Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0946

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0946: Quân đoàn mười lăm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Sau khi diệt sát nhân loại trong chiến cơ lôi đình xong, con tang thi có trí tuệ kia như tia chóp lao qua chỗ khác, trực tiếp phá vỡ từng chiếc chiến cơ lôi đình, tiêu diệt toàn bộ người trong chiến cơ lôi đình.

Dưới công kích của tang thi trí tuệ có thực lực nửa bước ngũ giai kia, từng chiếc chiến cơ lôi đình không ngừng rơi xuống, chỉ còn lại chiếc mà Lan Địch cưỡi và sáu chiến cơ lôi đình khác bởi vì bay lên cao bốn ngàn mét, trốn vào trong tầng mây mới may mắn thoát được đám tang thi.

Tang thi có trí tuệ kia có trí tuệ nó, nó thập phần tinh tường giá lạnh trên không trung là uy hiếp của nó, trước khi nó tiến hóa lên ngũ giai thì nó không tùy tiện bay lên cao mấy ngàn mét, bởi vì giá lạnh sẽ làm tốc độ của nó giảm xuống. Đến lúc đó nó có khả năng bị bọn người Lan Địch giết chết.

- Súc sinh đáng chết!! Đám tình báo đúng là đồ ngu xuẩn, phế vật. Đều là một đám chó má mà, vệ tinh bị hư rồi sao?

Trên chiến cơ lôi đình, Lan Địch nhìn nhìn qua chỉ còn vài chiến cơ lôi đình đào thoát, trong nội tâm tràn ngập thê lương cùng bi phẫn, hắn đập mạnh vào ghế ngồi và quát lên. Hắn nghĩ mãi không thông, vì sao tang thi lớn như vậy lại vượt qua mắt của vệ tinh. Phải biết rằng trước chiến tranh thì vệ tinh không ngừng dò xét các khu vực trước khi xuất binh đấy.

Trong một đám mây, Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn quét qua bọn người Lan Địch chạy về phương xa, sau đó ánh mắt của hắn rơi vào quân đoàn mười lăm bên dưới:

- Chạy thoát bảy chiếc, tính toán, đám gia hỏa phía dưới xử lý thế nào nhỉ? Cứu hay là không cứu?

Nhạc Trọng đã lợi dụng bạch y làm nhiễu vệ tinh gián điệp của Thiên Đường Thần Quốc, lừa dối những vệ tinh gián điệp đó khiến Lan Địch không hề biết mà tiên vào bẫy của đám tang thi. Nếu như có vệ tinh gián điệp trợ giúp, những tang thi này không cách nào vây quanh bọn người Lan Địch được.

Dưới tầng mây, một vạn tám người quân của quân đoàn mười lăm Thiên Đường Thần Quốc đang lâm vào hỗn loạn và tuyệt vọng, không ít người thậm chí trong lúc tuyệt vọng quay súng tự sát.

So sánh với việc bị tang thi sống sờ sờ ăn thịt mình, bọn họ càng nguyện ý lựa chọn tự sát.

Bị tang thi ăn sống trong tận thế chính là hình phạt tàn khốc nhất.

Trong lúc tuyệt vọng không ít chiến sĩ vẫn yên lặng cầm lấy súng của mình, đang ẩn nấp cơ thể và nhìn chằm chằm vào bên ngoài.

Ở xa xa có một đoàn quân di động, đoàn quân này giống như thủy triều vậy, một khi cơn thủy triều này nhắm chìm bọn họ chính là lúc một vạn tám ngàn người này phải chết.

Chiến sĩ quân đoàn mười lăm nhìn thấy thi đàn di động tới gần, trong mắt đều hiện ra thần sắc tuyệt vọng. Bọn họ không có viện binh, thủ lĩnh cũng dẫn đầu chạy trốn, đối mặt với thi đàn càng thúc thủ vô sách.

- Tôi là Tiêu Kiến, là lữ đoàn trưởng lữ đoàn thứ hai. Mọi người hãy nghe tôi nói. Đám Lan Địch khốn nạn đã vứt bỏ chúng ta rồi. Bọn chúng đã không xem chúng ta là chiến hữu cho nên đã buông tha cho chúng ta. Để cho chúng ta liều chết chiến một trận, cố gắng tiêu diệt những tang thi đáng chết này. Giết một đủ vốn, giết hai là lời một. Cố gắng giết nhiều một chút đi.

- Hơn nữa chung ta có lương thực và đạn dược sung túc, có thể chèo chống hơn mười lăm ngày. Chỉ cần chúng ta chịu đựng, giữ vững vị trí trận địa thì chưa hẳn là không có đường sống. Hiện tại buông tha thì chúng ta chỉ có con đường chết. Tất cả mọi người không nên vứt bỏ, chúng ta phải chịu đựng! Chỉ có kiên trì thì chúng ta mới có được sinh cơ. Từ giờ trở đi tất cả mọi người nghe tôi chỉ huy. Chúng ta phải đồng tâm hiệp lực sống sót.

Một nam tử tên là Tiêu Kiến tuổi chừng ba mươi chính là quan chỉ huy còn sót lại của Thiên Đường Thần Quốc kêu to lên.

- Đúng vậy a!

- Chúng ta còn có hi vọng!

- Chịu đựng!

"..."

Nghe được những lời của Tiêu Kiến nói thì những người còn sống sót không ngừng hiện ra sinh khí, nhao nhao dựa theo lệnh của Tiêu Kiến phòng thủ trận địa của mình.

Tiêu Kiến nhìn thấy những chiến sĩ quay về trận địa của mình, trong nội tâm thoáng buông lỏng một hơi, hắn cũng cảm thấy vô cùng đắng chát, hắn thập phần tinh tường bọn họ đối mặt với thi đàn này chỉ còn lại con đường chết mà thôi.

Không lâu sau thi đàn khổng lồ kia giống như lũ kiến đang bò tới gần bọn họ.

Oanh! Oanh! Oanh!

Thời điểm thi đàn khổng lồ kia tới gần quân đoàn mười lăm hai trăm mét thì trọng pháo trong quân không ngừng nả đạn.

Từng mảng lớn tang thi bay lên cao cao, vô số tang thi bị xé nát thành nhiều mảnh.

Đồng thời vô số chiến sĩ ẩn nấp thân thể trong công sự cũng điên cuồng nã đạn, thi đàn dưới làn đạn dày đặc này có vô số tang thi bị đạn khủng bố xé nát người.

Dưới hỏa lực hung mãnh của nhân loại vẫn có rất nhiều tang thi đứng lên đi tới, điên cuồng tấn công trận địa nhân loại.

Những tang thi này đã tiến hóa tới mức dáng sợ, nếu như không phải viên đạn bắn thẳng vào cột sống, đầu lâu, xương đùi là các bộ vị chủ chốt, cho dù chúng dính nhiều viên đạn vẫn không chết được. Chỉ có súng máy hạng nặng, cơ quan pháo có uy lực lớn mới có thể phá hủy cơ động của chúng.

Đồng thời trên bầu trời cũng có từng mảng tang thi phi hành đang bay quanh.

Trong quân đoàn mười lăm cũng có nhiều vũ khí phòng không, vũ khí phòng không không ngừng nả đạn bắn giết tang thi trên bầu trời.

Cho dù như thế vẫn có vô số tang thi phi hành từ trên trời nhào xuống, nhào vào trong quân đoàn mười lăm không ngừng thôn phệ quân lính.

Rất nhanh trong quân đoàn mười lăm có âm thanh thảm thiết vang lên.

Những cao thủ tinh nhuệ trong quân đoàn mười lăm không ngừng thi triển kỹ năng của mình chém giết đám tang thi phi hành này.

Trong quân đoàn mười lăm cũng có mười lăm tên cường giả tam giai, những cường giả tam giai này dùng binh khí chém giết tang thi phi hành ở bốn phía.

Trong trận địa có vô số chiến sĩ bình thường cầm binh khí bắn quét qua bầu trời.

Những tang thi phi hành này ngoài có đôi cánh và móng vuốt sắc bén ra, các phương diện còn lại hết sức bình thường, súng trường bình thường cũng có thể làm chúng bị thương nặng.

Lúc quân đoàn mười lăm tập trung cùng một chỗ điên cuồng bắn quét qua bầu trời thì rất nhiều tang thi phi ành bị bắn rơi xuống đất, vừa rơi xuống đất thì rất nhiều viên đạn xé nát chúng ra, trên người của chúng có trăm ngàn vết đạn.

Quân đoàn mười lăm của Thiên Đường Thần Quốc vào thời khắc nguy hiểm nhất mới thể hiện ra kỹ năng chiến đấu và tố chất đáng sợ của mình. Bọn họ bằng vào công sự đơn giản của mình ngăn cản được đám tang thi tiến hóa hai đường giáp công.

Nếu đổi thành đám ô hộp Thiên Mệnh Giáo ở Hà Bắc thì luồn công kích đầu tiên của đám tang thi cũng đã làm chúng hoàn toàn sụp đổ, chạy trốn tứ tán, cuối cùng là bị thi đàn khổng lồ nuốt hết.

Trong đám mây, Nhạc Trọng nhìn thây quân đoàn mười lăm của Thiên Đường Thần Quốc biểu hiện như vậy thì con mắt sáng ngời.

- Coi như không tệ, quân đoàn này không kém. Sức chiến đấu đúng là ương ngạnh, hơn nữa còn là khựa, có giá trị cứu vớt.

*****

Sở dĩ Nhạc Trọng không ra tay là vì muốn nhìn xem quân đoàn này có giá trị cho hắn cứu vớt hay không. Nếu như quân đoàn mười lăm này dưới đợt công kích đầu tiên mà dễ dàng sụp đổ. Cho dù Nhạc Trọng là cường giả lục giai, át chủ bài ra hết cũng không cách nào cứu vớt bọn họ, cũng bằng không cứu.

Trong chiếc xe chỉ huy trung tâm, Tiêu Kiến vẻ mặt lo lắng nhìn qua màn hình, không ngừng hạ đạt các loại mệnh lệnh tác chiến.

Đột nhiên lúc này trên màn hình xuất hiện thân ảnh của Nhạc Trọng.

Sau khi Tiêu Kiến nhìn thấy Nhạc Trọng thì sắc mặt đại biến, thất thanh nói:

- Mày là Nhạc Trọng!

Nhạc Trọng lúc này đã trở thành một trong những tội phạm truy nã lớn nhất của Thiên Đường Thần Quốc, cơ hồ mỗi chiến sĩ đều biết tướng mạo của Nhạc Trọng. Cho dù là ai chém giết Nhạc Trọng cũng có thể trở thành cán bộ cao cấp của Thiên Đường Thần Quốc, di dân tới Châu Âu, vinh hoa phú quý hưởng thụ vô cùng. Tiêu Kiến đã từng thấy qua ảnh chụp và tư liệu của Nhạc Trọng, trí nhớ thập phần khắc sâu.

Nhạc Trọng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

- Tôi là Nhạc Trọng, các ngươi muốn sống sót không?

Trong mắt Tiêu Kiến hiện ra thần sắc hy vọng, nói:

- Tôi là Tiêu Kiến, sĩ quan chỉ huy tạm thời của quân đoàn mười lăm. Chúng tôi muốn sống sót, cứu chúng tôi với!

Nhạc Trọng khai ra điều kiện:

- Tôi có thể cứu các người. Nhưng mà về sau các người phải đầu hàng vô điều kiện, tiếp nhận chỉnh biên. Sau này các người phải ra sức cho tôi. Nếu như còn câu kết làm bậy với Thiên Đường Thần Quốc thì đừng trách tôi hạ thủ vô tình.

Tiêu Kiến không cần suy nghĩ một chút nào đã đưa ra quyết định ngay:

- Tốt, tôi đáp ứng yêu cầu của anh!

Lúc này quân đoàn mười lăm đang đau khổ chèo chống, nếu như Nhạc Trọng không ra tay thì chẳng chèo chống được bao lâu nữa. Hơn nữa Thiên Đường Thần Quốc trực tiếp vứt bỏ bọn họ ở đây, cũng làm cho bọn họ tràn ngập oán hận với Thiên Đường Thần Quốc.

Trên bầu trời, tang thi tiến hóa trí tuệ tiếp cận ngũ giai kia nhìn thấy thủ hạ không ngừng bị giết, trên mặt hiện ra thần sắc tức giận, nó vỗ cánh mang theo vòi rồng đáng sợ, một hô hấp đã xuất hiện trước mặt một tên chiến sĩ tam giai, một trảo chụp vào cổ tên nhân loại này.

Tên chiến sĩ tam giai này vừa đánh chết hai con tang thi phi hành thì bị tang thi tiếp cận ngũ giai đánh lén, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt, một cảm giác tuyệt vọng hiện ra trong lòng.

Đúng lúc này trên bầu trời xuất hiện một viên pháo điện tử bắn xuống, trực tiếp bắn vào đầu của tang thi trí tuệ tiếp cận ngũ giai kia, trực tiếp bắn nát đầu của con tang thi này.

Trong lòng Trương Tiến buông lỏng một hơi, ngẩng đầu nhìn qua bầu trời, nói thầm:

- Thật là lợi hại, là người nào?

Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một con hỏa long quét qua đám tang thi phi hành kia, trong một chớp mắt từng mảng tang thi bị hỏa diễm thiếu đốt, phát ra âm thanh nổ tung đùng đùng, chúng giống như hạt mưa không ngừng rơi thẳng xuống, cuối cùng bị đốt thành tro bụi.

Sau khi ma viêm tiêu diệt mấy trăm con tang thi, Nhạc Trọng hóa thành một đạo lưu quang trực tiếp bay xuống mặt đất, hắn nhanh chóng phát động thuần thú triệu hoán thuật, trong hư không xuất hiện cái động, Thái Sơn ngũ giai to lớn xuất hiện, dựa theo ý chí của hắn giống như xe lu nghiền áp một con đường.

Thái Sơn ngũ giai nghiền áp ra một con dường, hàng trăm hàng ngàn tang thi trực tiếp bị đuôi của nó quất thành thịt vụn, nó nghiền áp trong tang thi xuất hiện một con đường máu.

- Đây là quái vật gì?

- Thật đáng sợ, không ngờ thế giới này vẫn còn tồn tại quái vật như vậy!

- Quái vật đáng sợ như vậy có thể tiêu diệt toàn bộ chúng ta đấy!

"..."

Chiến sĩ quân đoàn mười lăm nhìn thấy Thái Sơn ngũ giai đang nghiền áp một con đường, trên mặt mỗi người hiện ra thần sắc nghi hoặc và sợ hãi. Thái Sơn ngũ giai có thân hình to lớn vượt qua tưởng tượng của bọn họ. Bọn họ ở trước mặt Thái Sơn ngũ giai chỉ là con kiến nhỏ bé mà thôi.

Biến dị thú ngũ giai đáng sợ tới mức nào không cần nghĩ cũng biết rõ ràng.

- Phá vòng vây!

Nhìn thấy Thái Sơn ngũ giai trực tiếp nghiền áp ra một con đường máu, trong lòng Tiêu Kiến chấn động, nhanh chóng hạ đạt một loạt mệnh lệnh.

Dưới mệnh lệnh này chiến sĩ quân đoàn mười lăm tinh nhuệ chợt leo lên từng chiếc xe bọc thép, một đường bắn giết đám tang thi và phá vòng vây theo sau Thái Sơn.

Rất nhiều tang thi tiến hóa ý đồ ngăn cản nhưng mà bị chiến sĩ quân đoàn mười lăm trực tiếp tiêu diệt.

Đoàn quân vừa tấn công vừa chạy theo sau Thái Sơn ra khỏi vòng vây của tang thi.

...

Sa Hoàng đế quốc!

Sa Nặc nhìn qua An Đức Liệt cung kính hỏi:

- Bệ hạ, chúng ta bước tiếp theo nên làm thế nào?

Hai mắt An Đức Liệt nhắm lại, hắn dựa lưng vào ghế salon, mười ngón nhẹ nhàng gõ lên lan can của ghế, thấp giọng lầm bầm lầu bầu:

- Tân Siberia không thể ở được nữa. Tên kia chỉ phái bộ đội tiên phong đi mà thôi cũng đã chết tổn thương thảm trọng rồi. Đợi đến lúc quân chủ lực của nó tới thì chúng ta chết chắc.

Bỗng nhiên lúc này An Đức Liệt mở to mắt, nhìn qua Sa Nặc hỏi:

- Ngoại Mông Cổ thế nào rồi?

An Đức Liệt vẫn quan tâm tới tiền tuyến chiến đấu, đồng thời không ngừng điều binh khiển tướng liều chết ngăn cản những tang thi tấn công, đã mỏi mệt không chịu nổi, nắm giữ tình báo bên ngoài cũng không ít.

Sa Nặc nói:

- Ngoại Mông Cổ chúng ta đã thành lập căn cứ vô cùng vững chắc. Căn cứ vận chuyển hài lòng, hệ thống phòng ngự đang được thành lập.

An Đức Liệt nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu cuối cùng nhất chậm rãi nói:

- Truyền mệnh lệnh của tôi, lập tức bảo Cách Lỗ Cao chuẩn bị lui lại. Mười lăm ngày sau buông tha tân Siberia di chuyển tới ngoại Mông Cổ.

Sa Nặc kinh hãi thất sắc, âm thanh đều run rẩy lên:

- Bệ hạ, thật sự phải buông tha tân Siberia sao? Nếu như rút tới ngoại Mông Cổ, chúng ta sẽ rất khó thu phục lãnh thổ đấy!

Ngoại Mông Cổ là quốc gia lạc hậu, trình độ khoa học kỹ thuật và trụ cột công nghiệp kém xa nước Nga. Nếu như Sa Hoàng đế quốc thối lui tới ngoại Mông Cổ, bọn họ sẽ mất đi một thành thị công nghiệp nặng, sẽ mất đi hy vọng phục hồi nước Nga.

Sở dĩ Thiên Đường Thần Quốc có thể nhanh chóng chế tạo chiến cơ lôi đình là binh khí chiến tranh hạng nặng, hơn nữa có thể sử dụng đại lượng vũ khí trang bị trợ giúp tất cả thế lực cũng là bởi vì bọn họ thu phục mấy thành phố công nghiệp nặng lớn, mới có thể liên tục không ngừng sinh xuất ra nhiều trang bị vũ khí, chiếm hết thượng phong trong chiến đấu với tang thi.

Ở khựa, Nhạc Trọng cũng chiếm mấy thành thị công nghiệp nặng, thu nạp rất nhiều khoa học kỹ thuật mới, có thể chế tạo ra Thiên Không Bảo Lũy, pháo laser là các binh khí khoa học kỹ thuật cao

Một khi Sa Hoàng đế quốc lui vào ngoại Mông Cổ, bọn hắn họ rất khó khôi phục nước Nga. Lần nữa xây dựng công nghiệp nặng là quá khó khăn.

Tuy Sa Hoàng đế quốc dựa vào di sản vũ lực cường đại của nước Nga trước kia, nhưng mà trải qua chiến đấu không ngừng thì vũ khí đạn dược cuối cùng vẫn sẽ dùng hết, sức chiên đấu của bọn họ không ngừng giảm xuống.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)