Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0767

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0767: Long tướng!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cùng với tiếng vang thật lớn vang lên, đao Hắc Nha trong tay Nhạc Trọng cũng bị đánh bay trong chớp mắt, lực phản chấn chấn động đến tay phải của hắn đều run lên. Còn trên cánh cửa cứng rắn kia thì lại không để lại một dấu vết nào cả.

- Cánh cửa quá cứng rắn!!

Trong mắt Nhạc Trọng hiện lên nét kinh sợ. Một đao này của hắn ngay cả xe tăng cũng có thể chém nát, nhưng chém xuống cánh cửa cứng rắn lại lại không để lại bất kỳ dấu vết nào cả. Có thể thấy được cánh cửa này cứng rắn đến mức nào rồi.

Ngưu Mông nhìn cánh cửa cứng rắn khổng lồ kia, cắn răng nói:

- Đáng chết! Nghe nói cánh cửa ngục băng này phải có được chìa khóa trong tay trưởng ngục Khủng Lý Thái Nhất mới mở được. Không ngờ đúng là như vậy thật!!

Ngưu Mông cũng chỉ là nghe nói qua truyền thuyết của ngục băng này thôi, còn bản thân hắn thì chưa từng tới qua ngục băng này lần nào.

Người gặp qua cửa ngục băng không phải là người bị đóng băng nhốt vào trong thì chính là người khủng long.

Trong lòng Nhạc Trọng lóe qua thật nhiều suy nghĩ, sau đó lập tức rút thanh Hỏa Diễm đang được đấu khí hắc ám cường hóa ra, cầm trong tay chém mạnh một nhát lên trên cánh cửa cứng rắn kia.

Đang!

Cùng với tiếng nổ kia, thanh đao Hỏa Diễm rốt cuộc cũng chém dính lên trên cánh cửa cứng rắn trước mặt. Nhưng cho dù là Nhạc Trọng liều mạng thúc giục đấu khí hắc ám thì cũng chỉ di chuyển được đao Hỏa Diễm một chút thôi, vô cùng khó khăn gian nan.

Nhạc Trọng rất nhanh thu tay lại, trên mặt âm tình bất định nói:

- Không được! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chờ chúng ta mở cánh cửa này ra thì thể lực của hao phí sạch!

Trên mặt Ngưu Mông hiện lên vẻ xin lỗi, nói:

- Nhạc Trọng huynh đệ, xin lỗi! Tôi thật sự không biết cửa ngục băng lại cứng rắn đến nhường này. Chúng ta lùi lại thôi! Nếu không Long tướng Khủng Lý Thái Nhất đến đây thì nguy.

- Tôi sẽ thử lại!

Nhạc Trọng nhìn cánh cửa cứng rắn khổng lồ, đưa tay phải lên, một cột trụ lửa Ma Viêm khổng lồ từ trong lòng bàn tay phải của hắn phóng lên cao, ý nghĩ xẹt qua, cột trụ lửa Ma Viêm kia điên cuồng áp súc nhỏ lại, cuối cùng ngưng tụ lại thành một thanh kiếm Ma Viêm.

- Mở cho ta!!

Nhạc Trọng cầm kiếm Ma Viêm chém một nhát kiếm lên trên cánh cửa cứng rắn kia. Kiếm Ma Viêm sau khi trải qua không ngừng áp súc Ma Viêm điên cuồng nóng rực, một kiếm kia giống như cắt một khối bơ, rất dễ dàng thì đã chém mở cánh cửa cứng rắn khổng lồ kia.

- Vậy mà cũng chém nát được!!! Đáng sợ!

- Cửa ngục băng lại bị hắn chém mở ra!!

- .......

Ngưu Mông và những người anh em của hắn nhìn cánh cửa khổng lồ bị chém mở kia, trong lòng đều tràn ngập kinh sợ. Bọn họ đều nghe nói qua cửa của ngục băng cơ hồ là không ai có thể phá hư. Ngưu Mông dẫn Nhạc Trọng đến ngục băng cũng chỉ là thử vận một lần thôi, hắn cũng không có quá nhiều hy vọng cùng chờ mong Nhạc Trọng sẽ phá được cửa ngục băng này cả. Bây giờ cánh cửa ngục băng không có ai có thể phá hủy nay đã bị người chém nát ra, hắn quả thật không thể tin được hai mắt của mình nữa.

Sau khi cánh cửa ngục băng khổng lồ kia bị Nhạc Trọng chém nát thì một luồng khí lạnh thật mạnh từ đằng sau cánh cửa ngục băng thổi ra. Luồng khí lạnh đó thổi đến trên người đám người Ngưu Mông, Hàn Sắc thì lập tức khiến trên người họ ngưng kết một tầng băng nhũ mỏng manh.

- Thật lạnh!!

Tôn Lan Lan lập tức cảm giác được cả người lạnh lẽo, răng nanh phát run, gắt gao ôm chặt Nhạc Trọng, muốn từ cơ thể hắn hấp thu một chút ấm áp.

Hàn Sắc có vẻ kiên cường hơi một chút, nhưng cũng bị lạnh đến môi tím tái, thân thể run rẩy không ngừng.

Bên Ngưu Mông ngoại trừ bản thân Ngưu Mông ra thì mấy người anh em của hắn cũng bị đông lạnh cả người lại, không thể vào.

- Các anh lùi về sau một chút, tôi vào đó cứu người!

Nhạc Trọng nói xong, nhanh chóng triệu hồi Bạch Cốt ra, sau đó ra mệnh lệnh cho nó:

- Tận lực bảo vệ hai cô gái này!

Ma hỏa linh hồn của Bạch Cốt chớp lóe gật gật đầu với Nhạc Trọng.

Trong lòng Nhạc Trọng vừa động, một ngọn lửa Ma Viêm liền trống rỗng xuất hiện vờn quanh thân thể của hắn. Lúc này hắn mới tiến về phía cánh cửa ngục băng kia.

Sau khi bước qua cánh cửa ngục băng, một luồng khí lạnh gấp hơn hai mươi lần nhiệt độ bên ngoài nhanh chóng thổi lên, trong chớp mắt đã đông tắt Ma Viêm hộ thể của Nhạc Trọng, đồng thời bắt đầu muốn đóng băng thân thể Nhạc Trọng, khiến cho quanh thân thể hắn trong chớp mắt bao phủ một tầng băng hoa.

- Thật đúng với cái tên ngục băng! Thật lợi hại!!

Trong lòng Nhạc Trọng có chút kinh sợ, lại thúc giục Ma Viêm thêm mạnh mẽ vờn quanh thân thể, chống cự sự ăn mòn của lực băng hàn trong ngục băng.

- Năm phút, tôi chỉ có thể ngây ngốc ở trong này trong phòng năm phút đồng hồ thôi. Sau đó sẽ không ngăn cản được bị lực hàn băng của ngục băng này đóng băng!

Nhạc Trọng căn cứ lượng tiêu hao thể lực và tinh thần của hắn nhanh chóng cho ra một phán đoán như vậy.

- Bất quá, năm phút cũng đã đủ rồi!

Ánh mắt Nhạc Trọng lúc này mới dừng lại xung quanh ngục băng này.

Trong ngục băng diện tích rất lớn này có phòng giam bằng băng lớn nhỏ tổng cộng ba trăm hai mươi phòng, trong đó ở trong ba trăm phòng giam băng nhỏ đóng băng ba trăm nhân loại. Mà trong hai mươi phòng giam băng lớn thì có sáu khối băng rất lớn. Trong sáu khối băng kia chỉ đóng băng sáu nhân loại.

- Ngục băng này có thể có được khí băng hàn mạnh mẽ như thế, nhất định là có bí mật gì đó!

Nhạc Trọng liếc nhìn những nhân loại bị đóng băng ở trong băng lao một cái, sau đó hướng tầm mắt nhìn lại xung quanh ngục băng.

Trong ngục băng này có một tế đàn loại nhỏ rất thần bí, từng luồng khí lạnh như mưa to rơi xuống xung quanh chính là từ tế đàn đó trào ra, bao phủ toàn bộ ngục băng này.

Nhạc Trọng nhanh chóng đi đến tế đàn loại nhỏ kia, quan sát một chút. Chỉ thấy trên tế đàn kia có khắc vô số ký hiệu huyền ảo, ở giữa tế đàn thì được khảm một tinh hạch màu trắng.

- Đây là tinh hạch của thú biến dị cấp năm! Thật là một vốn lớn, lại dùng tinh hạch của thú biến dị cấp năm để tạo ra một ngục băng như vậy.

Nhạc Trọng nhìn tinh hạch màu trắng kia, trong lòng hơi chấn động. Hắn nhận ra tinh hạch màu trắng kia chính là tinh hạch của thú biến dị cấp năm.

Mỗi một con thú biến dị cấp năm đều có lực lượng cực kỳ khủng bố, tinh hạch của chúng nó đều cực kỳ trân quý. Nhạc Trọng một đường chinh chiến đến đây, trong tay cũng chỉ may mắn có một miếng mà thôi. Mà trong ngục băng dưới lòng đất này lại có một miếng tinh hạch cấp năm được đặt ở tế đàn làm năng nguyên của ngục băng. Hiển nhiên, tinh hạch thú biến dị cấp năm ở trong bộ tộc người khủng long cũng không phải là bảo vật trân quý nhất.

Nhạc Trọng vươn tay chộp lấy miếng tinh hạch thú biến dị cấp năm, lấy nó ra khỏi tế đàn kia, sau đó thu vào trong nhẫn trữ vật.

Miếng tinh hạch thú biến dị cấp năm vừa bị lấy đi thì toàn bộ nguồn suối khí hàn băng quẩn quanh trong ngục băng lập tức biến mất.

*****

Tuy vẫn như cũ rét lạnh, nhưng đã không còn lực lượng hàn băng khủng bố có thể khiến cường giả cấp bốn cũng có thể bị đóng băng kia nữa.

Đồng thời những khối băng nhốt người loại nhỏ cũng bắt đầu tan chảy với tốc độ quái dị. Nhưng sáu khối băng lớn kia thì vẫn như cũ như băng cứng, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ tan chảy nào cả.

- Thật có lỗi! Tôi phải dùng cách thô bạo một chút để cứu tỉnh các anh ra rồi!

Nhạc Trọng vung tay lên. Sáu ngọn lửa bắn thẳng về phía sáu khối băng lớn kia, khiến cho sáu khối băng lớn từ từ bắt đầu tan chảy, hóa thành một lượng lớn nước.

Răng rắc!!

- Rốt cuộc đã ra!! Ta còn nghĩ mình sẽ bị đóng băng ở đây cả đời chứ!

Khi khối băng lại được tan còn lại một tầng băng mỏng thì tầng băng bỗng nhiên bị đánh vỡ thành từng mảnh rơi xuống, một gã đàn ông trung niên có dáng người khôi ngô, hai mắt lợi hại từ trong khối băng bước ra, thở dài một hơi.

Gã đàn ông trung niên kia duỗi duỗi thân thể, sau đó nhìn về phía Nhạc Trọng, nở một nụ cười sang sảng, nói:

- Tiểu tử, là cậu cứu tôi ra phải không? Cảm ơn! Tôi tên là Lôi Vĩnh Phong, là người có thể tay không đồ long!

- Ha ha ha! Lão tử rốt cuộc cũng thoát khỏi địa phương quỷ quái chết tiệt này rồi!! Ha ha ha!!

Một khối băng nữa lại bị đánh nát, một gã đàn ông dáng người bình thường, tướng mạo bình thường cất tiếng cười to bước ra băng lao.

Người đàn ông tướng mạo bình thường kia nhìn Nhạc Trọng cười nói:

- Tiểu tử, Lôi Bạc tôi thiếu cậu một nhân tình!

- Tôi tên là Nhạc Trọng! Vài vị, chỗ này liền giao cho các vị rồi, tôi đi trước đây! Có duyên sẽ gặp lại!

Nhạc Trọng mỉm cười, lập tức xoay người rời khỏi chỗ này. Hắn mở ngục băng ra là vì muốn thả tất cả những tù phạm trong ngục băng ra, nhiễu loạn tầm nhìn của ngục giam Đặc Mỗ Long, để nhân cơ hội này chạy thoát khỏi ngục giam. Bây giờ mục đích của hắn đã đạt đến, tự nhiên là không muốn đứng chôn chân ở đây rồi.

Lôi Vĩnh Phong nhìn bóng dáng Nhạc Trọng rời đi, nhẹ nhàng cười:

- Một tiểu tử rất có ý tứ!

Nhạc Trọng vừa mới từ trong ngục băng bước ra thì một khối thi thể bỗng bay về hướng hắn. Hắn chuyển người né tránh một bên, khối thi thể đó liền giống như đạn pháo đánh lên trên cửa ngục băng kia. Khối thi thể ấy giống như bị xe tải rất lớn nghiền áp qua, biến thành một đống thịt vụn.

Một gã kị sĩ mặc áo giáp màu ngân bạch, có khuôn mặt khủng long, hai mắt lạnh như băng, gã cầm trong tay một cây thương lớn dài đến ba mét, cưỡi một con Velociraptor lớn hơn một nửa một con Velociraptor bình thường, cả người màu đỏ đậm, trên đầu có sừng nhọn, hai mắt cực kỳ hung lệ, xuất hiện trước mặt mọi người.

Tên kị sĩ kia chỉ lẳng lặng ngồi trên lưng con Velociraptor màu đỏ kia, đứng ở một chỗ, nhưng lại tỏa ra một luồng hơi thở không thể địch lại, hung phách tuyệt luân, khuếch tán rộng ra xung quanh, khiến cho người ta sinh ra ý nghĩ không được chống lại người này.

- Long tướng Khủng Lý Thái Nhất!! Hắn đã đến đây rồi ư!! Xong rồi!! Lần này chúng ta đều xong hết rồi!!

Ngưu Mông nhìn kị sĩ kia vừa xuất hiện thì sắc mặt đã tái nhợt, lẩm bẩm nói.

Những tù phạm khác bên cạnh Ngưu Mông cũng áp chế vẻ sợ hãi hiện lên trong mắt họ, vô cùng hoảng sợ nhìn gã Long tướng kia.

Long tướng Khủng Lý Thái Nhất chính là một tồn tại đáng sợ trong ngục giam Đặc Mỗ Long này. Nó không biết đã từng giết hại qua bao nhiêu nhân loại có ý muốn vượt ngục, trấn áp vô số bạo loạn. Hai tay của nó dính đầy máu tươi của nhân loại, là tồn tại mà tất cả phạm nhân trong ngục giam Đặc Mỗ Long đều sợ hãi.

Hai mắt tên Long tướng Khủng Lý Thái Nhất kia lạnh như băng, nhìn chằm chằm Nhạc Trọng.

- Người đó rất mạnh! Tuyệt đối là cường giả cấp bốn hoặc trên nữa!!

Trong tầm nhìn quan sát của Khủng Lý Thái Nhất kia, trong lòng Nhạc Trọng bỗng vang lên tiếng báo động ầm ĩ, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt dâng lên trong lòng hắn. Hắn suy đoán được đối phương chính là một cường giả cấp bốn hoặc trên nữa.

Đúng lúc này, từ trong ngục băng chạy ra hơn mười người tù phạm bị nhốt ở trong những băng lao nhỏ, bọn họ vừa nhìn thấy Khủng Lý Thái Nhất, thì đã tức giận rít gào:

- Khủng long chết tiệt, ta muốn xé xác ngươi ra!

Một người tù phạm cả người phát sáng, có một mái tóc màu bạch kim nhún người một cái, dùng tốc độ có thể so sánh với cường giả cấp bốn sơ giai bay về phía Khủng Lý Thái Nhất.

Một gã người da đen tay phải chém xuống, một lưỡi đao không gian có thể chém giết cả cường giả cấp bốn trống rỗng xuất hiện, rồi lao về phía Khủng Lý Thái Nhất.

Một gã đàn ông tóc đen da vàng dùng sức đạp mạnh lên đại địa, từng cột đá nhọn từ trong đại địa đâm thẳng lên, tấn công về phía Khủng Lý Thái Nhất.

Một cô gái vung tóc mình lên, tóc của cô liền giống như đạn pháo bắn ra bay về phía Khủng Lý Thái Nhất.

Hơn mười tù phạm nhân loại thi triển dị năng, cơ hồ là không có người nào không có lực lượng của thần chiến sĩ cấp ba đỉnh cao nhất, bất cứ người nào cũng mạnh hơn gấp mấy lần khi Nhạc Trọng đi vào thế giới thứ hai.

Ở trong ngục băng này, giam giữ chính là những cường giả nhân loại mạnh mẽ giống như quái vật vậy.

- Tốt! Có hy vọng! Chỉ cần tất cả mọi người trong ngục băng liên thủ lại, cho dù là quái vật như Khủng Lý Thái Nhất cũng không phải là đối thủ của chúng ta. Thật quá tốt, lúc này rốt cuộc có hy vọng chạy thoát khỏi ngục băng rồi!!

Ngưu Mông nhìn mười gã tù phạm ở trong ngục băng thi triển đủ loại công kích tấn công Khủng Lý Thái Nhất, trong mắt lóe lên một tia hy vọng. Trong hiểu biết của bọn họ, nhân loại căn bản không thể ngăn cản những đòn công kích như vậy được.

- Một đám rác rưởi! Các ngươi muốn chạy khỏi ngục băng này ư, chỉ là nằm mơ mà thôi! Để cho ta giúp các ngươi đập tan nát giấc mộng đẹp đẽ này nhé.

Hai mắt Khủng Lý Thái Nhất lạnh như băng, thúc giục con Velociraptor hung dữ dưới thân cử động, trong chớp mắt thì đã biến mất tại chỗ.

Một cây thương từ trong hư không đâm ra, rất dễ dàng thì đã xỏ xuyên qua đầu gã tù phạm tóc bạch kim kia.

Một cái miệng to đỏ như máu đột nhiên xuất hiện trước mặt gã người da đen kia, một ngụm thì đã cắn dập nát nửa người trên của gã người da đen kia rồi.

Cơ thể của Khủng Lý Thái Nhất bỗng lóe sáng, thương kị sĩ trong tay hắn giống như lưỡi liềm tử thần sắc bén đoạt mệnh vậy, liên tiếp đâm nát đầu của những tù phạm. Còn con Velociraptor hung dữ mà hắn cưỡi trong quá trình chiến đấu cũng không ngừng cắn nuốt những tù phạm này thành mảnh nhỏ rồi nuốt vào bụng.

Trong một cái hít thở đó, phía trước cánh cửa khổng lồ của ngục băng bỗng nhiều ra mười ba thi thể tù phạm, trong đó có chín người bị bắn nát đầu, bốn người còn lại thì bị cắn đứt thành hai.

Khủng Lý Thái Nhất vẫn như cũ lẳng lặng đứng một chỗ, thương kị sĩ khổng lồ trong tay không ngừng nhỏ máu, còn con Velociraptor bạo liệt phía dưới thì không ngừng nhấm nuốt, tiếng xương vỡ vụn chói tay từ trong miệng con Velociraptor bạo liệt truyền đến, khiến cho hai người này thoạt nhìn như là ác ma vậy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)