← Ch.0365 | Ch.0367 → |
Long Băng Nhan trước khi tấn chức thì Hộ Pháp trưởng lão có nhiều che chở cho Long Băng Nhan, nhưng chỉ dừng lại ở phân thượng "lấy lòng", cũng không có khuynh hướng triệt để với Long Băng Nhan. Nhưng mà Long Băng Nhan một khi thành tựu Hư Tiên thì địa vị khác biệt lớn, Hộ Pháp trưởng lão rốt cục cải biến sách lược, triệt để đảo hướng Long Băng Nhan!
Trong mắt Long Băng Nhan hiện ra tinh quang, sau đó cung kính nói:
- Đa tạ trưởng lão, Băng Nhan ngày sau nếu có thành tựu sẽ giúp đỡ trưởng lão nhiều.
- Ha ha ha, dùng tư chất của ngươi thì thành tựu tiên đạo trong tương lai cũng là tất nhiên. Đúng rồi, lần này tới là ta giới thiệu cho ngươi một người.
Hộ Pháp trưởng lão nói xong, nhìn qua sau lưng:
- Vân Vũ, xuất hiện đi!
Ánh mắt Long Băng Nhan lóe lên, nhìn qua sau lưng Hộ Pháp trưởng lão.
Nàng đã sớm chú ý tới tên đệ tử này rồi.
- Bái kiến sư tỷ, chúc mừng sư tỷ công lực đại tiến, trở thành Hư Tiên!
Sở Vân Vũ ngẩng đầu đi tới, từ sau lưng Hộ Pháp trưởng lão đi ra, nhìn qua Long Băng Nhan chắp tay.
Lúc hắn nói chuyện lạnh nhạt tự nhiên, không có chút kính sợ của đệ tử Khí Tiên Kỳ nhìn thấy Hư Tiên.
- Thì ra là Sở sư đệ.
Ánh mắt Long Băng Nhan nháy một cái, nhận ra Sở Vân Vũ.
Trong tranh đoạt Thần Tiêu Tinh Túc Bảng thì Sở Vân Vũ là nhân vật danh tiếng, hắn phát ngôn bừa bãi muốn trấn áp Lâm Hi, tuy cuối cùng thất bại nhưng cũng thành công khiến Long Băng Nhan chú ý. Kẻ dám đối đầu với Lâm Hi đều được hảo cảm của Long Băng Nhan.
- Sư đệ thiên tư lớn lao, về sau thành tựu bất khả hạn lượng. Chưa hẳn là dưới ta.
Long Băng Nhan khen một câu, cũng thuận tiện cho Hộ Pháp trưởng lão mặt mũi.
Hộ Pháp trưởng lão trịnh trọng giới thiệu Sở Vân Vũ cho nàng, cũng đủ thấy rõ hắn xem trọng Sở Vân Vũ.
- Sư tỷ, mọi người cũng không phải người ngoài. Có chuyện không biết sư tỷ có thể giúp ta hay không?
Sở Vân Vũ đột nhiên nói ra.
- Ah?
Ánh mắt Long Băng Nhan có chút ngoài ý muốn nhìn qua Sở Vân Vũ.
- Nghiệt chướng, ngươi nói hưu nói vượn gì đó.
Hộ Pháp trưởng lão giận tím mặt, hiển nhiên không ngờ Sở Vân Vũ lại có hành động ngoài dự đoán như vậy.
- Ha ha, trưởng lão không sao.
Trong lòng Long Băng Nhan khẽ động, khoát khoát tay nhìn qua Sở Vân Vũ nói:
- Sư đệ, nói đi. Ngươi muốn cái gì?
- Hắc hắc, lần trước trong Thần Tiêu Tinh Túc Bảng ta nhìn thấy lệnh muội Long Đan Ny, mới thấy nàng như đã quen thân. Không biết sư tỷ có thể gả Long Đan Ny cho ta hay không?
Sở Vân Vũ cười đùa nói.
Lời vừa nói ra làm ba người trong đại điện ngây người.
- Người này đúng là khác loại.
Lý Vô Ky ở một bên thần sắc là lạ.
Long Đan Ny đã là được Long Băng Nhan dự định gả cho Thần tử làm thiếp, Sở Vân Vũ còn dám nhúng chàm, lá gan không thể nói không lớn.
Long Băng Nhan trầm mặc không nói.
Nếu là người khác muốn nhúng chàm muội muội của mình, đoán chừng Long Băng Nhan hỏi cũng không hỏi, trực tiếp ra tay giết kẻ đó. Nhưng mà trong tranh đoạt Thần Tiêu Tinh Túc Bảng thì Long Băng Nhan cũng nhìn thấy Sở Vân Vũ cuồng vọng, biết rõ bản tính của hắn là như thế.
Hơn nữa không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, người của Hộ Pháp trưởng lão không nên quá căng.
- Ta đây chỉ sợ không thể đáp ứng. Ta đã dự định gả Đan Ny cho Thần tử làm thiếp. Không thể gả cho người khác.
Long Băng Nhan thản nhiên nói.
Sở Vân Vũ nhíu mày muốn nói lại thôi. Nhưng mà lúc hắn lúc này thức thời, nghe được Thần tử thì không nhiều lời.
Long Băng Nhan nhìn qua bộ dáng của Sở Vân Vũ, ma xui quỷ khiến trong nội tâm khẽ động, đột nhiên mở miệng nói:
- Nhưng mà đây không phải là nhất định. Nếu như ngươi có thể chứng minh thì ta sẽ gả Đan Ny cho ngươi, nếu làm thê tử của người mạnh như Thần tử thì ta sẽ nghĩ lại.
- Thực?
Sở Vân Vũ đại hỷ:
- Hắc hắc, sư tỷ, ngươi yên tâm đi. Tuy ta hiện tại không so được với Thần tử. Nhưng mà trưởng lão cũng nói đệ tử truyền thừa đạo nho chính thống chỉ cần thời gian thì tương lai sẽ trở thành đệ tử chân truyền, là chuyện ván đã đóng thuyền. Tương lai chưa hẳn kém hơn Thần tử bao nhiêu. Sư tỷ gả muội muội cho ta tuyệt đối sẽ không sai.
Sở Vân Vũ vỗ ngực một cái, vẻ mặt tự tin.
- Đủ rồi, nghiệp chướng, ngươi muốn trở thành đệ tử chân truyền thì đó là chuyện lâu lắm!
Hộ Pháp trưởng lão nổi giận quát một tiếng:
- Hiện tại đứng bên cạnh ngoan ngoãn câm miệng! Bằng không ta sẽ mang ngươi trấn áp dưới địa hỏa.
Thần sắc Sở Vân Vũ biến đổi, rốt cục ấp úng không nói cái gì, hiển nhiên đã ăn thiệt thòi.
Hộ Pháp trưởng lão sắc mặt hơi nguội, sau đó lại nhìn qua Long Băng Nhan.
- Băng Nhan, lần này tới trừ chúc mừng ngươi. Còn có một việc, ta muốn thương lượng với ngươi. Lâm Hi kia ngươi dự tính làm thế nào?
Hộ Pháp trưởng lão nói thẳng, cho thấy ý đồ của mình.
Chúc mừng tấn chức là lấy cớ, giới thiệu Sở Vân Vũ là thuận tiện, hỏi thăm Lâm Hi mới là mục đích chính của Hộ Pháp trưởng lão.
- Trách không được Hộ Pháp trưởng lão trịnh trọng giới thiệu Sở Vân Vũ cho sư tỷ.
Lý Vô Ky bừng tỉnh đại ngộ.
Ba người này có một điểm chung là cừu hận với Lâm Hi.
Đệ tử Hộ Pháp Điện đông đảo, tu vi cao hơn Sở Vân Vũ số lượng không ít. Cố ý giới thiệu Sở Vân Vũ cho Long Băng Nhan hiển nhiên cũng là nhìn trúng cừu hận của hắn và Lâm Hi.
Lý Vô Ky có thể nhìn ra Long Băng Nhan tự nhiên cũng có thể nhìn ra.
Ánh mắt Hộ Pháp trưởng lão sáng ngời, thần sắc trịnh trọng, giống như đang chờ Long Băng Nhan trả lời.
Trong lòng Long Băng Nhan nhìn ra Hộ Pháp trưởng lão cũng có chút đứng ngồi không yên.
Con đê ngàn dặm bại bởi tổ kiến.
Tu vi của Lâm Hi đặt trước mặt Hộ Pháp trưởng lão là con sâu cái kiến, không đáng nhắc tới. Nhưng hết lần này tới lần khác chính con sâu cái kiến này hai lần đả kích uy vọng của hắn.
Hiện tại Hộ Pháp Điện trong lòng đệ tử Thần Tiêu Tông còn xa mới khiến người ta khiếp sợ.
Chỉ cần Lâm Hi còn sống một ngày, uy tín của Hộ Pháp Điện ngày đó còn chưa khôi phục lại.
Đây cũng là nguyên nhân Hộ Pháp trưởng lão thề phải giết Lâm Hi càng nhanh càng tốt.
Đặc biệt là thực lực của Lâm Hi tăng lên quá nhanh!
Không tới ba tháng từ ngoại môn tiến vào nội môn. Tốc độ cực nhanh làm người ta tức tức lộn ruột! Chiếu theo tốc độ phát triển này, đừng nói là Hộ Pháp trưởng lão, cho dù là kẻ nào đối đầu với Lâm Hi cũng đứng ngồi không yên.
- Trưởng lão không cần phải lo lắng. Chuyện này ta sẽ đích thân xử lý.
Long Băng Nhan thản nhiên nói.
Hộ Pháp trưởng lão cũng không biết trước khi hắn tới kỳ thật Long Băng Nhan đã hạ quyết tâm muốn đối phó Lâm Hi.
Hộ Pháp Điện xung đột với Lâm Hi cũng là do Long Băng Nhan mà lên.
Long Băng Nhan cũng không thoái thác chuyện này.
Trên thực tế Lâm Hi tồn tại không chỉ đả kích uy hiếp Hộ Pháp Điện, đối với Long Băng Nhan mà nói cũng là uy hiếp.
Thân phận Hộ Pháp trưởng lão dưới tình huống Lâm Hi không có xúc phạm môn quy sẽ không cách nào ra tay với Lâm Hi được.
Trưởng lão vô duyên vô cớ đánh chết đệ tử mà truyền ra ngoài không phải chuyện đùa.
Bởi vậy cũng chỉ có thể do Long Băng Nhan ra mặt.
- Đợi sau khi gặp mặt cao tầng xong ta sẽ ưu tiên xử lý chuyện này.
Trong mắt Long Băng Nhan bắn hàn quang ra ngoài.
Chuyện của Lâm Hi kéo quá lâu. Mà thời gian càng lâu đối với nàng càng bất lợi.
- Ah?
Tinh thần Hộ Pháp trưởng lão chấn động, dường như không ngờ Long Băng Nhan muốn đích thân động thủ:
- Vậy Băng Nhan ngươi có kế hoạch gì?
- A, ta nghe nói không lâu trước đó hắn đi Chấp Pháp Điện nhận nhiệm vụ. Mà khảo hạch của Chấp Pháp Điện trùng hợp ta biết rõ.
Long Băng Nhan cười lạnh một tiếng, ánh mắt xuyên qua hư không, nhìn qua cực bắc:
- Rất nhiều năm trước có một đệ tử tiếp nhận nhiệm vụ trưởng lão của Chấp Pháp Điện. Trùng hợp ta cũng quen kẻ này. Nếu ta không đoán sai thì nhiệm vụ của hắn là đi tới Bắc Băng Nguyên.
Chấp Pháp Điện có nhiệm vụ khảo hạch khó thông qua nhất Thần Tiêu Sơn. Long Băng Nhan chỉ biết một nhiệm vụ là đủ rồi.
Chỉ cần biết Lâm Hi khảo hạch ở đâu thì với thực lực của nàng bây giờ muốn đánh chết dễ như trở bàn tay. Huống chi phía Bắc Băng Nguyên cách Thần Tiêu Sơn cực xa, vừa vặn thích hợp đánh chết Lâm Hi.
Vèo!
Đúng lúc này một đạo hồng quang bay tới, xuyên qua tầng tầng hư không, bay vào trong đại điện.
Trong một sát na tất cả ánh mắt mọi người nhìn qua pháp phù.
Bá!
Long Băng Nhan bất động thanh sắc, ngón tay ngọc duỗi ra tiếp nhận pháp phù.
Sau một lát ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra hàn quang, nói:
- Người của ta vừa phát tin tức nói Lâm Hi vừa mới xuống núi, chẳng biết đi đâu.
- Ah!
Một câu đơn giản nhưng làm người ta động tâm. Đây là giờ phút ảnh hưởng tới Lâm Hi.
- Sư tỷ, có muốn ta phái người truy tung không?
Lý Vô Ky lập tức nói.
Hộ Pháp trưởng lão đang suy nghĩ Lâm Hi xuống núi là cơ hội hạ thủ vô cùng tốt.
- Không cần.
Long Băng Nhan cười cười, trong tươi cười còn mang theo hàn ý.
- Hiện tại cấp trên đang nhìn chằm chằm vào ta. Đợi phù chiếu tiếp kiến của cao tầng tới lại đi để ý tới hắn cũng không muộn. Hơn nữa tiểu tử kia kia có một súc sinh tới từ địa ngục, sinh vật địa ngục vô cùng mẫn cảm với mùi vị của nhân loại. Các ngươi chỉ cần truy tung đến một khoảng cách nhất định sẽ bị hắn phát giác. Nếu đánh rắn động cỏ còn không bằng ôm cây đợi thỏ.
- Ngươi muốn đi phía Bắc Băng Nguyên?
Ánh mắt Hộ Pháp trưởng lão nhìn qua.
- Vâng. Chuyện này chỉ sợ còn phải phiền toái trưởng lão thay ta luyện chế một phù lục tiên đạo biến mất khí tức toàn thân, đồng thời che đậy các loại suy diễn thiên cơ.
Long Băng Nhan thâm ý sâu sắc nói.
Trong tiên đạo có quá nhiều pháp môn có thể xem xét chân tướng ngoài ngàn dặm.
Thậm chí lợi hại một ít có thể đẩy ngược thời gian tính toán cả trăm năm, thậm chí ngàn năm trước.
Long Băng Nhan đã hạ quyết tâm tự mình ra tay đánh chết Lâm Hi. Không thể không phòng chuyện này.
Ít nhất Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông cũng không nguyện ý nhìn nàng ra tay.
Long Băng Nhan đang đánh bạc, đánh bạc thân phận Thần phi của mình, đánh bạc giá trị một người sống và một người chết.
Giá trị của Lâm Hi là lúc còn sống, nếu như chết cũng không còn ý nghĩa gì.
Không có người nào đi quan tâm người chết!
- Ân, chuyện này giao cho ta làm, chỗ của ta còn có một tấm phù lục tiên đạo của Trấn Ma Đại trưởng lão. Trừ phi là những Thái thượng trưởng lão trong tông ra tay, nếu không thì không ai biết chúng ta làm cả.
Hộ Pháp trưởng lão gương mặt âm trầm.
- Băng Nhan, ngươi cứ yên tâm đi. Gặp chuyện không may ta sẽ bảo vệ ngươi. Ta chỉ có một yêu cầu, Lâm Hi nhất định phải chết.
- Ân.
Long Băng Nhan lạnh nhạt gật gật đầu.
Ông!
Đột nhiên lúc này bầu trời chấn động, một tấm phù chiếu màu vàng tiên khí mênh mông cuồn cuộn xuyên qua kim liệt hạch, từ trên bầu trời bay xuống thánh phong của Long Băng Nhan.
- Long Băng Nhan, tiếp chiếu!
Tâm thần Long Băng Nhan khẽ động, lập tức bước ra khỏi đại điện.
← Ch. 0365 | Ch. 0367 → |