Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0525

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0525: Bài xích
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nữ nhân dáng người mập mạp kia nghe được Nhạc Trọng là nười Trung Quốc, nàng chợt kích động lên lớn tiếng kêu lên:

- Cái gì? Hắn là người Trung Quốc? Đáng chết!Đằng Khi Hương, tại sao cô có thể mang người Trung Quốc tới đây. Nơi này là Nhật Bản, chúng ta là người Nhật Bản, không phải là nơi cho người Trung Quốc tới. Bảo hắn cút ra ngoài cho tôi!

- Cút ra ngoài!Nơi này không chào đón mày!

- Nơi này là Nhật Bản, không chào đón người Trung Quốc, cút ra ngoài!Nơi này là đế quốc Nhật Bản!

Nghe được nữ hài mập mạp này châm ngòi thổi gió bên người, đám tiểu quỷ còn lại trong thôn cũng tưc giận nhìn qua Nhạc Trọng giương nanh múa vuốt rít gào lên.

Nhật Bản những năm này do thế lực cực hữu lên nắm quyền, chính phủ Nhật Bản dung túng và dẫn đạo dư luận, trong dân gian rất nhiều người Nhật Bản tràn ngập chán ghét và cừu địch với người Hoa.

Một tiểu nam hài tuổi chừng mười một lập tức kêu to lên, sau đó xoay người nhặt đá lên ném qua Nhạc Trọng.

- Đúng là một đám vô ơn!

Trên mặt của Nhạc Trọng hiện ra thần sắc lãnh khốc, hắn bước lên trước, huyễn hóa ra cước ảnh trùng trùng điệp điệp đá lên người năm tiểu quỷ Nhật Bản, thoáng cái đá năm tên tiểu quỷ này ra xa bảy tám mét, mỗi người nhổ ra một ngụm máu tươi. Hắn tiến lên một bước, hung hăng một bạt tai lên mặt của nữ hài mập mạp mặt đầy tàn nhang, thoáng cái nữ hài mập mạp này gãy vài cây răng, phun ra một ngụm máu tươi.

Nhạc Trọng rút lấy Hắc Nha Đao sau lưng ra chỉa vào đám người Nhật Bản sống sót và ánh mắt lạnh như băng, ra lệnh:

- Hiện tại tất cả quỳ xuống! Ai dám không quỳ tao sẽ chém đầu!

- Mày dám đánh tao! Tao giết mày!

Nữ nhân mặt tàn nhang dáng người mập mạp lập tức lao qua phía Nhạc Trọng.

- Không muốn!

Một bên Đằng Khi Hương phát ra tiếng thét thê lương.

Trong mắt Nhạc Trọng hiện ra thần sắc lãnh khốc, cầm trong tay Hắc Nha Đao hóa thành đao quang chém một cái.

Đầu lâu của nữ hài dáng người mập mạp này bay lên cao cao, một cổ máu tươi phóng lên trời, thi thể không đầu của nàng ta ngã xuống đất.

Nhạc Trọng một đao chém giết nữ hài dáng người mập mạp, cầm lây Hắc Nha Đao chỉ vào đám người trong thôn tràn ngập áp bách ra lệnh:

- Hiện tại quỳ xuống! Không quỳ thì chết đi!

Nhìn qua nữ hài mặt tàn nhang bị Nhạc Trọng không chút do dự chém giết, đám tiểu quỷ trong thôn sợ hãi nhìn qua Nhạc Trọng, giống như nhìn thấy ác quỷ!

- Thực xin lỗi!

- Vạn phần xin lỗi! Xin tha thứ chúng tôi mạo phạm!

- Thực xin lỗi! Xin ngài tha thứ chúng tôi!

"..."

Nữ hài đeo mắt kính, tư thái đoan chính thanh nhã quỳ xuống. Những nữ nhân còn lại hoảng sợ nhìn qua Nhạc Trọng nhao nhao quỳ xuống, nhao nhao cầu xin.

- Van cầu ngài, Nhạc quân! Xin ngài hạ thủ lưu tình, không nên giết những người khác, xin ngài!

Đằng Khi Hương cũng quỳ gối trước người Nhạc Trọng và đau khổ cầu khẩn.

Nhạc Trọng không chút do dự đá bay thi thể nữ nhân mặt tang nhang dám chống đối hắn ra xa bảy tám mét, cho những người này hiểu được không phải ai cũng bị bắt nạt mà không hoàn thủ cả. Hắn là một nam nhân bá đạo, trước mặt cường quyền thì các nàng phải cúi đầu.

- Xin ngài tùy tiện chơi chúng tôi, nhưng mà xin ngài đừng làm hại những đứa trẻ này, chúng là vô tôi.

Hai nữ nhân Nhật Bản chừng ba mươi tuổi bò tới trước người của Nhạc Trọng và kéo quần áo lên, lộ ra đôi ngọc thố trắng bóng cầu khẩn Nhạc Trọng cầu. Các nàng hy vọng dùng thân thể của mình cầu xin Nhạc Trọng.

- Tôi không có hứng thú với các nàng. Các người đã không thích tôi, như vậy tôi cũng không cần đem vật tư cho người không thích mình. Tôi sẽ đốt chúng đi!

Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn qua đám người Nhật Bản này, một ngón tay chỉa vào xe đây vật tư, một đạo ma viêm bắn ra rơi vào đám vật tư này, hóa thành một đoàn hỏa diễm thiêu đốt không còn.

Đám người Nhật Bản này nhìn thấy xe đẩy chở vật tư bị đốt thành tro tàn thì mỗi người trong mắt chớp động thần sắc hối hận. Vài nữ nhân cũng nhịn không được khóc lên. Vật tư trong nơi của bọn họ không nhiều lắm, nếu không thực lực cũng không thế nào như Đằng Khi Hương xông pha ra ngoài mạo hiểm tính mạng tìm kiếm vật tư.

Trấn nhỏ này với Nhạc Trọng mà nói là một đường bằng phẳng, nhưng mà với người bình thường mà nói chỗ đó chính là chỗ khủng bố như địa ngục. Một đầu S2 cũng đủ làm cho người trong thôn nhỏ này chết sạch.

Nhạc Trọng một kích hủy vật tư thành tro bụi, sau đó ánh mắt rơi vào ba lô sau lưng của Đằng Khi Hương.

Trong lòng Đằng Khi Hương sinh ra một tia hàn ý, nàng ôm lấy ba lô, thoáng cái nằm rạp trên mặt đất, nói:

- Nhạc quân! Van cầu anh không nên hủy ba lô của tôi, đây là hy vọng của chúng tôi. Chỉ cần anh lưu lại ba lô, tôi nguyện ý bồi anh cả đêm. Tôi vẫn là xữ nữ, anh có thể thỏa mãn mà!

Nữ nhân đeo mắt kính, tư thế đoan trang thanh nhã, nhìn qua có chút nghiêm túc nhìn qua Nhạc Trọng cầu khẩn nói:

- Nhạc quân! Tôi là Tỉnh Điền Kinh Tử, năm nay mười bảy tuổi, vẫn là xử nữ. Lúc này là chúng tôi sai! Xin anh lưu vật tư cho chúng tôi. Tôi nguyện ý cùng Khi Hương bồi canh cả đêm.

Nếu như không có đồ ăn, người ở đây không sống nổi vài ngày. Tỉnh Điền Kinh Tử cũng biết đây là sự thật, nàng lần này quyết định dùng thân thể của mình đổi lấy đồ ăn.

Nhạc Trọng lạnh như băng nói ra:

- Tôi cần địa đồ nơi này. Còn có một người phải dẫn đường cho tôi, đi tới căn cứ lớn ở gần đây. Chỉ cần các người cung cấp hai điểm này thì ngày mai tôi sẽ rời đi. Bao đồ ăn cũng để lại cho các người.

Nhạc Trọng đối với những người Nhật Bản này không có hảo cảm gì, nhưng cũng không vô duyên vô cớ đồ sát những người Nhật Bản sống sót. Trừ phi song phương là địch nhân, như vậy hắn mới không do dự ra tay tiêu diệt.

Tỉnh Điền Kinh Tử quỳ gối trước người Nhạc Trọng và nói ra:

- Vâng! Chỗ tôi có địa đồ. Tôi cũng biết gần đây có căn cứ lớn, ngày mai tôi sẽ dẫn đường cho anh. Hôm nay kính xin anh vui lòng lưu lại thôn này nghỉ ngơi một đêm.

Nếu như Nhạc Trọng biểu hiện không được, lúc này đã bị các nàng đuổi đi. Thế nhưng mà Nhạc Trọng hiện tại ngay cả hài tử cũng đá bay đi, trực tiếp chém giết người có xung đột với hắn, chuyện này làm cho đám người Nhật Bản tràn ngập sợ hãi với Nhạc Trọng, các nàng tự nhiên không dám đem Nhạc Trọng đuổi đi. Sợ là Nhạc Trọng hung thần này tức giận giết người.

- Ân!

Nhạc Trọng nhàn nhạt ứng một tiếng bước đi vào trong thôn nhỏ này.

Nhạc Trọng tiến vào trong nhà nhỏ, những người sống sót lúc này mới dám đứng lên.

- Đám cho người Hoa khốn nạn!Một lũ đê tiện, cũng dám đá tinh anh tương lai của đế quốc Nhật Bản. Tao sẽ không buông tha cho mày! Tôi sẽ làm cho mày chết không yên lành!

Một tên thiếu niên tuổi chừng mười ba, đem đầu tóc nhuộm vàng tên là Long Khởi Hạo Nhị nhìn chằm chằm vào bóng lưn của Nhạc Trọng và hiện ra thần sắc oán độc.

Long Khởi Hạo Nhị nhìn Đằng Khi Hương cùng Tỉnh Điền Kinh Tử sau đó gương mặt vặn vẹo.

- Hương Tử tỷ là của tao! Kinh Tử tỷ cũng là của tao!Tuyệt đối không để cho con chó người Hoa tụi mày cướp đi!

*****

Long Khởi Hạo Nhị cưỡng chế lửa giận trong lòng, tìm kiếm thời cơ thích hợp rời khỏi căn cứ loại nhỏ này.

Thời gian buổi tối tới thật nhanh, hai phụ nữ Nhật Bản đem một nồi cháo loãng tới, sau đó phân thành một chén nhỏ.

Đám tiểu quỷ Nhật Bản đi qua, ngay ngắn trật tự cúi đầu ăn sạch chén cháo loãng nhỏ.

Nhạc Trọng thấy một màn như vậy thì trong lòng có chút phiền muộn. Ở trong nước, người trong nước không có thói quen xếp hàng. Những tiểu quỷ thì thường xuyên chen ngang, dựa vào tố chất thân thể xen ngang, cường đoạt đồ ăn của tiểu hài tử. Những tiều hài tử này được cha mẹ dạy dỗ lời nói và thói quen từ lúc nhỏ, Nhạc Trọng dùng roi và trừng phạt nghiêm khắc ngăn cản thói quen này mà không được. Bây giờ nhìn thấy đám tiểu quỷ Nhật Bản lại tuân thủ trật tự, làm cho nội tâm của hắn có chút mất hứng. Dù sao hắn là người theo dân tộc chủ nghĩa. Nhìn thấy người Nhật Bản tốt hơn người Trung Quốc thì hắn mất hứng.

- Nhạc quân, đây là của ngài.

Tỉnh Điền Kinh Tử mang đồ ăn đi tới trước người Nhạc Trọng.

Phần đồ ăn này theo tiêu chuẩn gồm thịt, súp, cơm trắng, cá ngừ và hoa quả. Trong tận thế thì đây là mỹ vị khó có được.

Rất nhiều tiểu quỷ Nhật Bản nhìn qua bên này thèm nhỏ dãi, nhưng mà bọn chúng thành thật ngồi đó, không dám lộn xộn. Bọn chúng biết nam nhân trước mặt thủ đoạn vô cùng khủng bố, bọn chúng không dám chọc giận Nhạc Trọng là cường giả động chút là giết người này.

- Không cần! Chính các người ăn đi!

Nhạc Trọng trực tiếp cự tuyệt hảo ý của Tỉnh Điền Kinh Tử, móc đồ hộp thịt biến dị thú cấp hai ra ăn.

Đồ hộp thịt biến dị thú cấp ba ẩn chứa nguyên khí mạnh mẽ, Nhạc Trọng cũng chỉ giữ lại làm đồ dự bị, thời điểm mình bị thương, khôi phục nguyên khí hoặc là cứu người mới dùng tới.

Tỉnh Điền Kinh Tử cũng không có làm bộ, nàng cũng không phải thật tâm muốn đem đồ ăn quý giá đưa cho Nhạc Trọng hưởng dụng. Nhìn thấy Nhạc Trọng cự tuyệt, nàng liền đem đồ ăn lấy về, sau đó bình quân phân thành mười bốn phần, lại cho đám tiểu quỷ ăn thêm một miếng. Tuy mỗi người chỉ được ăn một chút, thế nhưng mà đám tiểu quỷ Nhật Bản này trên mặt hiện ra biểu lộ vui vẻ.

Nhạc Trọng nhìn cử động này của Tỉnh Điền Kinh Tử thì trong lòng câm lặng và suy nghĩ:

- Thật sự là một dân tộc đáng sợ!

Nhật Bản sở dĩ có thể sau chiến tranh thế giới thứ hai từ đống tro tàn trở thành một siêu cường kinh tế, một mặt là có nước Mỹ viện trợ, một phương diện trọng yếu khác chính là do người dân Nhật Bản có tính bền gan vững chí và có tố chất dân tộc cực cao.

Nhạc Trọng nhìn Tỉnh Điền Kinh Tử làm như vậy lại cảm thấy bực mình, chợt lưng cõng sinh vật bọc thép quay về gian phòng của mình nghỉ ngơi.

Sau khi Nhạc Trọng rời khỏi nơi này, những người Nhật Bản sống sót kia đều buông lỏng một hơi. Nhạc Trọng tồn tại giống như ngọn núi lớn áp các nàng không thở nổi, hiện tại Nhạc Trọng rời đi, các nàng lúc này mới yên lòng lại.

Một người phụ nữ trung niên hỏi:

- Kinh Tử, ngày mai cô sẽ dẫn đường cho hắn thật sao?

Tỉnh Điền Kinh Tử gật đầu nói:

- Ân! Tên Nhạc Trọng này thoạt nhìn là người xem trọng chữ tín, tôi dẫn đường giúp hắn xem như tuân thủ hứa hẹn.

Một phụ nữ trung niên còn lại lên tiếng.

- Không biết hắn tới căn cứ cỡ lớn làm gì? Nếu không chúng ta cùng với hắn rời đi? Tiến vào trong căn cứ cỡ lớn thì chúng ta có lẽ không cần sinh tồn khó khăn như vậy.

Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài thôn truyền ra âm thanh động cơ mô tô, ô tô các loại.

Nghe được âm thanh như vậy, trong lòng đám người trong thôn hiếu kỳ nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy ở bên ngoài thôn, mười mấy tên quần áo tả tơi, ăn mặc hình thù kỳ quái, tay cầm theo gậy bóng chày, dao bầu, thái dao đi vào trong. Long Khởi Hạo Nhị đi theo một tên dáng người khôi ngô, đầu trọc, trên mặt có vết sẹo xấu xí, trên người có xăm rất nhiều hoa văn.

Long Khởi Hạo Nhị nhìn qua tên đầu trọc mặt thẹo lên tiếng.

- Tang Điền đại ca, chính là trong chỗ này.

Tên đầu trọc mặt thẹo chính là lão đại Tang Điền Dũng Thái Lang. Dưới trướng của hắn có sáu mươi chiến sĩ, chi phối ba trăm người sống sót, là thổ hoàng đế một phương.

- Giết cho tao!

Trên mặt Tang Điền Dũng Thái Lang hiện ra nụ cười vui vẻ, vung tay lên và dẫn theo bộ hạ xông vào trong trấn nhỏ.

Hơn mười tên chiến sĩ được Tang Điền Dũng Thái Lang dẫn dắt xông vào trong thôn.

- Trốn! Chạy mau ah!

Đằng Khi Hương nhìn thấy đám người này vừa xông vào trong thôn thì sợ hãi.

Nói xong Đằng Khi Hương liền dẫn đám tiểu quỷ bên cạnh chạy ra khỏi thôn.

Hai phụ nữ trung niên của Nhật Bản liền tiến qua phía đám người kia. Các nàng muốn dùng thân thể của mình đổi lấy sinh cơ cho đám tiểu quỷ.

Bộ hạ của Tang Điền Dũng Thái Lang bổ nhào qua hai phụ nữ trung niên này bọn họ chỉ cởi quần và vây quanh bên người hai phụ nữ trung niên, tùy ý chơi những nữ nhân này, một bên phát ra tiếng cười to.

Thời điểm vây quanh hai phụ nữ trung niên là mười tên côn đồ, đám nam tử còn lại như ác quỷ cười lên xông vào trong thôn.

- Hương Tử tỷ tỷ cứu em!

Đột nhiên lúc này một tiểu nam hài chừng mười một tuổi sợ hãi chạy tới, nó vô cùng hoảng sợ lớn tiếng cầu xin Đằng Khi Hương.

- Ha ha ha ha!Đi chết đi!

Một tên tráng hán Nhật Bản lúc này trong mắt hiện ra thần sắc điên cuồng chém tới, trực tiếp chém vỡ đầu của tiểu nam hài này, máu tươi bắn ra tung tóe.

Những bộ hạ do Tang Điền Dũng Thái Lang này là kẻ đốt giết cướp hiếp làm việc ác bất tận, ác quỷ trong lòng chúng đã phóng thích ra ngoài, cả đám trở nên biến thái.

- Kiện Thái!

Đằng Khi Hương vừa nhìn thấy nam tử Nhật Bản chém vỡ đầu của tiểu hài tử thì sợ hãi kêu to một tiếng.

Một nữ hài tuổi chừng mười một té trên mặt đất, nàng chợt nước mũi nước mắt chảy ra nhìn qua Tỉnh Điền Kinh Tử khóc lóc cầu cứu:

- Tỷ tỷ!Cứu em!Kinh Tử tỷ tỷ, cứu em với!

Ba tên tráng hán Nhật Bản thoáng cái vây quanh ba tiểu nữ hài, bọn chúng cởi quần và phát tiết thú tính của mình lên ba đứa trẻ.

Trong thôn nhanh chóng vang lên âm thanh khóc lóc cầu cứu khắp nơi, đám nam tử Nhật Bản này hưng phấn thở dốc. Trong không khí tràn ngập dâm ý và biến thái.

- Nhã Tử!Nhã Tử!Súc sinh!

Tỉnh Điền Kinh Tử nhìn thấy vài tên tráng hán đang cưỡng hiếp mấy đứa trẻ, trong con mắt xinh đẹp của nàng phún huyết, hai tay xiết chặt chảy máu. Thế nhưng mà nàng thập phấn lý trí bản thân mình không thể làm gì, trừ làm vật hi sinh cũng không có tác dụng gì cả.

- Nhạc Trọng!Chỉ có hắn! Chỉ có hắn có thể cứu chúng ta!

Tỉnh Điền Kinh Tử phản ứng thập phần linh mẫn, giống như nghĩ tới cái đó cứu được người trong thôn.

Ở chỗ khác Đằng Khi Hương cũng không ngu ngốc, mang theo đám tiểu quỷ chạy qua hướng gian phòng của Nhạc Trọng.

Tỉnh Điền Kinh Tử rất nhanh đi vào chỗ ở của Nhạc Trọng, nàng trông thấy Nhạc Trọng đang ngồi ở cửa sổ nhìn qua đám người bên ngoài giết chóc, lăng nhục người Nhật Bản mà không có ý ra tay.

Tỉnh Điền Kinh Tử thoáng một phát đoan chính quỳ gối Nhạc Trọng trước người buồn bả cầu khẩn nói:

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)