← Ch.0347 | Ch.0349 → |
Đoạn đường này đi xuống, khiến Lâm Hi không khỏi cảm thán thật sâu "Có tiền có thể sai khiến ma quỷ", hắn chỉ bỏ ra chút ít "Đại Tiên La Đan" đã cơ hồ từ miệng tên đệ tử kia biết được rất nhiều chuyện nhàn tản trong nội môn.
Những vật này, nếu như không có người giới thiệu. Dựa vào tự mình cân nhắc, chỉ sợ không nhất định có thể tiếp xúc được. Lâm Hi thậm chí thuận tiện nghe ngóng luôn vị trí các đại điện khác.
- Tốt rồi, lại hướng lên chính là chỗ ở của Nhiệm Vụ trưởng lão rồi. Ta không mang theo ngươi lên nữa. Ngươi lần đầu vào nội môn, đi gặp trưởng lão cũng tốt. Ta cũng phải đi nhận nhiệm vụ rồi.
Khoát tay áo, Lâm Hi nói lời cảm tạ một phen, sau đó nội môn đệ tử kia liền trực tiếp rời đi.
Đợi sau khi người kia rời đi, Lâm Hi ngẩng đầu lên, chỉ thấy "Trưởng lão chánh điện" cao lớn gần trong gang tấc, hai bên đại điện có thể trông thấy rất nhiều đệ tử Nhiệm Vụ Đại Điện đứng liệt hai bên, duy trì trật tự.
- Đi lên.
Lâm Hi trong nội tâm khẽ động, lập tức dọc theo bậc thang đi lên trên.
...... Lâm Hi cũng không biết, ngay lúc hắn bước vào đây, nơi cao nhất trên ngọn núi, sâu nhất trong Nhiệm Vụ Đại Điện đột nhiên phát ra một đạo tiếng vang.
"BA~! "
Một đạo thanh âm rất nhỏ, giống như một sợi dây cung, bỗng nhiên đứt đoạn vậy. Sau đó, trên trên nhất của đại điện, một gã lão giả tóc trắng xoá, khí thế mênh mông bỗng mở mắt ra. Cặp mắt kia, liếc xuyên thấu hư không, nhìn về phía một chỗ dưới núi, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, phảng phất như nhìn thấy thứ gì không thể tưởng tượng nổi vậy.
Môi dưới lão giả nhúc nhích, tựa hồ đang nói gì đó. Nếu như kế sát vào có thể chợt nghe được nội dung mà lão giả lẩm bẩm tự nói:
- Không có khả năng! Loại khí tức này... Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Trên mặt lão giả lộ ra thần sắc nhớ lại. Tựa hồ trong chớp mắt nhớ lại một Thời Gian Vĩ Độ nào đó đã bị lãng quên rất lâu rồi vậy, loại thần sắc này, tựa hồ nhận lấy rung động thật lớn.
-... Nhất ẩm nhất trác..., chẳng lẽ đã chuyện đã qua, không phải ‘quả’, ngược lại là ‘nhân’, chẳng lẽ tất cả chuyện này vẫn chưa kết thúc sao?
Trên mặt lão giả, trong tích tắc lộ ra mất phương hướng và hoang mang thật sâu, lại hòa với một loại trùng kích cực độ.
- Vì sao loại khí tức này... Sẽ xuất hiện ở chỗ này, đây rốt cuộc đại biểu cho cái gì?... Tử vong... Thần Thoại truyền thuyết... Lại đang trọng sinh sao?
... Trong mắt lão giả xẹt qua từng đạo ý niệm, trong nội tâm vang lên thanh âm không người nào có thể nghe được
Trong đại điện, các nội môn đệ tử tựa hồ cũng cảm thấy khác thường, nguyên một đám đột nhiên an tĩnh lại.
- Sư tôn... Sư tôn?
Một gã đệ tử Nhiệm Vụ Đại Điện cong người xuống, có chút bất an nhìn qua lão giả đầu bạc trên đại điện. Hắn đã phục thị trong đại điện này nhiều năm, chưa từng thấy qua loại thần sắc này của "Nhiệm Vụ trưởng lão".
Trong Nhiệm Vụ Đại Điện, đệ tử lui tới, triều kiến trưởng lão, tiếp nhiệm vụ tông phái. Nhưng "Nhiệm Vụ trưởng lão" cho tới bây giờ đều nhắm chặt hai mắt, phân hóa ý thức khổng lồ ra vô số, thông qua ý niệm chia nhiệm vụ tông phái cho các nội môn đệ tử.
Trong ký ức của hắn, "Nhiệm Vụ trưởng lão" vẫn luôn là loại trạng thái này, bất động, không nói lời nào, không trợn mắt, phảng phất như điêu khắc vậy, tọa trấn ở nơi sâu nhất trong "Nhiệm Vụ Đại Điện", chưa từng thay đổi.
Một trăm năm... Một ngàn năm..., thậm chí càng lâu hơn nữa, Nhiệm Vụ trưởng lão cho tới bây giờ đều là loại trạng thái này, nhưng hiện giờ, hắn bỗng nhiên lại phá vỡ yên tĩnh, mở mắt.
Không người nào rõ, tại sao là hôm nay, lại tại sao có hiện tại, hoặc là, điều này đại biểu cho cái gì.
Nội môn đệ tử bình thường còn không có kịp phản ứng, nhưng đệ tử nhiệm vụ ở hai bên đều chú ý, ánh mắt đều nhìn về phía Nhiệm Vụ trưởng lão.
Nhiệm Vụ trưởng lão nói nhỏ vài câu, tên đệ tử kia liền hiểu ý
- Đệ tử minh bạch.
Lập tức vội vàng đi ra ngoài.
.........
Lâm Hi một bên dọc theo bậc thang Thanh Đồng đi đến nơi cao nhất, một bên đánh giá đệ tử vãng lai, cùng với cảnh trí xung quanh ngọn núi.
Bỗng nhiên ngay lúc đó, trước mắt tối sầm lại, Lâm Hi còn không kịp phản ứng, trước mắt đã xuất hiện một đạo nhân ảnh.
Lúc Lâm Hi ngẩng đầu nhìn chỉ thấy một gã thanh niên mày rậm mắt to, chừng hai mươi lăm, hai sáu tuổi, ăn mặc phục sức Nhiệm Vụ Đại Điện, đang đứng ở bậc thang cao nhất nhìn mình chằm chằm.
- Ngươi là Lâm Hi a, đi theo ta. Trưởng lão muốn gặp ngươi.
Tên đệ tử kia nói, câu đầu tiên khi mở miệng đã khiến Lâm Hi giật mình không thôi.
- Trưởng lão... Muốn gặp ta?
Lâm Hi chỉ vào mình, có chút không dám tin tưởng nói.
Hắn lúc trước đã nghe ngóng rõ ràng, muốn vào Nhiệm Vụ Đại Điện, cầu kiến "Nhiệm Vụ trưởng lão" cần phải xếp hàng, theo như trình tự tiến vào. Mấy đệ tử nhiệm vụ điện ở đây chính là để duy trì trật tự.
Bởi vì nội môn đệ tử rất nhiều, mà Nhiệm Vụ trưởng lão chỉ có một. Cho nên muốn gặp mặt "Nhiệm Vụ trưởng lão" nói chuyện, thật ra rất khó. Thường thường cần đợi thật lâu, đương nhiên, nếu như chỉ xa xa nhìn lại thì không nói.
Lâm Hi trong nội tâm đang suy nghĩ, nên chờ thêm mấy giờ để gặp mặt nói chuyện với trưởng lão, hay là xa xa liếc mắt nhìn rồi rời đi, bên này, đệ tử nhiệm vụ điện đã chủ động tìm đi qua. Hơn nữa lại nói trưởng lão muốn gặp hắn.
- Đây là chuyện gì?
Lâm Hi kinh ngạc trong lòng, việc này không hề nằm trong dự liệu của hắn.
Bất quá, đã đến cửa đại điện, lại là trưởng lão có lệnh. Trừ phi Lâm Hi chuẩn bị đắc tội "Nhiệm Vụ trưởng lão", về sau cũng không nhận "nhiệm vụ tông phái", kiếm lấy công huân, bằng không thì không được bỏ qua mặt mũi "trưởng lão tông phái".
- Thật sự kì quái, ta và Nhiệm Vụ trưởng lão hẳn không quen biết, cũng không có giao tình gì. Không biết hắn vì sao lại đột nhiên muốn gặp ta!
Lâm Hi như nghĩ như vậy, nhẹ gật đầu:
- Vậy làm phiền sư huynh dẫn đường rồi.
Lâm Hi đi vào Nhiệm Vụ đại điện thì rất nhiều người chú ý.
Trong khu nội môn muốn gặp Nhiệm Vụ trưởng lão quá nhiều, ở trước cửa điện thường xuyên có xếp hàng rất dài. Thường thường không ai có thể vừa tới là đi vào. Lâm Hi trực tiếp đi vào nên rất nhiều người chú ý.
- Người này là ai vậy? Dám chen ngang!
- Ta cũng chờ lâu như vậy còn chưa vào được, hắn sao đi vào được?
- Dù là Thánh tử muốn vào cũng phải xếp hàng, không được chen ngang.
...
Lâm Hi tiến vào dẫn phát rối loạn..
- Đủ rồi, trưởng lão muốn gặp hắn. Các ngươi có bất mãn thì đi nói với trưởng lão đi.
Đệ tử nhiệm vụ dẫn đường lập tức làm cho mọi người an tĩnh lại. Cả đám không tưởng tượng nổi nhìn qua Lâm Hi. Vừa rồi trong điện bạo động bọn họ cách khá xa, cũng không có chú ý tới. Lúc này nghe trưởng lão triệu kiến thì quá khó tin.
- Nhiệm Vụ trưởng lão?
- Làm sao có thể?
- Trưởng lão không phải nhiều năm không triệu kiến ai sao?
...
Một đám đệ tử lộ ra thần sắc giật mình, ánh mắt nhìn qua Lâm Hi vừa sợ lại ao ước, nhưng mà không ai dám ngăn cản.
Nhiệm Vụ trưởng lão là trưởng lão đệ tử nội môn gặp nhiều lần nhất, tuy nhiên bình thường đều lấy ý niệm trao đổi, giải quyết việc chung. Nhưng hắn trong nội môn danh vọng rất cao, được rất nhiều đệ tử nội môn ủng hộ, nghe nói trưởng lão muốn triệu kiến thì ai cũng tránh đường.
Lâm Hi cũng lưu ý mọi người nói chuyện, nghe được mấy đệ tử nội môn nói thì trong lòng cũng cảm thấy lẫn lộn, không rõ Nhiệm Vụ trưởng lão tại sao phá lệ gọi hắn.
- Vào cùng ta!
Tiến vào đại điện, Lâm Hi đã nhìn thấy Nhiệm Vụ trưởng lão.
Hắn mặc đạo bào màu tím, đầu đầy tóc trắng đang ngồi xếp bằng trên đất, nhưng mà hắn như hoà vào làm một với cả đại điện.
Lúc trên "Thần Tiêu Tinh Túc Bảng" Lâm Hi xem như nhìn thấy một ít trưởng lão tông phái. Nhưng Lâm Hi lần đầu tiên nhìn thấy có trưởng lão mặc đạo bào màu tím.
Nhiệm Vụ trưởng lão phát ra khí tức áp bách còn mạnh hơn các trưởng lão khác. Ít nhất Hộ Pháp trưởng lão không có khí tức áp bách như thế này.
Chính thức nhìn thấy Nhiệm Vụ trưởng lão thì Lâm Hi mới hiểu được đám đệ tử nội môn vừa nói Nhiệm Vụ trưởng lão là tồn tại đặc thù nhất trong nội môn. Cũng hiểu được chỉ có chính mắt gặp được Nhiệm Vụ trưởng lão mới biết đặc thù thế nào.
Bởi vì hắn quá đặc thù!
Ti!
Lâm Hi nhìn qua "Nhiệm Vụ trưởng lão ", thở sâu.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu Nhiệm Vụ trưởng lão đặc thù ở nơi nào, cũng hiểu tại sao nhiều năm qua cho tới bây giờ hắn không rời khỏi "Nhiệm Vụ đại điện".
Nhiệm Vụ trưởng lão chợt nhìn, phi thường bình thường, không khác gì các trưởng lão khác.
Nhưng mà trong người của hắn có một đạo "Xiềng xích " đan thành "Hình lưới" bắn ra ngoài, chui vào trong bốn góc của vách tường, thân hình của hắn đính trong thời không này.
Những "Xiềng xích" này không phải vật chất hữu hình, mà là "Quy tắc" tạo thành, mỗi một sợi "Xiềng xích " đều ẩn trong thời không rất sâu, nhìn thì gần có thể chạm tay tới nhưng mà lại cách cực xa.
Rậm rạp chằng chịt, những xiềng xích này có cả trăm sợi.
Nếu như mang những xiềng xích này đan thành tấm lưới, như vậy Nhiệm Vụ trưởng lão chính là con nhện hoặc là con mồi trong tấm lưới này.
Cùng lúc đó Lâm Hi cảm giác được "Liệt Nhật chân khí" trong cơ thể chấn động, ẩn ẩn sinh ra cộng minh yếu ớt với xiềng xích sau lưng Nhiệm Vụ trưởng lão, rốt cục nhịn hắn cũng biến sắc.
"Liệt Nhật chân hỏa" chỉ sinh ra cộng minh với hỏa diễm thôi.
Cũng nói xiềng xích trên người Nhiệm Vụ trưởng lão đều có khí tức hỏa diễm mạnh mẽ. Hơn nữa so với "Liệt Nhật chân hoả" của Lâm Hi còn mạnh hơn nhiều.
← Ch. 0347 | Ch. 0349 → |