← Ch.0293 | Ch.0295 → |
"Mị hoặc thiên nữ" trong truyền thuyết có khả năng phá hủy đạo đức, là sinh vật hỗn loạn cường đại nhất thiên hạ. Đã từng có một lần thượng cổ hoàng triều cũng lâm vào hỗn loạn trước tuyệt thế vưu vật như vậy.
Mỗi hành động cử chỉ của Tần Tư Cầm hơn phân nửa là bị ảnh hưởng từ "Mị hoặc thiên nữ" này. Tam thái tử thần bị ảnh hưởng nên không biết chuyện gì cả, mặc dù trong bản tính của hắn có háo sắc nhưng mà hắn lại bị ảnh hưởng thật mạnh từ "Mị hoặc thiên nữ".
Tuy "Mị hoặc thiên nữ" được xem là kẻ gây ra hỗn loạn nhưng thực lực bản thân cực kỳ cường đại. Là một trong mười thiên nữ cổ xưa do thiên địa tạo ra, thần thông cường đại!
Oanh!
Tiểu yêu tinh Tần Tư Cầm chân khí dâng trào, chân khí của nàng màu hồng phấn, lập tức mở ra như tấm lụa. Chỉ nghe tiếng nổ vang thật lớn, hai tên đệ tử Tam Tiên Đảo kêu lên thảm thiét, lập tức như diều đứt dây bay ra ngoài. Cùng một thời gian nàng giơ tay lên, bàn tay hiện ra chân khí hùng hồn kinh thiên động địa, không dưới Lâm Hi chút nào cả. Tu vi cảnh giới còn trên cả Lâm Hi.
Rầm rầm rầm!
Trong nháy mắt hơn mười tên đệ tử Tam Tiên Đảo bay ra ngoài.
Những nữ tử trong quán Mộng Điệp này ai cũng là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành. Người ta chỉ chú ý tới mỹ mạo của các nàng mà bỏ qua tu vi. Thời điểm các nàng tức giận lên thì người ta mới cảm giác được những nữ tử này không chỉ xinh đẹp thôi đâu!
Hơn mười tên Tam Tiên Đảo đệ tử, mới vừa vặn ra tay, liền lập tức bay ra ngoài. Thất linh bát lạc té trên mặt đất. Trong lúc nhất thời, thấy Tam Tiên Đảo thái tử trợn mắt há hốc mồm.
Không chỉ là hắn, ngay cả Lâm Hi cũng ngẩn ngơ.
- Chuyện này, chuyện này...
Đây là chuyện khiến người ta ngoài ý muốn! Lâm Hi còn suy nghĩ nhiều người như vậy thì làm sao có đủ khả năng bảo hộ các nàng, nhưng thật ra tu vi của người ta cao cường, không cần hắn bảo hộ.
Lâm Hi vô ý thức nhìn qua Thượng Quan Dao Tuyết.
Những người bạn của Thượng Quan Dao Tuyết không ai cũng có thể dây vào nha.
- Các ngươi là thối biểu tử! Không ngờ còn che dấu một tay như vậy! Xú lão đầu, ngươi còn chưa động thủ!
Tam thái tử quay đầu nhìn qua lão giả đứng duy nhất sau lưng.
Lão đầu tử sờ sờ cái mũi, thần sắc rất xấu hổ.
Việc này nói ra thật xấu hổ và mất mặt.
Hắn lớn tuổi thế này, tu vi lại hơn xa những nha đầu trước mặt. Không nghĩ tới thời điểm những "Nha đầu" thi triển thế công thanh xuân trẻ tuổi thì lột sạch Tam thái tử, ngay cả bản thân của hắn cũng lâm vào mê đảo, mắt nhìn không rời xuân quang của các nàng, làm gì quan tâm ba ngàn vạn Tiên La Đan đã tiêu sạch sẽ.
Đúng là khí tiết tuổi già khó giữ! Người già nhưng không ngờ tâm chẳng gì.
Trong nội tâm lão giả ai thán một tiếng, đi tới.
- Các vị cô nương cũng nghe đấy. Không phải lão hủ muốn khó xử các vị. Nhưng mà đây là lệnh của Tam thái tử, lão hủ cũng khó có thể vi phạm. Ta chỉ nghe theo lệnh mà làm việc, còn hy vọng mấy vị cô nương đừng làm khó cho lão hủ. Cũng tránh làm tổn thương các vị.
- Lão đầu tử, nói cái gì đó? Nếu khó làm thì cút ra đi.
Mắt phượng của Tần Tư Cầm trừng qua, không chút khách khí, đối với người của Tam Tiên Đảo thì nàng không có hảo cảm gì, cậy già lên mặt mà còn phách lối.
- Tư Cầm, lui ra!
Đột nhiên Điệp Vũ Lan quát lên, thần sắc ngưng trọng.
- Tỷ tỷ?
Vẻ mặt Tần Tư Cầm ngạc nhiên.
- Lui ra. Ngươi không phải đối thủ của hắn.
Điệp Vũ Lan nói câu này và nhìn chằm chằm vào lão giả, vẫn không nhúc nhích.
- Rốt cuộc hắn cũng ra mặt rồi.
Trong nội tâm Lâm Hi cảm thấy ngưng trọng. Khác với Điệp Vũ Lan, nàng đã sớm phát hiện lão giả này đứng sau lưng đám người Tam Tiên Đảo, hắn chính là người cường đại nhất trong đám người Tam Tiên Đảo.
Hơn nữa mạnh hơn không chỉ gấp hai, tối thiểu phải gấp mười lần.
Lâm Hi cùng Tam thái tử mới giao thủ lần đầu tiên cũng không có hạ sát thủ. Cũng là bởi vì cố kỵ lão giả này. Đối phó người của Tam Tiên Đảo bất kể hạ sát thủ hay không hạ sát thủ đều bởi vì có lão giả này tồn tại nên cố kỵ thật lớn.
"Quán Mộng Điệp" an tĩnh lại, hình thành thế giằng co.
- Các ngươi lui ra đi.
Điệp Vũ Lan phất phất tay, đi lên trước, nói:
- Vị tiền bối này xưng hô thế nào?
- Xưng hô thì không cần, gọi ta là lão đầu tử là được rồi.
Lão giả khoát khoát tay, thản nhiên nói.
- Lão gia hỏa không nên nói nhảm nhí làm gì, nhanh chóng bắt các nàng lại, với tu vi của ngươi đối phó các nàng dư xài. Không nên lãng phí thời gian.
Thần sắc Tam thái tử vặn vẹo kêu lên, tràn đầy điên cuồng.
- Hừ! Bắt chúng ta dễ dàng, nhưng mà ngươi cần phải nghĩ kỹ hậu quả đấy.
Điệp Vũ Lan nghiêng đầu lại nhìn qua Tam thái tử.
- Xú bà nương! Ngươi muốn làm ta sợ sao? Tam Tiên Đảo chúng ta không sợ ai cả. Ta cũng không tin hôm nay không thu thập được đám tiện nhân các ngươi!
Gương mặt Tam thái tử vặn vẹo.
- Hừ! Một Tam Tiên Đảo nho nhỏ cũng dám cuồng vọng như vậy. Ta đúng là muốn nhìn ngươi thật sự có sợ hay không.
Điệp Vũ Lan lạnh lùng nói.
- Ha ha! Ngươi hù ta! Ta đúng là sợ lắm đấy!
Tam thái tử cười rộ lên.
- Một Tam Tiên Đảo nho nhỏ đúng là nghịch thiên rồi. Ngươi muốn bắt chúng ta cũng phải xem mình có lá gan đó hay không đã.
Bàn tay Điệp Vũ Lan cầm lệnh bài màu đen lên, sau đó ném lên sàn nhà.
Một đạo chân khí màu đen hóa thành một đầu lâu ma thần dữ tợn tru lên, từ trong lệnh bài lao ra ngoài. Chỉ trong tích tắc cả quán giống như rơi vào trong hầm băng, tất cả mọi người rùng mình, giống như lâm vào thế giới địa ngục vậy.
Ảo ảnh qua đi trong chớp mắt, đại sảnh khôi phục bình thường. Nhưng mà trên lệnh bài có hào quang bắn ra ngoài. Trong quang mang có mấy chữ to màu huyết sắc lượn lờ.
- A Na!
Nhìn thấy hai chữ to huyết hồng này người ta cảm thấy run rẩy từ tận linh hồn. Có cảm giác giống như bị tử thần nhìn chằm chằm vào mình.
- Ý chí tiên đạo thật cường đại.
Trong nội tâm Lâm Hi âm thầm cả kinh.
Hào quang trong lệnh bài rất bình thường, cũng không có cái gì đặc biệt. Nhưng mà hai chữ kia lại cho người ta cảm giác thôn thiên phệ địa, ý chí vô cùng.
Cho dù là kẻ nào nhìn thấy hai chữ này đều có cảm giác như nhìn thấy hung nhân tuyệt thế, linh hồn sẽ bị trùng kích mạnh mẽ. Cũng may mắn là gián tiếp nhìn thấy, nếu như nhìn trực tiếp thì không ai ở đây có thể đứng thẳng được.
- Lệnh bài Ma Tổ.
Thân hình lão giả của "Tam Tiên Đảo" chấn động, giống như bị sấm sét đánh trúng, lập tức mất bình tĩnh.
- Vạn Ma Lĩnh A Na tiền bối, ngươi là gì của hắn?
Lệnh bài này nổi danh không phải chỉ trong tông phái ở đại lục, ngay cả hải ngoại thập phái cũng nổi danh. Cho dù cường giả Tiên Đạo Cảnh nhìn thấy A Na Ma Tổ cũng phải cúi đầu gọi tiền bối.
- A Na tiền bối trong miệng của ngươi là tổ phụ của ta.
Điệp Vũ Lan lạnh lùng nói.
- Cái gì!
Sấm sét giữa trời quang!
Nghe được tổ phụ của Điệp Vũ Lan chính là Ma Tổ của Vạn Ma Lĩnh, lão già tóc bạc và Tam thái tử như bị sét đánh, thần sắc hai người rất khó coi.
Vốn cho rằng quán chủ quán Mộng Điệp trước mặt nhiều nhất chỉ là tỳ nữ của A Na Ma Tổ các loại. Nhưng mà không nghĩ tới chính là cháu gái huyết mạch tương liên.
Tuy Tam thái tử tu vi không cao, nhưng bởi vì hắn là Tam thái tử của Tam Tiên Đảo cho nên kiến thức rất cao. Nghe được A Na Ma Tổ là tổ phụ của Điệp Vũ Lan thì hắn biết lần này mình chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.
Người trong Vạn Ma Lĩnh khác với những tán tu kia. Những Luyện Khí lục trọng, thất trọng là xưng tôn làm tổ.
Trong Vạn Ma Lĩnh là nơi tập trung lực lượng ma đạo mạnh nhất, khủng khiếp nhất của thế giới tiên đạo. Mấy tên xưng tôn làm tổ kia trong giới tán tu không xứng quét rác cho bọn họ.
A Na Ma Tổ là một cự đầu trong Vạn Ma Lĩnh, là kẻ tâm ngoan thủ lạt chân chính.
Vị Ma Tổ này lúc còn trẻ cũng không phải là nhân vật kinh thiên gì. Trong lời đồn thì một trưởng lão tiên đạo đệ nhất Thái Nguyên Cung từng bình luận hắn là "Lượng nhỏ tâm đen", hắn nghe vậy liền tức giận, tụ tập hơn trăm cự phách của ma đạo giết đến tận sơn môn Thái Nguyên Cung, oanh kích cấm chế Thái Nguyên Cung, thiếu chút nữa bị hắn đánh tan cấm chế và giết vào trong Thái Nguyên Cung.
Thẳng đến cuối cùng cấm chế của Thái Nguyên Cung không có bị phá, nhưng mà A Na Ma Tổ dụng kế giết chết tên trưởng lão chọc hắn của Thái Nguyên Cung, đệ nhất tiên đạo lần đó mất mặt thật lớn.
Năm đó huyên náo rất mạnh, việc này kinh động rất nhiều thái thượng trưởng lão của Thái Nguyên Cung và chưởng môn đang tu luyện ở vực ngoại. Liên tiếp đưa ra "Thái Nguyên Truy Sát Lệnh" đuổi giết A Na Ma Tổ!
Chuyện này thiếu chút nữa nổ ra chiến tranh tiên ma tuyệt thế, rất nhiều lánh ma đầu lánh đời không hiện thân cũng bị kinh động. Nhưng mà bởi vậy cũng giúp A Na Ma Tổ thoát được một mạng. Đến bây giờ hắn vẫn là mục tiêu truy nã đệ nhất của Thái Nguyên Cung.
Nhưng mà hiện giờ không ai làm gì được hắn. Cái gọi là "Thái Nguyên Truy Sát Lệnh" cũng là thùng rỗng kêu to. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Thái Nguyên Cung phát ra "Thái Nguyên Truy Sát Lệnh" lại không giết người.
Người bậc này vật, coi trời bằng vung, tâm ngoan thủ lạt, có thù tất báo, liền tiên đạo đệ nhất Thái Nguyên Cung cũng dám đánh. Đừng nói là Tam Tiên Đảo!
Nếu như hắn biết cháu gái của hắn bị bắt đi chắc chắn lửa giận ngút trời, đánh lên Tam Tiên Đảo, giết máu chảy thành sông ah!
Trong nháy mắt Tam thái tử cùng lão giả đầu bạc như hóa đá. Mặt mũi của hai người đen như đáy nồi.
- Hừ!
Điệp Vũ Lan nhìn thấy phản ứng của hai người, hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn qua chúng nữ sau lưng.
- Bọn tỷ muội, người của Tam Tiên Đảo nói muốn mời ta ta, tất cả mọi người nói xem có nguyện ý hay không?
- Hì hì, bọn họ đã mời tỷ tỷ thì dứt khoát mời toàn bộ chúng ta đi theo luôn a.
Biên giới đại sảnh, một nữ tử cầm theo một cái lệnh bài ném xuống đất.
- Ha ha! Sống lâu trong Tiên Đạo Đại Thương Minh khiến người ta quên mất mình rồi, đang lo không biết tìm nơi nào để đi, hải ngoại chúng ta chưa đi, nên đi để mở mang tầm mắt. Được rồi, chúng ta cùng khăn gói đi luôn.
Cổ tay run lên, lại có lệnh bài bay ra ngoài.
- Tiểu tử, có cốt khí, tỷ tỷ ưa thích ngươi lắm, muốn mang tỷ tỷ đi phải xem ngươi có lá gan này hay không.
Cổ tay run lên lại ném lệnh bài ra.
- Khanh khách, Tam Tiên Đảo định nhất thống thiên hạ, duy ngã độc tôn. Đây mới thực là nghịch thiên nha, các tông phái cũng không nằm trong mắt của họ. Đến đây đi, mang tỷ tỷ đi theo nào!
...
Từng lệnh bài ném ra đại sảnh, những nữ tử thiên kiều bá mị này ném lệnh bài của mình ra.
Cơ hồ tất cả lệnh bài đủ màu sắc, chất liệu cũng khác nhau. Nhưng mà mỗi khi có lệnh bài bay ra thì một già một trẻ của Tam Tiên Đảo sắc mặt run rẩy một chút.
← Ch. 0293 | Ch. 0295 → |