Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0919

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0919: Hàn Quốc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hy vọng chi tâm nói:

- Tôi có thể cường hóa năng lực của người máy trên phạm vi lớn. Tôi có thể khảm nạm trái tim lên thân thể của người máy, chuyện này giúp cho những người máy đó có sức chiến đấu mạnh mẽ hơn, cao nhất có thể làm một người máy chiến đấu hình người, Chiến Đấu Cơ Giáp phát huy ra 500% sức chiến đấu. Lực lượng của tôi quyết định mức độ khảm nạm, máy bay chiến đấu mạnh mẽ sau khi được tôi khảm nạm sẽ phát huy sức chiến đấu khủng bố. Đồng thời nếu như ngài điều khiển máy bay chiến đấu đó thì tôi có thể hấp thu lực lượng của người chuyển hóa thành lực lượng mạnh hơn nữa.

Nhạc Trọng đặt tay lên vị trí trái tim của người máy.

- Ta biết rõ. Ngươi xuất hiện đi.

Một đạo bạch quang chớp động, hy vọng chi tâm từ vị trí trái tim người bay hiện ra, rơi vào trong tay Nhạc Trọng.

Mất đi hy vọng chi tâm, con mắt của người máy đã mất đi sức sống giống như người chết đây.

Nhạc Trọng nhìn qua hy vọng chi tâm trong tay và hiện ra thàn sắc chờ mong:

- Xem ra đây là bảo vật máy bay chiến đấu mạnh mẽ, cơ thể càng mạnh thì sức chiến đấu của máy bay chiến đấu càng mạnh. Trước mắt ta nắm giữ thu cát giả là mạnh nhất, không biết sau khi trang bị hy vọng chi tâm thì thu cát giả có thể phát huy uy lực thế nào nhỉ?

Nhạc Trọng cũng không có mang hy vọng chi tâm đặt lên người của thu cát giả, hắn thu hy vọng chi tâm vào trong trữ vật giới chỉ của mình. Hy vọng chi tâm này chính là át chủ bài mà hắn che dấu.

Sau khi thu hồi hy vọng chi tâm, Nhạc Trọng đi nhanh tới cánh cửa địa ngục và nhanh chóng tiến vào bên trong.

Lúc Nhạc Trọng vừa tiến vào trong cánh cửa địa ngục, cánh cửa địa ngục đã đóng lại, không gian vặn vẹo, cánh cửa địa ngục vặn vẹo không gian và biến mất không thấy gì nữa.

Trên địa cầu, trong một thành thị có cánh cửa địa ngục hiện ra, mở ra, Nhạc Trọng từ trong cánh cửa địa ngục đi ra ngoài.

Sau khi Nhạc Trọng bước ra khỏi cánh cửa địa ngục thì cánh cửa địa ngục hóa thành vô số hào quang và biến mất vô tung.

- Nơi này là chỗ nào?

Từ khi Nhạc Trọng bước ra khỏi cánh cửa địa ngục và nhìn qua chung quanh, hắn thấy trong thành thị này có vô số tang thi đang vờn quanh.

Rất nhiều tang thi ăn mặc quần áo rách rưới, thân thể tỏa ra mùi hôi thối, từng thân thể khô quắt mang theo vết cắn đang từ từ đi qua nơi này.

Nhạc Trọng rút hắc xỉ đao ra ngoài, đao ảnh trùng trùng điệp điệp tiêu diệt những con tang thi ở nơi đây.

Nhạc Trọng lúc này đã là cường giả ngũ giai đỉnh phong, có được lực lượng khủng bố tương đương một sư đoàn của nhân loại. Trên địa cầu, trừ đạn hạt nhân hay bom khí oanh tạc ra, các vũ khí còn lại chẳng thể xúc phạm thân thể của hắn. Hắn đã dần dần tiến hóa trở thành tồn tại cường đại phi nhân loại.

- Ồ, nơi này tang thi tiến hóa thật nhanh, toàn bộ đã tiến hóa tới cấp 10 cả rồi.

Lúc Nhạc Trọng đang giao chiến với đám tang thi, chợt phát hiện những tang thi này đã tiến hóa tới cấp 10. Những tang thi tiến hóa tới cấp 10 hoàn toàn khác với tang thi cấp thấp, hành động của chúng không còn chậm chạp nữa, đã có tốc độ như nhân loại, đồng thời xương cốt cứng rắn không yếu hơn L1 trước kia.

Sau khi thế giới bắt đầu biến dị, cơ hồ tất cả tang thi trong thời gian ngắn đều có biến hóa, xương cốt bị virus ăn mòn cho nên vô cùng mềm yếu, cho dù là một khúc gỗ cũng có thể đánh nát đầu của chúng. Mà xương cốt của tang thi cấp thấp hiện giờ đã tiến hóa sánh bằng nhân loại, nếu như còn dùng vũ khí bình thường công kích chúng chắc chắn sẽ bị chúng xé xác.

Nhạc Trọng nhìn thấy những tang thi này hành động nhanh nhẹn thì nhíu mày:

- Đây là phiền toái!

Nhược điểm lớn nhất của tang thi chính là hành động chậm chạp, nhân loại lợi dụng điểm này có thể đối phó đại quân trăm vạn tang thi.

Lúc này những tang thi bình thường đã tiến hóa lên cấp 10, nếu là nếu như tạo thành thi hải thì không dễ dàng đối phó như trước kia nữa.

Nhạc Trọng thập phần lo lắng cho bộ hạ và nữ nhân của mình bên khựa.

Tuy trong thành thị này có vô số tang thi tiến hóa đang qua lại, nhưng mà chúng với Nhạc Trọng mà nói chỉ là con sâu cái kiến, tiện tay bóp là chết. Hắn bước đi chậm rãi và chém giết tang thi như căt cỏ, lúc này hắn vừa chém giết vừa quan sát kiến trúc chung quanh.

- Đây hình như là Hàn Quốc!

Nhạc Trọng tùy ý nhìn qua chung quanh, ở trên cửa hàng chung quanh có văn tự tiếng Hàn như gà bới. Lúc hắn còn làm gia sự dạy kèm ở nhà Lộ Văn và từng cùng nàng xem phim Hàn xèng nên nhớ rõ chữ Hàn. Không mà hắn nhìn thế nào cũng không rõ nó nghĩa gì.

Nhạc Trọng một đường chém giết dễ dàng đi tới trước một siêu thị.

Trước cửa siêu thị có sáu cổ thi thể bị tang thi tàn phá, huyết dịch còn không có đông lại. Hai con L3 đang cầm thi thể nhân loại lên nhai nuốt, thỉnh thoảng có máu từ khóe môi của chúng chảy ra ngoài, nhìn qua cực kỳ hung tàn. Hiển nhiên không lâu trước đó có nhân loại đánh chủ ý lên siêu thị này, lại bị những con quái vật này xé thành phấn vụn.

Hai con L3 cảm thấy Nhạc Trọng là người sống ở đây, lập tức ném thi thể nhân loại ra sau, đi nhanh qua phía Nhạc Trọng, duỗi móng vuốt to lớn chụp lấy Nhạc Trọng.

Hai con L3 này cao hơn ba mét, gương mặt như ác quỷ, sau một năm tiến hóa thì tốc độ của chúng đã tăng lên gấp đôi, đã có tốc độ như S2, cực kỳ khó đối phó.

Trong tay Nhạc Trọng cầm Hắc Xỉ Đao tùy ý chém một cái, ánh đao chớp động và hai con L3 bị chém thành mảnh vụn rơi lả tả trên đất, hắn thuận thế đi vào gian phòng trong siêu thị.

- Những thứ này là thực phẩm nhập khẩu sao? Cầm chút ít trở về cho Thanh Vũ các nàng ăn.

Nhạc Trọng vừa tiến vào trong siêu thị, chợt bắt đầu tìm kiếm những thực phẩm còn sót lại.

Thực phẩm trong tung khựa là rác rưởi, đại bộ phận lương tâm của các xí nghiệm thực phẩm đã bị chó ăn. Nhạc Trọng cũng muốn sớm đi tới Hàn Quốc lấy chocolate chất lượng cao về, như vậy Kỷ Thanh Vũ các nàng tuyệt đối sẽ rất cao hứng.

Trong một căn nhà đơn bốn tầng cách siêu thị vài chục thước có sáu nam hai nữ nhìn qua Nhạc Trọng dễ dàng mở đường máu đi vào trong siêu thị, những người này chán động.

Một tên nam nhân nhuộm tóc vàng, trên lỗ tai có cái vòng và trên mũi có một khoen mũi, tuổi chừng hai mươi sáu chậm rãi nói:

- Thật là lợi hại, những tang thi L3 kia bị một đao hắn có chém đứt, hắn nhất định là người tiến hóa!

Một nam nhân xanh xao vàng vọt, khuôn mặt lõm, trên mặt có vết thương nhiều chỗ giống như bộ xương cẩn thận nói:

- Hiếu Kính ca, cầu cứu hắn không?

Vừa nói ra lời này toàn bộ nhân loại trong phòng trầm mặc. Mấy người bọn họ đã ăn hết gạo mấy ngày qua rồi, cái gì có thể ăn đã ăn sạch. Những người có ý đồ mạo hiểm tiến vào trong siêu thị đã bị L3 ăn cả rồi. Dù là như vậy bọn họ cũng không dám cầu viện cường giả kia.

Sau tận thế đạo đức không còn, nhân tâm hiểm ác, không cẩn thận thì bọn họ biến thành nô lệ của cường giả, thậm chí biến thành đồ ăn.

*****

Hai năm đã qua, bởi vì tự nhiên đã bị ăn mòn cho nên thực phẩm trên thế giới càng ngày càng ít. Rất nhiều tiểu thế lực vì sống sót đã bắt nhân loại làm đồ ăn.

Thôi Hiếu Kính nhìn qua nam nhân xanh xao vàng vọt bên cạnh, lại nhìn qua hai nữ tử có chút tư sắc, nói:

- Cầu cứu, phải cầu cứu, Anh Ân, Thải Anh đi ngủ với hắn mười đêm đổi chút lương thực cũng tốt. Hắn có thể dễ dàng chém giết đám tang thi như vậy, nhất định là siêu cấp cường giả, người mạnh như thế sẽ không ngấp nghé tài sản của chúng ta đâu. Một tỷ phú có thể đi ngấp nghé mấy đồng tiền của tên ăn mày sao?

Hai nữ nhân bên cạnh Thôi Hiếu Kính tên là Triệu Anh Ân, Phác Thải Anh, trước tận thế là người mẫu xinh đẹp nổi tiếng.

Tận thế hai năm và sống ở dã ngoại, nữ nhân có thể đi theo bên cạnh nam nhân đều là mỹ nữ, hoặc biến thành công cụ tiết dục của cường giả. Những nữ nhân vô dụng hoặc xấu xí đã chết cả rồi.

Triệu Anh Ân, Phác Thải Anh hai nữ nghe vậy trong mắt cũng không tức giận, ngược lại hiện ra một tia khát vọng. Các nàng trước tận thế cũng bán thân thể lấy tiền tài, trong tận thế dùng thân thể đổi lấy đồ ăn là chuyện thường ngày. Chỉ cần có thể ăn no thì các nàng không ngại cho bất cứ nam nhân nào chơi.

Đúng lúc này một nam tử trung niên đầu hói tóc đen nhìn qua Triệu Anh Ân, trong mắt hiện ra hào quang, hắn nhìn qua nam nhân trẻ tuổi anh tuấn và nói:

- Chờ một chút, Thôi Chính Nguyên, bảo Triệu Anh Ân làm với tôi một lần đi. Tôi còn chưa có chơi cô ta đấy. Dù sao anh cũng bảo cô ta đi ngủ với nam nhân kia, trước hết cho tôi chơi cô ta một lần thật sướng đi nào. Dù sao cô ta đã là tàn hoa bại liễu. Người chơi cô ta có ít hơn một trăm sao? Anh cho tôi chơi một lần, đợi lát nữa lương thực của tôi tới tay sẽ phân các người một nửa.

Thôi Chính Nguyên chính là bạn trai của Triệu Anh Ân. Trước tận thế hắn phát hiện Triệu Anh Ân có nhan sắc, mang nàng ta đi bắn khắp nơi để kiếm tiền, nếu không có tiền chắc chắn sẽ tức giận đánh Triệu Anh Ân một trận. Song phương còn chưa kịp chia tay thì thế giới đã biến dị, Thôi Chính Nguyên ở trong đám tang thi biến dị cứu Triệu Anh Ân, nhưng mà trong lòng của hắn oán hận Triệu Anh Ân thấp hèn, đồng thời trong quá trình lẫn trốn bị Triệu Anh Ân phản bội một lần, bởi vậy lợi dụng Triệu Anh Ân bán đứng thân thể đổi lấy thân thể hắn không có tiếc nuối gì cả.

- Muốn chơi đồ đê tiện này sao?

Thôi Chính Nguyên nắm tóc của Triệu Anh Ân kéo qua, nâng nàng lên trước người, gương mặt Triệu Anh Ân tràn ngập thống khổ, nước mắt tuôn rơi nhưng mà không dám phản kháng chút nào, nàng chỉ cam chịu.

Thôi Chính Nguyên nhìn chằm chằm vào nam nhân đầu hói kia, nói:

- Phác Chánh Nghĩa, một cân gạo, chỉ cần mày bỏ một cân gạo thì đồ đê tiện này tùy mày chơi, thế nào?

Phác Chánh Nghĩa tức giận nói:

- Một cân gạo, chó má. Nó đáng một cân gạo sao? Nó bị người ta chơi nát rồi đấy? Thời điểm ta chơi Phác Thải Anh cũng chỉ dùng nửa gói mì ăn liền mà thôi.

Triệu Anh Ân vẻ mặt thê thảm, nước mắt chảy không ngừng. Trước tận thế nàng cao cao tại thượng, cho dù quan lớn cự phú muốn chơi nàng cũng cần hơn một trăm vạn tiền Hàn mới chơi được. Hiện tại nàng bán mình còn không đổi được một cân gạo, đúng là cực kỳ thê thảm.

Thôi Chính Nguyên lạnh lùng nói:

- Không lấy ra được thì câm miệng cho tao, đồ trọc!

Trong lòng Phác Chánh Nghĩa giận dữ, trong nội tâm có ý niệm ác độc hiện ra, lại ẩn nhẫn xuống.

Sau tranh chấp nho nhỏ này, Thôi Hiếu Kính kéo một tấm bảng lớn ra, ở trên đó dùng sơn đỏ viết mấy chữ SOS to.

Nhạc Trọng thu đồ trong siêu thị không còn, lúc này mới đi ra khỏi siêu thị.

Nhạc Trọng vừa ra thì thấy Thôi Hiếu Kính không ngừng đưa vẫy tấm bảng kia, tràn ngập khao khát nhìn qua Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhìn quét qua mấy chữ SOS trên tấm bảng.

- Cởi ra!

Nhìn thấy Nhạc Trọng quay đầu, Thôi Hiếu Kính nhìn qua Triệu Anh Ân, Phác Thải Anh quát.

Triệu Anh Ân, Phác Thải Anh chợt giãy dụa thân thể mềm mại, cởi từng món quần áo trên người ra, làm ra tư thế chuẩn bị cho Nhạc Trọng tùy tiện chơi đùa.

Nhạc Trọng mỉm cười, đi nhanh qua bên kia. Hắn sớm phát hiện bên kia có khí tức nhân loại. Cảm giác của thần chiến sĩ ngũ giai cũng không phải trưng cho đẹp. Hắn hiện tại xác thực cần người hỏi tin tức mới được.

Nhạc Trọng dễ dàng chém giết tang thi trên đường, đi đến trước tòa nhà bốn tầng kia, nhẹ nhàng nhảy lên trên mái nhà của tòa nhà này, xuất hiện trước mặt bọn người Thôi Hiếu Kính.

Nhìn thấy Nhạc Trọng dễ dàng nhảy từ đất lên tầng bốn, bọn người Thôi Hiếu Kính hiện ra ánh mắt kinh hãi:

- Thật là lợi hại, quả thực là siêu nhân!

Thôi Hiếu Kính giống như ếch ngồi đáy giếng, chưa từng gặp qua cường giả chính thức. Nhạc Trọng nhảy lên hơn mười thước đã vượt qua thành tích cao nhất của quán quân thế giới, bọn họ tự nhiên kinh hãi rồi.

Ánh mắt Nhạc Trọng nhìn quét qua đám người Hàn Quốc:

- Ai trong các người nói được tiếng khựa!

- Tiếng khựa?

Thôi Hiếu Kính nội tâm mát lạnh, bọn họ là người Hàn Quốc vô cùng chán ghét bọn tung của, đồng thời cũn biết bọn tung của cũng chán ghét bọn họ. Bọn họ nhìn thấy Nhạc Trọng là khựa thì tự nhiên trong lòng sinh ra cảm giác tuyệt vọng.

- Không có ai sao? Vậy thì các người sống ở đây cho tốt đi!

Trong mắt Nhạc Trọng hiện ra hào quang thất vọng, quay người muốn đi, hắn biết rõ song phương không cách nào trao đổi. Hắn muốn từ trong miệng của những người Hàn Quốc này hỏi tin tức mà thôi, hắn không có hứng thú cứu vớt ai cả.

- Chờ một chút!

Nhìn thấy Nhạc Trọng quay người, Thôi Hiếu Kính dùng tiếng khựa lõm bõm, sau đó kéo Phác Thải Anh hung dữ quát:

- Nhanh trao đổi với nó đi!

Hắn kéo Phác Thải Anh đã cởi sạch quần áo tới trước người Nhạc Trọng, quỳ trên mặt đất cầu khẩn:

- Chờ một chút, tiên sinh tôn kính, xin ngài chờ một chút, tôi là Phác Thải Anh, tôi biết tiếng khựa. Tôi biêt tiếng khựa, xin ngài cứu chúng tôi, chúng tôi sắp chết rồi, người tung của đều là người lương thiện, bác ái, chắc chắn sẽ giúp chúng tôi!

Nhạc Trọng quay người mỉm cười nói:

- Người tung của chúng tôi chẳng có kẻ nào thiện lương cả, toàn mặt người dạ chó. Nhưng mà các ngươi khen như vậy tôi rất thích, tôi là Nhạc Trọng, được rồi, nghe tôi hỏi.

Cứu những người Hàn Quốc này với Nhạc Trọng mà nói chỉ là tiện tay mà thôi, Phác Thải Anh hạ tư thái rất thấp, đồng thời chuyện cung kính với hắn cho nên hắn cũng không ngại nói vài câu.

Phác Thải Anh quỳ dưới đât nói với Nhạc Trọng:

- Nhạc Trọng đại gia, chúng tôi hy vọng có thể mua sắm chút lương thực từ ngài. Chúng tôi mấy ngày qua không ăn cái gì cả, chỉ cần một gối mì gói tôi sẽ qua đêm với ngài. Tôi biết chơi nhiều cách lắm, cam đoan sẽ làm ngài thỏa mãn. Nếu như ngài lấy ra hai gói mì ăn liền, tôi và Triệu Anh Ân hai người sẽ bồi ngài ngủ. Tôi và Ân Anh trước khi thế giới biến dị đều là người mẫu, tuyệt đối sẽ phục thi ngài như ý.

Phác Thải Anh và Phác Chánh Nghĩa đầu hói kia chỉ cần nửa bao mì gói là được, mà đến phiên Nhạc Trọng thì tăng giá thành một bao mì gói, quả nhiên là thế giới này ai cũng quen làm thịt tung của.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)