← Ch.0541 | Ch.0543 → |
Trong nội tâm Lâm Hi có chút nhíu mày. Thái độ của ba tên đệ tử ở cổng truyền tống đã khác rõ ràng. Nhưng mà nghĩ tới lời của ba người, chuyện này là trưởng lão định ra, tự mình an bài cũng yên lòng.
- Ba vị sư huynh, phiền toái.
Lâm Hi nói.
Ba người không nói gì thêm, xoay người lại, đồng thời nói:
- Đi theo ta.
Âm thanh bình thản, không có chút phập phồng nào cả.
Hô!
Thánh Vương áo đen bước đi, đầu tiên nhảy lên hư không. Lâm Hi đưa mắt nhìn qua trước.
Cuối cùng hai tên cường giả cửu trọng nhảy theo sau.
Ba tên cường giả tạo thành hình tham giác kẹp Lâm Hi vào giữa, một đường đi tới Thần Tiêu Sơn.
Chỗ hoang dã này cách Thần Tiêu Sơn kỳ thật đã không phải quá xa. Dựa theo ý của Lâm Hi thì nơi này nằm trong phạm vi Thần Tiêu Sơn, Thái Nguyên Cung căn bản không có ra tay, ba người hộ tống hoàn toàn không cần lo lắng.
Nhưng mà ba người kiên trì đập danh hào trưởng lão, nói là "Phụng mệnh làm việc", Lâm Hi cũng không có cách nào.
Hô!
Tiếng gió mạnh cuồn cuộn, ba người im lặng không nói, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Dường như Lâm Hi căn bản không tồn tại, điển hình giải quyết việc chung.
Đối với Lâm Hi, ba người tỏ thái độ hoàn toàn khác biệt.
- Ba người này cũng không biết lai lịch gì. Dường như không có chút thất tình lục dục nào cả. Ở trong tông ta chưa từng nhìn thấy lần nào.
Lâm Hi quét mắt nhìn qua ba người như có điều suy nghĩ.
Ba người này đờ đẫn cùng lạnh lùng, cũng không phải đặc biệt nhắm vào hắn. Mà trước sau như một. Dường như đang gánh vác trách nhiệm gì đó. Ở trong phương diện nào đó máy móc như người máy.
Chuyện này làm cho Lâm Hi nghĩ tới "Thời không chư phong", những người này chắc là người trấn thủ Thời không chư phong.
Ba người không nói một lời, Lâm Hi cũng không thèm quan tâm tới, so với ba người này Lâm Hi còn có rất nhiều chuyện bức thiết, cần đi suy nghĩ.
Hô!
Gió mạnh mênh mông, cảnh vật chung quanh bay ngược.
Trong mắt Lâm Hi hiện ra từng đạo ý nghĩ, trong nội tâm suy nghĩ nhiều.
Càng tới gần Thần Tiêu Sơn thì trong nội tâm Lâm Hi càng cảm giác bất định. Hải Thánh Vương đã từng nói qua những lời kia.
- Chuyện ở Bắc Băng Nguyên quá lớn, cũng không biết trong tông sẽ có phản ứng gì.
Trong đầu Lâm Hi vô ý thức hiện ra nhiều ý niệm, sau đó suy nghĩ này không rõ thế nào, cũng không thèm nghĩ nhiều.
Lúc ở bắc băng nguyên, trong đầu Lâm Hi nghĩ làm thế nào đào thoát khỏi Thái Nguyên Cung đuổi giết. Khi đó cách nghĩ duy nhất là quay về Thần Tiêu Tông. Tự nói chỉ cần quay về Thần Tiêu Sơn sẽ triệt để an toàn.
Nhưng mà sau khi chính thức rời khỏi băng nguyên, trong nội tâm tỉnh táo lại, Lâm Hi mới cảm giác được chuyện này không đơn giản như vậy.
Trở lại Thần Tiêu Sơn, tuy sẽ không bị Thái Nguyên Cung đuổi giết, nhưng cũng không nói là an toàn.
Chuyện lần này gây họa quá lớn.
Lâm Hi cũng không phải người sợ phiền phức. Đệ tử Thần Tiêu Tông e ngại Hộ Pháp trưởng lão, hắn không sợ. Nhưng mà chuyện này quá khác.
Đó cũng không phải giết đệ tử Đâu Suất Cung, đối phương bỏ qua "Việc nhỏ" này. So với chuyện lần này Lâm Hi gây họa rồi, thậm chí còn là họa lớn, chuyện giết Tào thị tam huynh đệ cùng Lôi Đức đạo nhân chỉ là chuyện nhỏ.
Bốn đại phái tiên đạo: Thái Nguyên Cung, Thần Tiêu Tông, Đâu Suất Cung, Thái A Tông, toàn bộ đều liên lụy vào, dưới tình huống cự đầu của bốn tông chưa quyết định, hắn là một đệ tử nội môn không tới Luyện Khí thất trọng lại chọc cao tầng bốn tông phái suy nghĩ có nên chiến tranh tông phái hay không, do đó thay đổi cách cục của Tiên Đạo Đại Thế Giới!
Mặc kệ lúc ấy ý thức được hay còn không ý thức được, giờ phút này tỉnh táo lại Lâm Hi cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Tuy hắn chạy ra khỏi "Phong bạo chi môn", nhưng chuyện này còn chưa chấm dứt đâu.
Bất kể là Thần Tiêu Tông hay là Thái Nguyên Cung bên kia cũng chưa ra quyết định chính thức.
Lâm Hi hoàn toàn có thể tưởng tượng được cao tầng tông phái trong lúc này rất có thể đang vì chuyện của mình mà tranh luận không ngớt.
Không hề nghi ngờ chuyện này cho Hộ Pháp trưởng lão Lý Trọng Đạo một cơ hội tấn công hắn, nhưng Lâm Hi hoàn toàn có thể đoán trước người công kích hắn không chỉ có một.
Lâm Hi cũng không biết lúc quay lại Thần Tiêu Sơn thì cao tầng tông phái xử trí hắn như thế nào.
Nhưng mà nhớ lại chuyện cũ, Lâm Hi vẫn quyết định làm vậy, cũng không hối hận.
Nếu như còn có cơ hội Lâm Hi vẫn lựa chọn làm như vậy.
Hai bên tiếng gió gào thét, rất nhanh đi ra súp cốc thành bên ngoài đầm lầy địa phương.
Nơi này đã là sơn môn Thần Tiêu Sơn. Đừng nói đệ tử ba phái, cho dù là trưởng lão Thái Nguyên Cung cũng không dám động thủ ở nơi nào.
- Tốt rồi. Chúng ta mang ngươi tới đây. Còn lại chính ngươi về tông đi.
Ba người lưu lại những lời này, cũng không chờ Lâm Hi đáp lời, ngay lập tức bay lên không biến mất tại chỗ.
Ba người vừa đi, lập tức còn lại mình Lâm Hi.
Cả đầm lầy tĩnh mịch.
Ti!
Lâm Hi hít sâu một hơi. Xuyên thấu qua thời không, hắn ẩn ẩn có thể nghe thấy được khí tức Thần Tiêu Sơn. Lâm Hi biết rõ Thần Tiêu Sơn cách mình chỉ vài thước.
Hắn thậm chí có thể cảm giác được từng ánh mắt lạnh lẽo xuyên thấu qua thời không nhìn chằm chằm vào mình.
- Bỏ đi, nên đến thì cũng đến...
Lâm Hi hít sâu một hơi, sau đó lấy thẻ bài tông môn ra, rót chân khí vào trong. Rất nhanh đệ tử Thần Tiêu Sơn phụ trách sơn môn thúc dục đại trận, một đạo hấp lực khổng lồ hút Lâm Hi vào.
Ông!
Ngàn vạn đạo năng lượng gào thét. Dĩ vãng rất thời gian ngắn có thể xuyên qua "Hộ sơn đại trận", giờ khắc này giống như biến thành nghìn vạn dặm đường xá đồng dạng.
Thời gian trôi qua từng khác dài dằng dặc. Thậm chí trái tim đập mạnh, hắn bình tĩnh lại.
Cả đời phải có lúc như vậy.
Đát!
Bước chân bước lên mặt đất.
Lâm Hi mở mắt ra, một khí tức quen thuộc ập vào thời không âm u, từng ngọn núi đứng vững trong im lặng.
Cả Thần Tiêu Sơn trống rỗng, không có chút âm thanh nào, hoàn toàn không có bộ dáng náo nhiệt như thường ngày.
- Đây là...
Trong nội tâm Lâm Hi run rẩy một chút, trong mắt hiện ra thần sắc nghi hoặc.
Oanh!
Nhưng mà sau một khắc tiếng hoan hô long trời lỡ đất đột nhiên bạo phát trong Thần Tiêu Sơn.
Ngàn vạn đệ tử, rậm rạp chằng chịt, đột nhiên giống như nước lũ ào lên cùng lúc.
Vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn qua Lâm Hi.
Ngọn núi vốn tĩnh mịch, giờ khắc này giống như sống lại, không khí trong núi bình tĩnh và sáng ngời.
Vô số đệ tử Thần Tiêu Tông hoan hô ủng hộ.
Bắt đầu từ đệ tử ngoại môn, kế tiếp là đệ tử nội môn, cũng từ trong cấm chế liên tục không ngừng bay lên.
Từng âm thanh hoan hô không ngừng vang vọng trong núi.
Đệ tử xuất hiện ngày càng nhiều...
Từng đạo tiên khí bộc phát như thủy triều, trên bầu trời, một tên đệ tử nội môn "Hư tiên" hiển hiện ra trong hư không. Thậm chí ngay cả cửu trọng Đạo Quả và Thánh Vương cũng xuất hiện.
Lâm Hi thậm chí còn nhìn thấy một đám người, phát hiện thân ảnh của Lý Phần Đính cùng Khổng Kinh Thế.
Tất cả âm thanh hoan hô vang lên.
- Lâm Hi!
- Lâm Hi!
- Lâm Hi!
- Lâm Hi!
...
Tiếng hoan hô như Thần Tiêu Sơn như sấm động, âm
thanh rung động trời đất, cả không gian vang vọng trời đất.
← Ch. 0541 | Ch. 0543 → |