Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0609

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0609: Liệt hỏa đốt doanh!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Vô số ngọn lửa bốc cao trong doanh trại Mãn Châu quốc, vô số chiến sĩ biến thành hỏa nhân gào thét trong ngọn lửa. Thật nhiều chiến sĩ từ trong doanh trướng trốn ra ngoài, tán loạn khắp chung quanh.

Chiến sĩ Mãn Châu nghe được thanh âm tiếng kêu to của Nhạc Trọng, lại nhìn thấy lều trại màu vàng chìm trong ngọn lửa ngập trời, mỗi người đều lâm vào trong khủng hoảng, không biết nên làm gì mới phải, thật nhiều chiến sĩ hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy.

- Động thủ!

Bạch Tiểu Thắng nghe được thanh âm tiếng quát lớn của Nhạc Trọng bên trong quân doanh, trong mắt thoáng hiện hàn quang, suất lĩnh đội ngũ hướng người Mãn Châu phát động tiến công.

Các chiến sĩ lập tức lấy ra súng ống hướng chiến sĩ Mãn Châu bóp cò.

Phanh! Phanh!

Nương theo sau từng tiếng súng vang, thật nhiều lính gác đều bị trực tiếp bạo đầu.

Thân hình Bạch Tiểu Thắng nhanh như điện vọt vào nơi đóng quân, ánh đao trong tay liên tiếp lóe lên, dễ dàng chặt đứt lưới sắt bao bên ngoài, sau đó lĩnh quân xông vào trận địa Mãn Châu quốc.

Lúc này khắp quân doanh đều là ngọn lửa, các chiến sĩ Mãn Châu lâm vào trong hỗn loạn, lập tức bị Bạch Tiểu Thắng thống lĩnh đội ngũ giết đến hỏng mất.

Huyền Chân mang theo một đạo thanh sắc khí mang từ trong trướng bồng màu vàng nhảy ra lớn tiếng quát:

- Trẫm ở trong này! Trẫm không có chết!

Từ dưới mặt đất đột nhiên khởi động, một đạo cột đất thật lớn trồi lên cao, vươn tới hơn mười thước trên đỉnh chợt mở ra, lộ ra Ngao Đấu cùng Bảo Nhĩ Thái bên trong.

Ngao Đấu lớn tiếng gầm rú:

- Chúng ta không có việc gì! Mọi người nghe lệnh đừng bối rối, tổ chức chống cự ngay tại chỗ!

Tiếng gầm giận dữ của Huyền Chân cùng Ngao Đấu vang khắp quân doanh, nhưng lúc này nơi nơi đều là lều trại bị Nhạc Trọng đốt cháy, toàn bộ chiến sĩ Mãn Châu đã lâm vào hỗn loạn, không còn mấy người bảo trì được bình tĩnh.

Oanh! Oanh!

Ma viêm của Nhạc Trọng oanh trúng kho đạn dẫn phát tiếng nổ kinh thiên động địa, ngọn lửa bốc cao tận trời.

Huyền Chân nhìn thấy kho đạn bị kíp nổ sắc mặt đại biến phát ra tiếng gầm rú tê tâm liệt phế:

- Tên súc sinh chết tiệt! Tên súc sinh đáng chết! Nhạc Trọng, ta nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn! Ta nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!

Kho đạn dược chính là bảo bối của Huyền Chân, công nghiệp quân sự của Mãn Châu vô cùng lạc hậu, chỉ có thể miễn cưỡng làm đạn tái chế. Về phần đạn pháo hoàn toàn là dựa vào di sản trước cuối thời, bên trong kho đạn chứa đựng 70% số lượng đạn dược của hắn, hiện tại bị Nhạc Trọng phá hủy, pháo tự hành trong tay hắn sẽ biến thành một đống sắt vụn.

Huyền Chân gầm to giận dữ, cùng Ngao Đấu, Bảo Nhĩ Thái hướng chỗ Nhạc Trọng truy tới.

Nhiều cao thủ Bạch Giáp quân nhanh chóng hội tụ quanh ba người hình thành một đội ngũ đáng sợ.

Nhạc Trọng không đối mặt cùng Huyền Chân bọn hắn, lại không ngừng phóng thích kỹ năng ma viêm, đem lều trại chung quanh thiêu hủy, gặp chiến sĩ Mãn Châu liền giết, cả quân doanh Mãn Châu bị hắn dẫn đốt, toàn bộ nơi đóng quân biến thành một biển lửa.

Một gã Bạch Giáp quân đang lao nhanh, đột nhiên từ một góc âm u bổ ra một đạo quang mang huyền ảo đâm thẳng vào trái tim của hắn.

Tên chiến sĩ không kịp kêu một tiếng đã bị xỏ xuyên trái tim, không chút âm thanh ngã trên mặt đất.

Thiên Cung Anh liếc mắt nhìn tên chiến sĩ yên lặng tiềm nhập vào bóng tối tìm kiếm con mồi khác. Nàng thích nhất là ám sát cường hóa giả cấp cao cùng nhân viên cao tầng Mãn Châu quốc. Mỗi khi giết được một người đều làm nội tâm nàng sản sinh cảm giác thành tựu.

Huyền Chân bọn hắn theo đuổi Nhạc Trọng không bỏ, tuy rằng giận tới cực điểm nhưng vẫn không cách nào đuổi kịp tốc độ nhanh như quỷ mị của Nhạc Trọng.

Ngao Đấu hiến kế cho Huyền Chân:

- Bệ hạ! Chúng ta như vậy không được, tiếp tục đuổi hắn chỉ bị hắn nắm mũi dẫn đi. Nô tài nghĩ hiện tại chúng ta nên ổn định trận tuyến, tập hợp binh lực tiêu diệt những kẻ xâm nhập kia!

Huyền Chân cũng thanh tỉnh lại, cắn răng hung tợn nói:

- Được!

Vừa khôi phục lại Huyền Chân nhanh chóng tập hợp bộ đội, các chiến sĩ đều là tinh nhuệ, mặc dù có người bị Bạch Tiểu Thắng dẫn quân giết chết hoặc bỏ chạy tứ tán nhưng cũng có bộ phận chiến sĩ nhanh chóng tập hợp cùng trưởng quan hình thành tiểu đoàn thể chống cự xâm nhập. Dưới mệnh lệnh của Huyền Chân, bọn họ tập kết thành một đội ngũ khá lớn.

Tinh nhuệ Mãn Châu vừa tập hợp, nhóm người Bạch Tiểu Thắng đã không còn cơ hội nào.

- Triệt!

Bạch Tiểu Thắng quan sát tình thế một thoáng nhanh chóng truyền mệnh lệnh rút lui. Nếu tiến công hắn nắm chắc giết thêm được năm trăm tiến hóa giả nhưng bộ đội của hắn cũng phải trả giá thật thảm thống, vì vậy hắn lựa chọn thối lui.

Theo mệnh lệnh của hắn, mọi người nhanh chóng rút về. Bọn họ đều là bộ đội đặc chủng tinh nhuệ nhất, đánh bất ngờ cùng ám sát, phá hư mới là lĩnh vực họ am hiểu nhất, tấn công một đội ngũ đã có phòng bị là chuyện không nên làm.

Bộ đội Mãn Châu vừa tập kết liền phòng thủ kho lương, nếu kho lương bị hủy hi vọng của bọn hắn cũng bị hủy diệt, thậm chí muốn rút quân cũng không làm được.

Bộ đội Mãn Châu vây kín kho lương, nơi nơi đều là chiến sĩ Bạch Giáp quân, ba cường giả Huyền Chân, Ngao Đấu cùng Bảo Nhĩ Thái đều đóng quân ngay kho lương phòng ngừa Nhạc Trọng tấn công lương khố.

- Nghĩ làm như vậy ta không còn cách nào sao?

Nhạc Trọng nhìn bộ đội Mãn Châu bao vây kho lương chặt chẽ, hắn lạnh lùng nở nụ cười, lấy ra thư kích pháo nhắm một chiến sĩ Bạch Giáp quân bóp cò.

Một đạo quang mang hiện lên, tên chiến sĩ lập tức bị oanh thành bốn năm mảnh văng khắp mặt đất.

Nhìn thấy một màn kinh khủng kia, toàn bộ chiến sĩ Mãn Châu bị dọa đến núp sau công sự che chắn không dám ló đầu ra.

Nhạc Trọng tâm niệm vừa động, một con Thanh Giao chi linh nhị giai dài mấy chục thước xuất hiện. Nó mở mồm to như chậu máu hướng chỗ binh lính Mãn Châu phun ra từng đoàn khói độc.

- Ah! Cứu mạng!

- Cứu cứu tôi!

- Tôi không muốn chết!

- Cứu mạng!

- ...

Khói độc của Thanh Giao chi linh có tác dụng ăn mòn thậm chí cả hỏa tiễn cũng có thể biến thành bãi nước thép, khói độc lan tràn khắp mặt đất, thật nhiều chiến sĩ Mãn Châu tán loạn. Hai mắt mù lòa, không ngừng xé nát thân thể, đem thân thể xé vỡ, phát ra thanh âm gào thét thê thảm.

Ngao Đấu nhìn chằm chằm Thanh Giao chi linh trong mắt hiện vẻ phẫn nộ lớn tiếng rít gào:

- Con súc sinh đáng chết! Lại có thể gọi về biến dị thú độc hệ nhị giai! Bạch Giáp quân tiêu diệt con quái vật kia!

Sáu gã Bạch Giáp quân có được kỹ năng cường kích thương lập tức ló đầu ra hướng con Thanh Giao chi linh bóp cò.

Sáu đạo quang mang oanh lên thân thể Thanh Giao chi linh làm nổ tung sáu động lớn, vô số lưu quang tuôn ra từ trên người của nó.

Bị đòn nghiêm trọng con Thanh Giao chi linh không nhịn được giãy dụa gào rú thống khổ. Tuy nó là thú linh thể được triệu hoán, nhưng nếu bị công kích vẫn sẽ cảm giác được đau đớn.

Thân thể con Thanh Giao chi linh vặn vẹo một lúc sau đó hóa thành nhiều điểm tinh quang biến mất tại chỗ.

Khóe môi Nhạc Trọng nhíu lại, trong mắt hiện lên hàn quang giơ điện từ pháo đan binh nhắm ngay chỗ lóe quang mang bóp cò.

*****

Một đạo quang mang chớp động, tên chiến sĩ tinh anh Bạch Giáp quân liền bị nổ tung.

Những người khác còn chưa kịp phản ứng, một đạo điện từ pháo tiếp theo trực tiếp đem một gã có kỹ năng cường kích thương lập tức bắn bạo thân thể.

Bốn tinh anh Bạch Giáp quân còn lại xoay người lăn một vòng ý đồ tránh né công kích của Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng oanh giết hai gã Bạch Giáp quân liền biến mất tại chỗ thay đổi vị trí khác.

- Đáng chết!

Ngao Đấu nhìn thấy Nhạc Trọng giết chết hai cao thủ cường kích thương không nhịn được hung tợn mắng một câu.

Kỹ năng cường kích thương thường là kỹ năng 3 cấp, đồng thời cần tu luyện kỹ năng nhất định phải có một khẩu súng ống mạnh mẽ, liệp sát quái vật thăng cấp cũng khó hơn cường giả sử dụng đao kiếm rất nhiều. Mỗi một cường hóa giả có được kỹ năng cường kích thương đều là bảo bối của mỗi thế lực, cả Mãn Châu quốc cũng chỉ có được sáu gã cao thủ cường kích thương hơn nữa còn được cường hóa hơn ba lần. Hiện tại thoáng chốc đã chết hai người, làm Ngao Đấu cảm thấy đau lòng không thôi.

Nhạc Trọng giết chết hai gã cao thủ cường kích thương phát động kỹ năng tiềm hành nhị giai giấu trong bóng tối nhìn chằm chằm vào kho lương không nhúc nhích.

Trong Mãn Châu quốc cũng có được tinh anh, Nhạc Trọng cũng không muốn đi mạo hiểm.

Trong đêm tối cao thủ Mãn Châu cũng không dám nhắm mắt, đề cao cảnh giác.

Đột nhiên lại vang lên tiếng nổ lớn, hấp dẫn vô số ánh mắt cao thủ Mãn Châu. Không bao lâu chờ khi Bạch Giáp quân đuổi tới thì đã thấy thêm năm thi thể.

Cao thủ Bạch Giáp quân vừa điều động tới trong góc rẽ, ba đạo gai xương bén nhọn lại từ sau một tảng đá bắn ra, liền xuyên thủng ba gã cao thủ đinh trên mặt đất.

Bạch Giáp quân vừa quay đầu, gai xương trong tay Bạch Cốt co rụt lại, bay ra sau một tảng đá quỳ rạp trên mặt đất giống như thú liệp giả bò sát dưới đất, sau mấy lần chớp động đã biến mất không còn nhìn thấy.

Nhạc Trọng, Bạch Cốt, Thiên Cung Anh không hề e ngại mặt mũi lẩn trong bóng đêm đánh lén những binh lính Mãn Châu, giết hai ba người liền thay đổi vị trí, làm nhóm tinh anh Mãn Châu thập phần đau đầu.

Cuối cùng Ngao Đấu phải điều chỉnh việc phân bố binh lực, co rút lại, hơn nữa cho cao thủ trấn thủ phía trước, lúc này mới khiến ba người thu liễm.

Đợi tới sáng hôm sau sắc mặt binh sĩ Mãn Châu đã mỏi mệt tới cực điểm. Ngày hôm qua hành quân gấp gáp, chém giết Kim Lang kỵ một đêm, lại chém giết cùng Thiên Mục trấn một ngày. Cuối cùng trong đêm còn bị đội ngũ Nhạc Trọng tập kích đánh lén giày vò, gặp phải tình huống như vậy mà không bị sụp đổ đã là không tệ lắm.

Huyền Chân hai mắt đỏ đậm nhìn Ngao Đấu hỏi:

- Thế nào?

Vẻ mặt Ngao Đấu trầm trọng nói:

- Đêm qua chúng ta chết trận sáu trăm năm mươi ba chiến sĩ, trốn chết một ngàn hai trăm người. Hiện tại bộ đội trong tay chúng ta còn hai ngàn tám trăm người. Kho đạn bị hủy, pháo tự hành chỉ còn có thể tiến hành một vòng bắn!

Huyền Chân nghe vậy sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng không nhịn được hộc ra ngụm máu tươi.

- Bệ hạ!

- Bệ hạ!

Các đại thần chung quanh hoảng hốt vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.

Huyền Chân lau máu miệng gằn từng chữ:

- Triệt! Truyền mệnh lệnh của trẫm, lập tức rút về Thịnh Kinh!

Một gã đại tướng lắp bắp kinh hãi:

- Vì sao? Bệ hạ, Thiên Mục trấn đã như dầu hết đèn tắt, chỉ cần chúng ta cố gắng chút nữa là có thể chiếm lĩnh bọn hắn!

Trong mắt Huyền Chân chớp động quang mang, gằn từng chữ:

- Đêm qua tiến công chúng ta chỉ có một trăm bộ đội tinh nhuệ tương tự Bạch Giáp quân. Tuy nhân số chúng ta nhiều, nhưng mỗi người mỏi mệt, một thân bổn sự không phát huy được hai thành, dù tiến công Thiên Mục trấn nhưng vẫn nguyên khí đại thương. Không công tiện nghi cho Kim Lang kỵ cùng Mông Cổ Vương. Hiện tại chúng ta cần tự bảo vệ mình!

Làm bá chủ một phương Huyền Chân hiểu rõ nên cân nhắc lợi hại, bộ đội của hắn đã liên tục tổn thương nặng, mỏi mệt không chịu nổi, bây giờ quay về Thịnh Kinh nghỉ ngơi chỉnh đốn mới là thượng sách nhất.

Nhận được mệnh lệnh của Huyền Chân, quân đội Mãn Châu đã đại thương nguyên khí bắt đầu rút quân. Bọn hắn đến uy phong lẫm lẫm, đánh thương nặng Kim Lang kỵ, lúc quay về chật vật không chịu nổi, chỉ còn lại không tới hai thành.

Chứng kiến Mãn Châu lui binh, Nhạc Trọng cũng thở ra một hơi. Hắn trải qua một đêm phóng hỏa, đánh lén, ám sát, thể lực cùng tinh thần tiêu hao thật lớn, hiện tại đã cực kỳ mỏi mệt. Nếu Mãn Châu quốc khăng khăng tấn công Thiên Mục trấn, hắn chỉ có thể cùng đối phương lưỡng bại câu thương, cũng không nắm chắc tất thắng. Hiện tại Mãn Châu quốc lui binh vô luận là đối với bên nào cũng là kết quả tốt nhất.

- Dân tộc Mãn Châu quốc lui!! Chúng ta đánh bại dân tộc Mãn Châu rồi!

- Chúng ta đánh bại Kim Lang Kỵ, đánh bại dân tộc Mãn Châu quốc, chúng ta là mạnh nhất!

"..."

Dân tộc Mãn Châu vừa lui thì Thiên Mục trấn vang lên từng hồi âm thanh hoan hô. Tất cả người tham gia đều cảm thấy tự hào quá nhiều. Bọn họ không ngờ đánh bại dân tộc vô địch trân thảo nguyên này, làm cho bọn họ tràn ngập tự tin và kiêu ngạo. Hơn nữa bọn họ trải qua huyết chiến lúc trước chính là yếu tố làm nên quân đội tinh nhuệ thiết huyết.

Chỉ có trải qua huyết chiến thảm thiết và thắng lợi mới có tự tin cùng kiêu ngạo, chỉ có như vậy mới trở thành quân đội thiết huyết.

Đây mới là quân đội có quang vinh và truyền thống, đó là bởi vì bọn họ có tự tin và tâm tính cứng cỏi khi trải qua sắt và máu tôi luyện.

Thời điểm mọi người nghe được tiếng hoan hô, Nhạc Trọng mang theo tám cấm vệ cùng Bạch Tiểu Thắng cùng các cường giả tinh nhuệ đi qua nơi này.

- Minh chủ vạn tuế!

- Nhạc Trọng minh chủ vạn tuế!

"..."

Những quân lính kia nhìn qua Nhạc Trọng và bộc phát tiếng hoan hô dữ dội. Đây là âm thanh hoan hô từ tận đáy lòng của bọn họ.

Nhạc Trọng mấy ngày nay vẫn chiến đấu ở tuyến đầu. Là hắn đánh bại quân đội Kim Lang Kỵ hung nhân Đông Nhĩ Mạc Lôi. Là hắn phá hủy xe tăng không thể đánh vỡ của Mãn Châu đế quốc, là hắn ban đêm đánh lên doanh trướng của người Mãn Châu, trọng thương Mãn Châu đế quốc, hắn có rất nhiều chiến tích.

Nói cho những người kia biết rằng tất cả mọi người vô cùng kính sợ người đứng đầu này.

Lúc trước những người Hán kia phụng Nhạc Trọng làm chủ, đó là tình thế bức bách. Nhạc Trọng vào thời khắc này mới chính thức được bọn họ thừa nhận là thủ lĩnh của mình.

Nhạc Trọng nhìn thấy những người này vui mừng, chỉ còn lại hơn một trăm người còn sống sót cho nên đây là mầm mống tốt.

Nhạc Trọng đứng trong đám người âm thanh như sấm:

- Tôi là Nhạc Trọng! Tôi là minh chủ Nhạc Trọng. Các người chiến thắng Kim Lang Kỵ! Chiến thắng dân tộc Mãn Châu quốc! Các người là mạnh nhất!! Tôi cảm thấy kiêu ngạo vì các người! Các người là những dũng sĩ thiết huyết đáng được tôn trọng! Chỉ cần các người vũ dũng, bảy ngàn người trong Thiên Mục trấn sẽ không bị đám súc sinh kia biến thành nô lệ! Là các người bảo vệ bảy ngàn đồng bào! Các người là anh hùng!! Là anh hùng đáng kiêu ngạo!

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)