← Ch.0212 | Ch.0214 → |
Quân Lâm Thiên Hạ Thế là có thể hấp thu loại hung thú nội đan này, cho dù là Ma Long nội đan đệ thất tầng, cứng rắn ngưng thực, phảng phất như thủy ngân cũng có thể luyện hóa hấp thu.
Một viên địa ngục Ma Long nội đan của một đầu Luyện Khí thất trọng, phẩm chất vẫn là trên Long Nguyên đan mà Lâm Hi từ chỗ Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông có được. Hơn nữa, địa ngục Ma Long sinh trưởng ở trong liệt diễm, chí viêm chí nhiệt, bá liệt vô cùng, là cực phẩm nội đan hỏa thuộc tính.
Chính là vừa vặn dùng để tu luyện Liệt Dương đại pháp!
Công pháp Hỏa thuộc tính chỉ có thể dùng tài liệt Hỏa thuộc tính đến tu luyện.
Điểm này, dù là Lâm Hi có được Long nguyên của Thái Cổ Chân Long cũng không giúp được gì!
Lâm Hi thu Nham Tương đại pháp cùng Ma Long nội đan, lại từ trên người Dung Nham tiểu ma quân tìm thấy một lọ đan dược. Sau đó mới quay người hướng về phía đám người Dương Văn Tư đi đến.
Sau khi Dung Nham tiểu ma quân gọi ra địa ngục Cửu Đầu Xà Hứa Đức Lạp, còn giết chết một gã đệ tử Tử Vi tông, cùng với một đệ tử tiên đạo khác. Ngay cả Đoạn Đạt đều bị hắn khiến cho trọng thượng, đánh ngã xuống đất, vẫn không nhúc nhích, mặt trắng như giấy, không rõ sống chết.
Mà Dương Văn Tư cùng Thôi Huyền Vĩ cũng bị trọng thương. Một người tựa ở trước vách núi, một người nằm ở trên mặt đất, không hề nhúc nhích, huyết thủy ồ ồ chảy ra, nhiễm một mảng lớn.
Chỉ có thể mở to hai mắt, cùng với hô hấp yếu ớt, còn tỏ rõ là bọn hắn còn sống, nhưng đã là hư nhược đến không thể nói nổi một lời nào.
Trong đám người lần này truy nã Dung Nham tiểu ma quân, tu vi của ba người tuyệt đối không phải là cao nhất. Những người tu vi tối cao kia đã bị nổ chết rồi.
Đến lúc cuối cùng, ba người sở dĩ còn có thể kéo dài hơi tàn, hoàn toàn là bởi vì một tiếng nhắc nhở cuối cùng kia của Lâm Hi.
Cũng bởi vì chậm vài bước như vậy, cho nên ba người mới may mắn còn sống, bị thương nhẹ nhất, thực lực cũng là bảo tồn hoàn chỉnh nhất!
- Thôi sư huynh, đem viên đan dược này nuốt xuống, hảo hảo nghỉ ngơi một hồi.
Lâm Hi đi qua, lấy ra một viên đan dược đưa vào miệng của Thôi Huyền Vĩ.
Trước ngực Thôi Huyền Vĩ là một mảnh máu thịt be bét, ngay cả bạch cốt đều bị nổ đi ra. Hắn nói không ra lời, chỉ có thể cảm kích nhìn qua Lâm Hi, cho thấy ý cảm ơn của mình.
Lâm Hi gật gật đầu, ý bảo chính mình đã rõ. Sau đó lại hướng Dương Văn Tư đi qua.
- Tiểu sư đệ, lần này thực sự là cảm ơn ngươi. Chúng ta làm nhiều nhiệm vụ tông phái như vậy, nhiệm vụ truy nã tội phạm cũng làm không ít. Không nghĩ tới lần này tập sát Dung Nham tiểu ma quân, ba người liên thủ, đều thiếu chút nữa chết ở chỗ này. Nếu như không có ngươi, sợ là chúng ta sớm đã chết.
Dương Văn tư nằm ở trước vách núi, trạng thái rõ ràng tốt hơn một ít.
- Sư huynh, không cần nói nhiều. Thương thế bây giờ của ngươi cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Lâm Hi nói.
- Ta không việc gì đâu, tiểu sư đệ, ngươi mau đi xem Đoạn Đạt một chút. Thương thế của hắn so với chúng ta còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Dương Văn Tư nói.
Lâm Hi lưu lại một viên thuốc, đi tới bên người Đoạn Đạt. Nhìn thấy bộ dáng Đoạn Đạt, Lâm Hi im lặng không nói.
Tình huống của Đoạn Đạt vô cùng nghiêm trọng, hắn cơ hồ là không có hô hấp, chỉ có một hơi cuối cùng. Thương thế như vậy, cho dù là thuốc gì cũng vô dụng, chỉ có thể trở về Thần Tiêu sơn, cầu trưởng lão cứu chữa.
Lâm Hi ra tay liền điểm mấy cái huyệt đạo trên người Đoạn Đạt, máu đã ngừng chảy. Nhưng đây cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc, miễn cưỡng chậm lại thời gian chuyển biến xấu về thương thế của hắn.
Thời gian cấp cho Đoạn Đạt cũng không nhiều, nhưng mà cũng may, bản thân hắn là cường giả Luyện Khí tam trọng, sinh mệnh lực hơn xa so với người bình thường. Bất quá, coi như là như vậy, cũng cần phải sớm trị liệu, sinh tử vẫn chỉ là con số 5 – 5!
- Có thể làm được đều đã làm, còn lại liền phải xem vận mệnh của ngươi rồi!
Lâm Hi nhìn qua Đoạn Đạt, nói thầm.
Thời gian kết giao giữa Lâm Hi với ba người Dương Văn Tư, Đoạn Đạt, Thôi Huyền Vĩ không hề dài. Nhưng tính tình của ba người đều không bàn mà hợp với tính của Lâm Hi.
Bất kể là Đoạn Đạt hay là Thôi Huyền Vĩ, đều là đệ tử Luyện Khí đệ tam trọng Khu Thần kỳ, địa vị vẫn ở trên Lâm Hi. Bất quá lúc cùng ba người kết giao, Lâm Hi lại phát hiện, bọn họ cũng không ra vẻ gì với mình, ngược lại là còn có ý bảo vệ chính mình.
Dựa theo tâm, Lâm Hi cũng không nguyện bọn hắn bị thương tổn gì. Bất quá, hắn có thể làm cũng chỉ có như thế.
Chỉ chốc lát sau, Thôi Huyền Vĩ cùng Dương Văn Tư liền lần lượt đứng lên, thương thế của hai người tuy còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng công lực lại khôi phục không ít, tạm thời sau khi áp chế thương thế, đã có thể tự do hành động rồi.
- Tình huống của Đoạn sư đệ nhất định phải mau chóng được trị liệu. Chúng ta tất phải mau chóng phản hồi Thần Tiêu sơn.
Dương Văn Tư nói.
- Ừm. Tiểu sư đệ, lần này thật sự phải cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, toàn bộ chúng ta đều phải chết ở chỗ này.
Thôi Huyền Vĩ nói.
- Thương thế của hai vị sư huynh còn chưa lành, để ta bảo hộ cho các ngươi phản hồi Thần Tiêu sơn đi.
Lâm Hi quan tâm nói.
- Không cần.
Dương Văn Tư vẫy tay một cái, chân khí hình thành giao long lập tức từ mặt đất chui lên, hiện ra dưới chân của hắn. Dương Văn Tư vừa nhấc chân, liền bước lên lưng của giao long
- Con giao long này đủ đệ hộ tống chúng ta đến khu vực biên giới, mở ra Thời Không Chi Môn rồi.
Dương Văn Tư dừng một chút, nói:
- Tiểu sư đệ, ngươi ngay từ đầu cũng là hướng về Dung Nham tiểu ma quân mà tới đi. Hiện tại nhiệm vụ truy nã tội phạm đã hoàn thành, không ngại cùng một chỗ với chúng ta phản hồi Thần Tiêu sơn, đi giao trả nhiệm vụ tông phái.
Lâm Hi do dự một chút, lập tức lắc đầu:
- Vẫn là thôi đi. Dong Lô tiểu địa ngục này vô cùng thích hợp cho ta tu luyện. Ta chuẩn bị ở chỗ lại lại đợi một thời gian ngắn, sau đó trở về.
Dương Văn Tư cùng Thôi Huyền Vĩ nhìn nhau một cái, nhẹ gật đầu:
- Vậy được rồi, tiểu sư đệ chúng ta thiếu ngươi một mạng, ngày sau nếu có chỗ sai khiến, núi đao biển lửa, tuyệt không chối từ.
Nếu không phải có Lâm Hi nhắc nhở, hiện tại hai người đã bị nổ thành tro bụi rồi.
Một lát sau, Dương Văn Tư cùng Thôi Huyền Vĩ mang Đoạn Đạt điều khiển giao long đằng không mà đi.
"Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo", mặc dù hai người bị trọng thương, nhưng dù sao cũng là cao thủ Khu Thần kỳ, thực lực cho dù đặt ở chỗ nào, mặc dù là đụng vào đại ác ma, bằng vào tốc độ của giao long cũng đủ để đào thoát.
- Có thể làm đã đều làm, còn lại liền xem thiên ý như thế nào rồi.
Lâm Hi nhìn qua phương hướng ba người rời đi, tự lẩm bẩm.
Thế lực của Long Băng Nhan ở Thần Tiêu sơn cực lớn, ngay cả hộ pháp trưởng lão cũng có thể ảnh hưởng được. Lâm Hi phải ở trong Thần Tiêu sơn tận lực kết giao với nhiều bằng hữu, mở ra cục diện, mới sẽ không bị chèn ép triệt để.
Hiện nay Thanh Liên xem như là một chỗ dựa của Lâm Hi, tiếp đó chính là Đoạn Đạt, Thôi Huyền Vĩ cùng Dương Văn Tư!
Cái gọi là "Bằng hữu của bằng hữu" đều là bằng hữu. Thôi Huyền Vĩ, Đoạn Đạt, Dương Văn Tư đều là cao thủ Luyện Khí tam trọng, tu luyện ở Thần Tiêu sơn nhiều năm, giao du rộng lớn, nhất định là có rất nhiều nhân mạch.
Lần này Lâm Hi cứu bọn hắn đã chiếm được cảm kích của ba người, cũng tương đương đồng thời có được mạng lưới giao thiệp của bọn hắn. Mà bằng hữu lại có hệ thống nhân mạch của bằng hữu. Trong lúc vô hình, Lâm Hi ngay trong Thần Tiêu sơn đã mở ra cục diện.
Ít nhất, không lại giống như trước đây, bốn bề thụ địch!
Ti!
Hít một hơi dài, Lâm Hi ổn định tâm tư, quay người hướng về thi thể của Dung Nham tiểu ma quân đi đến.
Dung Nham tiểu ma quân là mục tiêu tội phạm truy nã khi Lâm Hi tiến vào Dong Lô tiểu địa ngục, là mục tiêu mà nhiệm vụ tông phái chỉ định.
Nếu nói "Nói mà không có bằng chứng", đầu của Dung Nham tiểu ma quân là bằng chứng chỉ định cho việc hoàn thành nhiệm vụ truy nã. Chỉ có cầm được đầu của Dung Nham tiểu ma quân về mới có thể trở lại tông phái giao nộp, cuối cùng mới nhận được 12000 điểm cống hiến ban thưởng.
- Ngươi cũng là một nhân vật. Bất quá đáng tiếc, nhiệm vụ trong người không thể không làm. Chỉ phải mượn đầu của ngươi dùng một lát.
Lâm Hi đứng trước thi thể của Dung Nham tiểu ma quân mà lẩm bẩm.
Lúc này mới lấy đầu của Dung Nham tiểu ma quân lên, nhanh như điện xẹt.
- Rống!
Lâm Hi vừa đi không lâu, một đạo hắc sắc hỏa cầu cự đại, khói đặc cuồn cuộn, giống như sao băng chợt từ trên trời rơi xuống, trụy lạc ở trên vách núi. Khói đặc nổ tung, một đạo ma ảnh khôi ngô đứng thẳng lên.
- Chết tiết! Tại sao có thể như vậy!
Luyện Khí đệ thập trọng cường giả toàn thân ma khí cuồn cuộn, ác ma đại lĩnh chủ Gia Tắc Mỗ đứng ở trên vách núi, trong mắt bắn ra quang mang tức giận.
Hắn vừa mới cảm giác được, hắc sắc họa quyển giao cho Dung Nham tiểu ma quân đã xảy ra vấn đề, lập tức liền chạy tới. Không nghĩ tới, vẫn là đã muộn.
- Đồ vô năng, ngươi chết thì không sao, lại hủy đi kế hoạch của Ma Vương đại nhân!
Gia Tắc Mỗ tức giận hừ một tiếng, chợt một cước đạp mạnh trên mặt đất, oanh một tiếng, trời đất rung chuyển, ma khí vô tận phun ra ngoài.
- Răng rắc!
Thiên băng địa liệt, cả ngọn núi lập tức sụp đổ. Một bên, vách núi cao cao cũng răng rắc một tiếng, triệt để tan rã.
Ầm!
Ác ma đại lĩnh chủ phảng phất như đạn pháo phóng lên trời, đôi cánh không lồ vũ động, vòng quanh Dong Lô chi quan một vòng. Vô số tiểu ác ma, đại ác ma, cảm ác được khí tức của ác ma đại lĩnh chủ, nguyên một đám run lẩy bẩy, kêu gào không thôi.
- Kế hoạch của Ma Vương đại nhân đã bị phá hư, tất cần phải thay thế kế hoạch khác! Đi!
Thân thể của Gia Tắc Mỗ cao lớn, ở trên hư không chấn động, lập tức nhấc lên khói đen cuồn cuộn, hướng về phía Dong Lô chi tâm mà đi.
Lâm Hi cũng không biết, trong lúc vô tình hắn đã tránh thoát một kiếp.
Giờ này khắc này, Lâm Hi đang ở trên một chỗ khác của Dong Lô chi nguyên, bước nhanh mà đi. Trong Dong Lô tiểu địa ngục, khắp nơi đều là ác ma, nhưng Lâm Hi một đường đi tới, rõ ràng là không có một con ác ma nào chủ động công kích hắn.
← Ch. 0212 | Ch. 0214 → |