim Thắng Huyễn và đám lãnh đạo của hầm ngầm này nhìn nhau vài lần, chợt phân ra hai người đi lên nhặt trang bị trên thi thể của chiến sĩ Thiên Đường Thần Quốc.

Chỉ thấy ánh đao lóe lên, hai bàn tay của hai tên này bị chém đứt.

- Ah!Đau quá!Đau quá!

Hai người kia nhìn bàn tay đứt của mình ra rên rỉ thống khổ.

Sắc mặt Điền Hạo lạnh như băng bước đi lên.

Kim Thắng Huyễn vừa nhìn thấy Điền Hạo thì sắc mặt vui vẻ lớn tiếng nói:

- Là mày!Điền Hạo!Mày tới thật vừa vặn! Bắt thằng này lại, chỉ cần mày bắt thằng này lại thì tao sẽ cho mày biết tung tích của em gái mày ở đâu.

Trên mặt của Điền Hạo hiện lên thân sắc dữ tợn, một đao chém xuống, trực tiếp đem Kim Thắng Huyễn chém thành hai đoạn:

- Kim Thắng Huyễn! Mày là súc sinh, người nhà của mày cũng là súc sinh. Bọn mày giết em gái của tao, còn gạt tao làm tay chân của bọn mày. Đi chết đi, cặn bã!

Kim Thắng Huyễn bị chém thành hai khúc còn mang theo vẻ hoảng sợ trên mặt, vô số máu tươi từ trong thân thể của hắn bắn ra ngoài, các loại nội tạng rơi đầy đất. Một trưởng quan của hầm trú ẩn lấn nam bá nữ lại bị Điền Hạo giết.

- Đừng giết chúng tôi!Tất cả đều là do Kim Thắng Huyễn hắn một mình làm ra, không liên quan tới bọn tôi!

- Điền Hạo, anh giết người, anh điên sao?

"..."

Nhìn thấy Kim Thắng Huyễn tại bị chém thành hai khúc, những tên vốn là lãnh đạo sắc mặt biến thành tro tàn, nhao nhao mở miệng hoặc là chỉ trích, hoặc là cầu xin tha thứ.

Hồ Hải đi tới chỗ đám lãnh đạo kia và cười lạnh, nói:

- Điền Hạo, những thằng này khôn phải thứ gì tốt. Trừ Trường Thành, Mã Tiêu hai người này ra, còn lại tất cả đều là rác rưởi, cặn bã. Cơ hồ thường xuyên cùng chơi nữ nhân với nhau, đem những nữ nhân kia giày vò đến chết đi sống lại, đều là đám súc sinh này cả!

Trên có người tốt, hạ mới yên ổn. Sở vương thích eo nhỏ, trong nội cung nhiều người chết đói. Có dạng thủ lĩnh gì thì sẽ có dạng bộ hạ đó. Kim Thắng Huyễn là kẻ có sở thích biến thái, tra tấn nữ nhân, đám nhân vật chung quanh hắn đa số là như vậy. Truyền thống của Trung Hoa chính là tất cả vây quanh lãnh đạo, phụ trách cho lãnh đạo. Nhưng mà trong đám lãnh đạo này chỉ có hai người là không nhúng tràm, những người còn lại thường xuyên cùng Kim Thắng Huyễn lăng nhục nữ nhân.

- Tao giết đám súc sinh bọn mày.

Vừa nghĩ tới em gái của mình có khả năng bị đám lão đầu trung niên này lăng nhục, trong mắt Điền Hạo hiện ra hung quang và cầm Hắc Nha Đao thoáng cái tiến vào trong đám người chém lung tung.

Một đám lãnh đạo hầm trú ẩn này bị Điền Hạo chém giết, máu tươi cùng thi thể nhuộm đỏ cả khu vực.

Còn sót lại Trương Thành, Mã Tiêu hai người đều thối lui tới một góc, lạnh run nhìn qua Điền Hạo đang nổi điên.

Nhạc Trọng nhìn thấy Điền Hạo hai mắt đỏ thẫm và thần sắc điên cuồng, nói:

- Đủ rồi, dừng lại cho tôi! Anh đã bóa thù rồi, từ giờ phải nghe lệnh của tôi!

- Vâng!

Điền Hạo bị Nhạc Trọng quát lớn, lúc này mới khôi phục lý trí, yên lặng đứng sau lưng của Nhạc Trọng, lúc này trong mắt của hắn chớp động ánh mứt như tro tàn, cũng không có quá nhiều dục vọng muốn sống. Ở trong tận thế, hắn đã không có gì lo lắng, hắn hiện tại vì mệnh lệnh mà sống.

- Đem cameras giám thị bên ngoài cho tôi xem!

Nhạc Trọng nhìn Hồ Hán ra lệnh.

- Vâng! Nhạc lão đại!

Hồ Hán cung kính ứng một tiếng, nhìn qua mấy người kia ra lệnh:

- Đi đem cameras điều tra đưa cho Nhạc lão đại xem!

Mấy người tiến lên thao túng cameras giám sát bên ngoài.

Chỉ thấy bên ngoài Dương huyện có quân của Vạn Hùng Hội đã đánh tan Băng Tuyết cung, Đại Trung Hoa Đồng Minh hội bộ, nữ nhân của Băng Tuyết cung và chiến sĩ của Đại Trung Hoa Đồng Minh hội đều đang lẩn trốn, sụp đổ, tử thương vô số.

Trên bầu trời, mười hai khung trực thăng vũ trang hổ thưc cũng bị phá huỷ bảy chiếc, chỉ còn lại năm chiếc. Trực thăng vũ trang là binh khí chiến tranh uy lực lớn, nhưng mà người cường hóa cao cấp có thủ đoạn phá hủy nó. (Mấy chương trước tác giả ghi 10 chiếc trực thăng, chắc là ghi lộn nên mới thành 12 chiếc)

Nhạc Trọng cũng có thể ngưng tụ ma viêm một kích tiêu diệt trực thăng vũ trang, đương nhiên thể lực, tinh thần lực tiêu hao tuyệt đối không nhỏ. Không có vũ khí thích hợp, muốn đối phó trực thăng vũ trang trên trời là quá khó khăn.

Nhạc Trọng trực tiếp ra lệnh:

- Lập tức liên hệ với thành phố Quý Trữ cho tôi!

Trong căn cứ ngầm này cũng không thiếu radio liên lạc.

- Vâng!

Hồ Hán nhận được mệnh lệnh chợt ra lệnh cho thủ hạ.

Liên hệ rất nhanh được nối, Nhạc Trọng trực tiếp ra lệnh cho bên kia:

- Tôi là Nhạc Trọng! Vị trí của tôi hiện tại ở Dương huyện. Tôi lệnh cho sư bọc thép thứ nhất, doanh thứ hai, doanh đệ ba lập tức xuất động, đến Dương huyện trợ giúp. Ba doanh do Hồ Nghị tiến hành chỉ huy thống nhất.

- Vâng! Thủ lĩnh!

Ở bên kia truyền ra âm thanh của Vệ Trữ Quốc.

Vệ Trữ Quốc trung thành và tận tâm với Nhạc Trọng, năng lực của hắn tương đối bình thường, nhưng mà tư lịch đủ, lại trung tâm, bởi vậy Nhạc Trọng rời đi thì trên cơ bản chức thủ lĩnh do hắn tạm thời đảm nhiệm.

Nhạc Trọng nhìn qua Điền Hạo, Hồ Hán ra lệnh:

- Điền Hạo! Anh và Hồ Hán ở chỗ này khống chế cả khu hầm ngầm này. Hồ Hán, anh tổ chức nhân thủ đem mười hai khung trực thăng vũ trang kia bảo vệ cẩn thận, ngay cả người điều khiển cũng canh giữ cẩn thận.

Hồ Hán vừa mới đầu hàng Nhạc Trọng, Nhạc Trọng cũng không dám quá mức tin tưởng tên tiểu nhân thay đổi thất thương này, hắn phải xếp Điền Hạo ở bên nười Hồ Hán mới yên tâm.

- Vâng!

Hồ Hán cùng Điền Hạo hai người cung kính đáp.

Hồ Hán nhìn thấy Nhạc Trọng dễ dàng điều động đại quân, trong nội tâm có chút suy nghĩ không tốt bị nghiền nát không còn, không dám làm ra mấy chuyện loạn thất bát tao.

Nhạc Trọng bản thân mạnh mẽ như thế, nếu dưới trướng của hắn quá quân đội, Hồ Hán cho dù mang binh tạo phản cũng chỉ có một con đường chết. Hơn nữa Hồ Hán từ hôm nay sau trận chiến này cũng nhìn ra Nhạc Trọng cũng không phải là thế hệ nhân từ nương tay, nếu hắn phản loạn, chỉ sợ kết cục rất thảm,

*****

Nhạc Trọng nói:

- Điền Hạo, anh phái người đi thông tri cho Tiết Trữ, bảo nàng đi tới đây tị nạn.

Vạn Hùng Hội đã đánh tan Đại Trung Hoa Đồng Minh hội cùng Băng Tuyết cung hai thế lực lớn, chắc chắn sẽ đánh chiếm Dương huyện, trên biệt thự của Dương huyện không còn an toàn.

Điền Hạo đáp:

- Vâng!

Sau khi an bài hoàn toàn, Nhạc Trọng vung tay một chiếc mô tô hiện ra trước người của hắn, hắn xoay người ngồi lên mô tô phóng như điên ra ngoài. Hiện tại cục diện đã gần sụp đổ, hắn nghĩ phải phá tan đám trực thăng mới được.

Nhạc Trọng cưỡi nhanh mô tô thoáng cái lao ra ngoài, chỉ thấy ở bên ngoài Dương huyện lúc này đã lâm vào hỗn loạn, đại lượng tên côn đồ đang đốt cướp hiếp, cảnh tượng giống như địa ngục.

Cho dù là ở địa phương nào, lúc nào, một khi phát sinh náo động, đốt cướp hiếp giết sẽ diễn ra. Chính là vì như thế trước tận thế chính phủ mới cường điệu ổn định an ninh trật tự.

Bạo loạn này Nhạc Trọng gặp nhiều, mỗi khi có thế lực sụp đổ đều diễn ra, lúc này trong tay của Nhạc Trọng không có binh, hắn một mình căn bản không ngăn bạo loạn được.

- Đều tiến vào trong hầm ngầm!Kẻ bạo loạn sẽ giết không tha!

Nhạc Trọng cầm súng tiểu liên 05 bắn chết đám người bạo loạn sau đó rống to lên.

Nghe được âm thanh của Nhạc Trọng thì người sống sót trong Dương huyện như con ruồi không đầu lập tức lao thẳng vào trong hầm ngầm trú ẩn.

Trong Dương huyện có hai vạn người sống sót, trong mặt đất hầm ngầm còn có chín vạn người nữa. Trên thực tế hầm ngầm này là một khu vực khổng lồ, có thể dung nạp gần hai mươi vạn nhân khẩu. Nhưng mà vì cam đoan tự túc tự cấp cho nơi này, điều kiện sinh hoạt, cùng tăng thời gian giảm xóc cho Dương huyện, bởi vậy Kim Thắng Huyễn thời còn đương quyền cũng không cho toàn bộ người sống sót tiến vào.

Nhạc Trọng mới vừa tới Dương huyện thì nhìn thấy một đám tàn binh bại tướng chạy về cửa Dương huyện, rất nhiều bại binh thậm chí ngay cả súng cũng vứt.

Gần hơn một ngàn tên bại binh lách vào cửa ra vào của Dương huyện, tự chà đạp tử thương vô số, vi tranh đoạt vừa trốn chạy cơ hội, bọn hắn thậm chí trực tiếp nổ súng bắn chết chính mình trước khi chiến hữu.

- Cút ngay!Cút ngay! Đừng ngăn cản lão tử, coi chừng lão tử xử bắn các người!

Một gã bại binh quan quân mang theo hai mươi mấy tên chiến sĩ xông qua phía Nhạc Trọng và gầm lên, đồng thời nhấc súng lên chỉa vào Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng như mũi tên bước lên, một tay đập bay khẩu súng ngắn của tên quan quân, sau đó dùng gai độc chỉa vào đầu của tên quan quân và nói:

- Tôi là Nhạc Trọng, hiện tại các người bị hợp nhất, lập tức trên báo tên, quân chức. Nếu không tôi trực tiếp bắn nát đầu.

Âu Trường Giang đầu đầy mồ hôi luôn miệng nói:

- Tôi tên là Âu Trường Giang, liên trưởng Đại Trung Hoa Đồng Minh hội doanh thứ ba. Tôi nguyện ý đầu hàng!

Âu Trường Giang vốn cũng không phải là người xương cứng, hắn vô cùng sợ chết nên đầu hàng Nhạc Trọng. Hắn cũng nhìn thấy các mặt xã hội, thoáng cái nhận ra thực lực của Nhạc Trọng không phải là hắn chống lại.

Nhạc Trọng trầm giọng ra lệnh:

- Lập tức mang theo người của mình thu nạp bại binh! Người phản kháng trực tiếp xử bắn!

- Vâng!

Dưới mệnh lệnh của Nhạc Trọng thì Âu Trường Giang kiên trì mang theo đám bại binh thu nạp tàn binh.

Lúc này những bại binh chính là ở trạng thái quần long vô thủ, Âu Trường Giang thu nạp thì bọn họ lập tức đi tới.

- Phi cơ trực thăng đến!

Đúng lúc này trong đám người có âm thanh vô cùng hoảng sợ kêu to lên, lập tức đám người ở cửa Dương huyện lập tức lâm vào hỗn loạn. Tất cả mọi người vì tranh đoạt đường sống mà không tiếc ra tay với đồng bạn.

- Đồ khỉ da vàng khốn kiếp, đều đi chết đi!

Một trực thăng vũ trang do người của Thiên Đường Thần Quốc điều khiển nhìn qua đám người tụ tập ở cửa ra vào và cười to lên.

Đạn súng máy hạng nặng trên trực thăng không ngừng nhả đạn, trực tiếp nhắm vào đám người này, giống như sủi cảo rơi vào sông đào.

- Ha ha!Ha ha!

Tên người điểu khiển nhìn thấy đám người ở cửa chết và tổn thương thì cười to như điên. Chiến tranh có thể làm cho người ta trở nên điên cuồng.

Đúng lúc này Nhạc Trọng thoáng cái nhảy lên tường thành, trong tay ngưng tụ trường mâu ma viêm, trường mâu ma viêm đâm thủng trực thăng vũ trang, trực tiếp làm nổ tung trực thăng, hai tên người lái cũng chết cháy.

Thời điểm này trực thăng vũ trang biến thành quả cầu lửa rơi xuống đất và nổ tung một cái thật mạnh mẽ.

- Thật mạnh!

Nhìn thấy Nhạc Trọng một kích phá hủy trực thăng vũ trang, tất cả bại binh của Đại Trung Hoa Đồng Minh hội trong nội tâm sinh ra suy nghĩ quay đầu lại, rất nhiều bại binh đều hướng về phía Nhạc Trọng mà di động. Trong loạn thế này thì chỉ có ở bên cạnh cường giả mới cảm thấy an toàn.

Đột nhiên lúc này một băng chùy cực lớn bay qua, thoáng cái xuyên qua giáp bảo vệ của trực thăng đâm thẳng vào bàn điều khiển, băng hàn chi lực khuếch tán, đem hai tên lái máy bay này đóng thành băng.

Chiếc trực thăng vũ trang hổ thức này không có người điều khiển thoáng cái biến thành sắt vụn.

Đột nhiên một viên đạn trải qua kỹ năng cường hóa súng bắn xuyên qua lớp kính thủy tinh chống đạn của trực thăng bắn vào bên trong, lực nổ tung khủng bố thoáng cái nổ chết hai tên điều khiển máy bay, làm cho chiếc trực thăng này thoáng cái rơi xuống đất nổ tung.

Bỗng chốc bị phá hủy ba chiếc trực thăng vũ trang, còn sót lại hai chiếc trực thăng vũ trang hổ thức không rõ nhận được lệnh gì, thoáng cái quay đầu rời khỏi chiến trường.

Mười hai chiếc trực thăng vũ trang khủng bố đánh tan chủ lực của Băng Tuyết cung, Đại Trung Hoa Đồng Minh hội, đồng thời giết không ít người cường hóa, cao thủ, nhưng mà đạn dược bản thân cũng sắp tiêu hao hết. Vừa nhận được lệnh của Thiên Đường Thần Quốc thì hai chiếc trực thăng vũ trang này nhanh chóng rời khỏi chiến trường.

Nhạc Trọng nhìn thấy hai chiếc trực thăng vũ trang hổ thức này rời khỏi chiến trường thì trong lòng thở dài một hơi. Hắn ở dưới hầm chiến đấu với Đạt Tư tiêu hao nhiều thể lực và tinh thần, muốn tiếp tục vận dụng kỹ năng phá hủy trực thăng vũ trang chỉ sợ qua một hồi hắn có khả năng vẫn lạc trên chiến trường.

Trong lòng của Nhạc Trọng đột nhiên sinh ra dự cảm vô cùng nguy hiểm, hắn phát động kỹ năng Ảnh Bộ, giống như quỷ mị tránh né qua phương xa.

Oanh! Oanh!

Nương theo đó là hai tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, hai quả đạn pháo của pháo tự hành 122 li nổ gần chỗ Nhạc Trọng, lực nổ tung khủng bố lập tức thôn phệ Nhạc Trọng.

- Không thể nào! Hắn chết sao?

- Hắn sẽ không cứ như vậy chết đi chứ!

"..."

Âu Trường Giang và đám bại binh mà Nhạc Trọng vừa thu nạp nhìn qua hướng của Nhạc Trọng, trong mắt hiện ra vẻ tuyệt vọng và phức tạp. Cơ hồ không có người nào có thể trong nổ tung mạnh như vậy mà còn sống, cho dù là người tiến hóa cao cấp cũng không cách nào làm được.

Bụi mù tán đi, một đạo quang thuẫn ảm đạm hiện ra, thoáng cái rơi xuống mặt đất, Nhạc Trọng thu hồi quang thuẫn lại, trực tiếp nhảy ra khỏi hố nổ tung này.

- Thủ lĩnh vô địch!

- Nhạc lão đại vạn tuế!

"..."

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)