← Ch.0260 | Ch.0262 → |
Sáng sớm, sương mù mờ mịt mù mờ, tràn ngập gian phòng.
- Đến thời gian rồi.
Lâm Hi tỉnh lại từ nhập định, trong ánh mắt lóe lên một đám tinh mang rồi biến mất.
Suốt một đêm, Lâm Hi đều dùng để nghiên cứu ba quyển pháp quyết luyện khí kia.
Đứng dậy, Lâm Hi đơn giản cầm lên một cái bao, liền rời khỏi phòng.
- Lâm Hi, ngươi đã đến rồi.
Ở nơi hạ sơn, Thượng Quan Dao Tuyết lưng cõng một cái bao màu trắng, đã sớm đứng chờ ở đó. Trông thấy Lâm Hi liền ngoái đầu nhìn lại cười cười, lộ ra hàm răng răng như tuyết.
Thấy dáng cười đó, chợt một sát na, Lâm Hi có một loại cảm giác thất thần.
Hắn và Thượng Quan Dao Tuyết rất thân thiết với nhau, thế cho nên có khi đã quên mất, Thượng Quan Dao Tuyết thật ra là một thiếu nữ thanh xuân rất xinh đẹp hoạt bát.
- Nhìn cái gì đấy? Ngốc tử, sao còn đứng ở đó?
Thanh âm của thiếu nữ truyền vào tai, có chút mang theo một tia hờn dỗi.
Lâm Hi phục hồi tinh thần lại, mới cảm giác mình đã nhìn chằm chằm quá lâu, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
- Thế nào, đồ vật phải mang theo đều đã chuẩn bị xong chưa.
Lâm Hi đi qua, hỏi.
- Ân. Đang chờ ngươi đây. Có mang theo minh bài tông phái đấy không?
Thượng Quan Dao Tuyết nói.
- Ân.
Lâm Hi thủ đoạn nhoáng một cái, ngón giữa liền u xuất hiện một mặt danh bài đệ tử chính thức. Đó là thứ mà mỗi đệ tử chánh thức đều có cả.
Ký danh đệ tử không có tư cách tùy ý rời khỏi Thần Tiêu Sơn, chỉ có trở thành đệ tử chánh thức, mới có thể không bị hạn chế, tùy ý đi ra khỏi sơn môn. Mà bằng chứng ra vào, chính là minh bài của đệ tử chánh thức.
- Vậy tốt, ta ra trước, ở bên ngoài chờ ngươi.
Thượng Quan Dao Tuyết hì hì cười cười, bỗng nhiên ngay lúc đó, thả người mà lên, như một đuôi Giao Long, phá toái hư không, phóng tới hộ sơn đại trận đại quy mô ở bên ngoài Thần Tiêu Sơn.
Ông!
Ngay khi đến gần Hộ sơn đại trận, một vòng hào quang sáng ngời từ trong lòng bắn ra mà ra. Trong nháy mắt, hóa thành một hình tròn thông thấu bao lấy Thượng Quan Dao Tuyết vào trong, sau đó biến mất trong cấm chế Hộ sơn đại trận khổng lồ.
- Tới phiên ta.
Lâm Hi đạp mạnh dưới chân, oanh một tiếng, phóng lên trời. Phảng phất một cái chụp cự địa, cách hộ sơn đại trận của Thần Tiêu Sơn bao lại càng ngày càng gần. Thậm chí Lâm Hi có thể cảm giác được ngàn vạn đạo năng lượng hồng lưu nổ vang trong đó.
Bất luận cường giả Luyện Khí Cảnh nào ở trước mắt những năng lượng hồng lưu kia cũng đều nhỏ bé như con sâu cái kiến. Nếu như cưỡng ép xông qua, chỉ sợ sẽ dễ dàng bị xoắn thành phấn vụn.
- Tật!
Tâm niệm Lâm Hi vừa động, chân khí cường hoành tựa như một con Giao Long, nhảy vào trong minh bài đệ tử. Trong nháy mắt trận pháp ẩn dấu trong minh bài nổ vang..., hóa thành một cái chân khí tráo bao lấy Lâm Hi, vùi vào trong đại trận.
Chỉ nháy mắt, Lâm Hi đã biến mất trên Thần Tiêu Sơn... Trong khu nội môn, một tòa đại điện rộng rãi phiêu phù giữa không trung. Hộ pháp trưởng lão an vị ở trong điện, yên lặng nhìn qua phương hướng bọn người Lâm Hi rời đi, ngay nháy mắt Lâm Hi rời đi, trong mắt hộ pháp trưởng lão xẹt qua một tia sát cơ lành lạnh, sau đó kích hoạt "Truyền âm thạch" trong đại điện.
Hào quang lóe lên, hình ảnh của Thanh Vi trưởng lão Đâu Suất Cung liền xuất hiện trong màn sáng.
- Thanh Vi Đạo huynh, đúng như ngươi đoán. Tiểu tử này quả nhiên đã rời khỏi Thần Tiêu Sơn.
Hộ pháp trưởng lão bình tĩnh nói.
- Đáng chết. Mộc Đức đạo nhân quả nhiên đã bị hắn giết chết! Thời Không Chi Môn và Thanh Đồng tạp phiến chỉ sợ đều rơi trong tay hắn rồi! Lúc này hắn có lẽ là đi đến Tiên Đạo Đại Thương Minh để lấy bảo vật trong đó!
Thanh Vi trưởng lão giọng căm hận nói.
Hắn sắc mặt tái nhợt, trong mắt xẹt qua một vòng sát cơ thật sâu.
- Giờ cách tranh đoạt Thần Tiêu Tinh Túc Bảng chỉ còn hơn hai mươi ngày. Lúc này hắn rời đi, cũng chỉ có thể vì vậy. Kẻ này tàn sát thành tánh, căn bản không có tư cách thành đệ tử Thần Tiêu Tông chúng ta. Đáng tiếc phó chưởng môn bị hắn lừa gạt, một mực che chở hắn. Thanh Vi huynh, Đâu Suất Cung và Thần Tiêu Tông là đại phái tiên đạo, gắn bó như môi với răng, ngàn vạn không thể bởi vì tên tiểu tử này mà phá hủy mối quan hệ lâu dài giữa hai phái được.
Hộ pháp trưởng lão trầm giọng nói, câu nói sau cùng lời nói thấm thía.
- Hừ! Chỉ cần Thần Tiêu Tông các ngươi không nhúng tay vào. Chuyện này sẽ do Đâu Suất Cung chúng ta tự mình xử lý. Như vậy chuyện này, ta có thể coi như chưa từng xảy ra. Bất quá, bên phía các ngươi phải tùy thời báo cáo hướng đi của tiểu tử kia cho ta.
Thanh Vi trưởng lão trầm giọng nói, ánh mắt hắn máy động, trong ánh mắt tất cả đều là hàn mang.
- Đây là tự nhiên. Tiểu súc sanh này không chỉ nguy hại đến Đâu Suất Cung các ngươi, cũng nguy hại đến Thần Tiêu Tông chúng ta. Cho dù các ngươi không ra tay, ta cũng không cho phép hắn, cũng nhất định phải nghĩ biện pháp thanh lý môn hộ, diệt trừ hắn đi!
Hộ pháp trưởng lão hung ác nói, vẻ mặt sát phạt quả quyết.
- Tốt rồi! Nếu chúng ta đã đạt thành nhận thức chung, vậy thì không còn gì tốt hơn. Lục Đức sư điệt bọn hắn tử thương thảm trọng, việc này phải có một cái giao phó. Hắn phải chết!
Thanh Vi trưởng lão giọng căm hận nói:
- Thời gian không sai biệt lắm. Chúng ta lần sau liên hệ a.
Hào quang lóe lên, truyền âm thạch lập tức lại yên tĩnh.
Trong hộ pháp đại điện truyền ra một hồi cười lạnh, sau đó liền bình tĩnh lại.
......
Cùng một thời gian, một đạo pháp phù, xuyên qua Thần Tiêu Sơn, bay vào trong Thánh Thụ vương triều gần đó. Sau một lát, một gã nam tử bình thường ngoại hình không có gì thu hút gõ cửa phòng "Quỷ Vương Lão Tổ".
Từ sau khi Hắc Bào Dạ Xoa chết, Quỷ Vương Lão Tổ vẫn bồi bồi ở mấy tòa thành trì bên ngoài Thần Tiêu Sơn, không hề đi.
Tạch...!
Cửa phòng mở ra nháy mắt, quỷ khí um tùm dâng lên mà ra, một móng vuốt bạch cốt sắt bén lăng không ngưng tụ, một bả bắt lấy cổ nam tử kia.
- Quỷ Vương Lão Tổ?
Nam tử kia tuy rằng bị bóp lấy cổ, lên lên không trung, nhưng thần sắc lại không chút sợ hãi.
- Ân? Biết rõ ta là Quỷ Vương Lão Tổ, còn dám đi vào. Là không kiên nhẫn sống nữa sao?
Thanh âm âm lãnh, trơn trượt như xà từ trong trung ương quỷ khí um tùm truyền đến. Nhưng thủy chung lại không nhìn thấy người.
- A! Là Quỷ Vương Lão Tổ không sai. Con của ngươi Hắc Bào Dạ Xoa bị người giết chết, ngươi lại dừng lại chỗ này không đi, là muốn tìm người này đúng không?
Nam nhân kia tay áo run lên, một họa quyển màu trắng run lên đi ra, bay lên mở ra, lập tức hiển lộ ra bức họa một thiếu niên, đúng là Lâm Hi.
- Cái gì? Các ngươi sao lại có bức họa này? Các ngươi đến cùng là người nào!
Trong quỷ vân nồng đậm, Quỷ Vương Lão Tổ rốt cục biến sắc. Một cỗ chân khí phát ra, thu bức họa kia vào tay.
- Chúng ta là người nào, ngươi cũng không cần quản. Người trong bức họa, gọi là Lâm Hi, là ngoại môn đệ tử của Thần Tiêu Tông chúng ta. Đây là tư liệu ngươi muốn.
Đại hán ném đi, liền vứt ra một cái túi, rất nhanh đã bị một cỗ chân khí nhiếp vào.
- Hành tung người này, cùng với tư liệu phía sau, chúng ta đều cho ngươi. Bất quá, ngươi cần phải nghĩ kỹ. Giết đệ tử Thần Tiêu Tông, sẽ trở thành tội phạm truy nã của Thần Tiêu Tông, hơn nữa, những chuyện ngươi làm đều chỉ của riêng ngươi, chúng ta cũng không bức ngươi. Không có chút quan hệ nào đến chúng ta cả.
Đại hán lạnh lùng nói.
- Hừ! Bị Thần Tiêu Tông truy nã thì đã sao. Hắn đã giết con độc nhất của ta, không rút gân lột da, tọa cốt dương hôi thì khó giải mối hận trong lòng của ta. Cùng lắm thì, làm xong chuyện này, ta trốn vào Vạn Ma Lĩnh, cả đời không ra là được chứ gì.
Quỷ Vương Lão Tổ oán hận nói.
- Vậy là tốt rồi. Ngoài ra không còn gì nữa.
Đại hán nhìn Quỷ Thủ bắt lấy cổ mình, ý bảo buông ra.
Phanh!
Quỷ Vương Lão Tổ thủ đoạn run lên, ném đại hán kia xuống đất:
- Cút đi! Bất quá, đừng có đắc ý. Ta đã hạ quỷ phù trên người ngươi rồi. Nếu như ngươi lừa gạt ta thì sẽ không thoát chết đâu!
- A! Ngươi hạ quỷ phù trên người ta cũng chỉ vô dụng. Ta chẳng qua chỉ là một tiểu tốt tử, tùy thời đều có thể hy sinh.
Đại hán thản nhiên cười, hoàn toàn không thèm để ý.
- Ngươi!
Quỷ Vương Lão Tổ tức cười, trùng trùng điệp điệp vung tay lên:
- Cút đi.
Đại hán cười dài một tiếng, nghênh ngang rời đi.
- Lâm Hi, Lâm Hi..., ta muốn mạng của ngươi!!
Đợi sau khi đại hán rời đi, trong phòng, đột nhiên phát ra một hồi thanh âm buồn rười rượi. Lập tức phịch một tiếng, cửa sổ phòng trọ phía dựa vào phố đột nhiên nổ tung.
Mây đen cuồn cuộn, vô số quỷ binh quỷ tướng tru lên, một đám mang theo một đạo bóng đen phá không mà đi.
......
Quang cảnh vô cùng, chung quanh vặn vẹo, nhanh chóng lui về phía sau.
Lâm Hi rất nhanh xuyên qua hộ sơn đại trận. Hắn cũng không biết sau đó xảy ra chuyện này, giờ này khắc này, cảnh tượng chung quanh khiến hắn nhớ tới cảm giác vượt qua Thời Không Chi Môn.
Ba!
Bỗng nhiên ngay lúc đó, trong tai vang lên một tiếng nhỏ, trước mắt bỗng nhiên trở nên rộng mở trong sáng.
Chân khí tráo do mệnh bài kích phát ra nhanh chóng biến mất. Một mảnh đầm lầy rộng lớn, xuất hiện ngay trước mắt, chỗ xa hơn, là dãy núi phập phồng.
- Thật sự khó có thể tin!
Lâm Hi nhìn qua cảnh vật bốn phía, nhịn không được phát ra một tiếng tán thưởng.
Nếu như đảo lưu thời gian lại mấy giây, sẽ nhìn thấy Lâm Hi phảng phất quỷ mị trống rỗng xuất hiện trong không khí, phảng phất như được sinh sinh nặn ra từ trong khe hở không gian vậy.
Theo đầm lầy nhìn sang, căn bản không thấy được chút bóng dáng của Thần Tiêu Sơn.
Tất cả đều tựa như kỳ tích vậy!
- Lâm Hi, ở đây!
Biên giới đầm lầy, Thượng Quan Dao Tuyết ngoắc lấy Lâm Hi ở xa xa.
Phanh!
Lúc Lâm Hi rớt xuống liền điểm lên mặt đất của đầm lầy một cái, lập tức bắn tung lên, vẽ nên một đường vòng cung lớn trên không trung, sau đó liền đáp xuống bên người Thượng Quan Dao Tuyết.
- Sao hả? Rung động a!
Vẻ mặt Thượng Quan Dao Tuyết vui vẻ, rõ ràng thấy được biểu lộ trên mặt Lâm Hi lúc đi ra.
- Đúng vậy a! Hộ sơn đại trận này quá huyền diệu rồi. Dường như còn liên quan đến quy tắc không gian nữa. Không biết lúc trở về phải làm sao đây.
Lâm Hi nói.
- Ha ha, không cần lo lắng. Trở về cũng giống như vậy. Chỉ cần chúng ta kích phát ra trận pháp trên minh bài tông phái, tự nhiên có người điều khiển hộ pháp đại trận tiếp dẫn chúng ta đi vào. những điều này sư tỷ đã nói cả với ta rồi.
Thượng Quan Dao Tuyết nói.
Sơn môn của tông phái tiên đạo đều là đi ra dễ dàng, đi vào nghiêm khắc. Các đệ tử lúc đi vào, đều trải qua chân tuyển. Đây cũng là phòng ngừa người phái khác, đạt được minh bài của đệ tử trà trộn vào núi.
- Thì ra là thế.
Lâm Hi nhẹ gật đầu.
- Đi thôi. Chúng ta chỉ sợ phải đi vào trong thành ở phụ cận mới có thể thuê được xe ngựa trở về.
Thượng Quan Dao Tuyết chỉa chỉa xa xa nói.
- A! Thế thì không cần. Ma Đồ xuất hiện đi!
Lâm Hi tay áo run lên, mở miệng nói.
← Ch. 0260 | Ch. 0262 → |