← Ch.0308 | Ch.0310 → |
Vù vù!
Trong thiên địa cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy. Pháp khí hình thoi vừa bay mười trượng đã bị lực hút khổng lồ của "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" hấp thu lại, dừng trên hư không.
- Hừ! Đồ vật tới tay của ta mà muốn chạy trốn! Thu cho ta!
Tốc độ phản ứng của Lâm Hi cực nhanh, chỉ hơi dừng lại là hắn lập tức đuổi theo. Chân khí từ trong người tuôn ra thật mạnh, hoàn thành một cái lưới lớn bao phủ không gian trong "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại".
"Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" trên cơ bản tương đương một không gian thứ nguyên độc lập, Pháp khí hình thoi tiến vào trong đó trên cơ bản đã mất đi liên hệ với bên ngoài.
Lâm Hi cũng mặc kệ cao thủ thúc dục ấn ký từ cách đó cực xa. Trực tiếp thu vào trong "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" rồi nói sau.
- Nơi này không nên ở lâu, đi thôi!
Lâm Hi vung tay lên nói.
- Khặc khặc, chủ nhân anh minh. Đám người Đâu Suất Cung kia nhất định đã phát hiện ra chúng ta rồi. Đi nhanh lên, bằng không lại có một đám người đuổi giết chúng ta nữa đấy.
Địa Ngục Ma Long sợ hãi cảnh bị đuổi giết bên ngoài Tiên Đạo Đại Thương Minh, bây giờ vẫn còn lưu lại bóng mờ.
- Ngươi đúng là thông minh khó được nha!
Lâm Hi có chút ngoài ý muốn dò xét Ma Đồ.
- Hắc hắc, đây không phải do chủ nhân dạy bảo có phương pháp sao?
Địa Ngục Ma Long không mất thời cơ vuốt mông ngựa.
- Thực buồn nôn. Long biết vỗ mông ngựa, thật khó coi.
Thượng Quan Dao Tuyết vẻ mặt trơ trẽn.
Địa Ngục Ma Long cũng không đáp lời, hắn chỉ cười quái dị vài tiếng. Nhưng trong lòng âm thầm nói thầm.
"Tiểu nha đầu hỗn trướng, lúc này còn nói lời buồn nôn ta, bản thân mình không đi thì lưu lại đi."
Bá!
Địa Ngục Ma Long hồi phục nguyên thân, thân thể biến lớn lên, đột nhiên nhảy lên cao và bay lên trời, mang theo Lâm Hi cùng Thượng Quan Dao Tuyết bay về hướng Thần Tiêu Sơn.
...
Phanh!
Trong Đâu Suất Cung, ở một đại điện giữa sườn núi phát ra tiếng nổ cực lớn.
Rầm rầm!
Cửa lớn mở ra, một đám đệ tử Đâu Suất Cung từ bên ngoài chạy vào trong, thần sắc khẩn trương.
- Trưởng lão, như thế nào!
- Sư phó, đã xảy ra chuyện sao?
...
Một đám thần sắc ân cần.
Trong đại điện hơi tối, một tên trưởng lão tóc bạc thân thể cao lớn đang ngồi trên ghế.
Thần sắc của hắn tái nhợt, tay phải đặt lên một cái bàn tinh kim chế thành, ở trên mặt bàn lộ ra dấu chưởng ấn thật lớn.
Rất hiển nhiên tiếng nổ mạnh vừa rồi là do hắn làm ra.
- Lôi Đức sư huynh của các ngươi chết rồi!
Câu đầu tiên của Thanh Vi trưởng lão chính là long trời lở đất.
- Cái gì? Lôi Đức sư huynh chết!
- Làm sao có thể! Hắn không phải đi Tiên Đạo Đại Thương Minh sao? Tại sao có Hư tiên của bổn môn ở bên cạnh lại chết được?
- Sư phó, có tính sai hay không?
...
Đệ tử Đâu Suất Cung tiến vào nghe được tin tức này giống như bị sét đánh, cả kinh trợn mắt há hốc mồm, thần sắc khó có thể tin.
Thánh tử bị giết, đây chính là đại sự!
- Tuyệt đối sẽ không tính sai. Ta lưu ‘Thiên Lôi Toa’ cho hắn đã bị người khác cướp đi.
Trong mắt của hắn hiện ra sát cơ.
- Tra! Phải tra rõ ràng cho ta! Ta muốn biết rốt cuộc là ai giết hắn! Là ai dám đối nghịch với Đâu Suất Cung chúng ta! Người này nhất định phải chết.
Thanh Vi trưởng lão nói xong câu này không nói thêm cái gì, hắn đã từng ý đồ thúc dục cấm chế trong Thiên Lôi Toa, nhưng thật không ngờ lại bị người ta ngăn cản, cưỡng ép lấy đi, đây chính là điểm khiến hắn tức giận.
Khoảng cách mấy vạn dặm quá xa xôi, hiển nhiên Thanh Vi trưởng lão không có năng lực "Quyền phá hư không, khống chế vạn dặm". Cũng không phải cường giả Tiên Đạo nào cũng có được năng lực như Thượng Quan Thánh Thông cùng đảo chủ Tam Tiên Đảo.
Làm cho hắn thẹn quá hóa giận chính là kẻ không nể tình ngăn cản pháp khí bay về. Chỉ tiếc khoảng cách xa như vậy, hắn không biết rõ tình hình của đối phương.
- Ông!
Sau một khắc đệ tử Đâu Suất Cung trong phòng đi ra ngoài.
Chuyện này nhất định sẽ dẫn phát phong bạo to lớn.
...
Không nói tới chuyện Đâu Suất Cung, hiện tại trong mắt hai người chính là đầm lầy mấy ngàn dặm.
- Ha ha, rốt cục lại trở về.
Nhìn qua đầm lầy khôn cùng, Thượng Quan Dao Tuyết cao hứng kêu to lên.
Thời gian mấy ngày này chân khí của nàng hùng hậu hơn rất nhiều. Rõ ràng là mượn nhờ đan dược của Lâm Hi đột phá đến Luyện Khí đệ tam trọng. Nhưng mà tích lũy của nàng dù sao cũng không hùng hậu bằng Lâm Hi. Bởi vậy đạt tới tới Khu Thần Kỳ thì thực lực cũng không có biến thái như Lâm Hi!
- Ân.
Lâm Hi gật gật đầu.
Tuy thời gian rời đi không dài, nhưng mà trên đường trải qua nhiều trắc trở làm cho Lâm Hi cảm giác như rời đi thật lâu vậy.
- Ma Đồ.
Lâm Hi nhìn qua Địa Ngục Ma Long, dùng ánh mắt có ý ra lệnh. Hắn hiện tại không muốn người khác nhìn thấy Địa Ngục Ma Long. Mà Ma Đồ cũng ước gì được trốn đi, Thần Tiêu Sơn cho nó cảm giác quá nguy hiểm.
- Vâng, chủ nhân.
Địa Ngục Ma Long cười hắc hắc, thân thể khổng lồ lập tức thu nhỏ lại, trong nháy mắt biến thành con giun, thoáng cái chui vào trong áo Lâm Hi biến mất không còn gì nữa.
- Đi thôi!
Lâm Hi nhìn qua Thượng Quan Dao Tuyết, gật gật đầu.
Ông!
Thượng Quan Dao Tuyết tế lệnh bài đệ tử Thần Tiêu, một đoàn hào quang hiện ra bao phủ toàn thân. Rất nhanh sâu trong hư không cảm ứng được. Một đạo lực lượng hấp nhiếp cường đại cuốn nàng vào sâu trong không gian, biến mất không thấy gì nữa.
Cùng một thời gian Lâm Hi cũng lấy lệnh bài đệ tử ra, sau đó xâm nhập vào trong hư không.
Ba!
Lúc này hắn lại xuất hiện trên Thần Tiêu Sơn quen thuộc, dưới chân còn chưa thăng bằng thì từng đợt âm thanh huyên náo gào thét vang lên.
- Thật náo nhiệt ah!
Thượng Quan Dao Tuyết nhìn qua một màn này nói ra.
- Ân. Rốt cuộc Thần Tiêu Tinh Túc Bảng cũng mở ra.
Lâm Hi gật gật đầu.
Trước mặt hai người là đệ tử Thần Tiêu Sơn rậm rạp đi tới chân núi, trên sàn thi đấu các loại pháp thuật và kiếm quang lóng lánh hư không. So với thường ngày thì Thần Tiêu Sơn hiện giờ náo nhiệt hơn gấp mười lần.
Mỗi người đều nhiệt tình mười phần, tràn đầy chiến ý mười phần.
- Đi thôi. Nuôi binh ngàn ngày dùng trong nhất thời. Lần này Thần Tiêu Tinh Túc Bảng phải có tên của ta. Ngươi cũng cố gắng lên!
Lâm Hi nói, trong mắt hiện ra tự tin cường đại.
Dưới Khí Tiên Kỳ thì Lâm Hi đã không còn đối thủ, còn lại chính là kinh nghiệm thực chiến. Lâm Hi hoàn toàn có lòng tin cho dù gặp đối thủ nào cũng đánh ngã được.
Triệt để hùng bá "Thần Tiêu Tinh Túc Bảng".
- Lần này trên Thần Tiêu Tinh Túc Bảng ta sẽ một lần hành động mà thành danh. Ta muốn cho tất cả mọi người nhìn Lâm Hi ta chẳng những không kém bất cứ kẻ nào, ngược lại còn mạnh hơn tất cả mọi người. Ta muốn cho tất cả mọi người không ai dám khinh thị ta!
Trong mắt Lâm Hi bắn ra hào quang sáng ngời, giống như có hỏa diễm cường đại đang thiêu đốt.
- Ân, ta đi trước đây. Lâm Hi, ngươi cũng nên cố gắng lên.
Thượng Quan Dao Tuyết giơ bàn tay phấn lên, làm ra hình dáng cố gắng lên.
Lâm Hi cười cười, hai người tách ra đi về nơi ở của mình.
Liên tiếp mấy ngày Lâm Hi không ra khỏi cửa, hắn ở trong phòng tu luyện không đi ra ngoài. Hắn muốn thông hiểu đạo lý của các tuyệt học.
Ngày thứ ba khi Lâm Hi cùng Thượng Quan Dao Tuyết quay về Thần Tiêu Tông thì "Thần Tiêu Tinh Túc Bảng" của các đệ tử ngoại môn đã mở ra.
- Ha ha, Thần Tiêu Tinh Túc Bảng đã mở ra rồi.
- Nuôi binh ngàn ngày dùng trong nhất thời. Có thể một lần dương danh được tông phái xem trọng phải nhìn lần này.
- Cao thủ trong Thần Tiêu Sơn nhiều như mây, đang mượn nhờ cơ hội này muốn được tông phái xem trọng.
...
Lâm Hi còn trong phòng đã nghe từng âm thanh huyên náo lớn bên ngoài.
- Đã mở rồi sao?
Trong nội tâm Lâm Hi khẽ động, lập tức đứng dậy, đi ra khỏi phòng và chú ý lên không trung.
Ông!
Tiếng vù vù cực lớn, chỉ thấy một quyển trục to lớn màu vàng đang phiêu phù trên không Thần Tiêu Sơn mấy ngàn trượng. Quyển trục này nhìn qua rất xa hoa, trên đó có viết năm chữ "Thần Tiêu Tinh Túc Bảng" to lớn đại khí.
Toàn thân quyển trục phát ra kim quang, chung quanh có mấy trắng đan xen, nhìn qua là khí tức tiên khí.
Quyển trục chậm rãi xoay tròn, nó giống như mặt trời trên cao vậy, thánh huy màu vàng chiếu sáng hư không. Quyển trục mở ra hoàn toàn thì ngọn núi khổng lồ trong Thần Tiêu Tông trở nên nhỏ bé, càng đừng nói đệ tử tông phái.
- Đó là cái gì?
Ánh mắt Lâm Hi lóe lên, lập tức chú ý tới quyển trục này, hiển hiện đây là hư ảnh vô cùng chói mắt. Nếu như nhìn kỹ lại thì chính là tên người và ngôi sao.
- Ha ha, Thần Tiêu Tinh Túc Bảng, mỗi người bài danh trên bảng đều là ngôi sao trên bầu trời, cho người khác nhìn lên. Tên của họ sẽ hiện ra trên Thần Tiêu Tinh Túc Bảng. Những người kia có chút người đã thành đệ tử nội môn. Có chút vẫn còn là ngoại môn.
Đệ tử Thần Tiêu bên cạnh nghe hắn nói thì trả lời.
- Nha.
Lâm Hi như có điều suy nghĩ.
Rất nhanh Lâm Hi chú ý tới một đạo lực lượng vô hình từ quyển trục hiện ra. Rất nhanh những cái tên này biến mất đi. Đến cuối cùng cả quyển trục trống rỗng.
Ông ông!
Chỉ trong nháy mắt quyển trục màu vàng cuốn lại, nhanh chóng có hào quang bắn ra, hàng ngày hàng vạn rậm rạp chằng chịt bay xuống dưới, đều hóa thành đấu trường.
Toàn bộ đều là sân thi đấu, tất cả do tiên khí hóa thành. Từ khí hóa thực, biến thành sân bãi vô kiên bất tồi. Mà những sân thi đầu này đều ở giữa không trung của các ngọn núi.
Đây chính là sân thi đấu của mấy vạn đệ tử ngoại môn!
Hàng trăm hàng ngàn đấu trường do tiên khí hóa thành, lập tức có đệ tử nội môn áo trắng xuất hiện trên đó.
Những đệ tử nội môn này thần sắc tuấn lãng, ăn nói có ý tứ, vẫn không nhúc nhích. Bọn họ đều có lực lượng thời không đưa lên cao.
Đồng thời lực chú ý của Lâm Hi tập trung vào quyển trục màu vàng xuất hiện từng thân ảnh.
Các trưởng lão của Thần Tiêu Sơn đã xuất hiện.
Hộ Pháp trưởng lão, Phúc Đức trưởng lão, Lộc Đức trưởng lão, Đan Đỉnh trưởng lão, Thiên Công trưởng lão... Những trưởng lão tông môn bình thường khó gặp mặt toàn bộ xuất hiện trên quyển trục, khí tức mênh mông như bầu trời.
Nhưng mà đứng ở trung ương nhất chính là trưởng lão áo trắng mà Lâm Hi không biết áo.
Tuy không biết nhưng chỉ cần suy nghĩ thì Lâm Hi đã đoán ra thân phận của hắn... Tỷ Thí trưởng lão!
← Ch. 0308 | Ch. 0310 → |