Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0572

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0572: Indonesia
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đương! Đương!

Theo từng tiếng kim loại giao kích vang lên, vô số cá chuồn biến dị đánh lên trên chiến hạm, đồng thời mặt biển nổi lên sóng gió cuồn cuộn, ba đào mãnh liệt phảng phất như có vô số mãnh thú sắp nổi lên.

Nhạc Trọng nhìn mặt biển trào lên cuồn cuộn, khẽ cau mày:

- Sao lại thế này? Biến dị thú cấp cao khu hải vực nơi đây lẽ ra đã đi tấn công căn cứ Hoành Tu Hạ hết rồi mới phải!

Khi nãy Nhạc Trọng dẫn người cướp mẫu hạm chạy thoát khỏi căn cứ Hoành Tu Hạ không còn hải thú biến dị đuổi theo, hiện tại hắn đã thoát xa căn cứ vẫn còn có hải thú cường đại đuổi tới, điều này hiển nhiên có chút không bình thường.

- Chẳng lẽ nguyên nhân do nàng?

Nhạc Trọng chợt dâng lên một ý niệm trong đầu, nhanh chóng đi về phòng điều khiển.

Lúc này tiểu nhân ngư đang mở miệng anh đào giống như đang hát gì đó, phù văn kỳ dị ngay lồng ngực nàng không ngừng chớp lên quang mang kỳ dị. Nàng vừa nhìn thấy Nhạc Trọng, trong lòng cả kinh, bị hoảng sợ không còn dám nhúc nhích, phù văn kỳ dị trước ngực nàng cũng tắt lịm.

- Quả nhiên là do nàng giở trò quỷ!

Nhạc Trọng chứng kiến bộ dáng của tiểu nhân ngư liền nhanh chóng xác định suy đoán của mình. Hắn đi tới bên cạnh bắt nàng vào trong tay, sau đó ôm nàng đi tới quan sát cảnh vật bên ngoài. Mặt biển vốn đang sóng gió mãnh liệt bỗng dưng bình tĩnh trở lại, cá chuồn biến dị vốn đang liều lĩnh tấn công cũng đã biến mất không còn nhìn thấy.

Nhạc Trọng nhìn chằm chằm tiểu nhân ngư hung tợn uy hiếp:

- Tôi biết là cô giở trò. Tiểu quỷ, chuyện như vậy tôi không hi vọng phát sinh lần thứ hai. Nếu như tái phạm lần nữa tôi sẽ giết cô!

Tiểu nhân ngư xinh đẹp đáng yêu lại ngậm chặt miệng trừng mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo tia sợ hãi không nói tiếng nào.

Nhạc Trọng nhìn nàng cũng không còn biện pháp nào khác, ngôn ngữ không thông là phiền phức lớn nhất. Hắn cũng không có năng lực cắn nuốt đầu óc của sinh mạng thể thì có thể hiểu được tri thức của đối phương giống như Thi nhân Thiên Chiếu.

Nhạc Trọng nhìn tiểu nhân ngư, trong mắt thoáng hiện vẻ nóng rực, giống như nhìn thấy vô số biến dị thú xếp hàng cho bộ hạ của hắn chém giết.

- Nhân ngư hoàng tộc này hẳn là có lực lượng gọi về hải thú biến dị. Nếu có thể lợi dụng được tốt, vậy sẽ đạt được thật nhiều hải sản thú thịt, đồng thời còn lấy được thật nhiều tinh hạch biến dị thú!

Đột nhiên nơi phương xa truyền lại thanh âm sắc nhọn khiến lòng người sợ hãi, tiếng rít sắc bén tràn ngập uy áp cường đại, khiến toàn bộ mọi người trên chiến hạm đều sản sinh sợ hãi.

- Biến dị thú ngũ giai! Quay đầu lại!

Nhạc Trọng nghe được thanh âm sắc nhọn mang theo uy áp cường đại sắc mặt đại biến, lớn tiếng ra lệnh.

Biến dị thú ngũ giai có được lực lượng kinh thiên động địa, nếu là hải thú ngũ giai có thân thể khổng lồ mỗi một con phải có diện tích như một hàng không mẫu hạm cỡ lớn, loại cự thú này ở trong biển cả là tồn tại vô địch, chỉ cần chúng nguyện ý, dễ dàng lật úp chiếc chiến hạm này.

Tiểu nhân ngư bị Nhạc Trọng ôm chặt trong lòng trên mặt cũng hiện lên vẻ lạnh run. Biến dị thú ngũ giai là bá chủ biển cả, cho dù là bộ tộc của nàng cũng chỉ có được hai con, đó là lấy toàn bộ lực lượng của bộ tộc mới có thể khống chế được hai con ngũ giai kia. Loại cự thú này nàng hoàn toàn không thể khống chế.

Triệu Thiên Cương vội vàng cho chiến hạm quay đầu, điên cuồng hướng một phương khác bỏ chạy, toàn bộ mã lực thúc giục tới lớn nhất.

Từng thanh âm tiếng gầm khủng bố truyền đến, từng luồng sóng biển vô cùng hung mãnh đánh tới, đem chiến hạm không ngừng chao đảo như muốn lật úp.

Nhạc Trọng nhảy lên lưng tiểu Thanh bay lên bầu trời nhìn ra phương xa.

Chỉ thấy phương xa điện quang chớp động, núi băng dập nát, gió lốc nổi lên bốn phía, mặt biển bốc cao cuồn cuộn, từng đạo sóng lớn cao hơn trăm thức nhấc lên ngập trời, không ngừng khuếch tán ra chung quanh, hoàn toàn che giấu hết thảy khung cảnh trên biển cả.

Nhạc Trọng đứng tên lưng tiểu Thanh mặc dù không chứng kiến được cuộc chiến giữa hai con biến dị thú ngũ giai, nhưng lại nhìn thấy trung tâm gió lốc đang di động về phía chiến hạm.

Sắc mặt hắn đại biến thông qua bộ đàm lớn tiếng quát:

- Hướng trái, rẽ sang hướng trái!

Mấy người Triệu Thiên Cương cũng bất chấp hết thảy điều khiển chiến hạm rẽ sang bên trái liều mạng bỏ chạy.

Nhạc Trọng ở trên bầu trời nhìn chằm chằm cuộc chiến phương xa, trong lòng thầm cầu nguyện mục tiêu của hai con biến dị thú ngũ giai kia không phải là chiến hạm của mình.

Nếu như đang ở trên đất liền hắn còn có thể liều mạng với biến dị thú ngũ giai một trận, nhưng ở trong biển lớn, hắn căn bản không chịu nổi một kích. Cho dù có được Hải Dương Diện Cụ nhưng đối mặt với hung uy của biến dị thú ngũ giai hắn hoàn toàn không một chút sức chống cự.

Cũng may hai con hải thú ngũ giai không xem chiến hạm vào trong mắt, gió lốc thật lớn cơ hồ chỉ lướt sát qua bên cạnh chiến hạm.

Tuy gió lốc chỉ lướt qua, nhưng vẫn nhấc lên sóng gió ngập trời, từng cơn sóng lớn hướng chiến hạm đánh tới, cơ hồ muốn ném nó ra xa. Cũng may chiến hạm không hổ là kết tinh khoa học kỹ thuật của nhân loại trước cuối thời, dù bị sóng gió ngập trời quăng quật vẫn có thể kiên trì không đến mức bị đánh chìm nghỉm.

Cơn gió lốc thật lớn đi qua, lúc này Nhạc Trọng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhưng hiện tại bọn họ đã đi trệch hướng vượt qua một trăm hải lý.

Mặt biển đột nhiên khởi động, một đoàn xúc tu thật lớn từ dưới biển bắn ra hướng chỗ chiến hạm cuốn tới, ý đồ đem chiến hạm kéo vào đáy biển.

- Biến dị thú 70 cấp: cá mực đại vương biến dị tam giai!

Nhạc Trọng nhìn xúc tu thật lớn vươn ra, lập tức rút điện từ pháo hướng con cá mực biến dị oanh ra một phát.

Một đoàn điện quang nóng rực oanh lên trên đoàn xúc tu của con cá mực tam giai kia, đem một ít xúc tu nổ thành hai đoạn, từng đạo điện quang màu lam không ngừng vờn quanh trên thân thể con cá mực làm thân thể nó tê dại, hành động ngừng phắt lại.

Thân thể con cá mực tam giai vừa khựng lại, Triệu Thiên Cương mới kịp thời phản ứng. Hệ thống phòng ngự dày đặc trên chiến hạm bắt đầu nổ vang, vô số cơ quan pháo đan xen hình thành lưới lửa khủng bố hướng con cá mực bắn phá.

Bị dàn hỏa lực dày đặc càn quét, xúc tu con cá mực tam giai bị oanh thành vỡ nát, thậm chí còn có hai xúc tu bị bắn nát nhừ.

Ngư lôi trên chiến hạm bắt đầu phóng ra, đem thân thể của con cá mực tam giai tạc nổ đầm đìa máu tươi, từng đoàn huyết vụ tràn ra đem mặt biển nhuộm đến đỏ bừng.

Con cá mực biến dị liên tục bị thương tổn hoảng sợ trốn vào dưới đáy biển.

Nhạc Trọng nhìn xúc tu tán lạc phiêu phù trên mặt biển, trong mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối. Nếu như đang ở trên lục địa một con biến dị thú tam giai bị thương nặng chính là đối tượng liệp sát tốt nhất, nhưng đang ở trong biển, hắn thật sự không thể đối phó.

Nhạc Trọng vừa quay về phòng chỉ huy, vẻ mặt Triệu Thiên Cương hết sức khó xem nói:

- Thủ lĩnh, có rắc rối, bốn con hải thú đang di động về bên này. Có một con hình dáng chỉ nhỏ hơn mẫu hạm một chút mà thôi, đoán chừng là một con hải thú tứ giai!

*****

Nhạc Trọng nhướng mày ra lệnh:

- Lập tức lẩn tránh!

Triệu Thiên Cương khó xử giải thích:

- Thủ lĩnh, chúng ta đã lệch khỏi đường quỹ đạo khá xa. Nếu còn lẩn tránh bốn con hải thú kia, sẽ làm chúng ta hoàn toàn lệch hẳn hàng đạo chủ yếu. Nhiên liệu trên chiến hạm không đủ cho chúng ta nhiễu một vòng quay về huyện Tĩnh Cương nữa. Nếu như vậy chúng ta nhất định cần tìm một hòn đảo bỏ neo mới được!

Nhạc Trọng quyết đoán nói:

- Vậy thì tìm một hòn đảo có thể tiếp tế nhiên liệu bỏ neo đi!

Hải thú tứ giai ở trong biển hoàn toàn không thể ứng phó. Tuy chiến hạm cũng có năng lực tổn thương hải thú tứ giai, nhưng nó cũng có khả năng đem chiến hạm trực tiếp lật chìm. Nhạc Trọng thật không muốn bị mất chiếc chiến hạm mà mình thật vất vả mới lấy được tới tay này.

Triệu Thiên Cương liền đáp:

- Dạ!

Chiếc chiến hạm lập tức quay đầu, hướng tận sâu trong biển khơi mờ mịt chạy đi.

Trong biển khơi có vô số hải thú hung ác khổng lồ, nhưng dù sao chiến hạm được trang bị hệ thống ra đa tân tiến nhất của Mỹ, có thể thường xuyên điều tra dị động của hải thú, vì vậy có thể kịp thời điều chỉnh phương hướng di chuyển.

Chiến hạm chạy tới một phiến đại lục.

Nhạc Trọng nhìn phiến đại lục xa lạ trước mắt hỏi:

- Nơi này là chỗ nào?

Triệu Thiên Cương báo cáo:

- Nơi này là Indonesia!

Trong mắt Nhạc Trọng thoáng hiện vẻ chán ghét:

- Không ngờ là nơi này!

Indonesia là một quốc gia Đông Nam Á có truyền thống thích tàn sát người Hoa cư trú. Ở thời cận đại, cứ cách một đoạn thời gian là Hoa kiều sẽ bị dân bản địa giết hại thật dã man. Nam nhân bị săn giết, nữ nhân bị cưỡng hiếp, trẻ con lại bị xuyên thủng đem lên lửa nướng. Dân bản địa nơi này thật không chút nhân tính, hung tàn tới cực điểm, cơ hồ có thể so sánh được với thời diệt chủng của Hitler ở thế chiến thứ hai.

Nhạc Trọng từ xa đã nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ đang trôi trên biển. Ở trên thuyền có một ít người sống sót quần áo rách rưới, mỗi người đều bị dùng dao chặt đứt tay phải máu tươi chảy ròng trong biển rộng.

Mùi máu tươi rất nhanh hấp dẫn mãnh thú biến dị trong nước, mặt biển quay cuồng, từng con biến dị thú dài tới ba bốn thước nổi lên há mồm cắn ngang người sống sót đem người kia cắn đứt thân thể ngay tại chỗ.

Oanh! Oanh!

Đúng lúc này thuyền nhỏ nổ tung, lực nổ mạnh khủng bố đem những con hải thú biến dị tạc thành tan xương nát thịt lật ngửa bụng tử vong.

Một con thuyền đánh cá chạy tới, bên trên là một nhóm người sống sót mặt xám như tro tàn áo quần rách rưới đem những con hải thú đã chết vớt đi lên.

Trên chiếc thuyền kia có bảy tám người cầm súng trường đứng một bên cười ha ha, lớn tiếng nói gì đó.

Phanh!

Một tên dùng súng trực tiếp bắn nổ đầu một người sống sót, những người còn lại hiện lên vẻ hoảng sợ, hành động càng nhanh hơn vài phần, những tên cầm súng khác đứng một bên cười ha hả.

Nhạc Trọng nhìn thấy một màn kia liền nhướng mày, lấy ra mảnh băng dính dán lại miệng của tiểu nhân ngư đặt nàng sang bên, sau đó mang Hải Dương Diện Cụ hướng chỗ thuyền đánh cá bơi qua.

Nhạc Trọng vừa đi vào trong nước liền cảm giác mình giống như biến thành một con cá, thật dễ dàng khống chế dòng nước đi tới trước. Đồng thời nhờ Hải Dương Diện Cụ cường hóa, hắn có thể thấy rõ tầm nhìn trong vòng hai hải lý.

Nhạc Trọng thật dễ dàng bơi tới bên cạnh thuyền đánh cá kia, đột nhiên từ trong nước nhảy ra, xoay người phóng lên thuyền đánh ca, một quyền đập vào mặt một tên cầm súng, cự lực gấp mười lần phóng ra, lập tức oanh vẹo đầu tên kia, khiến hắn trực tiếp tử vong.

Mấy tên cầm súng còn lại kinh hãi mắng to tiếng bản địa khó hiểu, cầm súng hướng Nhạc Trọng bắn phá.

Nhạc Trọng rút Ngạc Nha, thân hình chợt lóe, thật dễ dàng tránh khỏi công kích, sau đó ánh đao lập tức đem đầu tên kia chém bay.

Chỉ trong vài lần hô hấp ngắn ngủi toàn bộ những tên cầm súng trên thuyền đánh cá đã bị hắn chém giết không còn.

Trong quá trình này, hơn mười người sống sót phụ trách đánh cá nhìn hết thảy tình cảnh phát sinh, trong mắt chớp động sợ hãi.

Chứng kiến Nhạc Trọng giết sạch đám người cầm súng kia, bọn họ đều quỳ xuống lạnh run chờ Nhạc Trọng phán quyết.

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn nhóm người kia nhướng mày dùng Trung văn hỏi:

- Trong các người ai biết Trung văn?

Thân thể những người kia run lên nhưng không ai dám nói chuyện.

Nhạc Trọng nhìn nhóm người quỳ lạnh run nhướng mày, cầm cây súng trường chỉ vào đầu một người lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ tôi đã cứu một đám người bản địa Indo? Nếu vậy thì các người đi chết đi!

Người bản địa tính tình lười biếng, tàn nhẫn lại ngu xuẩn. Cách một thời điểm lại tổ chức một cuộc tàn sát Hoa kiều sống tại địa bàn của mình, cướp lấy tài sản của họ, cưỡng gian nữ nhân Hoa kiều, ngay cả trẻ con cũng không buông tha, đây chính là sự thật luôn bị che giấu trong tin tức quốc tế, chẳng khác gì bọn cầm thú.

Nhạc Trọng vừa nghĩ mình cứu một nhóm người bản địa như vậy trong lòng liền bực tức. Sau cuối thời tính tình hắn đã biến đổi thành một người độc ác tàn nhẫn vô cùng, muốn xử lý nhóm người này thật sự không hề có chút gánh nặng tâm lý.

Người sống sót bị Nhạc Trọng chỉ súng vào đầu hoảng sợ đến mức tiểu ra quần quỳ sấp dập đầu bái lạy không ngừng, lại dùng tiếng phổ thông cứng ngắc lớn tiếng nói:

- Đừng giết tôi! Tôi tên là Lý Tiến Nhân, tôi là người Hoa, bọn họ đều là người Hoa. Vị đại nhân này, đa tạ ngài đã cứu chúng tôi. Van ngài đừng giết chúng tôi, chúng tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài!

- Đừng giết tôi!

- Tôi là người Hoa!

- ...

Nhóm người sống sót cuống quýt dập đầu nói, không phải toàn bộ bọn họ đều biết nói Trung văn, vẫn còn bốn người không biết nói, chỉ quỳ sấp dập đầu không ngừng.

Trong cuối thời, những cường giả có được lực lượng đều liệp sát vô số biến dị thú cùng tang thi. Cường giả như vậy đại bộ phận đều là người có lòng dạ độc ác, giết người tuyệt đối không nương tay. Những người thường này thật sự không muốn chết.

Nhạc Trọng dùng súng chỉ chỉ vào bốn người không nói lời nào, lạnh lùng nói:

- Tại sao các người không nói Trung văn, chẳng lẽ bốn người là người bản địa, ý đồ lừa bịp tôi?

Bốn người kia nhìn thấy họng súng chỉ vào người sắc mặt biến thành tái nhợt, chỉ biết cuống quýt dập đầu.

Lý Tiến Nhân vừa phục lạy vừa nhỏ giọng giải thích:

- Đại nhân, đại nhân, bọn họ thật sự là người Hoa, nhưng vì gia đình họ đã sống ở nơi này nhiều thế hệ nên không còn biết nói Trung văn, bọn họ chứng thật là người Hoa!

Bình thường người Hoa cũng thật khó dung nhập với những người bản địa ở các quốc gia khác. Rất nhiều người Hoa bởi vì muốn chân chính dung nhập vào cuộc sống ở bản địa nên không dạy Trung văn cho con cháu của mình, họ lựa chọn sử dụng ngôn ngữ địa phương là vì muốn thực sự hòa nhập vào cuộc sống tại địa phương.

Rất nhiều quốc gia đều đối với người địa phương khoan dung, đối với người nước ngoài hà khắc. Nhưng ngược lại Hoa Hạ quốc lại đối với con dân của mình thật hà khắc, nhưng đối với người ngoài thật khoan dung, quốc gia như vậy cũng không có nhiều.

Nhạc Trọng chỉ chỉ những thi thể người sống sót phiêu phù trên mặt biển hỏi:

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)