Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0863

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0863: Hàn Sắc!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tên chiến sĩ nhìn Tiêu Vân chăm chú, đem thẻ điện tử nhét vào trong một cỗ máy nghiệm chứng xong phất tay:

- Đi thôi!

- Chúng ta đi!

Tiêu Vân thấy tên chiến sĩ cho đi liền buông lỏng một hơi nói.

Trăm người nhanh chóng đi vào bên trong cứ điểm.

Đoàn người của Tiêu Vân vừa đi vào không bao lâu, cửa hợp kim thật lớn oanh một tiếng đóng lại.

Mấy trăm chiến sĩ tay cầm súng xạ tuyến cùng điện từ pháo đột nhiên xuất hiện chỉ vào đoàn người của Tiêu Vân.

Một nhóm vũ khí tự động cũng tập trung vào người bọn họ.

Nhóm người Tiêu Vân sắc mặt đại biến nhưng không hề dị động. Hệ thống hỏa lực khổng lồ chỉ sợ một lần bao trùm đã đủ đem họ oanh giết thành tro, chỉ cần đối phương muốn chỉ trong nháy mắt đủ đem bọn họ xử lý.

Một trung niên nam tử mặc trang giáp cường hóa ngũ giai, dáng người khôi ngô giống như một thanh kiếm sắc bén rút khỏi vỏ từ trong một bảo lũy đi ra lạnh lùng nhìn nhóm người Tiêu Vân.

Bên cạnh trung niên nam tử có mười sáu cường giả mặc trang giáp cường hóa tứ giai tay cầm chiến mâu, bọn hắn trừng mắt nhìn chằm chằm trăm lính đánh thuê kia.

Tiêu Vân hướng nam tử trung niên thi lễ cung kính nói:

- Vị tướng quân này, không biết rốt cục chúng tôi có địa phương nào mạo phạm ngài. Nếu như chúng tôi không cẩn thận xúc phạm ngài, tôi xin biểu đạt lòng xin lỗi chân thành!

Trên người nam tử trung niên mang theo vẻ cường đại uy nghiêm, lạnh lùng nói:

- Mấy ngày nay các ngươi lấy danh nghĩa lính đánh thuê, nạn dân cùng những bộ lạc di chuyển tổng cộng lẻn vào Vân Châu đã hơn ba ngàn người. Đặc biệt là lấy phương thức lính đánh thuê, bởi vì các ngươi có được văn kiện chứng minh thân phận nên không hề có chút kiêng nể. Các ngươi thật sự cho rằng chỉ nhờ vào điện tử giả tạo là có thể hoành hành Vân Châu sao?

- Bị phát hiện sao?

Tiêu Vân thấp giọng nhủ thầm một câu, sau đó ngẩng đầu không chút hèn mọn, thật đúng mức nhìn nam tử trung niên nói:

- Vị tướng quân này, đại nhân chúng tôi cũng không cho rằng chỉ bằng vào thẻ điện tử giả tạo là có thể hoành hành Vân Châu. Hắn suy đoán được hành động của chúng tôi nhất định sẽ bị phát hiện. Xin hỏi đại tướng quân Trịnh Nham Hà có tại đây không? Chủ nhân tôi muốn tôi chuyển lời với ông ấy!

Nam tử trung niên thản nhiên nói:

- Ta chính là Trịnh Nham Hà! Nói đi!

Tiêu Vân nói:

- Chủ nhân tôi để cho tôi nói với ngài, từ cứ điểm mười ba tới hai mươi đã nằm trong tay của hắn. Hi vọng song phương chúng ta có thể chung sống hòa bình. Dù sao chúng ta đều là nhân loại, không nên tiến hành cuộc chém giết không hề ý nghĩa!

Trịnh Nham Hà vốn đang bình tĩnh vừa nghe vậy liền đại biến, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Vân nói:

- Chủ nhân của ngươi là ai? Là Lưu Vân Phong? Hay là Trương Kim Hòa?

Trong Vân Châu bởi vì Ngụy Minh Thanh tàn bạo đã xuất hiện không ít phản quân, Trương Kim Hòa cùng Lưu Vân Phong là hai thế lực cường đại trong phản quân. Trịnh Nham Hà vừa nghe nói đã có tám cứ điểm vô thanh vô tức bị người khống chế, lập tức nghĩ tới hai thủ lĩnh phản quân này.

Tiêu Vân đáp:

- Đều không phải! Chủ nhân của tôi tên gọi Nhạc Trọng!

Trịnh Nham Hà khẽ cau mày, hắn căn bản chưa từng nghe qua tên này:

- Nhạc Trọng?

Trịnh Nham Hà lại thản nhiên hỏi:

- Ngươi nói từ cứ điểm mười ba tới hai mươi đều bị nắm giữ trong tay các ngươi, lấy gì chứng minh?

- Chuyện này dễ thôi!

Tiêu Vân cười, lấy ra khẩu súng tín hiệu trực tiếp bắn một phát lên bầu trời, một đạo quang mang như sao băng phóng lên cao, lập tức nổ tung trên không trung.

Không lâu sau từ cứ điểm mười ba tới hai mươi đều có từng đạo quang mang phóng lên cao, nổ tung trên không trung, hòa lẫn cùng tín hiệu của Tiêu Vân bên này.

Trịnh Nham Hà nhìn thấy ánh sáng lóe trên bầu trời, trầm mặc hồi lâu mới nhìn thẳng vào Tiêu Vân hỏi:

- Chủ nhân của ngươi muốn ta làm gì?

Tiêu Vân nghe vậy trong lòng mừng rỡ nói thẳng:

- Nếu như có thể chủ nhân tôi hi vọng đại tướng quân có thể gia nhập dưới trướng cùng chiến đấu tiêu diệt Ngụy Minh Thanh. Sau khi chuyện thành công chủ nhân tôi tuyệt sẽ không keo kiệt ban thưởng vương hầu!

Khóe môi Trịnh Nham Hà nhếch lên, hiện vẻ châm chọc hỏi:

- Ban thưởng vương hầu? Nếu ta không gia nhập dưới trướng của hắn, hắn tính toán làm như thế nào?

Trong mắt Tiêu Vân thoáng hiện vẻ thất vọng nhưng vẫn nói:

- Chủ nhân tôi đã dự đoán được đại tướng quân có thể sẽ không gia nhập dưới trướng của hắn. Chủ nhân kính nể phẩm chất cùng tín niệm của đại tướng quân, cho dù ông không gia nhập chủ nhân cũng không muốn trở mặt cùng ngài. Việc cung ứng vật tư cho cứ điểm thứ nhất, thứ hai, thứ ba vẫn duy trì như cũ, chỉ hi vọng đại tướng quân đừng để cho Khủng Long nhân tiến vào Vân Châu. Đồng thời cho phép người của chúng tôi thông qua cứ điểm!

Trịnh Nham Hà lâm vào trong trầm mặc, hồi lâu mới chậm rãi nói:

- Ta sẽ không gia nhập dưới trướng của hắn. Chiến tranh giữa nhân loại ba cứ điểm chúng ta sẽ không tham dự. Về phần người của các ngươi ta có thể cho đi qua!

- Các ngươi đi thôi!

Trịnh Nham Hà phất tay, vô số vũ khí tự động co rụt lại, mấy trăm chiến sĩ vây quanh thật trật tự thối lui không thấy bóng dáng.

- Đa tạ đại tướng quân! Chúng ta đi!

Tiêu Vân thở ra một hơi nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh, nhìn ra sau hét lớn một tiếng. Vừa rồi chỉ cần Trịnh Nham Hà động sát khí hạ mệnh lệnh, toàn bộ bọn họ sẽ bị giết sạch, tự nhiên làm trong lòng hắn vô cùng khẩn trương.

Dưới tiếng hô của Tiêu Vân, các chiến sĩ giả dạng lính đánh thuê nhanh chóng đi qua.

Trịnh Nham Hà nhìn theo bóng lưng nhóm người Tiêu Vân, trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp chậm rãi thở dài nói:

- Xem ra Vân Châu lại không được bình tĩnh!

Có Trịnh Nham Hà phối hợp, người của Nhạc Trọng ở ngoài càng dễ dàng vào thành, thật nhiều chiến sĩ từ trên Bạo Phong chiến hạm được điều tới, sau đó được Nhạc Trọng an bài vào các cứ điểm tiến hành chỉnh huấn.

Huyết Lạc Vệ bị Khôi Lỗi Phù chi phối đã trở thành giáo quan cho các chiến sĩ dưới trướng của hắn, không ngừng thao luyện ngày đêm.

Những đại tướng quân còn lại nhìn thấy Trịnh Nham Hà đồng ý thả người, đường rút quân lại bị Nhạc Trọng cắt đứt, bọn họ đều bảo trì trầm mặc đồng dạng yên lặng phối hợp cho người của Nhạc Trọng thông qua tiến vào Vân Châu.

Ngày này Nhạc Trọng đang tuần tra quan sát việc huấn luyện của các chiến sĩ, An Na trong một thân quân trang màu đen dáng vóc diễm lệ đi tới trước mặt hắn hành lễ đem một phần văn kiện đưa cho Nhạc Trọng:

- Nhạc Trọng đại nhân, đây là tình báo khẩn cấp do nữ vương bệ hạ đưa tới!

Nhạc Trọng tiếp nhận phần văn kiện xem xét, chân mày nhíu lại, một đoàn lửa đỏ dâng lên trong tay hắn đem phần văn kiện thiêu thành tro tàn.

Nhạc Trọng quát:

- Hàn Sắc!

Hàn Sắc nhanh chóng đi tới trước mặt hành lễ chào:

- Có thuộc hạ!

Trải qua khoảng thời gian rèn luyện, ca sĩ thần tượng như Hàn Sắc đã được huấn luyện thành một chiến sĩ đủ tư cách. Nhờ Nhạc Trọng sử dụng thật nhiều huyết mật cùng thi thể Hấp Huyết Phong bồi dưỡng, nàng đã thuận lợi tiến giai trở thành Thần chiến sĩ nhị giai.

*****

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Hàn Sắc nói:

- Cô mang theo năm trăm Huyết Lạc Vệ, ba trăm Liệp Ưng quân hướng phía tây tấn công, đánh bại bộ đội đang di chuyển của Trường Thanh thành, đem toàn bộ nhân dân Trường Thanh thành cướp quay về Xích Huyết thành. Đối phương có hai ngàn chiến sĩ áp giải, cô có lòng tin đánh bại bọn hắn hay không?

Trong mắt Hàn Sắc thoáng hiện vẻ kiên nghi cất cao giọng nói:

- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!

Nhạc Trọng nhìn vẻ kiên nghị tự tin của Hàn Sắc trong mắt thoáng hiện nét hài lòng:

- Đi thôi!

Hàn Sắc là một trong những quan quân dưới trướng làm Nhạc Trọng cảm thấy vừa ý. Nàng từng nhận giáo dục nghiêm chỉnh, có thể thừa nhận các sự vật mới thật nhanh, đồng thời có thể hiểu được mệnh lệnh của hắn, hơn nữa còn kiên quyết linh hoạt chấp hành.

Mã Lôi cùng Tiêu Vân được Nhạc Trọng đề bạt xông pha chiến đấu, dũng cảm giết địch, chấp hành mệnh lệnh của hắn thật không có vấn đề, nhưng khả năng thừa nhận sự vật mới của họ chậm hơn rất nhiều, nhiều nhất chỉ có thể trở thành một gã mãnh tướng, rất khó trở thành một thống lĩnh giỏi.

Hàn Sắc hành lễ xoay người rời đi:

- Dạ!

Sau khi Hàn Sắc rời khỏi, An Na thân mật khoát cánh tay phải Nhạc Trọng nói:

- Nàng thật xuất sắc phải không? Nhạc Trọng, khi nào đó anh cũng thu nàng vào trong phòng, chúng ta cùng nhau thân thiết một lần?

Hàn Sắc, Tôn Vi Vi, Lai Vi, Hàn Tử Huyên là bốn nữ tướng xuất sắc nhất dưới trướng Nhạc Trọng.

Những quan quân còn lại phần lớn đều do Nhạc Trọng đề bạt ra từ trong nô lệ cùng chiến sĩ, lực chiến đấu của họ rất tốt, nhưng những phương diện khác kém hơn rất nhiều. Trước mắt nhiều quan quân đều đang học tập tri thức văn hóa, lão sư của họ vẫn là mỹ nữ ngực lớn Tôn Vi Vi.

Nhạc Trọng vỗ vỗ bờ mông đầy đặn của An Na, xúc cảm đàn hồi mềm mại truyền vào trong tay hắn:

- Đừng náo loạn, hiện tại thời gian của chúng ta thập phần quý giá, đi gọi Mã Lôi tới cho anh!

An Na nhảy ra khỏi lòng Nhạc Trọng, oán trách ai oán lườm hắn, sửa sang lại quần áo rời đi.

Không bao lâu sau ba đội quân rời khỏi cứ điểm hai mươi tiến về phương xa.

Bên trong Vân Châu mặc dù không có đường sắt nhưng mỗi tòa thành thị đều xây dựng những con đường đi thông Thiên Đô hoàng thành thật rộng mở.

Thông qua con đường lớn, Thiên Đô hoàng thành có thể nhanh chóng điều động bộ đội cơ giới đại quy mô đến các thành thị trấn áp phiến loạn.

Lúc này trên con đường lớn từ Trường Thanh thành đi thông Thiên Đô hoàng thành, nơi nơi chen chúc đoàn người áo quần rách rưới trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng đang đi về phía trước.

Trên con đường đột nhiên có một bé trai thân thể run rẩy ngã trên mặt đất.

Một gã chiến sĩ ngồi trên xe máy cường hóa từ phía sau chạy lên, cầm roi da hung hăng quất lên người đứa bé, chửi ầm lên:

- Con mẹ nó! Mau đứng lên! Tiểu súc sinh!

Quần áo đứa bé bị quất nát, thân thể hiện lên những vết máu nhìn thật ghê người, thống khổ quẩy người một cái sau đó không còn động đậy.

Tên chiến sĩ kia nhìn thấy đứa bé không còn nhúc nhích khẽ cau mày, dùng roi da chỉ vào hai tráng hán trong đám đông ra lệnh:

- Đã chết, hai người các ngươi mau lại đây đem nó ném sang một bên!

Hai tráng hán không dám chậm trễ nghe lệnh đi tới nắm lên thi thể đứa bé ném sang ven đường.

Chút nhạc đệm kia cũng không làm đám đông chú ý, mọi người vẫn chết lặng đi về phía trước.

Những dân nghèo kia dinh dưỡng không đầy đủ, thân thể gầy yếu, tiến hành di chuyển đường dài đối với bọn họ mà nói chính là hành trình địa ngục. Thỉnh thoảng có người té xuống đất rốt cục không còn đứng dậy.

Thậm chí có người ngã xuống đường, sau đó bị người phía sau bước lên giẫm thành thịt vụn.

Một gã chiến sĩ mắng to:

- Mẹ nó! Nhiệm vụ lần này thật là đáng ghét, nếu không có nhiệm vụ như vậy hiện tại lão tử hẳn đang ở trong Phiêu Hương Viện hưởng thụ mông tròn của tiểu Đào Hồng!

Một gã chiến sĩ khác trêu chọc:

- Tiểu Đào Hồng đắt giá như vậy ngươi cũng có khả năng sao?

Tên chiến sĩ kia tiếp tục khoác lác:

- Đó là đương nhiên, lão tử dùng cây súng lớn đem nàng thăng thiên! Hiện tại mỗi lần nàng thấy lão tử hai mắt đều tỏa sáng, các ngươi học tập một chút đi!

- Không nói với các ngươi, lão tử chứng kiến hàng tốt đây!

Tên chiến sĩ kia tùy tiện thổi phồng vài câu, lại nhìn lướt qua đoàn người, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng đi vào trong đám người, bàn tay trảo tới bắt tay phải một cô bé cứng rắn kéo nàng đi ra.

Đoàn người chết lặng nhìn một màn này, nhanh chóng né tránh không ai dám trêu chọc đám chiến sĩ kia. Cho dù có vài thanh niên có tinh thần trọng nghĩa nhưng khi nhìn thấy súng xạ tuyến trên lưng bọn chiến sĩ cũng lựa chọn trầm mặc. Trên đường đi đám chiến sĩ cho dù giết người nhiều lắm chỉ bị cấp trên trách cứ vài câu, mà tính mạng của họ cũng đã đánh mất.

Một gã chiến sĩ khác vây tới nhìn cô bé bị bắt ánh mắt sáng lên nói:

- Lão Vương, ngươi được nha! Ánh mắt thật tốt, cô nhỏ này thoạt nhìn ngon mắt. Mẹ nó, lão tử cũng muốn chơi! Ngươi chơi xong tới phiên lão tử!

Cô bé tóc tai bù xù, thân hình bụi bẩn, mặc quần áo rách rưới, trên người tản ra chút mùi hôi, nhưng nàng có được đôi mắt to trắng đen rõ ràng, trong suốt động lòng người, đồng thời tuy khuôn mặt đầy tro bụi nhưng vẫn nhìn ra được ngũ quan đoan chính, có thể biết nàng là một tiểu mỹ nhân thật xuất sắc. Đồng thời tuy nhìn còn nhỏ tuổi nhưng ngực đã nhô lên, vì vậy khiến cho hai tên sắc quỷ chú ý.

Cô bé bị bắt đi ra, ra sức giãy dụa nhưng không cách nào thoát khỏi tay phải tên chiến sĩ có lực lượng Thần chiến sĩ nhị giai kia.

Vũ lực của nhân loại Vân Châu mạnh mẽ hơn những địa phương khác rất nhiều, một chiến sĩ bình thường đã có được thực lực nhị giai, đương nhiên người thường không cách nào giãy thoát.

Lão Vương chửi ầm lên:

- Kháo, lão tử phát hiện vì sao phải đưa cho ngươi chơi. Hai ngàn điểm tín dụng, cấp hai ngàn điểm tín dụng lão tử chơi xong tới lượt ngươi!

Tên chiến sĩ kia tham lam nhìn cô bé cắn răng nói:

- Được! Hai ngàn thì hai ngàn! Lão tử chấp nhận!

Hai người thương lượng xong, lão Vương chợt thở hổn hển, bổ nhào vào cô bé, dùng sức xé rách, đem áo cô bé xé rách một nửa.

Cô bé giãy dụa gào khóc, sau đó há miệng cắn mạnh lên tay lão Vương.

- Thao, tiểu tiện nhân! Muốn chết có phải hay không?

Lão Vương bị đau giận dữ, lập tức tát mạnh lên mặt cô bé, đánh sưng mặt nàng, máu tươi chảy ra.

Cô bé ứa nước mắt quay đầu, dùng đôi mắt như con sói con nhìn chằm chằm lão Vương, trong ánh mắt tràn ngập cừu hận cùng oán độc.

Lão Vương bị ánh mắt cô bé làm dựng đứng tóc gáy, lui ra sau hai bước, ngay sau đó hắn chợt thẹn quá hóa giận quát lên:

- Nhìn cái gì vậy, còn nhìn lão tử đào ra đôi mắt của mày!

Nghe lão Vương trách mắng nhưng cô bé vẫn dùng ánh mắt như con sói con gắt gao theo dõi hắn, làm trong lòng hắn dâng lên hàn ý, lại dâng lên tia sát ý.

- Địch tập kích! Địch tập kích!

- Ah...

- Cứu mạng...

- ...

Đúng lúc này từ hậu phương đột nhiên truyền tới thanh âm tiếng kêu hoảng sợ, từng tia xạ tuyến, tia điện từ pháo, tia la-de từ phía sau oanh tới. Đám người trên đường lớn lâm vào trong hỗn loạn, nếu không tán loạn khắp xung quanh thì xông lên phía trước, tự giẫm đạp chết thảm trọng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)