Truyện ngôn tình hay

Truyện:Thần Ma Hệ Thống - Chương 0996

Thần Ma Hệ Thống
Trọn bộ 1194 chương
Chương 0996: Một kích bại địch!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1194)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Một tên đăng đồ tử như vậy nếu tùy ý đi loạn, va chạm thánh nữ trong Thánh Địa, ai có thể đảm đương được nổi? Cút cho ta, nơi này không phải địa phương tên nhà quê như ngươi có thể tới!

Vương Thành liếc mắt nhìn Lưu Diễm Diễm đứng bên cạnh Nhạc Trọng cười khinh miệt, đột nhiên vươn tay nhanh như ảo ảnh mang theo cơn lốc khủng bố hướng khuôn mặt Nhạc Trọng tát tới.

Vương Thành đứng đầu một cung trong Thánh Địa, cường giả lục giai, tôn quý phi phàm. Đừng nói tát người một bạt tai, dù đem Nhạc Trọng giết chết tại chỗ cũng không có ai xử lý.

Nhìn thấy Vương Thành ra tay, nhóm tinh anh sau lưng hắn đều lộ ra biểu tình vui vẻ khi thấy người gặp họa.

Trương Hiên không hề nghĩ tới Vương Thành không cho hắn mặt mũi, phản ứng chậm một bước, chỉ có thể kinh sợ nhìn Vương Thành tát về hướng Nhạc Trọng:

- Vương Thành, ngươi dám động thủ!

Nhạc Trọng nhìn thấy Vương Thành không ngờ không hề nói lý lẽ, vừa gặp mặt liền công kích hắn, trong mắt thoáng hiện vẻ phẫn nộ, thân thể nhanh như linh xà lách trách một cái tát như ảo ảnh của Vương Thành, sau đó tay phải nhanh như sét đánh trực tiếp tát lên mặt Vương Thành.

Ba! Ba!

Dù Nhạc Trọng không sử dụng lực lượng thất giai, chỉ dựa vào thể lực bản thân cũng đã cực kỳ khủng bố. Vương Thành căn bản không hề nghĩ tới hắn dám đánh trả, chưa kịp phản ứng đã bị Nhạc Trọng tát mạnh hai cái lên mặt. Khuôn mặt tuấn tú của hắn bị Nhạc Trọng tát trúng răng nanh hỗn hợp máu tươi cùng nhau bị tát bay ra.

Mộ Dung Vương đứng một bên ánh mắt co rụt lại, đồng thời trong lòng dâng lên cỗ khoái ý:

- Tát rất hay!

Trước đó không lâu bộ hạ của Mộ Dung Vương bị Nhạc Trọng tát vào mặt, hiện tại nhìn thấy Vương Thành bị Nhạc Trọng lại đánh thẳng vào mặt, trong tim của hắn lúc này mới cảm thấy có chút cân bằng.

Ánh mắt Đường Hi co rụt lại, nhìn Nhạc Trọng tràn ngập vẻ kiêng kỵ cùng cảnh giác:

- Tốc độ thật nhanh! Nếu người mà hắn đối phó là ta, ta cũng trốn không thoát. Thực lực của hắn mạnh mẽ đến bao nhiêu? Là lục giai đỉnh phong hay nửa bước thất giai?

Tuy rằng Đường Hi luôn cho rằng mình đã rất xem trọng Nhạc Trọng, nhưng làm sao cũng không nghĩ đến Nhạc Trọng đã đạt tới thất giai. Ở bên trong Thánh Địa, cường giả lục giai không thiếu, nhưng cường giả thất giai còn chưa đủ mười người.

- Ngươi cũng dám đánh ta! Ta phải giết chết tên súc sinh ngươi!

Vương Thành bị Nhạc Trọng hung hăng tát tai, nhất thời hai mắt đỏ đậm, một cỗ khuất nhục cùng lửa giận xông lên trong đầu hắn, làm hắn phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.

Vương Thành là ai? Hắn có thiên phú tuyệt luân, là cung chủ Xích Báo cung cao cao tại thượng trong Thánh Địa, hùng bá nhất phương, chiến lực ngập trời. Nếu đi ra bên ngoài, cho dù là thành chủ các thành phố lớn trong Ô La tinh thấy hắn cũng phải quỳ xuống hành lễ. Cho tới bây giờ chỉ có hắn làm nhục người khác, làm gì có người nào dám làm nhục hắn. Cho dù lúc hắn còn nhỏ những cao thủ khác cũng băn khoăn Thánh Địa sau lưng hắn mà tôn trọng hắn. Sau khi hắn thăng cấp thành cường giả lục giai, càng không có người nào có can đảm vũ nhục hắn. Hiện tại ngay trước mặt công chúng hắn lại bị Nhạc Trọng tát hai bạt tai, hắn đương nhiên vừa tức vừa hận, lửa giận xông lên não.

- Xích Báo Thôn Tinh đại pháp!

Dưới cơn thịnh nộ, Vương Thành phát động bí thuật cực mạnh của mình, vô số lực lượng cường đại từ trong thân thể hắn trào ra, ngưng tụ thành một con xích báo thân cao mấy chục thước, toàn bộ bao phủ lực lượng đỏ đậm, tản ra uy thế khủng bố, trong hai mắt chớp động ánh sáng hủy diệt.

Xích Báo Thôn Tinh đại pháp cũng là một trong mười đại công pháp tuyệt thế của Thánh Địa, tu luyện tới cuối cùng là có thể hóa thân biến thành một con xích báo mãnh thú tuyệt thế thất giai, giơ tay nhấc chân đều có thể phá núi hủy thành, uy lực vô cùng.

Con xích báo vừa hiển hiện, một cỗ khí tức hủy diệt hết thảy, hung ác thô bạo khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.

Dưới uy áp khủng bố của xích báo, trong lòng những cao thủ ngũ giai đều sản sinh cảm giác sợ hãi, khi nhìn thấy xích báo lơ lửng trên không giống như sẽ lập tức bị nó xé thành thịt vụn.

Dù mạnh mẽ như Mộ Dung Vương, Trương Hiên, Đường Hi cũng không nhịn được liên tục lui về phía sau. Nếu họ không dùng tuyệt chiêu bảo mệnh tuyệt đối sẽ bị một móng vuốt của xích báo chụp chết.

Xích báo vừa hiện hình, mang theo năng lượng hủy diệt đỏ đậm, chỉ một lần chớp động đã xuất hiện trước người Nhạc Trọng, hung hăng vung một trảo trấn áp xuống người hắn. Cho dù là cường giả lục giai đỉnh phong nếu bị một trảo chụp trúng cũng phải bị thương nặng.

- Cẩn thận!

Lưu Diễm Diễm nhìn thấy xích báo chụp về hướng Nhạc Trọng, trong mắt thoáng hiện vẻ lo lắng thất thanh hét to.

- Có ý tứ, phá cho ta!

Đối mặt với xích báo, trong mắt Nhạc Trọng chợt lóe hàn quang, không hề tránh né, liền dùng lực lượng thân thể Thần Ma nhị cấp vung một quyền đánh thẳng lên thân thể xích báo.

Oanh!

Nương theo sau tiếng vang thật lớn, xích báo bị một quyền của Nhạc Trọng đánh xơ xác, lộ ra Vương Thành đứng ngay trung ương.

Vương Thành nhìn thấy vũ kỹ cực mạnh của mình bị một quyền của Nhạc Trọng phá nát, trong mắt thoáng hiện vẻ không thể tin rít gào:

- Không có khả năng! Tại sao có thể như vậy? Không có khả năng!

Một quyền vỡ nát xích báo, Nhạc Trọng chớp động liền xuất hiện trước mặt Vương Thành, hung hăng vung một cước đá thẳng lên người hắn.

Vương Thành trúng một cước của Nhạc Trọng, toàn thân hóa thành đạo lưu quang từ trên trời giáng xuống oanh thẳng lên mặt đất, đem mặt đá giống dương chi bạch ngọc đánh vỡ rạn nứt, thật nhiều máu tươi từ trong thân thể hắn phun trào ra.

Trương Hiên nhìn Nhạc Trọng, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh hãi:

- Thật mạnh! Nam nhân này thật sự quá mạnh! Chỉ sợ chỉ có thánh tử cùng thánh nữ mới có thể trấn áp được hắn!

Đường Hi nhìn Nhạc Trọng uy phong lẫm lẫm đứng thẳng, trong mắt hiện lên quang mang kỳ lạ, trong lòng nhấc lên gợn sóng:

- Nam nhân thật cường đại, đánh giá của ta đối với hắn xem ra còn quá thấp. Nam nhân này chỉ sợ có thể so sánh được với thánh tử!

- Thật là lợi hại!

- Rất soái!

- Cung chủ Xích Báo cung lại bị một kích của hắn miểu sát, thật sự là cường đại!

- Chỉ sợ chỉ có thánh tử mới có thể trấn áp được hắn!

- ...

Nhìn thấy Nhạc Trọng một kích đánh bại Vương Thành, các thiếu nữ của Thanh Phượng cung đều nghị luận sôi nổi.

Một mỹ nữ dáng người cao gầy trong Thanh Phượng cung ôm Lưu Diễm Diễm nhỏ giọng nói:

- Diễm Diễm, thật có lỗi, tôi hình như đã yêu thích hắn. Tôi muốn cùng cô công bình cạnh tranh!

Khuôn mặt Lưu Diễm Diễm sầm xuống nói:

- Mỹ Anh, tôi sẽ không thua cho cô!

- Vương lang! Anh làm sao rồi?

Nữ tử có chút tư sắc nhìn thấy Vương Thành bị một chiêu của Nhạc Trọng đánh bại, trong lòng khẩn trương lập tức vọt tới đỡ Vương Thành.

Nhìn thấy toàn thân hắn đẫm máu, sắc mặt nữ tử đại biến, nhìn Nhạc Trọng, trong mắt tràn ngập oán độc đồng thời phát ra tiếng thét sắc nhọn:

- Lên cho ta, giết tiểu súc sinh kia! Đều lên cho ta, ai không lên ta sẽ đem hắn ném vào Hắc Thủy Lao ngâm hai mươi năm!

*****

Nghe được mệnh lệnh của nữ tử kia, những cao thủ ngũ giai đi bên cạnh nữ tử biến sắc, cắn răng vọt tới chỗ Nhạc Trọng.

Nữ tử kia là con gái của một vị thái thượng trưởng lão trong Thánh Địa, tuy bản thân không có bổn sự gì, nhưng lại được yêu thương sủng ái. Nếu cãi lại mệnh lệnh của nàng, bọn họ sẽ bị ném vào Hắc Thủy Lao thống khổ suốt hai mươi năm.

Nhạc Trọng nhìn nhóm cao thủ lao tới, cười lạnh, bước tới một bước, trong tích tắc vô số phân thân bắn ra, hóa thành lưu quang xuất hiện trước người nhóm cao thủ, oanh thẳng tới một chưởng.

Nhóm hộ vệ của nữ tử kia liền bị đánh bay.

Bản thân Nhạc Trọng đi nhanh về hướng nữ tử kia, trong mắt hiện lên sát ý tràn ngập. Vô luận là ai, chỉ cần nảy sinh sát ý đối với hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không buông tha đối phương. Sau cuối thời, hắn đã thay đổi, chỉ có cái chết của địch nhân mới là điểm an toàn nhất đối với hắn.

Lý Châu cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trên người Nhạc Trọng, hoảng sợ ngã bệch dưới đất, một bãi nước màu vàng từ dưới quần nàng chảy ra:

- Không được qua đây! Không! Cha ta là thái thượng trưởng lão Thánh Địa Lý Cương Thiết, nếu ngươi giết ta cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Từ xưa tới nay lão tử anh hùng mà con cái là hỗn đản thật có rất nhiều. Mặc dù Lý Châu có được một phụ thân là Thần chiến sĩ thất giai, nhưng bản thân nàng phóng đãng, thích hưởng lạc, không có hứng thú tu luyện, chỉ là một trung cấp tứ giai. Nàng hoàn toàn chỉ dựa vào tài nguyên đan dược mà nhấc lên thực lực, chiến lực yếu đến đáng thương, một cường giả nhất giai tinh thông kỹ xảo chiến đấu cũng đủ giết chết nàng.

Đúng lúc này một thiếu nữ tuyệt sắc mặc áo tế ti màu trắng, mái tóc đen như thác nước tuôn trên đầu vai, da thịt trắng tuyết, mày liễu như vẽ, khí chất lãnh diễm, phảng phất như tiên tử bước ra từ trong tranh không mang theo chút khói lửa nhân gian đi tới trước người Nhạc Trọng, ôn nhu cúi người thi lễ giải thích:

- Nhạc Trọng đại nhân, tôi là một trong Hồng Hà Vệ dưới trướng Hồng Hà thánh nữ - Đoan Mộc Băng Tuyết. Xin ngài nguôi giận! Tôi thay mặt Châu nhi tiểu thư giải thích với ngài. Châu nhi còn nhỏ tuổi, không hiểu sự, xin ngài hãy thứ lỗi!

Nhạc Trọng liếc nhìn Đoan Mộc Băng Tuyết, nhịn không được thầm khen một câu:

- Mỹ nữ khí chất thật khá! Thánh Địa quả nhiên có thật nhiều mỹ nữ!

Tướng mạo của Đoan Mộc Băng Tuyết cực kỳ mỹ lệ, phong hoa tuyệt đại, cơ hồ ngang hàng với Lạc Thanh Thanh, đồng thời khí chất hoàn toàn bất đồng với nàng. Nàng tựa như một hồ tiên tuyền có thể hòa tan hết thảy, thấm tận ruột gan, vừa nhìn thấy nàng liền làm lòng người bình tĩnh lại.

- Nếu đã như vậy thì thôi đi!

Nhìn thấy Đoan Mộc Băng Tuyết, sát ý rào rạt trong lòng Nhạc Trọng cũng chậm rãi thu liễm, dù sao hắn cũng không bị thiệt thòi gì.

Đường Hi nhìn thấy Đoan Mộc Băng Tuyết, trong mắt hiện vẻ vui mừng, trên gương mặt băng sương chợt hòa tan, lộ ra nụ cười vô cùng xinh đẹp đi tới ôm lấy nàng nói:

- Băng Tuyết tỷ, đã lâu không gặp tỷ, muội nhớ tỷ muốn chết!

Đoan Mộc Băng Tuyết nhìn Đường Hi, trong mắt thoáng hiện vẻ ôn nhu, vuốt vuốt tóc nàng, ôn hòa nói:

- Tiểu Hi, hiện tại muội cũng đã đứng đầu một cung, sao lại không giữ chút uy nghiêm? Đừng làm người xem thường!

Gương mặt Đường Hi phồng lên, ôm lấy nàng làm nũng:

- Muội mặc kệ!

Đoan Mộc Băng Tuyết vỗ vai nàng nói:

- Tốt lắm, tiểu Hi. Tỷ còn có chính sự cần làm, muội đợi một lát!

Đường Hi lưu luyến buông nàng lui ra.

Đoan Mộc Băng Tuyết nhìn Nhạc Trọng, ôn nhu mời:

- Nhạc Trọng đại nhân, chủ nhân của tôi, Hồng Hà thánh nữ mời ngài đến Hồng Hà thánh cung gặp mặt!

Những nam giới có mặt tại trường nghe được lời này đều biến sắc, nhìn qua Nhạc Trọng, trong mắt tràn ngập vẻ ghen ghét:

- Cái gì? Hồng Hà thánh nữ lại có thể mời hắn!

Hồng Hà thánh nữ là một trong hai đại thánh nữ của Thánh Địa, địa vị vô cùng tôn quý, ngoại trừ hai đại thánh tử của Thánh Địa chỉ có một ít tinh anh nữ tính hoặc cung chủ nhất cấp mới có thể đi vào Hồng Hà thánh cung. Những tinh anh ngũ giai tuy rằng đi ra ngoài có thể hùng bá một phương, làm cho vô số người ngưỡng mộ nhìn lên, nhưng so sánh với địa vị của Hồng Hà thánh nữ đúng là khác nhau một trời một vực.

Lưu Diễm Diễm nhìn dáng vẻ khí phách vô song của Nhạc Trọng, trong lòng tràn ngập phức tạp, ánh mắt buồn bã nghĩ thầm:

- Ngay cả thánh nữ điện hạ cũng chú ý tới hắn sao? Nếu như thánh nữ điện hạ ra tay, ta tuyệt đối không tranh được nàng!

Trong lòng Nhạc Trọng xoay chuyển, đồng ý:

- Được!

Trên đường đi cùng Trương Hiên, Nhạc Trọng đã biết được kết cấu tổ chức của Thánh Địa.

Người có quyền lực cao nhất trong Thánh Địa là thánh chủ, bên dưới là bốn thánh tử thánh nữ cùng thái thượng trưởng lão luôn bế quan khổ tu.

Thái thượng trưởng lão đều khổ tu bên trong bí cảnh, quyền lực nằm trong tay thánh chủ cùng bốn thánh tử thánh nữ, chỉ cần cùng họ gặp mặt Nhạc Trọng liền có cơ hội đạt tới mục đích của chính mình.

Trương Hiên đi tới, nhìn Đoan Mộc Băng Tuyết với ánh mắt sáng ngời hỏi:

- Đoan Mộc cô nương, không biết Trương mỗ có vinh hạnh tham gia tụ họp do thánh nữ điện hạ cử hành hay không?

Một gã nam tử bộ dạng phong thần tuấn lãng, cầm một cây quạt trong tay, mang theo nụ cười thân thiết trên mặt, nhìn qua vô cùng có mị lực đi cùng mười mấy tinh anh vờn quanh hướng Đoan Mộc Băng Tuyết cười hỏi:

- Tiếu mỗ cũng muốn tham gia tụ họp do thánh nữ điện hạ tổ chức, không biết còn chỗ ngồi hay không?

Đoan Mộc Băng Tuyết nhẹ nhàng cười nói:

- Trương cung chủ cùng Tiếu cung chủ đã có hứng trí tự nhiên có thể đến tham gia. Nhưng quy củ của Hồng Hà thánh cung các vị hẳn đã rõ ràng!

Đoan Mộc Băng Tuyết đứng đầu trong tứ đại thân vệ Hồng Hà thánh cung, tuy rằng là thị nữ nhưng cũng là cường giả lục giai hàng thật giá thật. Nếu đặt ở địa phương khác trong Thánh Địa, cũng có tư cách trở thành người đứng đầu một cung, cho dù là Trương Hiên bọn họ cũng không dám xem thường nàng chỉ là một thị nữ.

Nam tử tuấn lãng tên là Tiếu Hải Phong, là cung chủ Thiên Lang cung, một thân Thiên Lang Bào Hao chân công đã tu luyện tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, hết sức lợi hại.

Tiếu Hải Phong liếc mắt nhìn nhóm bộ hạ của mình ra lệnh:

- Hiểu được, các ngươi đều quay về nghỉ ngơi đi!

Các tinh anh Thiên Lang cung đều thất vọng, nhưng vẫn cung kính đáp:

- Dạ, cung chủ!

Mộ Dung Vương cũng tiến lên trước người Đoan Mộc Băng Tuyết trầm giọng nói:

- Ta cũng muốn tham gia buổi tụ họp của thánh nữ điện hạ!

Đoan Mộc Băng Tuyết mỉm cười, ánh mắt lưu chuyển nhìn qua Đường Hi:

- Mộ Dung cung chủ tự nhiên không có vấn đề. Hi nhi, muội có đi không?

Đường Hi gật gật đầu:

- Đương nhiên, muội cũng muốn đi tham gia tụ họp của thánh nữ điện hạ!

- Vậy thì mời chư vị!

Đoan Mộc Băng Tuyết mỉm cười, nắm tay Đường Hi hướng lối vào Thánh Địa đi tới.

- Thật khí phái!

Vừa đi tới lối vào Thánh Địa, xuyên qua một tầng sương mù mông lung, Nhạc Trọng chẳng khác gì vừa đi tới một phiến thiên địa khác.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1194)