← Ch.0408 | Ch.0410 → |
- Chẳng lẽ sương lạnh trong lòng đất thay đổi, sắp bộc phát?
Hắn đang suy tư.
Không khí lạnh trong Băng sương chi tinh cũng không phải không bao giờ thay đổi, mà là thời gian qua bốn tháng sẽ có thời kỳ bộc phát. Nhưng mà trong trí nhớ yêu tộc áo đen này thời gian ngắn nhất tới thời kỳ bộc phát còn hai tháng, tại sao có khác biệt?
- Chấn động của băng sương chi tinh càng ngày càng quỷ dị. Đợi hai cung chủ quay về phải bẩm báo mới được.
Cường giả yêu tộc áo đen lắc đầu, đè tạp niệm trong đầu lại, tiếp tục thu thập Băng sương chi khí.
Hắn căn bản không nghĩ qua ở nơi cách hắn tám ngàn trượng còn có một người, hơn nữa đang tu luyện trong Băng sương chi tinh. Đừng nói là hắn, cho dù là người khác cũng không nghĩ ra được, Lâm Hi rõ ràng to gan như vậy, tu luyện ngay trước mắt kẻ khác!
Dù sao dưới năm ngàn trượng hàn khí quá nặng, cho dù là thánh tử tông phái cũng không chịu nổi, chân khí hao hết bị hàn khí đông lại là chết.
- Hô!
Gió lạnh yên tĩnh, Lâm Hi cùng phó cung chủ Băng Sương Cung một trên một dưới bình an vô sự tu luyện trong Băng sương chi tinh...
...
Bên ngoài Mục Mã Phong có một đoàn người xuất phát vội vàng, cấp tốc rời đi.
- Sư huynh, chúng ta đi không phải quá gấp sao. Hơn nữa tên đệ tử Thần Tiêu Tông..., chúng ta không đợi hắn sao?
Một gã đệ tử Tiên La Phái nói.
- Đúng vậy a. Dù sao hắn cũng cứu người của chúng ta. Hơn nữa cao thủ Vạn Ma Lĩnh vẫn nói hắn bị bắt lầm. Chỉ sợ người của Băng Sương Cung sẽ ra tay đối phó hắn nha.
Một tên đệ tử Tiên La Phái nói.
- Các ngươi không cần quan tâm tới hắn. Người của Băng Sương Cung căn bản không làm gì hắn cả. Nếu như ta không có đoán sai thì tu vi của hắn còn cao hơn cả ta. Chúng ta bây giờ không đi chỉ sợ sau này khó đi, chỉ trở thành vướng víu của hắn.
Huyền Băng thánh tử nói.
- Cái gì, hắn có lợi hại như vậy!
Đám đệ tử Tiên La Phái nghe vậy giật mình. Mặc dù biết người này không đơn giản, nhưng không nghĩ tới còn lợi hại hơn cả Huyền Băng thánh tử.
- Hừ! Đâu chỉ lợi hại hơn. Hắn tu vi mạnh còn có gan to. Trên Mục Mã Phong căn bản không thấy hắn rời đi, mà đại hội bán đồ hắn cũng không xuất hiện. Ta hoài nghi hắn còn ở trong Băng Sương Cung đấy.
Huyền Băng thánh tử hừ nhẹ một tiếng nói.
- Ah!
Mọi người kinh hô một tiếng, thần sắc sợ hãi.
Mục Mã Phong có tám gã phó cung chủ tọa trấn, phía trên còn có hai Hư Tiên. Đội hình như vậy và biết rõ Mục Mã Phong truy nã hắn còn không rời khỏi. Đây không phải gan to làm loạn thì là gì?
Huyền Băng thánh tử còn có câu chưa nói. Suy nghĩ trong đầu của hắn ẩn hiện. Hắn cũng mơ hồ đoán được nơi đi của Lâm Hi. Nhưng mà ý niệm này quá mức dọa người, ngay cả Huyền Băng thánh tử cũng không dám nghĩ.
- Không có khả năng! Nếu như hắn thật ở chỗ kia thì hắn quá đáng sợ rồi. Phóng nhãn khắp Tiên Đạo Đại Thế Giới chỉ sợ không mấy người vượt qua hắn. Như vậy về sau Tiên Đạo Đại Thế Giới trong hàng ngũ cường giả đỉnh cấp tất nhiên sẽ có một chỗ của hắn cắm dùi.
Huyền Băng thánh tử lắc đầu, rất nhanh xóa suy nghĩ này ra khỏi đầu. Cho dù là hắn cũng không có lá gan này, dám đi làm loại chuyện như vậy. Đó cũng không phải là gan lớn có thể hình dung!
Ống tay áo phất một cái, đoàn người biến mất trong hư không.
...
Mục Mã Phong rất nhanh hồi phục bình tĩnh, sự kiện Lâm Hi biến thành trò hề khôi hài, rất nhanh chìm xuống. Tên cường giả ma đạo Vạn Ma Lĩnh bị bắt lầm sau khi bị đủ giày vò cũng thả ra ngoài.
Nhưng mà vài tên phó cung chủ Băng Sương Cung còn không hiểu thế nào, Lâm Hi rốt cuộc đi nơi nào hoặc nói hắn chưa rời khỏi Mục Mã Phong?
Bất kể như thế nào đây là phong ba nhỏ, tám phó cung chủ Băng Sương Cung ném ra khỏi đầu nhanh chóng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ở trong giếng ở độ sâu một vạn hai ngàn trượng.
- Phong Ấn Đại Pháp!
- Phong Ấn Đại Pháp!
- Phong Ấn Đại Pháp!
...
Lâm Hi một lần lại một lần không sợ phiền toái làm ra động tác phong ấn. Hắn mỗi ngày lặp đi lặp lại động tác này hơn một vạn lần, Phong Ấn Đại Pháp trong mười ngày ngắn ngủi đã hoàn thành động tác đơn giản, lập lại mười bảy lần trong vòng năm giây.
Tần suất lặp lại cao như vậy, vận động đơn điệu khiến người ta nổi điên. Nhưng mà tư thế của Lâm Hi không biến hóa chút nào cả, cơ hồ chẳng khác gì lần đầu tiên thi triển.
Trong tu luyện tiên đạo, Lâm Hi thể hiện ra ra tính nhẫn nại kinh người của mình.
Phong Ấn Đại Pháp vừa bắt đầu tiến triển không rõ ràng. Nhưng một vạn lần qua đi thì Lâm Hi cũng cảm giác được trong Phong Ấn Đại Pháp trong người tăng mạnh.
Số lần phong ấn vượt qua mười vạn lần. Chân khí phong ấn trong người Lâm Hi đã to như nắm tay rồi. Nhưng mà vẫn không có hình thành tuần hoàn.
Oanh!
Bàn tay Lâm Hi vỗ mạnh và chân khí trong người mở rộng mà ra, lập tức hóa thành một mạng lưới chân khí khổng lồ. Sau lưng mạng lưới khổng lồ này là đây dấu hiệu tiến hóa của Phong Ấn Đại Pháp.
Ông!
Băng sương chi tinh đình trệ một phần vạn giây thời gian, sau đó ngón tay của Lâm Hi đã nhiều ra một vụn sắt nhỏ.
- Không tệ. Trong hạt vụn sắt này chỉ có 1% tạp chất, mặt khác đều là băng sương thiết phấn.
Lâm Hi gật gật đầu.
So với lần đầu tiên thi triển, tuy nhìn qua tiến triển không lớn, nhưng mà trong mắt luyện khí sĩ khác biệt một trời một vực.
Lâm Hi tiện tay đặt vào Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại, sau đó lại lần thi triển Phong Ấn Đại Pháp.
Ầm ầm!
Mạng lưới chân khí khổng lồ thu lại, trong tay Lâm Hi xuất hiện vụn sắt nhỏ... Khi tiến hành tu luyện thì Lâm Hi thi triển Đóng băng đại pháp càng ngày càng quen thuộc, đã có làm bốn giây làm một lần. Mỗi ngày thu thập Băng sương thiết phấn số lần gia tăng hai vạn một ngàn lần.
Mà hàn khí không ngừng ập tới, chân khí của Lâm Hi hoá lỏng chuyển hóa Pháp lực tốc độ nhanh hơn thật nhiều.
Thi triển Phong Ấn Đại Pháp chân khí thu hồi trong nháy mắt, phối hợp với khí tức băng hàn tăng lên thật mạnh, chân khí của Lâm Hi đã vượt xa tu luyện bình thường nhiều lắm.
Mỗi một ngày qua đi, pháp lực trong cơ thể Lâm Hi càng tăng thêm một phần, liên quan tới uy lực Phong Ấn Đại Pháp cũng gia tăng thật lớn.
Trong tu luyện buồn tẻ nà thoáng cái hai mươi ngày qua đi.
- Ầm ầm!
Lúc Lâm Hi thi triển Phong Ấn Đại Pháp, lúc chân khí trong cơ thể áp súc thật nhiều thì trong người Lâm Hi nổ ầm, phong ấn chi khí hình thành chân khí nhỏ bé trong người Lâm Hi, mới bắt đầu tuần hoàn chân khí.
Ông!
Chân khí co rút lại sau đó tát cả chân khí rót vào đan điền, sau đó hóa thành một Phù lục cổ xưa lơ lửng ở đan điền Lâm Hi.
Một đạo chấn động yếu ớt hóa thành rung động, từ trong phù lục này bay ra ngoài.
- Rốt cục thành công!
Lâm Hi tinh thần nội thị, nhìn qua phong ấn phù lục thì vui vẻ.
Đã nhiều tháng qua sáu mươi vạn lần luyện tập buồn tẻ, người bình thường đã sớm buông tha, Lâm Hi vẫn kiên trì.
Ầm ầm!
Một bàn tay của Lâm Hi lại thi triển Phong Ấn Đại Pháp.
Dị biến nổi lên, giờ khắc này tư duy của Lâm Hi mở rộng vô hạn, trong cảm giác của Lâm Hi thì thời gian giống như bất động. Lâm Hi có thể tinh tường cảm giác và hàn khí lạnh lẽo bao phủ toàn thân, hắn cũng có thể cảm giác rõ ràng các hạt tro bụi khuếch tán khắp không gian, mảnh tuyết, vụn băng chi chít như sao trời, bồng bềnh trong hư không, băng sương thiết phấn tuôn ra từ gió lạnh.
Đây là cảm giác rất quỷ dị.
Lâm Hi cảm giác linh hồn của mình như dung hòa làm một thế với không gian, trong không gian này tinh thần của hắn có thể khống chế bất cứ thứ gì. Đầy đủ mọi thứ nằm trong khống chế của hắn, hắn có thể cảm giác dược mỗi hạt tro bụi cũng có thể vạch ra một tầng băng sương thiết phấn.
Đây là cảm giác không thật, ẩn ẩn chứa đựng quỷ tích, đạo lý của thiên địa.
Ầm ầm!
Hư không chấn động, cảm giác thời gian không gian chậm dần lập tức bị đánh phá.
Cuồng phong mênh mông rét lạnh thấu xương xâm nhập kinh mạch. Tất cả chân khí co rút lại.
Oanh!
Chân khí bàng bạc trong cơ thể Lâm Hi vừa mới thu lại đánh vào trong cơ thể. Vốn toàn thân có chân khí hùng hậu khó ngăn cản, hiện tại nhanh chóng thu vào trong đan điền. Tầng tầng lớp lớp chân khí dùng tốc độ kinh người áp súc lại.
Sáu thành, năm thành, bốn thành... Chân khí của Lâm Hi áp súc tới bốn thành thì Lâm Hi cảm giác trong người có tiếng nước chảy, đó là nhiều chân khí áp súc lại, mật độ gia tăng thật nhiều, từ khí hóa dịch, hóa thành pháp lực hùng hậu.
Ba thành, hai thành, một thành!
Chân khí giống như nước thủy triều rút đi trong đan điền, chân khí toàn thân của Lâm Hi giảm bớt chỉ còn lại một thành thì sinh ra chất biến, một đạo pháp lực như có như không giống như cái sừng rồng xuất hiện trong cơ thể Lâm Hi.
Đây là pháp lực vô cùng ngưng thực, uy lực cũng vượt xa chân khí vốn có.
Ầm ầm!
Chân khí của Lâm Hi áp súc chỉ còn lại nửa thành, chân khí rốt cục co rút tới cực hạn.
Rốt cuộc không cách nào co rút thêm nữa. Sau đó tất cả chân khí dâng trào.
Ầm ầm!
Pháp lực như nước lũ từ trong cơ thể Lâm Hi dâng ra ngoài, những pháp lực như nước lũ này cuốn lại, xoay tròn quanh người Lâm Hi. Pháp lực giống như ma sát với nhau và cứng lại như sắt thép.
Mà khí tức trên người Lâm Hi không ngừng tăng vọt, lại phóng thẳng lên cao.
- Chín thành! Chân khí đã có hơn chín thành chuyển hóa thành pháp lực!
Trong mắt Lâm Hi tinh quang tăng vọt.
Mượn nhờ áp lực khổng lồ của Băng sương chi tinh Lâm Hi cảm giác được khí tức của mình tăng lên một đoạn, so sánh với lúc mới vừa đi vào Mục Mã Phong thì tăng lên không ít. Hơn chính thành chân khí hóa thành pháp lực thì trong cảm giác Lâm Hi đã là cực hạn. Nhưng mà pháp lực chưa đột phá hoàn toàn, chỉ cần bổ khuyết cơ hội cuối cùng mà thôi.
Đây là khó khăn Lâm Hi gặp phải!
Thực lực của hắn càng cao, tiến thêm một bước lại càng khó!
← Ch. 0408 | Ch. 0410 → |