Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0576

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0576: Chế độ nô lệ!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cả trấn nhỏ rất nhanh đã bị Nhạc Trọng nắm giữ trong tay, tổng cộng bắt được một ngàn ba trăm tù binh cùng hơn hai trăm Hoa kiều bị nhốt trong trại tập trung.

Bắt giữ một ngàn ba trăm tù binh, hắn lại giết chết bảy trăm người từng tra tấn ăn thịt người sống sót khiến máu chảy thành sông.

Sau khi nắm giữ toàn trấn Nhạc Trọng đem toàn bộ mọi người tụ tập tới trên sân rộng.

- Từ hôm nay trở đi ta chính là chủ nhân của các người, là vương của các người. Hiện tại ta tuyên bố, Lý Dĩnh trở thành quyền quân trưởng thanh niên cấm vệ quân Indo, Lâm Quang Minh trở thành doanh trưởng đệ nhất doanh tại Indo, Trần Thất làm doanh trưởng đệ nhị doanh, Vương Kỳ làm doanh trưởng đệ tam doanh!

- Từ hôm nay trở đi, bốn mươi bảy người Lý Dĩnh, Lâm Quang Minh đã tham gia chiến đấu có được thân phận nhất đẳng công dân, được pháp luật bảo hộ. Toàn bộ những Hoa kiều sống sót còn lại làm ngũ đẳng bình dân, toàn bộ người bản địa đều là ngũ đẳng nô lệ!

- Chỉ có công dân mới có quyền lực giao phối sinh sản đời sau, ngũ đẳng bình dân cùng nô lệ không có quyền lực này. Nhìn thấy công dân cần cúi đầu hành lễ, nô lệ nhìn thấy công dân phải lạy hành lễ!

- Ngôn ngữ pháp định của chính phủ là Trung văn. Bất luận kẻ nào ở trường hợp công cộng sử dụng tiếng Indo nói chuyện với nhau một khi bị phát hiện, công dân bị giáng xuống làm bình dân, bình dân bị giáng xuống là người hầu, nô lệ trực tiếp bị xử tử!

Ánh mắt Nhạc Trọng băng sương nhìn xuống đám người bên dưới lãnh khốc ban bố ra một loạt điều ước bất bình đẳng.

Lý Dĩnh đứng bên cạnh Nhạc Trọng đem lời của hắn toàn bộ phiên dịch lại cho những người bên dưới.

- Tôi có lời muốn nói!

Đúng lúc này một gã Hoa kiều đột nhiên đi ra, bộ dáng chính khí nghiêm túc nhìn Nhạc Trọng nói:

- Nhạc Trọng, bây giờ là thời đại dân chủ, anh thực hiện chế độ nô lệ là hành vi trái nghịch. Hiện tại phương pháp tốt nhất là dân chủ, cho nhân dân đảm đương tự chủ. Hoa kiều Indo đều sẽ nhớ rõ hành động tốt đẹp của anh!

- Đúng vậy! Nhạc Trọng, anh đã cứu chúng tôi, chúng tôi thập phần cảm kích anh. Nhưng anh lại muốn thực hiện chế độ nô lệ gì đó, nói đùa gì vậy? Chúng tôi cần dân chủ, tự do!

- Kiến nghị hội! Người Hoa có thể làm nghị sĩ, Nhạc Trọng, chỉ cẩn anh xây dựng nghị viện, cho người Hoa làm nghị sĩ, tôi sẽ toàn lực ủng hộ anh...

Đám Hoa kiều nhát gan sợ chết kia giống như đánh máu gà hưng phấn lớn tiếng kêu lên.

Ngay khi nhóm người Hoa lớn tiếng kêu gào, đám dân bản địa Indo cũng xôn xao.

Nhạc Trọng nhìn đám người bên dưới, lạnh lùng cười, sát khí tràn ngập hỏi:

- Nói xong chưa?

Chứng kiến dáng tươi cười đầy sát khí của Nhạc Trọng, đám người bên dưới rùng mình câm miệng không dám nói tiếp.

Nhạc Trọng cười lạnh phất phất tay:

- Nếu nói xong rồi, thì lên đường đi!

Lâm Quang Minh, Lý Dĩnh nhanh chóng dẫn người đem những người Hoa hò hét lớn tiếng nhất trực tiếp kéo đi ra.

- Các anh muốn làm gì? Tôi là người Hoa, tôi là đồng bào của các anh ah! Tôi là người Hoa!

- Các anh làm gì?

- Đừng! Đừng...

Những Hoa kiều bị kéo ra lớn tiếng cầu xin nói.

Nhạc Trọng lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy Hoa kiều bị kéo ra ngoài nói:

- Ngu xuẩn! Ở trong này, lời nói của ta chính là pháp luật, ý chí của ta phải được toàn bộ phục tùng, bất kỳ hành vi nào làm trái ý chí của ta đều chỉ có một kết cục, chết! Tễ bọn hắn!

Lý Dĩnh mang theo thành viên thanh niên cấm vệ quân dùng súng chỉ lên đầu mấy Hoa kiều kia bóp cò.

Phanh! Phanh!

Trên đài cao thoáng chốc đã có thêm hơn mười thi thể Hoa kiều người sống sót.

Nhìn thấy thi thể trên đài cao, những Hoa kiều khác đều hiện lên vẻ mặt sợ hãi. Sở dĩ bọn hắn dám khóc lóc om sòm yêu cầu này nọ với Nhạc Trọng là bởi vì thấy Nhạc Trọng là đồng bào của mình, nghĩ rằng hắn thật dễ khi dễ. Bọn hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới Nhạc Trọng lại giết chết bọn hắn thật dễ dàng như giết gà không chút lưu tình, giờ khắc này bọn họ mới thực sự tràn ngập sợ hãi đối với hắn.

Nhạc Trọng nhìn đám người bản địa lạnh lùng nói:

- Đám nô lệ các người, vừa rồi dám ồn ào, xử tử cả nhà! Đem bọn hắn đẩy ra ngoài, trực tiếp xử bắn!

Lý Dĩnh cùng Lâm Quang Minh liền đi về hướng đám người bản địa kia.

Đám người bản địa ôm thành đoàn gắt gao ngăn cản Lý Dĩnh cùng Lâm Quang Minh, bọn hắn còn đoàn kết hơn nhóm Hoa kiều một ít.

Nhạc Trọng nhìn nhóm người bản địa ngoan cố trực tiếp ra lệnh:

- Người chống lệnh, chết! Nổ súng!

Mười khẩu súng nhắm ngay nhóm người bản địa điên cuồng nổ vang, vô số viên đạn bay thẳng tới trước.

Trong làn mưa đạn, thật nhiều người bị bắn chết tại chỗ, máu thịt văng tung tóe. Không bao lâu, hơn trăm người bản địa đã bị bắn chết trên mặt đất, khắp nơi đều vang lên tiếng rên rỉ khóc rống.

Bộ hạ của Nhạc Trọng cầm lưỡi lê giải quyết những người bị thương chưa chết hẳn. Chứng kiến một màn khủng bố kia, toàn bộ người bản địa đều lạnh run, mặt không chút máu nhìn Nhạc Trọng ngồi trên đài cao.

- Ta nói lần cuối cùng, người chống lại mệnh lệnh của ta đều phải chết!

Nhạc Trọng quan sát bên dưới đài lạnh lẽo nói tiếp:

- Nhưng chỉ cần cố gắng lập nhiều công huân, người người đều có cơ hội trở thành nhất đẳng công dân!

- Muốn trở thành nhất đẳng công dân, giết địch là phương pháp nhanh nhất. Mỗi khi giết một địch nhân có thể đạt được một điểm công huân. Ngũ đẳng nô lệ đạt được hai điểm công huân có thể thăng lên làm tứ đẳng nô lệ. Theo thứ tự mà tính, ngũ đẳng nô lệ giết được bốn mươi địch nhân có thể trở thành ngũ đẳng công dân. Ngũ đẳng bình dân giết hai mươi địch nhân có thể trở thành ngũ đẳng công dân đạt được quyền lực giao phối sinh sản đời sau. Trước khi trở thành công dân, một điểm công huân có thể trao đổi một lần được toàn lực giao phối!

- Việc phân phối vật tư cũng sẽ dựa theo cấp bậc thân phận của các ngươi mà phát ra!

Nhạc Trọng nhìn xuống bên dưới thản nhiên nói:

- Hiện tại ta cho các ngươi cơ hội thay đổi vận mệnh cùng tình cảnh. Ta cần chiêu mộ hai mươi chiến sĩ trong bình dân, chiêu mộ năm mươi nô quân trong nô lệ. Người muốn thay đổi vận mệnh đi tới chỗ Lý Dĩnh cùng Lâm Quang Minh báo danh!

Một Hoa kiều trẻ tuổi vọt tới trước người Lâm Quang Minh lớn tiếng kêu lên:

- Chọn tôi! Tôi nguyện ý làm chiến sĩ ra trận giết địch!

- Chọn tôi, trước kia tôi là nông dân, khí lực của tôi lớn!

- Tôi là thợ mộc, sức khỏe của tôi tốt lắm...

Nghe xong lời nói của Nhạc Trọng, cả nhóm Hoa kiều vốn không có nhiệt tình muốn tòng quân đều thập phần tích cực vây quanh Lâm Quang Minh cùng Lý Dĩnh tranh đoạt danh ngạch hai mươi chiến sĩ. Bọn họ đều hiểu rõ đây là cơ hội thay đổi vận mệnh, một khi bỏ qua, chỉ sợ bọn họ phải sống hèn mọn không còn chút tôn nghiêm.

Lý Dĩnh phụ trách phiên dịch lời nói của Nhạc Trọng, nhóm người bản địa nghe được thật rõ ràng, lập tức nhào lên tranh đoạt danh ngạch năm mươi nô quân kia.

Nhạc Trọng ra lệnh:

- Lý Tiếu Nhân, anh mang theo vài người đi dạy Trung văn cho bọn hắn!

*****

Chứng kiến khu tụ tập đã bị Nhạc Trọng chiếm lĩnh, nhóm người Lý Tiến Nhân liền quay về trong khu. Dù sao ở bên ngoài nơi nơi đều là tang thi cùng biến dị thú, không có chút lương thực du đãng bên ngoài chính là muốn chết.

Lý Tiến Nhân xoay người cung kính đáp:

- Dạ, Nhạc lão đại!

Sau khi an bài thỏa đáng, Nhạc Trọng đi tới một bồn tắm lớn xa hoa tắm rửa.

- Thật thoải mái!

Thân thể Nhạc Trọng ngâm trong nước nóng, cảm thụ một dòng khí lưu khởi động trong người. Hắn thở ra một hơi dài, lật tay lấy ra một viên huyết tinh của rắn biển tứ giai nuốt vào trong bụng.

Viên huyết tinh vừa nuốt vào liền hóa thành từng luồng nguyên khí khổng lồ tả xung hữu đột vô cùng bá đạo cải tạo thân thể hắn.

Cường độ thân thể của Nhạc Trọng cực cao, nếu là người thường chỉ sợ đã sớm bị phá tan thân thể mà chết, nhưng nguyên khí cường đại không ngừng va đập trong thân thể hắn, lại không ngừng bị hắn cắn nuốt tiêu hóa thành lực lượng chính mình.

- Chúc mừng ngài đã lấy được lực lương +, tinh thần +5, cường độ +10 cường hóa!

Sau khi luồng nguyên khí khổng lồ bị Nhạc Trọng tiêu hóa, trong thức hải của hắn truyền ra thanh âm êm tai.

Nhạc Trọng lại không chút do dự đem viên huyết tinh của sứa biển tứ giai nuốt vào.

Viên huyết tinh hóa thành nguyên khí lôi điện nổ tung trong thân thể Nhạc Trọng, phảng phất như muốn đem thân thể hắn xé rách, bên ngoài cơ thể hắn cũng bắn ra lôi quang nhè nhẹ.

Được nguyên khí lôi điện xung phá, Nhạc Trọng chỉ cảm thấy thân thể giống như bị vô số mũi nhọn đâm loạn, vô số lưỡi dao sắc bén xuyên thủng, thống khổ khó chịu. Không ngừng có tế bào bị điện quang phá hủy, sau đó lại nhanh chóng tu bổ gây dựng lại, làm cơ thể hắn càng thêm mạnh mẽ.

- Chúc mừng ngài đã lấy được tinh thần +, cường độ +10 cường hóa!

- Hô! Thực lực của mình lại tăng thêm một ít!

Tiêu hóa xong nguyên khí khổng lồ, Nhạc Trọng mở mắt mỉm cười.

Thực lực lên tới mức độ như hắn nếu muốn tiếp tục tăng lên thập phần khó khăn. Dù liệp sát biến dị thú tam giai cũng không thể giúp hắn thăng cấp. Chỉ phải giết chết biến dị thú tứ giai khủng bố mới giúp cho hắn thăng lên một chút. Nhưng biến dị thú tứ giai hung uy ngập trời, cho dù mạnh mẽ như hắn cũng không nắm chắc chiến thắng. Nuốt vào hai viên huyết tinh tứ giai thực lực của hắn rốt cục có thể tiến thêm một bước.

Sáng sớm hôm sau Nhạc Trọng dẫn Lý Dĩnh, Lâm Quang Minh trực tiếp tấn công một khu tụ tập chừng hơn ngàn người.

Bạch Cốt vừa ra trận chém giết mấy chục người bản địa, thuận tiện giết sạch cường giả trong khu tụ tập, khu tụ tập lập tức hỏng mất liền hướng Nhạc Trọng đầu hàng.

Nhạc Trọng giết bốn trăm người bản địa từng ăn thịt người, tiếp tục mang binh càn quét những khu tụ tập chung quanh, đem dân cư cướp về dưới trướng của hắn.

Do Triệu Thiên Cương liên lạc, bên huyện Tĩnh Cương phái ra viện quân, Bạch Tiểu Thắng mang theo bốn mươi tiến hóa giả đi tới Indo trợ giúp Nhạc Trọng.

Bạch Tiểu Thắng đến làm Nhạc Trọng càng thêm thoải mái. Đội ngũ của Bạch Tiểu Thắng đều có được thực lực tiêu diệt võ trang trăm người. Họ vừa đến Nhạc Trọng chia thành bốn đội càn quét những khu tụ tập chung quanh, đem rất nhiều khu tụ tập nhỏ cùng trung bình hoàn toàn phá hủy, chiếm đoạt toàn bộ dân cư cùng vật tư trở về.

Chưa đầy mười ngày một thế lực mới có được bảy ngàn người bản địa cùng ba ngàn Hoa kiều người sống sót hưng khởi ngay trong khu vực này. Trên thực tế Nhạc Trọng bắt giữ dân bản địa hơn hai vạn, nhưng bởi vì có một vạn ba ngàn người bản địa tham dự tra tấn ăn thịt Hoa kiều nên bị hắn trực tiếp giết chết, nếu không nhân số dưới trướng của hắn còn nhiều hơn.

Đồng thời trải qua mười ngày chiến đấu, số lượng chiến sĩ Hoa kiều dưới trướng của hắn đã lên tới bốn trăm người, trong đó trung tâm nhất đối với hắn lại là nhóm thanh niên cấm vệ quân tuổi nhỏ có số lượng lên tới một trăm ba mươi người.

Nơi bờ biển, Nhạc Trọng nhìn tiểu nhân ngư ra lệnh:

- Gọi về hải thú!

Tiểu nhân ngư hoàng tộc nhỏ xinh cũng vô cùng quật cường trừng mắt nhìn Nhạc Trọng ngậm chặt miệng, lúc này nàng mặc một bộ váy áo màu lam, đuôi cá biến thành chân người, nhìn qua giống như một tiểu la lỵ nhân loại khả ái, không còn dáng vẻ của sinh vật Hải tộc trong truyền thuyết.

Nhạc Trọng nhìn tiểu nhân ngư lạnh lùng nói:

- Cô còn không chịu nghe lệnh sao? Tốt! Nhã Tử, cô tới dạy dỗ nàng một chút!

Điều giáo sư Nhã Tử dễ thương thành thục đang đứng bên cạnh Nhạc Trọng cúi người thi lễ sau đó đi nhanh về hướng tiểu nhân ngư.

Tiểu nhân ngư nhìn thấy Nhã Tử đang đi tới trên mặt thoáng hiện nét sợ hãi dùng Trung văn trúc trắc gian nan kêu lên:

- Đừng...qua đây!

Tiểu nhân ngư thiên tư hơn người, vô cùng trí tuệ, rất nhanh đã học xong một chút Trung văn đơn giản. Nhưng nàng tràn ngập sợ hãi đối với Nhã Tử, còn sợ nữ nhân này hơn Nhạc Trọng gấp mười lần.

Nhã Tử làm điều giáo sư cũng không có cảm xúc thương hương tiếc ngọc như nam tử, nàng xuống tay thập phần tàn nhẫn, làm tiểu nhân ngư sợ hãi nàng tới cực điểm.

Nhạc Trọng lạnh lùng ra lệnh:

- Gọi về hải thú! Đem hải thú cấp thấp gọi về đây!

Tiểu nhân ngư không dám tiếp tục chống lại mệnh lệnh Nhạc Trọng mở đôi môi anh đào bắt đầu phát ra tiếng hát kỳ dị huyền diệu.

Tiếng hát không ngừng quanh quẩn, qua một lúc sau mặt biển bốc lên cuồn cuộn, sao biển biến dị, bọ biển biến dị từ trong hải dương không ngừng nổi lên.

Nhạc Trọng nhìn thấy số lượng hải thú đã vượt qua trăm con quát:

- Đủ rồi!

Tiểu nhân ngư ngậm miệng có chút oán hận trừng mắt liếc Nhạc Trọng, khuôn mặt trắng tuyết oánh ngọc cũng có chút đỏ bừng lên. Nàng thập phần tức giận với hành vi tùy ý sai sử của hắn, nhưng nàng cũng không còn biện pháp phản kháng, dù sao đang ở dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu.

Nhạc Trọng chỉ xuống nhóm hải thú ra lệnh cho thanh niên cấm vệ quân tay cầm Đường đao phảng chế:

- Tiêu diệt chúng nó!

Những con hải thú kia chính là công cụ mà Nhạc Trọng sử dụng để bồi dưỡng cường hóa giả.

Lý Dĩnh mặc một thân quân trang, cầm ám ma đao trong tay, trong mắt chợt lóe hàn quang lớn tiếng kêu lên:

- Vì thủ lĩnh! Theo tôi giết!

Nhóm trẻ con thanh niên cấm vệ quân lớn tiếng gầm rú tay cầm Đường đao hướng hải thú vọt tới:

- Vì thủ lĩnh!

Bạch Tiểu Thắng cùng Bạch Cốt bọn họ ở một bên lược trận thủ hộ cho thanh niên cấm vệ quâ, bảo hộ nhóm trẻ con không bị hải thú thương tổn.

Tiểu nhân ngư cũng không gọi về biến dị thú nhị giai, những hải thú cao cấp đủ uy hiếp nhóm thanh niên cấm vệ quân đều bị các cao thủ như Bạch Tiểu Thắng chém đứt nanh vuốt ném tới trước người nhóm trẻ con cho bọn hắn giết chết thăng cấp.

Được các cao thủ bảo hộ, nhóm thanh niên cấm vệ quân không ngừng thăng cấp thật nhanh, mỗi người đều đã cường hóa cấp bậc hơn 10 cấp, hơn nữa còn đang không ngừng thăng lên.

Nhạc Trọng nhìn vẻ mặt quật cường của tiểu nhân ngư, khóe môi hiện tia vui mừng:

- Tiểu nhân ngư này quả nhiên là bảo bối tốt. Chỉ cần nắm chắc nàng trong tay, mình có thể không ngừng chế tạo ra được một chi đại quân cường hóa giả!

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)