Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0695

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0695: Vùng đất quỷ dị
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nữ sinh kia tái nhợt lui ra sau vài bước cố gắng nổi lên dũng khí nói:

- Lưu Xán sẽ không làm theo ý ông đâu!

Khương Lưu Xán đột nhiên bạo lên giống như ác quỷ nắm quần áo nữ sinh dùng sức xé mạnh.

Xoẹt một tiếng, quần áo cô gái bị xé rách, lộ ra bộ đồ lót bên trong.

Gương mặt Khương Lưu Xán như ác quỷ nhìn cô gái lớn tiếng quát:

- Quỳ xuống! Quỳ gối trước mặt đại nhân! Bằng không tao sẽ đánh gãy chân của mày!

Vì sống sót, Khương Lưu Xán chỉ có thể tuyển chọn bán rẻ nữ sinh sùng bái hắn. Dù sao hắn cũng không có tình cảm gì với nàng.

Nữ sinh ngây ngốc nhìn hắn, một góc mềm mại trong lòng bị hắn phá diệt. Vì nam nhân trước mắt này, nàng không ngừng gây cãi với mọi người trên các trang web diễn đàn trước cuối thời. Cho dù nam nhân này từng có tai tiếng đá một phụ nữ sẩy thai, nàng vẫn biện hộ cho hắn.

Nếu lấy tính khí của Nhạc Trọng thấy có người ở trước mặt hắn cường gian nữ nhân, hắn nhất định đem đầu đối phương oanh bạo. Nhưng bản thân hắn cũng không thích Khương Lưu Xán, vì vậy vẫn chưa giết nam tử biến thái kia.

Tên nam tử kia chợt cười sang sảng, quay về trong đoàn người của mình. Hắn cũng không tiếp tục khiêu khích Nhạc Trọng. Bằng vào trực giác hắn cảm nhận được Nhạc Trọng khủng bố, nếu hắn còn khiêu khích, chỉ sợ sẽ bị một phát súng giết chết.

Trong mắt nữ sinh bị Khương Lưu Xán xé rách quần áo chợt hiện lên nét phức tạp, liếc mắt nhìn hắn thật sâu, đi tới gần nói:

- Đa tạ!

Sau khi nói lời cám ơn, nàng cũng không nhìn Khương Lưu Xán thêm lần nào mà cùng những nữ sinh khác quay về chỗ đoàn thể học sinh.

Trò khôi hài vừa kết thúc, những người sống sót bị ném tới thế giới thứ hai kia theo bản năng hình thành một tiểu đoàn thể mới tiến hành tranh chấp lẫn nhau.

Sau khi phân chia xong đoàn thể, một nam tử trung niên mặc âu phục lên tiếng hỏi:

- Rốt cục đã phát sinh chuyện gì vậy? Chỗ này là địa phương nào? Xin hỏi trong các vị có ai biết không?

- Không biết!

- Không biết...

Tất cả mọi người đều lắc đầu, khuôn mặt mờ mịt nói. Bọn họ nguyên bản đều đang ở trên địa cầu, nhưng không nghĩ tới vì sao mình lại đột nhiên xuất hiện tại địa phương quỷ quái này.

Đặc biệt những nữ sinh kia, các nàng đang sống dưới sự bảo hộ của một cường giả, trải qua cuộc sống không lo nghĩ, hiện tại kiến thức xã hội tàn khốc cùng đáng sợ làm các nàng sợ hãi tới cực điểm.

Nhạc Trọng biết rõ đây là thế giới cửa thứ hai, ngoài ra hắn hoàn toàn không biết thêm gì khác, bởi vậy chỉ bảo trì trầm mặc im lặng đứng một góc quan sát đám người.

Một gã nam tử trung niên đeo kính, tướng mạo nho nhã trầm giọng nói:

- Mọi người yên tĩnh! Mọi người yên tĩnh! Hiện tại bất luận đang ở địa phương nào, chúng ta nên đoàn kết với nhau. Tôi nghĩ chúng ta có thể bị thần đày tới thế giới này. Hiện tại việc quan trọng nhất là tìm nước cùng thực vật. Không có nước cùng thực vật chúng ta đều sẽ chết ở nơi đây!

Nghe xong lời nói của nam tử trung niên kia, trong lòng mọi người phát lạnh. Hiện tại họ không cầm theo được bao nhiêu lương thực, vô duyên vô cớ bị ném tới thế giới này, vật tư cùng thực vật đều không hề được chuẩn bị sẵn. Với trạng thái như thế nếu không tìm được nước cùng thực vật, chỉ sợ họ không qua được ba ngày thời gian.

Nam tử trung niên đeo kính nói:

- Chào mọi người, tôi gọi là Mã Phàm, rắn không đầu không được, tiểu đoàn thể như chúng ta nếu không có thủ lĩnh phối hợp chỉ huy cũng không xong. Mã Phàm bất tài, nguyện ý nhận chức trách đầu lĩnh mang theo mọi người cùng đi ra khốn cảnh!

Mã Phàm cũng là người thông minh, hắn hiểu thật rõ tầm quan trọng của vị trí thủ lĩnh. Ở Hoa Hạ quốc hết thảy đồ tốt đều do thủ lĩnh hưởng thụ, những người khác liều mạng thu thập đồ vật tới cũng không hưởng được một phần mười như thủ lĩnh.

Tên nam tử trần truồng liếc mắt nhìn Mã Phàm lớn tiếng mắng:

- Hừ! Mày tính là cái thứ gì? Muốn làm thủ lĩnh thì đến đấu tay đôi với lão tử. Chỉ cần mày thắng lão tử, vậy thì mày cứ làm thủ lĩnh!

Mã Phàm không giận mà mỉm cười nói:

- Làm thủ lĩnh quan trọng nhất là trí tuệ mà không phải vũ lực. Tôi tốt nghiệp đại học Lý Công tại Ma tỉnh, trước cuối thời là đổng sự trưởng Thiên Lộ tập đoàn. Tôi tin tưởng tôi có năng lực mang theo mọi người rời khỏi khốn cảnh!

Mã Phàm vốn cũng không phải loại người sở trường vũ lực, hắn không ngu xuẩn lấy sở đoản của mình đi công sở trường của địch thủ.

Nhạc Trọng nhìn đám người đang tranh luận không ngớt lắc nhẹ đầu quay người bỏ đi. Hắn không muốn có bất kỳ quan hệ gì với những người này.

Thế giới cửa thứ hai nhất định là một thế giới nguy hiểm trùng điệp hơn nữa thập phần đáng sợ, Nhạc Trọng không muốn bị đám người kia liên lụy, hắn cũng không muốn làm bộ hạ của bất kỳ kẻ nào.

Chứng kiến hành động của Nhạc Trọng, những tiểu đoàn thể khác thoáng do dự cũng bắt đầu tự hành động, dù sao đứng mãi nơi này cũng chỉ còn con đường chết.

Ở khu vực này không hề có chút cây cối hay phiến thực vật màu xanh nào, cả động vật cũng không thấy, kể cả nguồn nước cũng không có. Nếu muốn sống sót, ít nhất phải tìm được nguồn nước.

Những nữ sinh kia thương lượng một thoáng lại đi về hướng Nhạc Trọng.

Nữ sinh quần áo rách tả tơi đi tới bên cạnh Nhạc Trọng nói:

- Chào anh, tôi gọi là Tiêu Lan. Xin hỏi anh tên gì?

- Nhạc Trọng!

Nhạc Trọng thản nhiên đáp lại tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Tiêu Lan cắn răng oán hận nói:

- Nhạc Trọng, vừa rồi thật sự cám ơn anh. Không nghĩ tới Khương Lưu Xán là người như vậy, tôi thật sự đã nhìn lầm hắn!

Tiêu Lan thích Khương Lưu Xán nhưng tuyệt đối không nghĩ tới nhân phẩm hắn thấp kém tới như vậy, làm lòng sùng bái của nàng đối với hắn hoàn toàn sụp đổ.

Nhạc Trọng đang đi tới đột nhiên chân mày nhảy dựng, trong lòng tràn ngập cảm giác nguy hiểm, hắn đột ngột quát lớn:

- Dừng lại!

Nghe được thanh âm tiếng rống to của Nhạc Trọng, những người đi theo phương hướng của hắn chợt sửng sốt.

Ở bên cạnh hắn có không ít người đều nhìn về phía trước, nhưng không phát hiện có chuyện gì khác lạ.

Một tiểu thanh niên nhìn hắn chế nhạo:

- Cái gì cũng không có! Anh đừng lớn tiếng hét loạn dọa nạt người!

Tám tiểu thanh niên phản nghịch khinh miệt nhìn Nhạc Trọng lại tiếp tục đi về phía trước:

- Chúng ta đi! Quỷ nhát gan!

Một tiểu thanh niên còn nhìn qua chỗ nhóm nữ sinh huýt sáo:

- Các mỹ nữ! Theo tên quỷ nhát gan không có tiền đồ, cùng các ca ca đi thôi! Các ca ca sẽ bảo hộ các em!

Mấy tiểu thanh niên rút dao, thái đao, hiển lộ cơ bắp của mình, ý đồ hấp dẫn nhóm nữ sinh đi theo.

Nếu Nhạc Trọng là một người tay trói gà không chặt, những thanh niên kia chỉ sợ đã lập tức xông lên dùng loạn đao chém chết hắn, trực tiếp cướp đi nhóm nữ sinh kia. Nhưng bọn hắn sợ hãi Độc Thứ trong tay Nhạc Trọng, không dám càn rỡ thái quá.

Nhóm nữ sinh lại vội vàng lui tới sau lưng Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng không hề nhìn qua nhóm tiểu thanh niên kia mà lại gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.

*****

Ở trước mặt là một mảnh đồng ruộng không có gì khác biệt với những địa phương khác, hắn cũng không cảm giác được có khí tức của sinh vật, nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn nhắc nhở lấy hắn, làm các tế bào trong cơ thể hắn đều cảm thụ được nguy hiểm.

Ánh mắt Nhạc Trọng ngưng trọng, hít sâu một hơi nói với nhóm nữ sinh:

- Thối lui!

Dứt lời hắn lập tức lui về phía sau.

Nhóm nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, cũng thuận theo Nhạc Trọng thối lui ra sau. Mặc dù các nàng có chút khờ dại vô tri, nhưng cũng từ vẻ ngưng trọng của Nhạc Trọng cảm giác được điều gì đó.

Một gã tiểu thanh niên nhìn Nhạc Trọng khinh bỉ nói với nhóm tiểu thanh niên:

- Thật sự là quỷ nhát gan, nơi đó chẳng có cái gì cả. Chúng huynh đệ, chúng ta đi! Đi tới chỗ đó nhìn xem!

- Đi!

Từng tên thanh niên đều nhìn Nhạc Trọng khinh miệt cười, vì phô bày ra dũng khí cùng chê cười Nhạc Trọng nhát gan, bọn hắn lại tiến nhanh về phía trước.

Nhóm tiểu thanh niên đi qua phía trước rút khảm đao cùng thái đao nhìn khắp bốn phương tám hướng với vẻ cảnh giác.

Tên tiểu thanh niên cầm đầu đi thêm vài trăm thước chứng kiến không có gì khác lạ chuyển đầu nhìn Nhạc Trọng cười khinh miệt:

- Không có cái gì cả thôi! Quỷ nhát gan! Bên này không có gì...

Nhạc Trọng không thèm nhìn tới hắn mà nhìn chung quanh, chỉ thấy đại bộ phận đám người đã chia thành một ít đội ngũ tán đi khắp bốn phương tám hướng.

Không ai nguyện ý ở lại tại chỗ chờ chết, ở trong thế giới hoang vu này, bọn họ phải đi tìm thực vật cùng nguồn nước, nếu không chỉ còn con đường chết.

Tiêu Lan nhìn Nhạc Trọng nói:

- Nhạc Trọng, chúng ta cũng đi qua đi! Ở lại chỗ này chỉ có thể chờ chết!

Nhạc Trọng nhìn vị trí đám tiểu thanh niên đang đứng trầm giọng nói:

- Bên kia nguy hiểm! Không thể qua đó!

Nhạc Trọng thập phần tin tưởng năng lực cảm giác nguy hiểm trong vô số cuộc tử chiến đã trải qua, năng lực này đã cứu mạng hắn vài lần. Mặc dù hắn cũng không biết ở chỗ kia có nguy hiểm gì, nhưng hắn không muốn đi qua đó.

Một nữ sinh đeo kính buộc tóc đuôi ngựa, tướng mạo thanh tú, toàn thân mang theo khí tức thư hương nhìn Nhạc Trọng hỏi:

- Nhạc Trọng, tôi tên là Trầm Di. Bên kia có nguy hiểm gì có thể cho chúng tôi biết hay không?

Nhạc Trọng thản nhiên nói:

- Không biết, tôi chỉ cảm giác được bên kia có nguy hiểm!

Một nữ sinh nhuộm tóc nâu, làn da trắng, trang điểm nhàn nhạt, đôi chân xinh đẹp tuyệt trần, tướng mạo thập phần diễm lệ hơn nữa có chút ngạo khí liếc mắt nhìn Nhạc Trọng khinh miệt nói:

- Quỷ nhát gan! Chỉ cảm giác có nguy hiểm thì anh liền do dự sao? Anh như vậy còn là nam nhân hay không? Nam tử hán đội trời đạp đất, nghênh khó mà lên. Ngay hình bóng của địch nhân cũng không chứng kiến, anh đã do dự, như vậy còn xem như là nam nhân sao?

Nữ sinh ngạo khí này tên Khổng Thúy Vân, là một nữ sinh xinh đẹp nhất trong nhóm nữ sinh kia, mặc dù không phải tuyệt sắc mỹ nữ nhưng cũng thuộc hàng đỉnh cấp. Đặt trong trường học có thể trở thành hoa hậu giảng đường, được vô số người hâm mộ.

Nhạc Trọng chỉ liếc mắt nhìn lướt qua nữ sinh xinh đẹp kia nhưng không tiếp tục dừng lại chút nào.

Nhạc Trọng nam chinh bắc chiến, không biết đã gặp qua bao nhiêu mỹ nữ, dù là tuyệt sắc mỹ nữ hắn cũng thu vào không ít. Mặc dù Khổng Thúy Vân xinh đẹp nhưng không tính là gì, căn bản không hề làm ảnh hưởng tâm trí của hắn.

Khổng Thúy Vân nhìn thấy Nhạc Trọng không đếm xỉa nàng, trong lòng giận dữ, chân mày nhíu lại định mở miệng nói thêm lời càng khó nghe.

Ngay đúng lúc này một nữ sinh sợ hãi thét to:

- Hắn hộc máu!

Khổng Thúy Vân nhìn theo tiếng thét chói tai của nàng, chỉ thấy tiểu thanh niên đang diễu võ giương oai đột nhiên sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy không ngừng hộc máu tươi.

Những tiểu thanh niên khác cũng quỳ trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo thống khổ vừa hộc máu vừa điên cuồng lăn lộn dưới đất.

Khổng Thúy Vân nhìn một màn quỷ dị lại đáng sợ kia, sắc mặt biến thành vô cùng tái nhợt, nếu không phải có lời nhắc nhở của Nhạc Trọng, chỉ sợ các nàng đã biến thành một thành viên đang giãy dụa hộc máu lăn lộn bên kai. Vừa nghĩ tới mình mới chế nhạo Nhạc Trọng là quỷ nhát gan, gương mặt nàng liền đỏ bừng lên.

Gần như cùng một thời gian, khắp bốn phương tám hướng đều có người bị lăn lộn trên mặt đất hộc máu, tất cả mọi người kinh hoảng thất thố hướng chỗ địa phương truyền tống chạy trở về.

Mọi người nhìn khu hoang dã mờ mịt trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.

- Chỗ này là địa phương gì vậy?

- Đây là chuyện gì xảy ra...

Đám người nhất thời lâm vào hỗn loạn cùng sợ hãi, mọi người không ngừng thét to. Nhân loại tử vong không chút dấu hiệu nào, so với việc bị biến dị thú xé rách càng thêm đáng sợ cùng quỷ dị.

Nhạc Trọng nhìn phương xa, chân mày không nhịn được cau lại, tình huống quỷ dị như vậy hắn cũng chưa từng thấy qua.

Nhạc Trọng nhìn chung quanh một vòng lại hướng phương tây đi tới:

- Đi hướng bên kia!

- Đợi tôi một chút!

Nhóm nữ sinh Khổng Thúy Vân cả kinh, vội vàng đi theo phía sau Nhạc Trọng. Các nàng đã kiến thức hành động kỳ dị của hắn nên trong lòng nảy sinh lòng ỷ lại. Những nữ sinh này được cường giả bảo hộ quá tốt, không bị cuối thời ô nhiễm quá nhiều, bởi vậy trong hoàn cảnh quỷ dị như vậy dựa theo cường giả chính là bản năng của các nàng.

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Nhạc Trọng luôn luôn đi về phía trước, đi ra vài trăm thước cũng không xuất hiện vấn đề.

Mã Phàm nhìn Nhạc Trọng không ngừng đi tới, trong mắt thoáng hiện dị quang lớn tiếng kêu lên:

- Tiểu huynh đệ, chờ chúng tôi một chút!

Nhạc Trọng không hề có tâm tư nhìn tới Mã Phàm. Trong thế giới thứ hai này, nhiệm vụ của hắn chính là hiểu rõ hết thảy về thế giới này, hơn nữa cố gắng sinh tồn đúng một năm nơi đây. Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, bảo vật Hi Vọng Chi Tâm mà hệ thống ban thưởng tuyệt đối là một dị bảo khó được. Hắn cũng không muốn lưu lại bảo hộ đám người Mã Phàm.

- Chúng ta đi!

Mã Phàm chứng kiến Nhạc Trọng không hề có ý tứ phản ứng tới hắn liền mang theo hai mươi người hướng chỗ Nhạc Trọng đuổi theo.

Mấy chục tiểu đoàn thể dựa theo màu da cùng chủng tộc đều theo sau Nhạc Trọng đi ra bên ngoài.

Nhạc Trọng thật cẩn thận đi về phía trước, năng lực cảm giác nguy hiểm của hắn không ngừng cảnh báo hắn tránh né, đi một đoạn phía trước thân thể hắn lại căng thẳng lên, một cỗ dự cảm nguy hiểm chợt nảy lên trong lòng, sau đó hắn sẽ lập tức tránh né.

Nhạc Trọng đi suốt bốn tiếng đồng hồ trong khu vực đồng ruộng hoang vu kia, không nhìn thấy được bất kỳ sinh cơ nào, khu vực này hoàn toàn tĩnh mịch như tử vực.

- Cẩn thận!

Đột nhiên một dự cảm nguy hiểm xông lên, hắn nhất thời lớn tiếng quát.

Ngay trong lúc này từ trên một sườn núi nhỏ đột nhiên xông ra một đám sinh vật phi nhân loại cao hơn hai thước, làn da đen vàng bao phủ một tầng sừng như vết chai, thân thể trần truồng, tay cầm gậy gỗ thật lớn, đôi tay thô to, khuôn mặt vặn vẹo, hai mắt chớp động hào quang điên cuồng rít gào hướng bên này xông tới.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)