Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0706

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0706: Thánh tộc!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Phí Nam nhìn Nhạc Trọng sắc mặt đại biến bật lui ra sau mấy bước:

- Thần chiến sĩ! Không đúng, ngươi không có ấn ký, ngươi không phải Thần chiến sĩ!

Phí Nam cùng bốn nam tử kia đều là Thần chiến sĩ nhất giai, trong người thường dù không dùng súng cũng là vô địch thủ, nhưng hiện tại Nhạc Trọng chỉ xuất ra hai kích liền thủ tiêu hai người làm hắn kiêng kỵ cùng sợ hãi.

Phí Nam nhìn Nhạc Trọng ác ngôn ác ngữ hét lớn:

- Ta là tiểu đội trưởng vệ đội trực hệ của thành chủ Hồng Nham thành Phí Nam, nếu ngươi dám động ta mảy may, Hồng Nham thành tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Phí Nam tự biết mình không phải đối thủ của Nhạc Trọng nên lập tức dùng Hồng Nham thành áp bức hắn.

Ánh mắt Nhạc Trọng băng sương rút một khẩu súng hai nòng chỉ lên đầu Phí Nam lạnh lùng quát:

- Quỳ xuống!

Phí Nam bị khẩu súng hai nòng chỉ vào đầu hoảng sợ mồ hôi lạnh chảy ròng quỳ sụp xuống đất. Hắn hiểu thật rõ uy lực loại vũ khí này, chỉ cần một phát là đầu của hắn sẽ bị oanh vỡ rụng.

Nhạc Trọng nhìn Phí Nam quỳ trước mặt mới quát lạnh:

- Cút!

Sắc mặt Phí Nam biến đổi cuối cùng cắn răng bỏ lại đồng bạn chật vật chạy trốn.

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn vào Hồng Nham thành quay đầu đi ra ngoài thành:

- Chúng ta đi!

Nếu không phải cố kỵ mấy người Phù Lan Na, Nhạc Trọng đã sớm một phát súng nổ đầu Phí Nam.

Nhóm người Phù Lan Na đi theo Nhạc Trọng ra khỏi thành.

Khoảng nửa giờ sau, một đội chiến sĩ mặc chế phục đen nhân số hơn ba mươi từ trong thành đi tới.

Cầm đầu là một gã tóc vàng mắt xanh, cắt tóc ngắn, nhìn qua khá anh tuấn, cổ tay đeo hai ngôi sao vàng nhìn bốn nam tử áo đen nằm trên mặt đất sắc mặt âm trầm:

- Người kia đâu?

Một gã nam tử áo đen nhịn đau nói:

- Đội trưởng Phúc Lan Đặc, bọn hắn đã ra khỏi thành!

Khuôn mặt Phúc Lan Đặc âm trầm nói:

- Xem như bọn hắn may mắn. Dám đánh người của phủ thành chủ, thật sự là liều lĩnh. Lần sau để ta gặp hắn, nhất định phải khảm rụng hai chân hắn, đem hắn ném vào chảo dầu!

Phúc Lan Đặc hỏi tiếp:

- Người kia có lai lịch gì?

Toàn bộ đám người áo đen nhìn lẫn nhau.

Đúng ngay lúc này nhóm người Trương Lưu Nhất đi tới bên cạnh mỉm cười nói:

- Xin hỏi, các vị có phải đang tìm người mới đánh người vừa rồi không? Tôi biết lai lịch bọn hắn!

Phúc Lan Đặc nhìn lướt qua đám người Trương Lưu Nhất, trong mắt hiện vẻ chế nhạo, khuôn mặt lại mỉm cười nói:

- Tốt! Ta là Phúc Lan Đặc. Đi theo ta, chỉ cần ngươi đem lai lịch người vừa rồi nói cho ta biết, ta sẽ ban thưởng cho ngươi!

Trương Lưu Nhất mừng rỡ đi theo sau Phúc Lan Đặc vào trong thành.

Nhạc Trọng dẫn mấy người Phù Lan Na rời khỏi Hồng Nham thành đi vào một ngọn núi nhỏ ở ngoại thành, lưu lại Bạch Cốt cùng lương thực với nước, lúc này hắn mới quay trở lại thành.

Bên trong thành hắn cần thu thập vật tư cùng tin tình báo, hắn phải quay vào thêm một chuyến.

Hắn từng học qua thuật dịch dung, kiểm tra nơi cửa thành cũng không nghiêm mật, chỉ hơi hóa trang đã có thể tiếp tục lẫn vào trong thành.

Ngay trung tâm Hồng Nham thành, tám gã nam tử ngồi trên một bàn dài dùng cơm, trên bàn cơm đặt một lồng sắt nhỏ, bên trong là một thiếu nữ tóc đen trần truồng thập phần xinh đẹp chừng mười lăm mười sáu tuổi đang co quắp trên trong.

Cô gái tóc đen nhìn tám gã nam tử ngồi quanh bàn ăn, trong đôi mắt tràn ngập vẻ sợ hãi điên cuồng, không ngừng run rẩy vùng vẫy, nước mắt tuôn tràn vô cùng đáng thương.

Một gã nam tử tướng mạo anh tuấn yêu mị có mái tóc dài màu vàng, đôi mắt xanh mặc bộ đồ tây đang ngồi trên chủ vị bưng một ly thạch anh đựng đầy máu tươi hướng những người còn lại mỉm cười nói:

- Mời mọi người dùng thử xem. Đây là hoa hậu giảng đường xinh đẹp nhất trong trường trung học Sắc Vi Nữ khóa học này. Tôi hoàn toàn dựa theo phương thức bồi dưỡng tiểu thư khuê các mà tiến hành nuôi dưỡng. Nàng tài giỏi văn nhã, nghi thái đoan trang, chưa từng tiếp xúc qua nam nhân, uống nguồn nước tinh khiết nhất, ăn thực vật cũng không có chút tia phóng xạ nào, là mỹ vị thượng đẳng nhất!

Một gã da đen dáng người khôi ngô đi tới gần ngửi ngửi cô gái nằm trong lồng sắt ánh mắt lộ ra tia vui mừng nói:

- Quả nhiên là mỹ vị thượng đẳng. Không có chút mùi hôi thối biến dị, cũng không có chút hương vị phóng xạ. Tốt! Tốt! Tốt! An Nại Đặc, tôi muốn ăn tim của nàng, mỹ vị thượng đẳng kia ăn vào là ngon nhất!

Nghe được lời nói của tên da đen, thân thể cô gái bị nhốt trong lồng sắt run rẩy lên, hai mắt lộ ra tia tuyệt vọng, nước mắt tuôn tràn.

Một gã da vàng tóc đen trên mặt mang theo một vết sẹo không nhịn được nói:

- Khôn Nại Đặc, còn không mau giết nàng! Nếu để cho cô ta quá sợ mà đại tiểu tiện mất khống chế thì thật mất hứng! Mau giết nàng, tôi muốn cặp ngực của con tiện nhân kia, nơi đó ăn ngon nhất!

Khôn Nại Đặc mỉm cười lắc lắc đầu nói:

- Lỗ Đặc, anh vẫn nóng vội như vậy, khi nàng sợ hãi tới cực điểm thì giết nàng mới ăn được ngon miệng hơn, bỏ đi, hiện tại thỏa mãn cho anh là được!

Dứt lời, trong mắt Khôn Nại Đặc lóe lên vẻ hung ác, tay phải duỗi ra biến thành một móng vuốt sắc nhọn như lưỡi đao, đâm mạnh vào ngực cô gái bị nhốt trong lồng sắt, dùng sức khoét lấy trái tim cô gái kia.

Cô gái bị khoét mất trái tim, thân thể giãy dụa một thoáng, hai mắt mất đi thần thái, biến thành một khối thi thể.

Khôn Nại Đặc nhìn trái tim nhiễm máu cười hung ác, há miệng cắn nuốt, đem trái tim cô gái cắn vỡ máu tươi văng tung tóe nhuộm đỏ cả khuôn mặt của hắn.

An Nại Đặc nhìn Khôn Nại Đặc ăn tim cô gái, vung tay chỉ ra, một mũi không khí nhận sắc bén chớp động, thi thể cô gái bị cắt thành tám phần phân ra bay tới rơi xuống cái khay trước mặt tám người.

Khôn Nại Đặc ăn xong tim cô gái lại hỏi:

- An Nại Đặc, anh không tiếc hao phí nguyên liệu nấu ăn thượng đẳng nhất triệu tập chúng tôi lại đây có chuyện gì?

Khuôn mặt An Nại Đặc nghiêm túc nói:

- Địa Ngục Môn đã xuất hiện, nguy cơ của Thánh tộc chúng ta đã đến, thánh chiến sắp mở màn. Cuộc chiến này từ ngàn năm trước đã được định ra. Một khi Địa Ngục Môn mở cửa, Hồng Tinh chúng ta sẽ liên thông với một tinh cầu có tên là địa cầu. Thánh tộc chúng ta nhất định trong vòng hai mươi năm đánh bại nhân loại của địa cầu, đoạt lấy Thần Ma hệ thống mà bọn hắn nắm giữ. Nếu không gien liên của chúng ta sẽ sụp đổ, toàn bộ Thánh tộc đều sẽ diệt vong!

Nghe được lời nói của An Nại Đặc, bảy người khác sắc mặt trầm xuống, gien liên sụp đổ, toàn bộ Thánh tộc đều sẽ bị diệt vong, bọn hắn cũng chỉ còn con đường chết. Con kiến còn muốn sống huống chi là sinh vật trí tuệ cao cấp như bọn chúng.

Lỗ Đặc trầm giọng nói:

- An Nại Đặc, chuyện anh nói chúng tôi cũng biết. Nhưng mặc dù Địa Ngục Môn xuất hiện, nhưng muốn chân chính xuyên qua hai tinh cầu còn cần một năm thời gian. Đại chiến sẽ diễn ra sau một năm, chuyện này có quan hệ gì tới việc anh gọi chúng tôi tới đây?

*****

- Thủy tổ đã từ nơi thần linh vĩ đại nhận được chỉ dụ, biết được đã có nhân loại địa cầu mò vào tinh cầu này của chúng ta. Bọn hắn là mầm móng hi vọng của nhân loại, nắm giữ ấn ký Thần Ma hệ thống cường đại trong tay. Một khi bị bọn hắn lấy được khoa học kỹ thuật cùng tình báo của thế giới chúng ta, bọn hắn sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất cho chúng ta muốn nuốt chửng địa cầu. Trong đó có một mầm móng hi vọng có tám thành khả năng trong vòng mười ngày tiến vào Hồng Nham thành chúng ta!

An Nại Đặc liếc mắt nhìn bảy người mỉm cười nói:

- Sinh vật nhân loại thập phần nhỏ yếu, chỉ xứng làm thực vật cho chúng ta. Nhưng bên trong nhân loại cũng có nhân vật cực kỳ kiệt xuất, nhân loại cầm ấn ký Thần Ma hệ thống trong tay có thể đi tới tinh cầu của chúng ta, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, một mình tôi muốn kích bại đối phương thì không khó, nhưng muốn hoàn toàn diệt sát thì có chút khó khăn. Chính bởi vì như vậy tôi mới gọi mọi người đến, hi vọng mọi người có thể giúp tôi một tay đem nhân loại mầm móng kia tiêu diệt. Thủy tổ bệ hạ tuyệt đối sẽ không tiếc rẻ phong thưởng!

Khôn Nại Đặc suy nghĩ một lúc, nắm lấy đầu lâu nhuốm máu của cô gái kia hướng An Nại Đặc lắc lắc nói:

- An Nại Đặc, anh vẫn luôn giảo hoạt như một con cáo già thối tha, chỉ một nhân loại mà đòi tụ tập tám gã Thần chiến sĩ tam giai chúng ta. Tám gã Thần chiến sĩ tam giai, cho dù là thủ lĩnh thế lực ngầm phản kháng quân cũng có thể diệt sát, đối phó mầm móng hi vọng của nhân loại còn không phải đưa tay là được. Tôi có thể giúp anh, nhưng mỹ vị thế này mỗi ngày anh phải cung cấp cho tôi!

An Nại Đặc mỉm cười nói:

- Được!

Sáu gã còn lại cũng nhìn An Nại Đặc gật đầu. Sau đó chẳng khác gì ác quỷ há mồm cắn nuốt thịt tươi trước mặt.

Nhạc Trọng không hề biết một màn vô cùng hung tàn đang diễn ra trong trung tâm thành phố, hắn đang yên lặng đi trên đường phố trong Hồng Nham thành.

Hai bên đường vô cùng nhốn nháo, đi tới nơi nào cũng có thể nhìn thấy đám người đông đúc qua lại.

Nhưng những người kia khuôn mặt hung hãn, đại bộ phận đều đeo súng, kết thành từng đội nhỏ nhìn chằm chằm những người khác chẳng khác gì nhìn địch nhân của mình.

Phanh! Phanh!

Đột nhiên hai tiếng súng vang lên, đám người liền chuyển động, những nam nhân đeo súng liền ẩn núp sau vật gì đó che chắn bên cạnh.

Ngay cả những người đang buôn bán chung quanh đều lập tức súc vào trong nhà.

Nhạc Trọng nhìn theo tiếng súng vang, chỉ thấy hai đại hán ngã xuống vũng máu, ngay giữa trán hiện ra vết thương, hiển nhiên là bị tay súng bắn tỉa xử lý.

Qua được vài phút không còn tiếng súng vang, ba bốn nhân loại như những con chuột từ trong hẻm nhỏ đi ra, lôi kéo thi thể hai đại hán kia đi vào trong hẻm nhỏ.

Nhạc Trọng nhìn một màn kia trong mắt lóe lên dị quang, trước khi tiến vào Hồng Nham thành hắn đã nói chuyện qua với Ai Phân.

Hồng Nham thành chính là một tòa thành thị sa đọa, hắc ám tràn đầy tội ác. Ám sát, cưỡng gian, ăn thịt người, cướp bóc không có chỗ nào không tồn tại. Gần như mỗi ngày đều có mười mấy người bị giết chết, sau đó kéo xác đem tới lò mổ bán đi. Ở chỗ này chỉ có cường giả mới có thể sống sót, kẻ yếu chỉ có thể trở thành thực vật của cường giả. Chỉ cần không mạo phạm người của thành chủ Hồng Nham thành, ở chỗ này chỉ cần ngươi mạnh mẽ, muốn làm gì thì làm, điều kiện tiên quyết chính là ngươi có thể trấn áp được người khác.

Nhưng nơi này không có trật tự vì chỉ thuộc bộ phận ngoại thành, bên trong nội thành trị an tốt hơn, chỉ có điều chỉ cần vi phạm chút pháp luật liền bị chấp hành quan bắt giữ giam trong ngục chờ pháp viện thẩm phán.

Trong nội thành là nơi ở của quý tộc cùng người thượng đẳng, dân lưu lạc địa vị thấp tiện như Ai Phân căn bản không thể tiến vào, hết thảy chuyện trong nội thành hắn cũng chỉ nghe được người khác nói qua.

Nhạc Trọng đi dạo một vòng trong con đường, sau đó đi vào trong một nhà tạp hóa.

Nhạc Trọng vừa tiến vào liền nhìn thấy nơi nơi treo vũ khí lạnh, bì giáp, còn có chút vật phẩm dã ngoại, ông chủ đang cầm mảnh vải lau một cây súng hai nòng trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhìn thoáng qua ông chủ có thể từ trên người đối phương cảm giác được một cỗ sát khí cường hoành, hắn liền phán đoán ra người này cũng là một cao thủ mạnh mẽ.

Ông chủ cửa hàng lạnh lùng nhìn Nhạc Trọng không hề có chút ý tứ tiếp đón, tuyệt không giống như một người chuyên buôn bán.

Nhạc Trọng lấy ra tinh giác biến dị nhân tam giai nhìn ông chủ hỏi:

- Tôi muốn bán đồ vật, vật này ông có thu không?

Ông chủ kia nhìn tinh giác tam giai trong tay Nhạc Trọng, ánh mắt sáng ngời nói:

- Năm vạn ưng tệ!

Khóe môi Nhạc Trọng lộ ra tia mỉm cười thản nhiên:

- Mười vạn ưng tệ, không trả giá. Nếu ông không mua, tôi đi bán cho những người khác!

Trong mắt ông chủ chợt lóe hung quang, nhìn chằm chằm Nhạc Trọng, đồng thời nắm chặt cây súng hai nòng trong tay. Mặc dù hiện tại hắn là thương nhân, nhưng hắn cũng không chút để ý làm tên cường đạo.

Nhạc Trọng nhàn nhạt cười rút Hỏa Diễm đao thuận tay bổ xuống bên cạnh.

Ánh mắt ông chủ kia co rút lại cứng rắn nói:

- Mười vạn ưng tệ! Chờ một chút!

Không bao lâu ông chủ mang theo một chiếc hòm nhỏ xách tay đựng đầy ưng tệ đi tới đưa cho Nhạc Trọng.

Ông chủ nhìn Nhạc Trọng nói:

- Anh muốn đánh châm không? Tôi có một ống dược tề nhị cấp. Chỉ cần chín ngàn ưng tệ, tôi bảo chứng chất lượng dược tề kia!

Trong thế giới này, dược tề học phát triển cực lớn, lúc này dược tề tiến hóa đã được nghiên cứu đi ra. Dược tề tiến hóa được phân thành bốn cấp. Nhất cấp có thể làm người bình thường cường hóa tăng lên tố chất thân thể gấp đôi. Nhị cấp có thể làm thân thể người thường cường hóa gấp bốn. Tam cấp cường hóa gấp tám lần, tứ cấp là cường hóa mười sáu lần.

Có thật nhiều lính đánh thuê vì muốn biến cường sau khi kiếm đủ tiền đều tuyển chọn tiêm dược tề cường hóa tăng lên tố chất thân thể mình. Mà dược tề tiến hóa cũng thập phần quý giá. Nhất cấp là năm ngàn ưng tệ, nhị cấp là một vạn, tam cấp là mười vạn, mà tứ cấp cần trăm vạn.

Nhạc Trọng trầm giọng nói:

- Tôi muốn năm phần dược tề nhị cấp!

Ông chủ cửa hàng tạp hóa thò tay xuống dưới sờ soạng một lúc, thật cẩn thận lấy ra một chiếc hòm đưa cho Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng mở hòm nhìn thấy năm ống kim đồng cùng năm ống thủy tinh chứa dịch thể màu vàng đặt bên trong.

Trên địa cầu, Nhạc Trọng cũng có được phòng thí nghiệm nghiên cứu dược vật thật đầy đủ, còn có được thiên tài tinh thông nghiên cứu y dược như Âu Minh tọa trấn, chỉ cần có được hàng mẫu có thể rất nhanh nghiên cứu ra tới.

Nhạc Trọng đóng nắp hòm lại hỏi thẳng:

- Có dược tề tam cấp không?

Ông chủ lắc đầu:

- Ở chỗ của tôi chỉ có dược tề nhị cấp. Muốn tam cấp anh phải đi Dược Sư hiệp hội để mua!

Dược Sư hiệp hội là cơ cấu y liệu siêu cấp của thế giới này, những dược tề cường hóa cũng do hiệp hội nghiên cứu ra tới. Chỉ có trong đó mới bán ra dược tề cao cấp. Một ống dược tề tam cấp tới mười vạn, cũng không phải lính đánh thuê bình thường mua nổi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)